Phong Phi Vân nhìn những cánh hoa màu đen xinh đẹp rơi đầy trời, còn có những băng tinh kia ngưng tụ thành đao sơn kiếm vũ, trong lòng lại lần nữa cả kinh, tu vi của cô nàng Đông Phương này so với tưởng tượng của hắn thì càng cường mạnh hơn, e rằng đã đạt đến cảnh giới thần cơ đại viên mãn.
"Phá!"
Cảnh Phong đại trí sư vẫn không nhúc nhích, chẳng qua chỉ há mồm ra nhẹ nhàng đọc lên một chữ như vậy, trong miệng phun ra năm luồng hơi thở huyền sắc như là dòng thác tập kích bất ngờ, đại khí sáng rực lấp kíp cả bầu trời mênh mông.
"Ầm!"
Cơn mưa hoa khắp bầu trời biến thành bụi trần rơi vào trong nước sông, ngay cả những đao kiếm băng tinh kia tiếp theo cũng vỡ vụn từng chút một hóa thành từng giọt từng giọt nước.
Bầu trời đêm lại trở nên sáng trong, ngay cả tầng mây trên màn trời cũng đều bị tách ra làm lộ ra ánh trăng tròn sáng trong.
- Cảnh Phong đại trí sư quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay tiểu nữ rốt cuộc cũng được lãnh giáo.
Thanh âm của Đông Phương Kính Nguyệt khẽ run, càng ngày càng cách xa đến khi trở nên không thể nào nghe thấy được thì đã đi xa ngoài mười dặm.
Nghe thanh âm của nàng liền biết nàng đã bị thương nặng, khí tức không đủ lực hồn hậu, ngay cả linh khí trên người cũng biến mất không ít.
Lúc này chính là thời cơ tốt để nhổ cỏ tận gốc, Phong Phi Vân há có thể bỏ qua cơ hội này.
Hì hì! Đông Phương Kính Nguyệt, cô cũng có ngày hôm nay! Xem bổn thiếu gia không truy sát cô ba ngày ba đêm mới là chuyện lạ à nha!
Phong Phi Vân lợi dụng lúc Cảnh Phong đại trí sư không để ý liền từ trên Hồng nha phi hạm len lén lặn xuống nước, nhanh chóng ẩn nấp, bay đạp trên bờ sông hướng về phía Đông Phương Kính Nguyệt bỏ trốn mà đuổi theo.
- Đông Phương Kính Nguyệt, cô trốn không thoát đâu!
Phong Phi Vân chân đạp trên ngọn thảo mộc, lướt gió mà đi, hắn nhảy một cái dài liền vượt qua sông lớn đoạn tuyệt với bờ bên kia, một chưởng liền xuất ra ngoài.
Đông Phương Kính Nguyệt đúng là đã bị thương, bạch y trên người đã nhuốm máu, ngay cả tốc độ cũng đã thua xa với trước đây nhưng mà bóng dáng nàng vẫn hiện ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái như sương mù mà đi ở trong rừng, dung mạo vẫn tuyệt mỹ nếu như không muốn nói là thanh thản vô cùng.
Phong Phi Vân càng nôn nóng đuổi theo, một chưởng khí lãnh đánh ra làm cho một cái cây cổ mộc gần đó bị đánh gãy.
- Phong Phi Vân, dù cho ta đã bị thương thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.
Ánh trăng sáng trong như muốn vô tri vô thức đắm chìm vào sơn lĩnh ở đằng xa!
"Vèo!"
Đông Phương Kính Nguyệt bắt đầu dừng lại, đứng nổi bật ở trên đỉnh sơn lĩnh, tuy là khoảnh khắc trước cũng còn đi vội nhưng mà giờ khắc này đã đứng vững, nhanh chóng quay người lại và ngón tay bắt đầu gảy trên dây đàn, đàn tỳ bà run lên.
Một luồng sóng âm mang tính hủy diệt từ trong dây đàn bay ra giống như là lưỡi đao.
Uy lực tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt kinh người vô cùng, một tu sĩ tiên căn trung kỳ ở cách xa ngoài trăm trượng cũng có thể bị nó làm cho phải bỏ mạng, Phong Phi Vân hiển nhiên không dám tiếp nhận, cơ thể trầm xuống trốn thoát sóng âm, sau đó từng bước chợt đạp trên mặt đất mà chạy ra ngoài.
