Thậm chí có thi tà tam biến xuất thế, trấn thủ tại Bán Đạp Sơn, nó thu thập toái cốt cô đọng thân hình, những thi tà cấp bậc thấp không ngừng run rẩy, giống như bái vương giả.
Phong Phi Vân nhìn qua ngọn núi lớn cao ngất kia, rất nhiều địa phương đều bị mây mù che đậy, có địa phương bảo quang trùng thiên, có địa phương nước chảy xuống, trong nước có con cá bạc dài vài thước xuất hiện.
Trong núi lớn, trên vách đá có khắc bích họa, chữ cổ, điêu khắc tượng phật bằng đá giống như người.
Nơi này từng vô cùng phồn vinh, rất nhiều nhân loại tu vị cao đều mộ danh mà đến, một ít tiên hiền cũng lưu dấu chân ở đây, chỉ là bây giờ nó biến thành tử địa, bị thi tà chiếm cứ.
Phong Phi Vân vẫn muốn đi lên tế đàn ỏổ xưa, hắn cảm giác, cảm thấy tế đàn không phải chuyện đùa, trong tối tăm có lực lượng không cách nào nhìn thấy đang chỉ dẫn hắn tới đây.
Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không có rời đi, chạy bốn phía Bán Đạp Sơn, mở một động phủ cách đó cả trăm dặm làm nơi tạm cơ, chờ đợi thời cơ.
Thoáng cái đã qua một tháng.
Trong thời gian một thán này, tàn thi kia vẫn ngồi tu luyện ở giữa sườn núi, thi khí càng đậm đặc, thi tà chung quanh chạy đến càng ngày càng nhiều, mà ngay thi tà nhị biến cũng có vài con.
Đương nhiên chuyện này cũng tiện nghi cho Phong Phi Vân, mỗi ngày hắn săn giết mười mấy thi tà lạc đàn, thu thập thi cung cũng càng ngày càng nhiều, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Tiểu tà ma luôn đi sớm về trễ, mỗi lần trở về đều ôm một túi thi cung, cái túi còn lớn hơn thân thể của nàng, giống như người lùn ôm tòa núi lớn. Nhìn ra xa xa chẳng khác gì con ốc sên.
Chuyện này làm cho Phong Phi Vân chán nản, chính mình lén lút đánh lén, lại là đào bẩy rập, sợ kinh động thi tà trên Bán Đạp Sơn, một ngày mới đánh chết mấy chục thi tà. Nhưng mà tiểu tà ma lại nhiều hơn hắn gấp bội, còn nhiều hơn nhiều...
Tiểu tà ma buông cái túi đầy máu thi tà xuống, dùng bàn tay nhỏ bé gõ nhẹ lên túi, ngồi xuống, lau lau mồ hôi trên trán, nói:
- Ca, có muốn ta phân một nửa cho ngươi không?
- Ách... không cần đâu!
Phong Phi Vân nói.
Lại đi qua vài ngày!
Trên bầu trờ, truyền đến âm thanh Nhiếp Hồn Linh!
Một cái chuông lục lạc lớn màu đen từ bầu trời phía bắc bay tới, phát ra tiết tấu câu hồn của người ta.
Tiếng chuông quanh quẩn trong thiên địa, thật lâu không dứt.
Một lão già mặc trường bào từng bước tiến về phía Bán Đạp Sơn, cái lục lạc treo trên đầu của hắn, hắn đi một bước thì lục lạc vang lên.
Hắn mặc trường bòa màu đen có chút giống đạo bào, nhưng cũng không phải đạo bào, bên trái là màu trắng, bên phải là màu đen, tượng trưng cho âm dương hai giới, chính giữa còn có ấn ký Thái Cực Bát Quái Đồ, phía trên quái đồ có linh quang lưu động, hai con âm dương ngư lưu động.
- Âm Thi mượn đường, người dương gian tránh lui!
Lão giả này đầu đội thiết quan, thân thể còng xuống, trên mặt đầy nếp nhăn, con mắt nhỏ hẹp, mũi ưng cao thẳng.
Oanh, oanh, oanh...
Những nơi hắn đi qua tiếng chuông vang lên, những thi tà đi theo sau hắn, xếp thành một đội, giống như nô bộc đi theo chủ nhân.
Phía sau hắn có mấy trăm con thi tà, giống như một hàng dài màu đen chỉnh tề đi trên cánh đồng tuyết, thập phần bắt mắt, cũng thập phần quỷ dị.
Một màn rung động nói không nên lời, thậm chí có người có thể khống chế thi tà, còn khống chế mấy trăm thi tà, loại thủ đoạn này quả thực còn lợi hại hơn tầm bảo sư nhiều.
- Bắc Cương phủ cản thi nhân đã chạy tới đây. Dùng tu vị của lão già này, chỉ sợ chính là nhân vật cấp bậc động chủ thi động.
