Trên người nữ ma có uy áp mạnh mẽ, mang theo khí tức tà ác, muốn làm cả trời xanh quỳ gối trước mặt của nàng.
Thiện nhân, lấy đức thu phục người; ác nhân, dùng lực phục người.
Bá!
Nữ ma mở mắt ra, đôi mắt đen mang theo tĩnh mịch, tinh quang đầy trời vặn vẹo, dọc theo ánh mắt của nàng nhìn ra phương xa.
Tiêu Nặc Lan khép dù lại, một ngón tay điểm nát tinh quang, dáng người yểu điệu bay tới trước, một bước bước vào trong tế đàn cổ xưa, dẫm lên tấm bia đá, nàng giống như thần hạc trong núi rừng.
Oanh!
Trong lòng bàn tay của nàng chịu tải mấy tòa núi cao, lật tay tầm đã vạch nát thiên địa áp thẳng vào tế đàn, giống như muốn một chưởng đánh Bán Đạp Sơn thành bình địa.
- Bản tôn không ngờ cũng cường đại tới mức này!
Phong Phi Vân tàng hình dưới một tấm bia đá, miểu quỷ ban chỉ thủ hộ bản thân, nhưng vẫn cảm giác được tử vong như cũ, tùy thời tùy khắc đều có thể có một đạo khí lưu đánh chết mình.
May mắn tế đàn này có lực lượng không cách nào phá hủy, muôn đời vẫn không hủy diệt, mặc dù là nữ ma cùng Tiêu Nặc Lan có tu vị khủng bố khôn cùng, nhưng mà không thể rung chuyển cả ngàn khối đá ở đây.
Oanh!
Tòa cung điện xương cốt lơ lửng giữa không trung, bay vào tế đàn tấn công nữ ma, lực lượng mạnh mẽ này Phong Phi Vân trước kia nhận thức rồi.
Cung điện xương cốt bốc cháy lên, thi hỏa vô cùng vô tận, hóa thành vô số thi ảnh cực lớn, một kích hàng lâm khiến cả trăm dặm Bán Đạp Sơn chìm sâu ba mét.
- Thiện thi, ngươi cũng tới, vừa vặn, tối nay luyện hóa các ngươi, giúp ta thành đại đạo.
Trên người nữ ma có tinh quang bắn ra, duỗi một tay ra tụ tập thi khí vào tầng mây, một bàn tay lớn đập thẳng vào nữ ma.
Đây là một cái ma thủ, có nghịch chuyển lực lượng, có thể một chưởng chấn vỡ một con sông lớn.
Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt liên thủ, không ngừng dùng sát chiêu của bản thân, hai đạo thủy triều quét qua, đánh vỡ bàn tay ở trên trời giáng xuống.
Ầm ầm!
Có điện quang vô tận từ đỉnh Bán Đạp Sơn truyền ra, ảnh hướng tới phạm vi ngàn dặm, tràng cảnh này khiến người ta sợ hãi, bầu trời trong ngàn dặm có điện thiểm lôi minh, cực giống lực lượng khai thiên tích địa thời xa xưa.
Đứng ở ngoài ngàn dặm nhìn qua một màn này, tất nhiên sẽ cho rằng cả thế giới sắp hủy diệt, thiên địa đang sụp đổ.
Trong tế đàn càng long trời lỡ đất, cho dù nữ ma lưu lại ma vân Chỉ Xích Thiên Nhai trên tế đàn, đánh ra vài đạo thủ hộ, nhưng vẫn không ngăn được lực lượng hủy diệt này.
Phong Phi Vân trốn sau tấm bia đá, bên người có ma vân bao phủ, huống chi sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ vẫn bao bọc hắn, nhưng mà thân thể vẫn bị xuyên thủng, sáu lỗ máu xuất hiện.
Bành!
Rốt cuộc nữ ma đứng dậy, dáng người mỹ diệu như yêu xà, nàng bước tới một bước thì sườn núi Bàn Đạp Sơn đứt gãy, nửa sơn thể khổng lồ bay lên cao.