Hai tay mở ra không ngừng đánh ra chín chưởng, mỗi một chưởng đều mang uy lực mạnh mẽ, mang theo cả linh diễm hồng sắc!
Đây là Nhất muội nguyên hỏa, giống như là từng đợt đại phiến nhiệt bay ra ngoài.
"Ầm!"
Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở dưới một cái cây phong thụ hồng sắc, ống tay áo bay nhè nhẹ, ngón tay nhanh chóng khảy sợi dây đàn tấu lên một khúc thiên lai thê mỹ, mỗi một âm phù (nốt nhạc) đều là một lưỡi đao chết, tất cả âm phù đan vào một chỗ nối thành một mảnh không gian chiến pháp, sát khí gầm rít lao về phía trước làm cho toàn bộ thảo mộc trên đất đều bị quyện lại thành bụi trần.
"Ba, ba ..."
Chín ngọn nguyên hỏa chưởng ấn bị sóng âm đánh cho tan nát.
Đông Phương Kính Nguyệt tuy là bị thương nhưng mà tu vi vẫn mạnh mẽ như trước, thận trọng vững vàng áp chế được Phong Phi Vân, mỗi một lần xuất thủ đều có thể làm cho Phong Phi Vân luống cuống tay chân, dù sao tu vi của nàng căn bản đúng là đã đủ mạnh mẽ.
Phong Phi Vân càng đánh càng kinh ngạc, trong lòng sinh ra một dự cảm xấu: "Bà nương chết bầm này có thật là bị thương hay không? Làm sao mà ta luôn cảm thấy là nàng đang giả bộ bị thương, cố tình đưa ta tới nơi này, muốn đánh chết ta ở trong hoang sơn dã lĩnh chứ."
- Hạo thiên linh kính!
Đông Phương Kính Nguyệt chân đạp trên một khối hư vân màu trắng, trên lưng sinh ra một đôi cánh quang bạch sắc, ống tay áo bằng lụa trắng hơi lay động, một mảnh ánh sáng thần hoa từ trong tay nàng liền bay ra hóa thành một vòng bạch ngọc viên kính sáng rực.
Nàng không giống như một người bị thương chút nào, trái lại thì tinh khí luôn tràn đầy, khí thế càng làm cho người ta sợ hãi, đem linh khí trực tiếp tế xuất ra ngoài, trôi lơ lửng trên trời cao trăm trượng, ánh sáng chói chang từ trên cao chiếu xuống dưới.
Linh uy của Hạo thiên linh kính được dẫn động, một luồng sức mạnh khiếp sợ khí phách nhân tâm lấp đầy trong trời đất làm cho mặt đất cũng bị dồn nén tới mức nứt ra, đem cự thạch ngàn cân cũng bị đè ép vỡ ra tan nát.
"Ầm ầm!"
Thần lôi được một cánh tay lớn kéo ra từ trên Hạo thiên linh kính bay xuống, đồng thời hướng về phía Phong Phi Vân mà bổ tới.
Vậy mà nàng cho đòi tới lôi điện linh khí, mẹ kiếp, một người con gái bị thương nặng thì lấy ở đâu ra sức mạnh như thế chứ, cái này xem ra thật sự là bị nàng gài bẫy rồi.
Phong Phi Vân trong lòng tức giận, lúc trước tự hắn tính kế lừa nàng một lần, bây giờ lại bị nàng tính kế lại, rõ ràng là nàng không hề bị thương nhưng lại giả vờ bị thương rồi dẫn Phong Phi Vân rời khỏi Hồng nha phi hạm, sau đó liền trừng trị hắn.
Phong Phi Vân hiển nhiên sẽ không khoang tay chờ chết, hai chân đạp trên mặt đất, một tay hướng về trên trời cao mà hành động, đeo miểu quỷ ban chỉ vào trên ngón tay, tức khắc ánh sáng hắc sắc chói chang liền tràn lan vô tận hóa thành một đám mây màu đen giống như một lá chắn diện thần muốn ngăn cản lôi điện đầy trời kia.
Miểu quỷ ban chỉ cũng là linh khí cấp bậc linh khí, chiến uy hiển hách, phảng phất trong đó là thanh âm của long ngâm từ bên trong truyền ra làm cho đồi núi bị chấn động run rẩy.
"Ầm ầm!