Bắc Cương phủ nằm ở cực bắc Thần Tấn vương triều, cách Nam Thái Phủ mười mấy vạn dặm, người bình thường cả đời còn không đi ra khỏi Nam Thái Phủ, đi đến Bắc Cương phủ đối với bọn họ chẳng khác gì hai thế giới khác nhau.
Tu sĩ Bắc Cương phủ không giống với nơi khác, chỗ đó là thiên hạ của thi nhân, tu sĩ cường đại đều là cản thi nhân.
Đặc biệt là Bắc Cương có vài tòa thi động khủng bố, bên trong cản thi nhân cường đại có thể tế sống Cự Kình thành thi nô.
Trước đây thật lâu, một đoạn thời kì, cản thi nhân suýt nữa xưng hùng ở Thần Tấn vương triều, có lão tổ thế lực lớn bị bọn họ tế sống, bởi vì như thế cho nên bị tu luyện giới thù hận, lọt vào vây công.
Vào thời đại đó, cản thi nhân tuy cường đại, xuất hiện vài nhân vật vượt qua Cự Kình, nhưng không thể địch lại công phẫn của tu tiên giới, có ba thi động truyền thừa cổ xưa bị xóa bỏ, thi động cũng bị đánh sập.
Cuối cùng nhất cản thi nhân bại lui, lui giữ Bắc Cương phủ!
Khi đó tu luyện giới cũng nguyên khí đại thương, chết trên trăm vị Cự Kình cao cấp, nếu đánh vào Bắc Cương phủ, nhổ tận gốc cản thi nhân thì phải trả cái giá quá lớn.
Thời điểm song phương không muốn đại chiến tiếp, tại Bắc Cương phủ có mấy động chủ địa vị tối cap, lại ký hiệp ước ngưng chiến với các đại lão tu tiên giới, cản thi nhân hứa hẹn không còn tế người sống nữa, cuối cùng nhất giữ được truyền thừa ở Bắc Cương phủ.
Chuyện này đã rất lâu, khi đó Thần Tấn vương triều còn không thành lập.
- Âm thi mượn đường, người dương gian tránh lui!
Lão giả cản thi nhân chạy tới Bán Đạp Sơn, đội ngũ thi tà sau lưng hắn đã nhiều ra hơn ngàn con, rất là đồ sộ.
Ánh mắt lão giả cản thi nhân nhìn qua tàn thi ở giữa sườn núi, đó là tàn thi của Tứ Phương Thiên Hầu.
- Nữ ma không ngờ mạnh tới mức này, nàng chỉ bằng một đám thi khí là có thể trong thời gian ngắn khiến cao thủ Cự Kình hóa thành thi tà.
Lão giả cản thi nhân cười âm trầm.
Phong Phi Vân đoán đúng, lão giả cản thi nhân này là động chủ Bắc Cương phủ "Vô Pháp Thi Động", chính là tới đây vì thi thể Tứ Phương Thiên Hầu.
Thần Vũ quân đại bại, Tứ Phương Thiên Hầu vẫn lạc tại Bán Đạp Sơn, tin tức sau khi truyền ra đã có không ít động chủ thi động chạy tới.
Hắn là đến nhặt xác!
Tu sĩ cấp bậc Cự Kình tuổi thọ quá dài, hơn nữa sau khi chết phần lớn được an táng trong tổ địa, có cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, cho nên một thi thể cấp bậc Cự Kình quá khó tìm, cơ hồ tất cả cản thi nhân đều thèm thuồng.
Tên động chủ thi động cười khô khốc, từ trong lòng lấy ra một ngọc phù cỡ lớn, phù lục đỏ tươi như máu, phía trên có ấn văn vặn vẹo.
- Coi trời bằng vung, tế nhân phong thiên!
Trấn thi thần phù trấn áp Tứ Phương Thiên Hầu trên sườn núi, vốn chỉ là ngọc phù như bàn tay, bỗng nhiên biến thành cao bảy tám mét, giống như tấm bia đá đỏ như máu, nguy nga như trời, khiến vô số thi tà trong Bán Đạp Sơn nằm rạp trên mặt đất.
Bành!
Trấn thi thần phù lực lượng thật sự quá cường đại, đã trấn áp thi tà xuống lòng đất, thi thân bắt đầu rạn nứt.
Một tấm trấn thi thần phù này chính là bảo vật truyền thừa của thi động cổ xưa, chuyên môn dùng để trấn áp thi thể Cự Kình.
Mặc dù thi thể cự kình hóa thành thi tà tam biến khủng bố, cũng có thể bị trấn áp, lực lượng trấn thi thần phù không thể đo lường được, đối với thi tà mà nói, nó không khác gì vạn ngọn núi cao.
