Chương 530: Vô cùng hào hoa. (2)
Sở Cực Bắc liền đứng ở trên mặt tuyết, đứng thẳng tắp, giống như một cọc tiêu. Ánh trăng sáng ngời kia chiếu vào trên người của hắn tạo ra một cái bóng thật dài.
Đỉnh núi Tịch Thần Phong còn có người thứ ba, cũng là một người sống duy nhất còn dám ở lại đỉnh núi.
Phong Phi Vân ngồi ở bên cánh cửa miếu cổ, căn bản không có ý định lùi lại. Một trận đặc sắc như vậy thì làm thế nào hắn có thể bỏ qua. Trong đầu của hắn đang suy tính, Sở Cực Bắc có thể tiếp được mấy chiêu của Tô Quân ?
Tất cả mọi người biết Phong Phi Vân có tốc độ nhanh đáng sợ thế nào, ngay cả Sở Cực Bắc đều không thể đuổi kịp và vượt hắn. Cũng chỉ có hắn mới dám ở lại đỉnh núi Tịch Thần Phong để xem cuộc chiến.
Xa xa, giữa trời cao mênh mông, có rất nhiều tu sĩ cường đại đều xuất hiện. Họ đều nhìn chăm chú đỉnh núi Tịch Thần Phong.
Không có bất cứ một lời nói thừa nào, Sở Cực Bắc ra tay xuất thủ trước. Một đạo tà thuật cấm thế được đánh ra, những thi hài đã sớm vỡ vụn trên mặt đất trong nháy mắt đoàn tụ, trong đó vẫn còn bao gồm Diêu Kính Việt, Băng thi, Huyết thi.v..v..., những Thi Tà này đều đã hóa thành tro bụi, nay lại đoàn tụ, trên thân toát ra thi hỏa hừng hực mà cùng đánh tới.
Tựa như ngàn vạn ngôi sao băng từ bầu trời bên ngoài đang rơi xuống.
Tô Quân vui vẻ bất động, bàn tay hướng về phía trên mà nhấn một cái. Một đạo chưởng ấn vô hình đã chấn vỡ tất cả Thi Tà thành vô hình.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Mà cùng lúc đó, Sở Cực Bắc đã đứng ở phía trên Tô Quân, ngay trên đỉnh chóp của Cổ Xa. Thân thể của hắn lại đã biến thành một khối xác ướp cổ. Xác thực mà nói, đó là thân thể của hắn và một khối xác ướp cổ ngàn năm đã dung hợp lại cùng nhau, lực lượng trở nên khủng bố vô biên vô tận.
Một quyền nện xuống, đánh xuyên qua đỉnh chóp Cổ Xa, một cỗ lực lượng lớn lao kia nện xuống làm cho cả Tịch Thần Phong đều run lên. Những cây cổ thụ ngàn năm trên đỉnh núi đều biến thành tro bụi.
Chỉ có một tòa miếu cổ kia cũng vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì nằm ở nơi đó.
Trên mặt Tô Quân lộ ra sự không vui, hắn cũng tung ra một quyền nghênh đón. Một cỗ lực lượng dời núi lấp biển bắn về phía trên.Nó đánh bay Sở Cực Bắc lên cao vài trăm thước, bảy thẳng vào bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, Tô Quân lẫn cả Cổ Xa cũng bay lên, tốc độ nhanh hơn nhằm phía trời cao. Lại là một quyền đánh ra, đánh Sở Cực Bắc bay lên cao hơn nữa trên bầu trời.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
...
Trên bầu trời tổng cộng vang lên bẩy tràng tiếng nổ, Tô Quân và Sở Cực Bắc đã sớm đã không còn thấy bóng người, cũng không ai biết bay đến bầu trời cao như thế nào.
Sau một hồi lâu, Tô Quân và Cổ Xa lại rơi xuống trở về, cứ thế nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất. Tô Quân quần áo sạch sẽ, mặt vẫn tươi cười, vững vàng ngồi ở trong Cổ Xa. Hắn cầm lên một chén trà trên bàn, nhẹ nhàng hớp một cái.
Vừa mới đại chiến, nhưng mà nước trà trên bàn lại cũng không hề bị tràn ra.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Sở Cực Bắc cũng rơi xuống trở về. Hắn tựa như một khối đá Hắc Thạch ngã trên mặt đất. Đất đá tung bay, thân thể của hắn tựa như một khúc cây, đầu dưới chân trên mà cắm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Dưới ánh trăng, hiện ra một cái bóng thật dài.
Vầng trăng đang lên.