Phong Phi Vân nhìn những cánh hoa màu đen xinh đẹp rơi đầy trời, còn có những băng tinh kia ngưng tụ thành đao sơn kiếm vũ, trong lòng lại lần nữa cả kinh, tu vi của cô nàng Đông Phương này so với tưởng tượng của hắn thì càng cường mạnh hơn, e rằng đã đạt đến cảnh giới thần cơ đại viên mãn.
"Phá!"
Cảnh Phong đại trí sư vẫn không nhúc nhích, chẳng qua chỉ há mồm ra nhẹ nhàng đọc lên một chữ như vậy, trong miệng phun ra năm luồng hơi thở huyền sắc như là dòng thác tập kích bất ngờ, đại khí sáng rực lấp kíp cả bầu trời mênh mông.
"Ầm!"
Cơn mưa hoa khắp bầu trời biến thành bụi trần rơi vào trong nước sông, ngay cả những đao kiếm băng tinh kia tiếp theo cũng vỡ vụn từng chút một hóa thành từng giọt từng giọt nước.
Bầu trời đêm lại trở nên sáng trong, ngay cả tầng mây trên màn trời cũng đều bị tách ra làm lộ ra ánh trăng tròn sáng trong.
- Cảnh Phong đại trí sư quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay tiểu nữ rốt cuộc cũng được lãnh giáo.
Thanh âm của Đông Phương Kính Nguyệt khẽ run, càng ngày càng cách xa đến khi trở nên không thể nào nghe thấy được thì đã đi xa ngoài mười dặm.
Nghe thanh âm của nàng liền biết nàng đã bị thương nặng, khí tức không đủ lực hồn hậu, ngay cả linh khí trên người cũng biến mất không ít.
Lúc này chính là thời cơ tốt để nhổ cỏ tận gốc, Phong Phi Vân há có thể bỏ qua cơ hội này.
Hì hì! Đông Phương Kính Nguyệt, cô cũng có ngày hôm nay! Xem bổn thiếu gia không truy sát cô ba ngày ba đêm mới là chuyện lạ à nha!
Phong Phi Vân lợi dụng lúc Cảnh Phong đại trí sư không để ý liền từ trên Hồng nha phi hạm len lén lặn xuống nước, nhanh chóng ẩn nấp, bay đạp trên bờ sông hướng về phía Đông Phương Kính Nguyệt bỏ trốn mà đuổi theo.
- Đông Phương Kính Nguyệt, cô trốn không thoát đâu!
Phong Phi Vân chân đạp trên ngọn thảo mộc, lướt gió mà đi, hắn nhảy một cái dài liền vượt qua sông lớn đoạn tuyệt với bờ bên kia, một chưởng liền xuất ra ngoài.
Đông Phương Kính Nguyệt đúng là đã bị thương, bạch y trên người đã nhuốm máu, ngay cả tốc độ cũng đã thua xa với trước đây nhưng mà bóng dáng nàng vẫn hiện ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái như sương mù mà đi ở trong rừng, dung mạo vẫn tuyệt mỹ nếu như không muốn nói là thanh thản vô cùng.
Phong Phi Vân càng nôn nóng đuổi theo, một chưởng khí lãnh đánh ra làm cho một cái cây cổ mộc gần đó bị đánh gãy.
- Phong Phi Vân, dù cho ta đã bị thương thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.
Ánh trăng sáng trong như muốn vô tri vô thức đắm chìm vào sơn lĩnh ở đằng xa!
"Vèo!"
Đông Phương Kính Nguyệt bắt đầu dừng lại, đứng nổi bật ở trên đỉnh sơn lĩnh, tuy là khoảnh khắc trước cũng còn đi vội nhưng mà giờ khắc này đã đứng vững, nhanh chóng quay người lại và ngón tay bắt đầu gảy trên dây đàn, đàn tỳ bà run lên.
Một luồng sóng âm mang tính hủy diệt từ trong dây đàn bay ra giống như là lưỡi đao.
Uy lực tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt kinh người vô cùng, một tu sĩ tiên căn trung kỳ ở cách xa ngoài trăm trượng cũng có thể bị nó làm cho phải bỏ mạng, Phong Phi Vân hiển nhiên không dám tiếp nhận, cơ thể trầm xuống trốn thoát sóng âm, sau đó từng bước chợt đạp trên mặt đất mà chạy ra ngoài.