Bán Đạp Sơn to lớn cỡ nào, nhưng lại thừa nhận không nổi một bước của nàng thì đứt gãy thành hai đoạn, thần phong này bay lên trời, xuyên phá tầng mây, bay thẳng lên ngân hà cao cao.
- Quá biến thái!
Phong Phi Vân phát hiện thân thể đang bay lên trời, cách mặt đất đã mấy ngàn trượng, bay lên tầng mây.
Tam thi vẫn đại chiến như cũ, các nàng bay rất cao, thoát ly tế đàn cùng sơn thể, giống như muốn bay lên bầu trời xa xa, lọt vào tinh không, đương nhiên đây chỉ là ảo giác thị giác bởi vì tinh không đúng là quá xa xôi.
Nữ ma tế thanh đồng linh chu, chiếc thuyền vốn lỡn cỡ bàn tay trở nên khổng lồ, mười tám cột bườm và mười tám thần đồ hiện ra, đón gió biến lớn.
Một màn trên đường hoàng tuyền hiện ra, đây mới là bộ mặt thật của thanh đồng linh chu.
Thanh đồng linh chu tế ra, trực tiếp đánh Tiêu Nặc Lan và cung điện xương cốt không có lực hoàn thủ, huyết vụ trên người chiếu vào rực rỡ.
Nữ ma chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nếu như nàng nguyện ý, có thể một chiêu đáh Tiêu Nặc Lan và cung điện xương cốt thành tro bụi.
- Cơ hội tới, đoạt thuyền!
Trong miệng Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi, dùng máu bản thân khắc cổ trận trên mặt đất, muốn đoạt lấy thanh đồng linh chu.
Tiêu Nặc Lan và thiện thi không phải kẻ yếu, nữ ma dù có năng lực áp chế hai nàng, toàn bộ nhờ thanh đồng linh chu, thời điểm này là thời khắc mấu chốt nữ ma khống chế thanh đồng linh chu, cũng là thời cơ duy nhất của Phong Phi Vân đoạt lại linh chu.
Đầu mối then chốt của thanh đồng linh chu chính là "Long Xuyên Mã Đồ", lơ lửng trên linh đồ, như một mảnh thần vân.
Mà Long Xuyên Mã Đồ lại tróc ra khỏi miểu quỷ ban chỉ, có liên hệ thần bí giữa miểu quỷ ban chỉ cùng sáu bức bản đồ cổ.
Phong Phi Vân hiện tại muốn làm chính là dùng miểu quỷ ban chỉ cưỡng ép thu hồi "Long Xuyên Mã Đồ ", do đó đoạt lấy quyền khống chế thanh đồng linh chu.
- Thu!
Miểu quỷ ban chỉ bỗng nhiên bay ngược lên cao, xoay tròn thật nhanh, phát ra âm thanh như quỷ linh, sáu bức bản đồ cổ hiện ra từng cái, ẩn chứa lực lượng nguy nga và cao quý, sáu đạo quang mang xông lên trời cao.
Thanh đồng linh "Long Xuyên Mã Đồ" đã bị dẫn dắt, vậy mà không bị nữ ma khống chế bay xuống tế đàn.
Nữ ma biến sắc, mắt lạnh lẻo nhìn chằm chằm vào phía dưới, trực tiếp nhìn thấy thanh niên áo trắng đứng đó, khẽ vươn tay đã nắm thanh đồng linh chu vào trong tay, sau đó thu vào trong đan điền. Cả quá trình như hành vân lưu thủy, trôi chảy đến cực điểm, giống như vốn phải là như thế.
Oanh!
Nữ ma hơi dừng lại một chút, cho Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt cơ hội, chiến sự của các nàng lập tức nghịch chuyển.
Một đạo hào quang chói mắt bắn ra, quả thực giống như sao băng bay qua.
Vầng sáng đâm vào Phong Phi Vân, trước mắt tối sầm!
