- Phi! Phi! Uy, vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, muốn khuyên Bạch Như Tuyết lạc đường biết quay lại, ngươi hạ thủ nặng như vậy, sẽ chết người đấy.
Phong Phi Vân từ trong tuyết bò ra, run rẩy, trong quần áo rơi ra mảng lớn bông tuyết.
- Ta nếu thật muốn giết ngươi, ngươi bây giờ còn bò lên được sao?
Nữ Ma trầm giọng quát, hai con ngươi tựa như ma đồng, cực kỳ dọa người.
- Vậy ngươi vì sao không giết ta?
Phong Phi Vân vừa rồi cũng không kìm lòng được, đích thật đã bị lời Bạch Như Tuyết nói làm xúc động, bằng không hắn thật sự không dám đụng vào một ngón tay của Nữ Ma, chứ đừng nói đến ôm nàng vào ngực.
Bởi vì Nữ Ma vốn không phải là nữ nhân, nàng là một ma quỷ, là một thanh hung kiếm, là băng sơn rét lạnh, là địa vực núi thây biển máu, dù sao nàng tuyệt đối không phải một người, lại càng không phải một nữ nhân.
Ôm Nữ Ma, quả thực còn nguy hiểm hơn ôm một con rắn cực độc, bò cạp ăn thịt người.
Phong Phi Vân càng nghĩ càng thấy sợ, da đầu un lên, ngay cả sau lưng cũng mồ hôi lạnh, chỉ có thể may mắn mình bây giờ vẫn còn sống, vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì.
- Bởi vì hiện giờ tu vi của ta còn chưa khôi phục, ngươi phải làm người hầu của ta.
Thanh âm Nữ Ma không thể kháng cự, giống như một nữ thiên thần từ trên trời giáng xuống vậy.
- Ta chưa bao giờ làm người hầu.
Phong Phi Vân nói.
- Vậy ngươi cũng chỉ có thể chết thôi.
Nữ Ma vô tình nói.
- Chết còn tốt hơn làm người hầu của ngươi!
Phong Phi Vân nói.
- Ngươi sai rồi, sau khi ngươi chết, chính là một cỗ Thi Tà, không chỉ có làm được người hầu, còn chỉ có thể làm nô bộc của ta, vẫn phải bị ta sử dụng. Một cái là người hầu, một cái là nô bộc, tuy rằng chỉ chênh lệch một chút, nhưng lại có cách biệt một trời đấy.
Nữ Ma nói
Phong Phi Vân gõ đầu, nói:
- Người hầu là người, nô bộc lại không phải người!
- Ngươi rất thông minh, cho nên ta chọn ngươi làm người hầu của ta.
Nữ Ma nói.
- Vậy ta còn nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Phong Phi Vân bất đắc dĩ cười.
- Ngươi vốn nên cảm thấy vinh hạnh, chỉ đơn giản việc ta nói với ngươi nhiều như thế, cái này đã không phải đãi ngộ người bình thường nên có rồi.
Nữ Ma nói.
Phong Phi Vân gật đầu cười cười:
- Đây là đãi ngộ của người hầu.
- Ngươi có thể cho rằng như vậy.
Nữ Ma nói
- Có thể đổi một cách xưng hô không?
Phong Phi Vân cuối cùng vẫn thỏa hiệp, dù sao chết tử tế không bằng còn sống, huống chi, chết ở trong tay Nữ Ma tuyệt đối sẽ không được tử tế.
- Tùy ngươi!
Nữ Ma cũng thỏa hiệp rồi, bởi vì nàng bị thương thật sự quá nặng, lúc này nhất định phải lưu Phong Phi Vân lại, bằng không thì cuộc sống của nàng cũng sẽ không tốt đẹp gì.
Hơn nữa nàng còn tính toán khác, Thanh Đồng Linh Châu bị Phong Phi Vân thu về, nàng sao có thể dễ dàng thả Phong Phi Vân rời đi vậy được?
- Vậy thì gọi là sứ giả Nữ Ma đi?
Phong Phi Vân nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ được một xưng hô coi như có mặt mũi một chút.
- Sứ giả Nữ Ma.
Nữ Ma niệm theo một câu.
Một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử từ đằng xa truyền đến, theo gió thổi qua, đặc biệt chói tai.
Phong Phi Vân và Nữ Ma đồng thời động dung, nhìn về phía rừng rậm.
Bá!
Nháy mắt khi nghe được tiếng kêu thảm thiết, thân thể Phong Phi Vân liền giống như tiễn rời cung, đạp gió bay ra ngoài, mấy lượt hô thấp đã đến bên ngoài hơn mười dặm, đứng trong rừng cây tĩnh mịch.
Hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào một màn vô cùng thê thảm trước mắt.
Đây là một cỗ nữ thi, hai tay đều bị đinh sắt xuyên thủng, quấn quít hai cây khóa sắt, găm ở giữa hai hai cây cổ mộc màu đen, máu chảy đầm đìa, da trên người đều bị lột xuống, con mắt bị móc ra, đầu lưỡi bị cắt mất, trong tai cũng cắm hai cây đinh sắt, toàn thân đều đang nhỏ máu.
Đây là đã gặp phải hạng tra tấn thê thảm thế nào chứ?
Đây là hận thù cỡ nào mới phải chịu tàn phá như thế ?
Nàng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ tóc trăng dài ba mươi trượng của nàng vẫn có thể chứng minh nàng chính là Bạch Như Tuyết, hiện giờ lại trở thành hồng như huyết rồi.
Khó trách kêu thảm thiết tuyệt vọng như vậy, người giết nàng lòng dạ cũng quá ác độc rồi.
Loại thủ pháp sát nhân này Phong Phi Vân quá quen thuộc, cũng chỉ có thần bí chủ nhân mới tàn nhẫn như vậy, hắn vậy mà cũng tới Tam Thánh Quận, đầu tiên lại đưa tới một phần lễ vật lớn như vậy nữa.
Thần bí chủ nhân là cố ý giết cho Phong Phi Vân xem, nói cho Phong Phi Vân biết, ta đã đến rồi!
Cạc cạc!
Một bầy quạ đen vẫy cánh, từ trên nhánh cây bay lên, một đôi mắt đen kịt to như hạt đậu chăm chú nhìn chằm chằm vào nữ thi máu chảy đầm đìa kia, mở ra cái miệng sắc bén, muốn mổ lấy.
Tử vong chi khí tràn ngập, rõ ràng là nữ thi còn mới nhưng giờ đã mục nát.
- Súc sinh, thịt người nào cũng có thể ăn sao?
Phong Phi Vân duỗi ngón tay ra, điểm ra một đạo chỉ quang màu đen xuyên thủng một con qua đen, bạo liệt thành mưa máu, một đoàn hỏa diễm bốc lên, thiếu đốt không dứt.
Hắn gỡ cổ nữ thi này xuống, đặt trên mặt đất, trên người một tia sinh khí cũng không có, trên người còn có nhiệt độ cơ thể, chứng minh nàng chỉ vừa mới chết không lâu.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, quan sát trên nữ thi mặt đất, trầm mặc nửa ngày, sau đó đào một cái hố, chôn nàng trong rừng, rất nhanh tựu biến thành một tòa hoang nguyên cô phần
Hàn phong, lương dạ, cô phần.
Một đời Tà Tông yêu nữ, khi còn sống mỹ tư khuynh thành, nhưng sau khi chết lại là một cỗ huyết thi, chôn xương ở nơi hoang vu nhất này, nhiều năm về sau cũng sẽ biến thành một nắm đất vàng.
Đến lúc đó, toàn cô phần này có lẽ cũng sẽ bị tuế nguyệt bào mòn mất.
Trăm ngàn năm sau, ai còn biết trên đời này từng có một nữ nhân như nàng chứ?
Lúc kia, Phong Phi Vân có lẽ còn sống, có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại nàng, nhưng khẳng định đã quên mất mặt nàng, quên mất tên nàng, thậm chí còn không nhớ rõ ràng vùi thân ở nơi nào cũng nên.
Cũng chỉ có thể biết được, lúc kia có một nữ nhân như vậy từng vội vàng đi qua trong sinh mạng mình.
- Mỗi người đều là một khách qua đường trong Bà Sa thế giới này, lúc sinh ra thì đã có nghĩa là từng bước một đi đến tử vong, không ai có thể thoát được.
Phong Phi Vân chỉ yên lặng đứng trước mộ phần, ngưng thực lấy, suy nghĩ sâu xa lấy, tâm tình có chút trầm trọng, nhưng lại không có cảm xúc chấn động quá lớn .
Người tu đạo, có lẽ thật sự sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với mọi chuyện
Khi đã nhìn thấu thế giới này rồi, cũng sẽ phai nhạt đối với mọi chuyện! Sinh lão bệnh tử, đều là mệnh số, Thiên Đạo chi uy, nhân lực sao có thể phản kháng chứ?
. . .
Phong Phi Vân và Nữ Ma cũng không tiến vào Bán Đạp Sơn, chỉ đặt chân dưới Bán Đạp Sơn, bố trí trận vân ẩn nấp thân tích, tu sĩ thế lực khắp nơi đều đi vào phụ cận Bán Đạp Sơn dò xét, nhưng lại không một ai phát hiện ra bọn hắn cả.
