Nạp Lan Hồng Đào nện một quyền vào trên đao phong, Cự Đao cũng bị bay đi ra ngoài.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng không thể đón nhận nổi quyền kình của Nạp Lan Hồng Đào, đành rơi vào trong Thánh Hồ.
Tất cả điều này đều phát sinh trong khoảnh khắc nhanh như chớp giật, các Linh khí liên tục tiến lên, không có khoảng cách thời gian ít ỏi nào.
Quyền của Phong Phi Vân lần đầu tiên đối đầu với quyền của Nạp Lan Hồng Đào, phát ra âm thanh sắt thép va vào nhau. Sóng nước cả Thánh Hồ đều bị hất bay lên, trên bầu trời cũng có không khí đang nổ vang.
Phong Phi Vân hoàn thành hoán huyết lần thứ tư, cường độ thân thể có thể so với phượng hoàng con.
Lần giao chiến này đây cũng không hề duy trì liên tục bao lâu, quyền va chạm nhau mười tám lần thì cánh tay Nạp Lan Hồng Đào bị Phong Phi Vân nện cho vỡ, hư ảnh xuất hiện sự không trọn vẹn.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại toàn thân đều là máu tươi, da đều bị rách văng tung tóe, đầu khớp xương cánh tay đều bị vỡ vài đoạn. Trong một lần giao chiến cuối cùng, thân thể hắn bị Nạp Lan Hồng Đào đánh, trực tiếp nện cho Phong Phi Vân bay đi ra ngoài, máu tươi rơi khắp Thánh Hồ. Cuối cùng hắn rơi xuống bờ Thánh Hồ, sau đó lấy tay chống đỡ, nửa quỳ trên mặt đất.
Phong Phi Vân rốt cuộc vẫn còn kém một chút, bị Nạp Lan Hồng Đào đánh cho trọng thương mà lui trở về. Thế nhưng hắn lại vẫn cắn chặt hàm răng, ánh mắt kiên nghị, không bị ngã xuống.
Miểu Quỷ Ban Chỉ, Bạch Thạch Cự Đao, Thanh Đồng Linh Chu đều vội vàng bay trở về, đều là lờ mờ không ánh sáng.
Phong Phi Vân thua ở trong tay Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới, nhưng mà nhưng không ai dám nói ra nửa câu trào phúng. Bởi vì đây là Nạp Lan Hồng Đào đang trong thời khắc tu vi tối cao nhất.
Chỉ có rung động!
- Phong Phi Vân đánh nát một đoạn cánh tay Nạp Lan Hồng Đào, xem như đập vỡ một khối dấu vết. Đây chính là Nạp Lan Hồng Đào vào lúc cường thịnh nhất a!
- Nếu như vào lúc tối nhất, tu vi Nạp Lan Hồng Đào giảm xuống một nửa, Phong Phi Vân rất có thể sẽ đánh bại hắn.
- Thiên tư của Phong Phi Vân đã hơn Lệnh Đông Lai, đã được xem như thiên tài hàng đầu của thời đại này, cùng cảnh giới không người có thể so sánh với hắn.
...
Lệnh Đông Lai, Kỷ Phong, Diêu Cát, thiếu nữ Phật Môn Ngự Thú Trai, Thiếu chủ Tiên Giáo kia... Những người này giờ phút này trong lòng đều có một loại tâm tình không sao diễn tả nổi, có một loại cảm giác thất bại.
- Coi như vô địch trong cùng cảnh giới thì tính sao? Chỉ là nếu không được lưu danh trên Thánh Bia, thì vẫn không coi là cái gì, căn bản không chiếm được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, không có khả năng xưng hùng thời đại này.
Vị Thiếu chủ Tiên Giáo hừ lạnh một tiếng.
Hắn nói cũng không có sai, những người này sở dĩ đều muốn tại lưu danh trên Thánh Bia, cũng không phải muốn nổi danh. Đối với bọn họ mà nói thì bọn họ có tiếng tăm đã đủ lớn, thứ mà bọn họ đích thực muốn có được chính là số mệnh trên Thánh Bia.
Từ cổ chí kim, chỉ cần có thể có được số mệnh trên Thánh Bia, là có thể xưng hùng một thời đại, chèn ép cho các thiên tài cấp bậc Sử Thi khác phải lờ mờ thất sắc.