Đột nhiên dưới chân truyền tới lực lượng khổng lồ, sơn thể to lớn của Bán Đạp Sơn đã từ trên trời rơi xuống, "Oanh" một tiếng, dính vào đoạn phong lúc trước.
Đầu của Phong Phi Vân trầm xuống, sau đó triệt để mất đi ý thức!
Thời điểm tỉnh lại lần nữa cũng đã là một tháng sau, vẫn không có biến hóa khác, hắn vẫn ở trong tế đàn cổ xưa.
Phi, phi...
Phong Phi Vân chui ra khỏi cát vàng, trong miệng phun ra một đám cát, ngồi xuống thở dốc.
- Thì ra vẫn còn sống.
Phốc!
Phong Phi Vân còn không có ngồi vững vàng, đột nhiên liền nhảy dựng lên, cuồng lui ba bước, trong cát vàng gần hắn có một nữ thi nằm đó, một nửa thân thể bị chôn trong cát, một nửa thân thể lộ ra bên ngoài, toàn thân đều trần trụi, một chân thon dài hiện ra trên cát.
Ánh mắt Phong Phi Vân dọc theo chân dài như tuyết nhìn lên, sau đó nhìn thấy bắt chân tinh tế, lại nhìn thấy đùi mượt mà, lại hướng lên... bị cát vàng bao phủ, sau đó là cái cằm gợi cảm, một gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn hiện ra, tuyệt mỹ như tranh vẽ.
Nhưng nhìn thấy gương mặt này, Phong Phi Vân nhịn không được lui ra sau ba bước, sau khi xác định nàng không bò dậy thì thở ra một hơi.
Nữ thi này là nữ thi hoàn mỹ không tì vết!
Nàng nằm trong cát vàng không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại bị chôn một nửa, nhưng chẳng thể che lấp được thân thể yểu điệu, bộ ngực sữa cao ngất, bụng dưới bằng phẳng, còn có eo nhỏ mềm mại như rắn.
Trên người nữ ma có uy áp mạnh mẽ, mang theo khí tức tà ác, muốn làm cả trời xanh quỳ gối trước mặt của nàng.
Thiện nhân, lấy đức thu phục người; ác nhân, dùng lực phục người.
Bá!
Nữ ma mở mắt ra, đôi mắt đen mang theo tĩnh mịch, tinh quang đầy trời vặn vẹo, dọc theo ánh mắt của nàng nhìn ra phương xa.
Tiêu Nặc Lan khép dù lại, một ngón tay điểm nát tinh quang, dáng người yểu điệu bay tới trước, một bước bước vào trong tế đàn cổ xưa, dẫm lên tấm bia đá, nàng giống như thần hạc trong núi rừng.
Oanh!
Trong lòng bàn tay của nàng chịu tải mấy tòa núi cao, lật tay tầm đã vạch nát thiên địa áp thẳng vào tế đàn, giống như muốn một chưởng đánh Bán Đạp Sơn thành bình địa.
- Bản tôn không ngờ cũng cường đại tới mức này!
Phong Phi Vân tàng hình dưới một tấm bia đá, miểu quỷ ban chỉ thủ hộ bản thân, nhưng vẫn cảm giác được tử vong như cũ, tùy thời tùy khắc đều có thể có một đạo khí lưu đánh chết mình.
May mắn tế đàn này có lực lượng không cách nào phá hủy, muôn đời vẫn không hủy diệt, mặc dù là nữ ma cùng Tiêu Nặc Lan có tu vị khủng bố khôn cùng, nhưng mà không thể rung chuyển cả ngàn khối đá ở đây.
Oanh!
Tòa cung điện xương cốt lơ lửng giữa không trung, bay vào tế đàn tấn công nữ ma, lực lượng mạnh mẽ này Phong Phi Vân trước kia nhận thức rồi.