Thậm chí có thi tà tam biến xuất thế, trấn thủ tại Bán Đạp Sơn, nó thu thập toái cốt cô đọng thân hình, những thi tà cấp bậc thấp không ngừng run rẩy, giống như bái vương giả.
Phong Phi Vân nhìn qua ngọn núi lớn cao ngất kia, rất nhiều địa phương đều bị mây mù che đậy, có địa phương bảo quang trùng thiên, có địa phương nước chảy xuống, trong nước có con cá bạc dài vài thước xuất hiện.
Trong núi lớn, trên vách đá có khắc bích họa, chữ cổ, điêu khắc tượng phật bằng đá giống như người.
Nơi này từng vô cùng phồn vinh, rất nhiều nhân loại tu vị cao đều mộ danh mà đến, một ít tiên hiền cũng lưu dấu chân ở đây, chỉ là bây giờ nó biến thành tử địa, bị thi tà chiếm cứ.
Phong Phi Vân vẫn muốn đi lên tế đàn ỏổ xưa, hắn cảm giác, cảm thấy tế đàn không phải chuyện đùa, trong tối tăm có lực lượng không cách nào nhìn thấy đang chỉ dẫn hắn tới đây.
Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không có rời đi, chạy bốn phía Bán Đạp Sơn, mở một động phủ cách đó cả trăm dặm làm nơi tạm cơ, chờ đợi thời cơ.
Thoáng cái đã qua một tháng.
Trong thời gian một thán này, tàn thi kia vẫn ngồi tu luyện ở giữa sườn núi, thi khí càng đậm đặc, thi tà chung quanh chạy đến càng ngày càng nhiều, mà ngay thi tà nhị biến cũng có vài con.
Đương nhiên chuyện này cũng tiện nghi cho Phong Phi Vân, mỗi ngày hắn săn giết mười mấy thi tà lạc đàn, thu thập thi cung cũng càng ngày càng nhiều, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Tiểu tà ma luôn đi sớm về trễ, mỗi lần trở về đều ôm một túi thi cung, cái túi còn lớn hơn thân thể của nàng, giống như người lùn ôm tòa núi lớn. Nhìn ra xa xa chẳng khác gì con ốc sên.
Chuyện này làm cho Phong Phi Vân chán nản, chính mình lén lút đánh lén, lại là đào bẩy rập, sợ kinh động thi tà trên Bán Đạp Sơn, một ngày mới đánh chết mấy chục thi tà. Nhưng mà tiểu tà ma lại nhiều hơn hắn gấp bội, còn nhiều hơn nhiều...
Tiểu tà ma buông cái túi đầy máu thi tà xuống, dùng bàn tay nhỏ bé gõ nhẹ lên túi, ngồi xuống, lau lau mồ hôi trên trán, nói:
- Ca, có muốn ta phân một nửa cho ngươi không?
- Ách... không cần đâu!
Phong Phi Vân nói.
Lại đi qua vài ngày!
Trên bầu trờ, truyền đến âm thanh Nhiếp Hồn Linh!
Một cái chuông lục lạc lớn màu đen từ bầu trời phía bắc bay tới, phát ra tiết tấu câu hồn của người ta.
Tiếng chuông quanh quẩn trong thiên địa, thật lâu không dứt.
Một lão già mặc trường bào từng bước tiến về phía Bán Đạp Sơn, cái lục lạc treo trên đầu của hắn, hắn đi một bước thì lục lạc vang lên.
Hắn mặc trường bòa màu đen có chút giống đạo bào, nhưng cũng không phải đạo bào, bên trái là màu trắng, bên phải là màu đen, tượng trưng cho âm dương hai giới, chính giữa còn có ấn ký Thái Cực Bát Quái Đồ, phía trên quái đồ có linh quang lưu động, hai con âm dương ngư lưu động.
- Âm Thi mượn đường, người dương gian tránh lui!
Lão giả này đầu đội thiết quan, thân thể còng xuống, trên mặt đầy nếp nhăn, con mắt nhỏ hẹp, mũi ưng cao thẳng.
Oanh, oanh, oanh...
Những nơi hắn đi qua tiếng chuông vang lên, những thi tà đi theo sau hắn, xếp thành một đội, giống như nô bộc đi theo chủ nhân.
Phía sau hắn có mấy trăm con thi tà, giống như một hàng dài màu đen chỉnh tề đi trên cánh đồng tuyết, thập phần bắt mắt, cũng thập phần quỷ dị.
Một màn rung động nói không nên lời, thậm chí có người có thể khống chế thi tà, còn khống chế mấy trăm thi tà, loại thủ đoạn này quả thực còn lợi hại hơn tầm bảo sư nhiều.
- Bắc Cương phủ cản thi nhân đã chạy tới đây. Dùng tu vị của lão già này, chỉ sợ chính là nhân vật cấp bậc động chủ thi động.