Trong không khí mang theo một cơn ớn lạnh thấu xương, cả thiên địa đều yên tĩnh lại. Tất cả mọi người gắt gao ngậm miệng lại, nói không ra một câu nào.
Đây chính là thiên tài có tu vi cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa?
Trước sau tổng cộng Sở Cực Bắc cũng không tiếp được mười chiêu, liền bại trận, ngã cắm đầu trên mặt đất. Cảnh tượng này có vẻ cực kì buồn cười, nhưng mà lại không người nào có thể cười được.
Đệ tử Tử Minh Thi Động đào đất moi Sở Cực Bắc lên, sau đó khiêng đi. Ai nấy đều có vẻ mặt sợ hãi, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.
- Nguyệt thực !
Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Tất cả mọi người bị bừng tỉnh từ trong nỗi kinh ngạc vừa rồi, trong lúc bất tri bất giác không để ý lại đã là lúc nửa đêm. Trên bầu trời mênh mông sáng tỏ kia, một vầng trăng tròn sương mù tràn ngập, có một đạo khí tức với lực lượng khổng lồ mênh mông đang vận chuyển trên chín tầng trời.
Đúng vào lúc này, tất cả tu sĩ đều có thể cảm giác được sự đồ sộ của nó.
Đó là một ngôi sao rất lớn, nó đang che đi vầng trăng, mặc dù vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen, nhưng mà cũng đã khá là đáng sợ.
Trăng tròn đã bắt đầu khuyết!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Phía dưới, trên Thánh Hồ, một chiếc Thần Thuyền cao trăm trượng đang rẽ sóng mà đi. Thần Thuyền kia chính là dùng xích ngọc chế tạo ra, có Cung Khuyết trôi nổi bên trên bề mặt, có hoa văn trận pháp dày đặc bên thân thuyền.
Ba chiếc buồm lớn dệt từ tơ xanh sợi đồng đang phát ra âm thanh phần phật ở trong gió rét.
Trên đầu thuyền, là bánh lái chế tạo từ Xích Thiết ( sắt đỏ).
Một nam nhân người mặc áo giáp, ngang hông mang theo chiến đao đang đứng ở trên Thần Thuyền, nó đi về hướng Thánh Bia ở chính giữa Thánh Hồ.
- Đó là một vị thần tướng trẻ tuổi nhất trong Thần Vũ Quân, thuộc hạ dưới cờ của Bạo Thiên Hầu, là nhân mã thuộc về gia tộc Bắc Minh. Thiên tư tuyệt đỉnh, vào năm mười lăm tuổi cũng đã bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, thiên phú bẩm sinh cực cao, sau các thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, thì hắn và Phong Phi Vân đủ để giương cao đại kỳ của thiên tài thế hệ mới sinh.
Ngọc công công đối với các hệ nhân mã trong triều đình thì biết rất rõ.
Ngọc công công đã xem xét vô số người, trong số thiên tài thế hệ mới sinh thì cũng chỉ có Phong Phi Vân và Lệnh Đông Lai, mới cho lão một loại cảm giác không nhìn thấu.
- Mười lăm tuổi là có thể ngồi trên ngôi vị thần tướng, xem ra không chỉ có thiên phú bẩm sinh cao, mà thông minh tài trí cũng tuyệt đối không thấp. Hắn tên gọi là gì?
Công chúa La Phù hỏi.
- Lệnh Đông Lai!
Ngọc công công đáp.
- Lệnh Đông Lai!
Công chúa La Phù nhớ kỹ tên này.
Phong Phi Vân và Tô Quân đều đứng ở trên đỉnh núi Tịch Thần Phong, trước vách đá dựng đứng mà nhìn sóng nước Thánh Hồ lấp lánh dưới chân núi. Gió lạnh thổi áo bào trắng tung bay, đúng là có một loại cảm giác thần tiên.
- Ngươi có đối thủ !
Tô Quân cười nói.
Phong Phi Vân hai tay khoanh ở trước ngực, cười nói:
- Ta chưa bao giờ thiếu đối thủ!
- Lần này không giống, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút.
Tô Quân lên tiếng nhắc nhở.
Thần Thuyền đi trên Thánh Hồ, Lệnh Đông Lai mặc dù còn khá trẻ tuổi, nhưng mà lại mạnh mẽ dị thường. Một đôi mắt sáng như điện đang gắt gao nhìn chăm chú Thánh Bia cao ba mươi ba trượng, ánh mắt hắn vô cùng kiên định.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một mảnh sóng nước thổi quét đến gần. Trong màn đêm, có hai anh tài nghịch thiên đến từ Tử Phủ đồng thời xông ra, ngăn cản đường đi của Thần Thuyền.