- Phong Phi Vân còn có thể chờ lần nguyệt thực kế tiếp sau nửa năm. Với thiên phú bẩm sinh của hắn, chỉ cần lực lượng Nạp Lan Hồng Đào giảm xuống một nửa, hắn rất có khả năng đánh bại Nạp Lan Hồng Đào.
Có người nói.
- Buồn cười, sau khi tin tức hôm nay truyền ra, nhất định sẽ làm kinh động thiên hạ. Không ai sẽ nguyện ý thấy Phong Phi Vân lưu danh trên Thánh Bia, sẽ có vô số người đến đây loại trừ hắn, thậm chí Cự Kình đều sẽ xuất thủ. Đừng nói nửa năm, Phong Phi Vân có thể sống quá nửa tháng hay không, đều xem như đã mừng lắm rồi.
- Ai! Gỗ tốt trong rừng, tất bị chặt.
...
Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ ràng đạo lý này. Nhưng mà những người này cũng không biết, Phong Phi Vân hiện tại mới mở được hai trăm mười sáu mệnh huyệt thôi,hắn tịnh không hề đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đứng đầu.
Nếu như có thể luyện hóa ba gốc Linh Thảo còn lại trên người, là tu vi có thể lại tăng lên một nấc quan trọng. Khi đó căn bản là không cần chờ đến sau nửa năm mà vẫn có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu danh trên Thánh Bia.
Chỉ cần lưu danh trên Thánh Bia, là có thể lại được Thánh Bia chiếu cố số mệnh. Có người muốn giết hắn, thì cũng không là một chuyện dễ dàng.
Hiện tại mấu chốt nhất chính là, làm thế nào chống đỡ qua được mấy ngày này?
Giờ phút này, cũng đã có người rục rịch, muốn nhanh chóng loại trừ Phong Phi Vân, không muốn thấy hắn sống đến sau nửa năm.
Phong Phi Vân đang bị thương nặng, hiện tại, chính là thời khắc tốt nhất để giết hắn.
Trên bờ Thánh Hồ, tu sĩ đông đảo, rất nhiều người có tu vi cường đại. Họ đều nhìn ra lực lượng của Phong Phi Vân và Nạp Lan Hồng Đào có chênh lệch không lớn, chỉ phải chờ tới lần nguyệt thực sau nửa năm, thì có bẩy phần có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu lại tên trên Thánh Bia, muôn đời không hủy hoại.
Thiên tư của Phong Phi Vân đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất an.
Một lưỡi Huyết Nhận đỏ đậm bay ra từ chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, một mảnh sóng huyết cuồn cuộn nện về hướng chính giữa lưng Phong Phi Vân.
Âm thầm, đã có người xuất thủ.
Người này sợ hãi Thần Vương trả thù, nên cũng không có hiện thân.
Dù sao Phong Phi Vân chính là truyền nhân của Thần Vương, người mà dám công khai ra tay đối với hắn cũng không nhiều.
- Rầm!
Một thanh Thiết Kiếm ngang trời bay ra, nó đánh bay lưỡi Huyết Nhận đỏ đậm kia.
Thân hình Tô Huyết chợt lóe lên, liền rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, Thiết Kiếm trong tay nàng Ngự Kiếm bay ra, bay vào trong cánh đồng tuyết. Bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm.
Thiết Kiếm mang theo vết máu bay trở về, rơi xuống trong tay nàng.
Phong Phi Vân khóe miệng có vết máu, nhưng mà lại cười cười:
- Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, ngươi lại sẽ ra tay tương trợ.
Tô Huyết cũng không buồn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú tứ phương
- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, chúng ta thanh toán xong.
- Thanh toán xong, thanh toán xong...
Phong Phi Vân đang âm thầm phục hồi chỗ bị thương, nhưng mà trên mặt cũng không quên nở nụ cười. Hắn cảm giác rằng Tô Huyết cũng không phải lạnh lùng như ở bề ngoài vậy.
Ý định giết người lén lút xuất hiện tứ phía, rất nhiều người đều đã rục rịch. Ít nhất có hơn mười đạo sát khí cường thịnh, trong đó còn có tu sĩ thế hệ trước.
Xoạt!
Một đạo hào quang trắng xé gió bay đến, rơi xuống bên bờ Thánh Hồ. Người mới tới ống tay áo đu đưa trong gió, tư thế oai hùng khắp cổ kim, không phải Tô Quân thì là ai. Hắn lại cười nói:
- Ta không có trở về chậm chứ?
- Ha ha! Nếu Tô huynh đã trở về thì cái mạng của ta đây, hôm nay xem như đứng vững được.