- Phi! Phi! Uy, vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, muốn khuyên Bạch Như Tuyết lạc đường biết quay lại, ngươi hạ thủ nặng như vậy, sẽ chết người đấy.
Phong Phi Vân từ trong tuyết bò ra, run rẩy, trong quần áo rơi ra mảng lớn bông tuyết.
- Ta nếu thật muốn giết ngươi, ngươi bây giờ còn bò lên được sao?
Nữ Ma trầm giọng quát, hai con ngươi tựa như ma đồng, cực kỳ dọa người.
- Vậy ngươi vì sao không giết ta?
Phong Phi Vân vừa rồi cũng không kìm lòng được, đích thật đã bị lời Bạch Như Tuyết nói làm xúc động, bằng không hắn thật sự không dám đụng vào một ngón tay của Nữ Ma, chứ đừng nói đến ôm nàng vào ngực.
Bởi vì Nữ Ma vốn không phải là nữ nhân, nàng là một ma quỷ, là một thanh hung kiếm, là băng sơn rét lạnh, là địa vực núi thây biển máu, dù sao nàng tuyệt đối không phải một người, lại càng không phải một nữ nhân.
Ôm Nữ Ma, quả thực còn nguy hiểm hơn ôm một con rắn cực độc, bò cạp ăn thịt người.
Phong Phi Vân càng nghĩ càng thấy sợ, da đầu un lên, ngay cả sau lưng cũng mồ hôi lạnh, chỉ có thể may mắn mình bây giờ vẫn còn sống, vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì.
- Bởi vì hiện giờ tu vi của ta còn chưa khôi phục, ngươi phải làm người hầu của ta.
Thanh âm Nữ Ma không thể kháng cự, giống như một nữ thiên thần từ trên trời giáng xuống vậy.
- Ta chưa bao giờ làm người hầu.
Phong Phi Vân nói.
- Vậy ngươi cũng chỉ có thể chết thôi.
Nữ Ma vô tình nói.
- Chết còn tốt hơn làm người hầu của ngươi!
Phong Phi Vân nói.
- Ngươi sai rồi, sau khi ngươi chết, chính là một cỗ Thi Tà, không chỉ có làm được người hầu, còn chỉ có thể làm nô bộc của ta, vẫn phải bị ta sử dụng. Một cái là người hầu, một cái là nô bộc, tuy rằng chỉ chênh lệch một chút, nhưng lại có cách biệt một trời đấy.
Nữ Ma nói
Phong Phi Vân gõ đầu, nói:
- Người hầu là người, nô bộc lại không phải người!
- Ngươi rất thông minh, cho nên ta chọn ngươi làm người hầu của ta.
Nữ Ma nói.
- Vậy ta còn nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Phong Phi Vân bất đắc dĩ cười.
- Ngươi vốn nên cảm thấy vinh hạnh, chỉ đơn giản việc ta nói với ngươi nhiều như thế, cái này đã không phải đãi ngộ người bình thường nên có rồi.
Nữ Ma nói.
Phong Phi Vân gật đầu cười cười:
- Đây là đãi ngộ của người hầu.
- Ngươi có thể cho rằng như vậy.
Nữ Ma nói
- Có thể đổi một cách xưng hô không?
Phong Phi Vân cuối cùng vẫn thỏa hiệp, dù sao chết tử tế không bằng còn sống, huống chi, chết ở trong tay Nữ Ma tuyệt đối sẽ không được tử tế.
- Tùy ngươi!
Nữ Ma cũng thỏa hiệp rồi, bởi vì nàng bị thương thật sự quá nặng, lúc này nhất định phải lưu Phong Phi Vân lại, bằng không thì cuộc sống của nàng cũng sẽ không tốt đẹp gì.
Hơn nữa nàng còn tính toán khác, Thanh Đồng Linh Châu bị Phong Phi Vân thu về, nàng sao có thể dễ dàng thả Phong Phi Vân rời đi vậy được?
- Vậy thì gọi là sứ giả Nữ Ma đi?
Phong Phi Vân nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ được một xưng hô coi như có mặt mũi một chút.
- Sứ giả Nữ Ma.
Nữ Ma niệm theo một câu.
Một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử từ đằng xa truyền đến, theo gió thổi qua, đặc biệt chói tai.
Phong Phi Vân và Nữ Ma đồng thời động dung, nhìn về phía rừng rậm.
Bá!
Nháy mắt khi nghe được tiếng kêu thảm thiết, thân thể Phong Phi Vân liền giống như tiễn rời cung, đạp gió bay ra ngoài, mấy lượt hô thấp đã đến bên ngoài hơn mười dặm, đứng trong rừng cây tĩnh mịch.
Hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào một màn vô cùng thê thảm trước mắt.
Đây là một cỗ nữ thi, hai tay đều bị đinh sắt xuyên thủng, quấn quít hai cây khóa sắt, găm ở giữa hai hai cây cổ mộc màu đen, máu chảy đầm đìa, da trên người đều bị lột xuống, con mắt bị móc ra, đầu lưỡi bị cắt mất, trong tai cũng cắm hai cây đinh sắt, toàn thân đều đang nhỏ máu.
Đây là đã gặp phải hạng tra tấn thê thảm thế nào chứ?
Đây là hận thù cỡ nào mới phải chịu tàn phá như thế ?
Nàng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ tóc trăng dài ba mươi trượng của nàng vẫn có thể chứng minh nàng chính là Bạch Như Tuyết, hiện giờ lại trở thành hồng như huyết rồi.
Khó trách kêu thảm thiết tuyệt vọng như vậy, người giết nàng lòng dạ cũng quá ác độc rồi.
Loại thủ pháp sát nhân này Phong Phi Vân quá quen thuộc, cũng chỉ có thần bí chủ nhân mới tàn nhẫn như vậy, hắn vậy mà cũng tới Tam Thánh Quận, đầu tiên lại đưa tới một phần lễ vật lớn như vậy nữa.
Thần bí chủ nhân là cố ý giết cho Phong Phi Vân xem, nói cho Phong Phi Vân biết, ta đã đến rồi!
Cạc cạc!
Một bầy quạ đen vẫy cánh, từ trên nhánh cây bay lên, một đôi mắt đen kịt to như hạt đậu chăm chú nhìn chằm chằm vào nữ thi máu chảy đầm đìa kia, mở ra cái miệng sắc bén, muốn mổ lấy.
Tử vong chi khí tràn ngập, rõ ràng là nữ thi còn mới nhưng giờ đã mục nát.
- Súc sinh, thịt người nào cũng có thể ăn sao?
Phong Phi Vân duỗi ngón tay ra, điểm ra một đạo chỉ quang màu đen xuyên thủng một con qua đen, bạo liệt thành mưa máu, một đoàn hỏa diễm bốc lên, thiếu đốt không dứt.
Hắn gỡ cổ nữ thi này xuống, đặt trên mặt đất, trên người một tia sinh khí cũng không có, trên người còn có nhiệt độ cơ thể, chứng minh nàng chỉ vừa mới chết không lâu.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, quan sát trên nữ thi mặt đất, trầm mặc nửa ngày, sau đó đào một cái hố, chôn nàng trong rừng, rất nhanh tựu biến thành một tòa hoang nguyên cô phần
Hàn phong, lương dạ, cô phần.
Một đời Tà Tông yêu nữ, khi còn sống mỹ tư khuynh thành, nhưng sau khi chết lại là một cỗ huyết thi, chôn xương ở nơi hoang vu nhất này, nhiều năm về sau cũng sẽ biến thành một nắm đất vàng.
Đến lúc đó, toàn cô phần này có lẽ cũng sẽ bị tuế nguyệt bào mòn mất.
Trăm ngàn năm sau, ai còn biết trên đời này từng có một nữ nhân như nàng chứ?
Lúc kia, Phong Phi Vân có lẽ còn sống, có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại nàng, nhưng khẳng định đã quên mất mặt nàng, quên mất tên nàng, thậm chí còn không nhớ rõ ràng vùi thân ở nơi nào cũng nên.
Cũng chỉ có thể biết được, lúc kia có một nữ nhân như vậy từng vội vàng đi qua trong sinh mạng mình.
- Mỗi người đều là một khách qua đường trong Bà Sa thế giới này, lúc sinh ra thì đã có nghĩa là từng bước một đi đến tử vong, không ai có thể thoát được.
Phong Phi Vân chỉ yên lặng đứng trước mộ phần, ngưng thực lấy, suy nghĩ sâu xa lấy, tâm tình có chút trầm trọng, nhưng lại không có cảm xúc chấn động quá lớn .
Người tu đạo, có lẽ thật sự sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với mọi chuyện
Khi đã nhìn thấu thế giới này rồi, cũng sẽ phai nhạt đối với mọi chuyện! Sinh lão bệnh tử, đều là mệnh số, Thiên Đạo chi uy, nhân lực sao có thể phản kháng chứ?
. . .
Phong Phi Vân và Nữ Ma cũng không tiến vào Bán Đạp Sơn, chỉ đặt chân dưới Bán Đạp Sơn, bố trí trận vân ẩn nấp thân tích, tu sĩ thế lực khắp nơi đều đi vào phụ cận Bán Đạp Sơn dò xét, nhưng lại không một ai phát hiện ra bọn hắn cả.