Cung điện xương cốt bốc cháy lên, thi hỏa vô cùng vô tận, hóa thành vô số thi ảnh cực lớn, một kích hàng lâm khiến cả trăm dặm Bán Đạp Sơn chìm sâu ba mét.
- Thiện thi, ngươi cũng tới, vừa vặn, tối nay luyện hóa các ngươi, giúp ta thành đại đạo.
Trên người nữ ma có tinh quang bắn ra, duỗi một tay ra tụ tập thi khí vào tầng mây, một bàn tay lớn đập thẳng vào nữ ma.
Đây là một cái ma thủ, có nghịch chuyển lực lượng, có thể một chưởng chấn vỡ một con sông lớn.
Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt liên thủ, không ngừng dùng sát chiêu của bản thân, hai đạo thủy triều quét qua, đánh vỡ bàn tay ở trên trời giáng xuống.
Ầm ầm!
Có điện quang vô tận từ đỉnh Bán Đạp Sơn truyền ra, ảnh hướng tới phạm vi ngàn dặm, tràng cảnh này khiến người ta sợ hãi, bầu trời trong ngàn dặm có điện thiểm lôi minh, cực giống lực lượng khai thiên tích địa thời xa xưa.
Đứng ở ngoài ngàn dặm nhìn qua một màn này, tất nhiên sẽ cho rằng cả thế giới sắp hủy diệt, thiên địa đang sụp đổ.
Trong tế đàn càng long trời lỡ đất, cho dù nữ ma lưu lại ma vân Chỉ Xích Thiên Nhai trên tế đàn, đánh ra vài đạo thủ hộ, nhưng vẫn không ngăn được lực lượng hủy diệt này.
Phong Phi Vân trốn sau tấm bia đá, bên người có ma vân bao phủ, huống chi sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ vẫn bao bọc hắn, nhưng mà thân thể vẫn bị xuyên thủng, sáu lỗ máu xuất hiện.
Bành!
Rốt cuộc nữ ma đứng dậy, dáng người mỹ diệu như yêu xà, nàng bước tới một bước thì sườn núi Bàn Đạp Sơn đứt gãy, nửa sơn thể khổng lồ bay lên cao.
Bán Đạp Sơn to lớn cỡ nào, nhưng lại thừa nhận không nổi một bước của nàng thì đứt gãy thành hai đoạn, thần phong này bay lên trời, xuyên phá tầng mây, bay thẳng lên ngân hà cao cao.
- Quá biến thái!
Phong Phi Vân phát hiện thân thể đang bay lên trời, cách mặt đất đã mấy ngàn trượng, bay lên tầng mây.
Tam thi vẫn đại chiến như cũ, các nàng bay rất cao, thoát ly tế đàn cùng sơn thể, giống như muốn bay lên bầu trời xa xa, lọt vào tinh không, đương nhiên đây chỉ là ảo giác thị giác bởi vì tinh không đúng là quá xa xôi.
Nữ ma tế thanh đồng linh chu, chiếc thuyền vốn lỡn cỡ bàn tay trở nên khổng lồ, mười tám cột bườm và mười tám thần đồ hiện ra, đón gió biến lớn.
Một màn trên đường hoàng tuyền hiện ra, đây mới là bộ mặt thật của thanh đồng linh chu.
Thanh đồng linh chu tế ra, trực tiếp đánh Tiêu Nặc Lan và cung điện xương cốt không có lực hoàn thủ, huyết vụ trên người chiếu vào rực rỡ.
Nữ ma chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nếu như nàng nguyện ý, có thể một chiêu đáh Tiêu Nặc Lan và cung điện xương cốt thành tro bụi.
- Cơ hội tới, đoạt thuyền!
Trong miệng Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi, dùng máu bản thân khắc cổ trận trên mặt đất, muốn đoạt lấy thanh đồng linh chu.
Tiêu Nặc Lan và thiện thi không phải kẻ yếu, nữ ma dù có năng lực áp chế hai nàng, toàn bộ nhờ thanh đồng linh chu, thời điểm này là thời khắc mấu chốt nữ ma khống chế thanh đồng linh chu, cũng là thời cơ duy nhất của Phong Phi Vân đoạt lại linh chu.