Phong Phi Vân cười nói.
Tô Quân vốn là đang đánh một trận với Yến Tử Vũ, nhưng mà sau khi nhận được tin tức của Tô Huyết, liền vội vàng chạy trở về.
Nạp Lan Hồng Đào nện một quyền vào trên đao phong, Cự Đao cũng bị bay đi ra ngoài.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng không thể đón nhận nổi quyền kình của Nạp Lan Hồng Đào, đành rơi vào trong Thánh Hồ.
Tất cả điều này đều phát sinh trong khoảnh khắc nhanh như chớp giật, các Linh khí liên tục tiến lên, không có khoảng cách thời gian ít ỏi nào.
Quyền của Phong Phi Vân lần đầu tiên đối đầu với quyền của Nạp Lan Hồng Đào, phát ra âm thanh sắt thép va vào nhau. Sóng nước cả Thánh Hồ đều bị hất bay lên, trên bầu trời cũng có không khí đang nổ vang.
Phong Phi Vân hoàn thành hoán huyết lần thứ tư, cường độ thân thể có thể so với phượng hoàng con.
Lần giao chiến này đây cũng không hề duy trì liên tục bao lâu, quyền va chạm nhau mười tám lần thì cánh tay Nạp Lan Hồng Đào bị Phong Phi Vân nện cho vỡ, hư ảnh xuất hiện sự không trọn vẹn.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại toàn thân đều là máu tươi, da đều bị rách văng tung tóe, đầu khớp xương cánh tay đều bị vỡ vài đoạn. Trong một lần giao chiến cuối cùng, thân thể hắn bị Nạp Lan Hồng Đào đánh, trực tiếp nện cho Phong Phi Vân bay đi ra ngoài, máu tươi rơi khắp Thánh Hồ. Cuối cùng hắn rơi xuống bờ Thánh Hồ, sau đó lấy tay chống đỡ, nửa quỳ trên mặt đất.
Phong Phi Vân rốt cuộc vẫn còn kém một chút, bị Nạp Lan Hồng Đào đánh cho trọng thương mà lui trở về. Thế nhưng hắn lại vẫn cắn chặt hàm răng, ánh mắt kiên nghị, không bị ngã xuống.
Miểu Quỷ Ban Chỉ, Bạch Thạch Cự Đao, Thanh Đồng Linh Chu đều vội vàng bay trở về, đều là lờ mờ không ánh sáng.
Phong Phi Vân thua ở trong tay Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới, nhưng mà nhưng không ai dám nói ra nửa câu trào phúng. Bởi vì đây là Nạp Lan Hồng Đào đang trong thời khắc tu vi tối cao nhất.
Chỉ có rung động!
- Phong Phi Vân đánh nát một đoạn cánh tay Nạp Lan Hồng Đào, xem như đập vỡ một khối dấu vết. Đây chính là Nạp Lan Hồng Đào vào lúc cường thịnh nhất a!
- Nếu như vào lúc tối nhất, tu vi Nạp Lan Hồng Đào giảm xuống một nửa, Phong Phi Vân rất có thể sẽ đánh bại hắn.
- Thiên tư của Phong Phi Vân đã hơn Lệnh Đông Lai, đã được xem như thiên tài hàng đầu của thời đại này, cùng cảnh giới không người có thể so sánh với hắn.
...
Lệnh Đông Lai, Kỷ Phong, Diêu Cát, thiếu nữ Phật Môn Ngự Thú Trai, Thiếu chủ Tiên Giáo kia... Những người này giờ phút này trong lòng đều có một loại tâm tình không sao diễn tả nổi, có một loại cảm giác thất bại.
- Coi như vô địch trong cùng cảnh giới thì tính sao? Chỉ là nếu không được lưu danh trên Thánh Bia, thì vẫn không coi là cái gì, căn bản không chiếm được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, không có khả năng xưng hùng thời đại này.
Vị Thiếu chủ Tiên Giáo hừ lạnh một tiếng.
Hắn nói cũng không có sai, những người này sở dĩ đều muốn tại lưu danh trên Thánh Bia, cũng không phải muốn nổi danh. Đối với bọn họ mà nói thì bọn họ có tiếng tăm đã đủ lớn, thứ mà bọn họ đích thực muốn có được chính là số mệnh trên Thánh Bia.
Từ cổ chí kim, chỉ cần có thể có được số mệnh trên Thánh Bia, là có thể xưng hùng một thời đại, chèn ép cho các thiên tài cấp bậc Sử Thi khác phải lờ mờ thất sắc.