Bắc Cương phủ nằm ở cực bắc Thần Tấn vương triều, cách Nam Thái Phủ mười mấy vạn dặm, người bình thường cả đời còn không đi ra khỏi Nam Thái Phủ, đi đến Bắc Cương phủ đối với bọn họ chẳng khác gì hai thế giới khác nhau.
Tu sĩ Bắc Cương phủ không giống với nơi khác, chỗ đó là thiên hạ của thi nhân, tu sĩ cường đại đều là cản thi nhân.
Đặc biệt là Bắc Cương có vài tòa thi động khủng bố, bên trong cản thi nhân cường đại có thể tế sống Cự Kình thành thi nô.
Trước đây thật lâu, một đoạn thời kì, cản thi nhân suýt nữa xưng hùng ở Thần Tấn vương triều, có lão tổ thế lực lớn bị bọn họ tế sống, bởi vì như thế cho nên bị tu luyện giới thù hận, lọt vào vây công.
Vào thời đại đó, cản thi nhân tuy cường đại, xuất hiện vài nhân vật vượt qua Cự Kình, nhưng không thể địch lại công phẫn của tu tiên giới, có ba thi động truyền thừa cổ xưa bị xóa bỏ, thi động cũng bị đánh sập.
Cuối cùng nhất cản thi nhân bại lui, lui giữ Bắc Cương phủ!
Khi đó tu luyện giới cũng nguyên khí đại thương, chết trên trăm vị Cự Kình cao cấp, nếu đánh vào Bắc Cương phủ, nhổ tận gốc cản thi nhân thì phải trả cái giá quá lớn.
Thời điểm song phương không muốn đại chiến tiếp, tại Bắc Cương phủ có mấy động chủ địa vị tối cap, lại ký hiệp ước ngưng chiến với các đại lão tu tiên giới, cản thi nhân hứa hẹn không còn tế người sống nữa, cuối cùng nhất giữ được truyền thừa ở Bắc Cương phủ.
Chuyện này đã rất lâu, khi đó Thần Tấn vương triều còn không thành lập.
- Âm thi mượn đường, người dương gian tránh lui!
Lão giả cản thi nhân chạy tới Bán Đạp Sơn, đội ngũ thi tà sau lưng hắn đã nhiều ra hơn ngàn con, rất là đồ sộ.
Ánh mắt lão giả cản thi nhân nhìn qua tàn thi ở giữa sườn núi, đó là tàn thi của Tứ Phương Thiên Hầu.
- Nữ ma không ngờ mạnh tới mức này, nàng chỉ bằng một đám thi khí là có thể trong thời gian ngắn khiến cao thủ Cự Kình hóa thành thi tà.
Lão giả cản thi nhân cười âm trầm.
Phong Phi Vân đoán đúng, lão giả cản thi nhân này là động chủ Bắc Cương phủ "Vô Pháp Thi Động", chính là tới đây vì thi thể Tứ Phương Thiên Hầu.
Thần Vũ quân đại bại, Tứ Phương Thiên Hầu vẫn lạc tại Bán Đạp Sơn, tin tức sau khi truyền ra đã có không ít động chủ thi động chạy tới.
Hắn là đến nhặt xác!
Tu sĩ cấp bậc Cự Kình tuổi thọ quá dài, hơn nữa sau khi chết phần lớn được an táng trong tổ địa, có cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, cho nên một thi thể cấp bậc Cự Kình quá khó tìm, cơ hồ tất cả cản thi nhân đều thèm thuồng.
Tên động chủ thi động cười khô khốc, từ trong lòng lấy ra một ngọc phù cỡ lớn, phù lục đỏ tươi như máu, phía trên có ấn văn vặn vẹo.
- Coi trời bằng vung, tế nhân phong thiên!
Trấn thi thần phù trấn áp Tứ Phương Thiên Hầu trên sườn núi, vốn chỉ là ngọc phù như bàn tay, bỗng nhiên biến thành cao bảy tám mét, giống như tấm bia đá đỏ như máu, nguy nga như trời, khiến vô số thi tà trong Bán Đạp Sơn nằm rạp trên mặt đất.
Bành!
Trấn thi thần phù lực lượng thật sự quá cường đại, đã trấn áp thi tà xuống lòng đất, thi thân bắt đầu rạn nứt.
Một tấm trấn thi thần phù này chính là bảo vật truyền thừa của thi động cổ xưa, chuyên môn dùng để trấn áp thi thể Cự Kình.
Mặc dù thi thể cự kình hóa thành thi tà tam biến khủng bố, cũng có thể bị trấn áp, lực lượng trấn thi thần phù không thể đo lường được, đối với thi tà mà nói, nó không khác gì vạn ngọn núi cao.