Hai tay mở ra không ngừng đánh ra chín chưởng, mỗi một chưởng đều mang uy lực mạnh mẽ, mang theo cả linh diễm hồng sắc!
Đây là Nhất muội nguyên hỏa, giống như là từng đợt đại phiến nhiệt bay ra ngoài.
"Ầm!"
Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở dưới một cái cây phong thụ hồng sắc, ống tay áo bay nhè nhẹ, ngón tay nhanh chóng khảy sợi dây đàn tấu lên một khúc thiên lai thê mỹ, mỗi một âm phù (nốt nhạc) đều là một lưỡi đao chết, tất cả âm phù đan vào một chỗ nối thành một mảnh không gian chiến pháp, sát khí gầm rít lao về phía trước làm cho toàn bộ thảo mộc trên đất đều bị quyện lại thành bụi trần.
"Ba, ba ..."
Chín ngọn nguyên hỏa chưởng ấn bị sóng âm đánh cho tan nát.
Đông Phương Kính Nguyệt tuy là bị thương nhưng mà tu vi vẫn mạnh mẽ như trước, thận trọng vững vàng áp chế được Phong Phi Vân, mỗi một lần xuất thủ đều có thể làm cho Phong Phi Vân luống cuống tay chân, dù sao tu vi của nàng căn bản đúng là đã đủ mạnh mẽ.
Phong Phi Vân càng đánh càng kinh ngạc, trong lòng sinh ra một dự cảm xấu: "Bà nương chết bầm này có thật là bị thương hay không? Làm sao mà ta luôn cảm thấy là nàng đang giả bộ bị thương, cố tình đưa ta tới nơi này, muốn đánh chết ta ở trong hoang sơn dã lĩnh chứ."
- Hạo thiên linh kính!
Đông Phương Kính Nguyệt chân đạp trên một khối hư vân màu trắng, trên lưng sinh ra một đôi cánh quang bạch sắc, ống tay áo bằng lụa trắng hơi lay động, một mảnh ánh sáng thần hoa từ trong tay nàng liền bay ra hóa thành một vòng bạch ngọc viên kính sáng rực.
Nàng không giống như một người bị thương chút nào, trái lại thì tinh khí luôn tràn đầy, khí thế càng làm cho người ta sợ hãi, đem linh khí trực tiếp tế xuất ra ngoài, trôi lơ lửng trên trời cao trăm trượng, ánh sáng chói chang từ trên cao chiếu xuống dưới.
Linh uy của Hạo thiên linh kính được dẫn động, một luồng sức mạnh khiếp sợ khí phách nhân tâm lấp đầy trong trời đất làm cho mặt đất cũng bị dồn nén tới mức nứt ra, đem cự thạch ngàn cân cũng bị đè ép vỡ ra tan nát.
"Ầm ầm!"
Thần lôi được một cánh tay lớn kéo ra từ trên Hạo thiên linh kính bay xuống, đồng thời hướng về phía Phong Phi Vân mà bổ tới.
Vậy mà nàng cho đòi tới lôi điện linh khí, mẹ kiếp, một người con gái bị thương nặng thì lấy ở đâu ra sức mạnh như thế chứ, cái này xem ra thật sự là bị nàng gài bẫy rồi.
Phong Phi Vân trong lòng tức giận, lúc trước tự hắn tính kế lừa nàng một lần, bây giờ lại bị nàng tính kế lại, rõ ràng là nàng không hề bị thương nhưng lại giả vờ bị thương rồi dẫn Phong Phi Vân rời khỏi Hồng nha phi hạm, sau đó liền trừng trị hắn.
Phong Phi Vân hiển nhiên sẽ không khoang tay chờ chết, hai chân đạp trên mặt đất, một tay hướng về trên trời cao mà hành động, đeo miểu quỷ ban chỉ vào trên ngón tay, tức khắc ánh sáng hắc sắc chói chang liền tràn lan vô tận hóa thành một đám mây màu đen giống như một lá chắn diện thần muốn ngăn cản lôi điện đầy trời kia.
Miểu quỷ ban chỉ cũng là linh khí cấp bậc linh khí, chiến uy hiển hách, phảng phất trong đó là thanh âm của long ngâm từ bên trong truyền ra làm cho đồi núi bị chấn động run rẩy.
"Ầm ầm!