Đầu mối then chốt của thanh đồng linh chu chính là "Long Xuyên Mã Đồ", lơ lửng trên linh đồ, như một mảnh thần vân.
Mà Long Xuyên Mã Đồ lại tróc ra khỏi miểu quỷ ban chỉ, có liên hệ thần bí giữa miểu quỷ ban chỉ cùng sáu bức bản đồ cổ.
Phong Phi Vân hiện tại muốn làm chính là dùng miểu quỷ ban chỉ cưỡng ép thu hồi "Long Xuyên Mã Đồ ", do đó đoạt lấy quyền khống chế thanh đồng linh chu.
- Thu!
Miểu quỷ ban chỉ bỗng nhiên bay ngược lên cao, xoay tròn thật nhanh, phát ra âm thanh như quỷ linh, sáu bức bản đồ cổ hiện ra từng cái, ẩn chứa lực lượng nguy nga và cao quý, sáu đạo quang mang xông lên trời cao.
Thanh đồng linh "Long Xuyên Mã Đồ" đã bị dẫn dắt, vậy mà không bị nữ ma khống chế bay xuống tế đàn.
Nữ ma biến sắc, mắt lạnh lẻo nhìn chằm chằm vào phía dưới, trực tiếp nhìn thấy thanh niên áo trắng đứng đó, khẽ vươn tay đã nắm thanh đồng linh chu vào trong tay, sau đó thu vào trong đan điền. Cả quá trình như hành vân lưu thủy, trôi chảy đến cực điểm, giống như vốn phải là như thế.
Oanh!
Nữ ma hơi dừng lại một chút, cho Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt cơ hội, chiến sự của các nàng lập tức nghịch chuyển.
Một đạo hào quang chói mắt bắn ra, quả thực giống như sao băng bay qua.
Vầng sáng đâm vào Phong Phi Vân, trước mắt tối sầm!
Đột nhiên dưới chân truyền tới lực lượng khổng lồ, sơn thể to lớn của Bán Đạp Sơn đã từ trên trời rơi xuống, "Oanh" một tiếng, dính vào đoạn phong lúc trước.
Đầu của Phong Phi Vân trầm xuống, sau đó triệt để mất đi ý thức!
Thời điểm tỉnh lại lần nữa cũng đã là một tháng sau, vẫn không có biến hóa khác, hắn vẫn ở trong tế đàn cổ xưa.
Phi, phi...
Phong Phi Vân chui ra khỏi cát vàng, trong miệng phun ra một đám cát, ngồi xuống thở dốc.
- Thì ra vẫn còn sống.
Phốc!
Phong Phi Vân còn không có ngồi vững vàng, đột nhiên liền nhảy dựng lên, cuồng lui ba bước, trong cát vàng gần hắn có một nữ thi nằm đó, một nửa thân thể bị chôn trong cát, một nửa thân thể lộ ra bên ngoài, toàn thân đều trần trụi, một chân thon dài hiện ra trên cát.
Ánh mắt Phong Phi Vân dọc theo chân dài như tuyết nhìn lên, sau đó nhìn thấy bắt chân tinh tế, lại nhìn thấy đùi mượt mà, lại hướng lên... bị cát vàng bao phủ, sau đó là cái cằm gợi cảm, một gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn hiện ra, tuyệt mỹ như tranh vẽ.
Nhưng nhìn thấy gương mặt này, Phong Phi Vân nhịn không được lui ra sau ba bước, sau khi xác định nàng không bò dậy thì thở ra một hơi.
Nữ thi này là nữ thi hoàn mỹ không tì vết!
Nàng nằm trong cát vàng không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại bị chôn một nửa, nhưng chẳng thể che lấp được thân thể yểu điệu, bộ ngực sữa cao ngất, bụng dưới bằng phẳng, còn có eo nhỏ mềm mại như rắn.