- Phong Phi Vân còn có thể chờ lần nguyệt thực kế tiếp sau nửa năm. Với thiên phú bẩm sinh của hắn, chỉ cần lực lượng Nạp Lan Hồng Đào giảm xuống một nửa, hắn rất có khả năng đánh bại Nạp Lan Hồng Đào.
Có người nói.
- Buồn cười, sau khi tin tức hôm nay truyền ra, nhất định sẽ làm kinh động thiên hạ. Không ai sẽ nguyện ý thấy Phong Phi Vân lưu danh trên Thánh Bia, sẽ có vô số người đến đây loại trừ hắn, thậm chí Cự Kình đều sẽ xuất thủ. Đừng nói nửa năm, Phong Phi Vân có thể sống quá nửa tháng hay không, đều xem như đã mừng lắm rồi.
- Ai! Gỗ tốt trong rừng, tất bị chặt.
...
Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ ràng đạo lý này. Nhưng mà những người này cũng không biết, Phong Phi Vân hiện tại mới mở được hai trăm mười sáu mệnh huyệt thôi,hắn tịnh không hề đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đứng đầu.
Nếu như có thể luyện hóa ba gốc Linh Thảo còn lại trên người, là tu vi có thể lại tăng lên một nấc quan trọng. Khi đó căn bản là không cần chờ đến sau nửa năm mà vẫn có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu danh trên Thánh Bia.
Chỉ cần lưu danh trên Thánh Bia, là có thể lại được Thánh Bia chiếu cố số mệnh. Có người muốn giết hắn, thì cũng không là một chuyện dễ dàng.
Hiện tại mấu chốt nhất chính là, làm thế nào chống đỡ qua được mấy ngày này?
Giờ phút này, cũng đã có người rục rịch, muốn nhanh chóng loại trừ Phong Phi Vân, không muốn thấy hắn sống đến sau nửa năm.
Phong Phi Vân đang bị thương nặng, hiện tại, chính là thời khắc tốt nhất để giết hắn.
Trên bờ Thánh Hồ, tu sĩ đông đảo, rất nhiều người có tu vi cường đại. Họ đều nhìn ra lực lượng của Phong Phi Vân và Nạp Lan Hồng Đào có chênh lệch không lớn, chỉ phải chờ tới lần nguyệt thực sau nửa năm, thì có bẩy phần có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu lại tên trên Thánh Bia, muôn đời không hủy hoại.
Thiên tư của Phong Phi Vân đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất an.
Một lưỡi Huyết Nhận đỏ đậm bay ra từ chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, một mảnh sóng huyết cuồn cuộn nện về hướng chính giữa lưng Phong Phi Vân.
Âm thầm, đã có người xuất thủ.
Người này sợ hãi Thần Vương trả thù, nên cũng không có hiện thân.
Dù sao Phong Phi Vân chính là truyền nhân của Thần Vương, người mà dám công khai ra tay đối với hắn cũng không nhiều.
- Rầm!
Một thanh Thiết Kiếm ngang trời bay ra, nó đánh bay lưỡi Huyết Nhận đỏ đậm kia.
Thân hình Tô Huyết chợt lóe lên, liền rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, Thiết Kiếm trong tay nàng Ngự Kiếm bay ra, bay vào trong cánh đồng tuyết. Bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm.
Thiết Kiếm mang theo vết máu bay trở về, rơi xuống trong tay nàng.
Phong Phi Vân khóe miệng có vết máu, nhưng mà lại cười cười:
- Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, ngươi lại sẽ ra tay tương trợ.
Tô Huyết cũng không buồn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú tứ phương
- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, chúng ta thanh toán xong.
- Thanh toán xong, thanh toán xong...
Phong Phi Vân đang âm thầm phục hồi chỗ bị thương, nhưng mà trên mặt cũng không quên nở nụ cười. Hắn cảm giác rằng Tô Huyết cũng không phải lạnh lùng như ở bề ngoài vậy.
Ý định giết người lén lút xuất hiện tứ phía, rất nhiều người đều đã rục rịch. Ít nhất có hơn mười đạo sát khí cường thịnh, trong đó còn có tu sĩ thế hệ trước.
Xoạt!
Một đạo hào quang trắng xé gió bay đến, rơi xuống bên bờ Thánh Hồ. Người mới tới ống tay áo đu đưa trong gió, tư thế oai hùng khắp cổ kim, không phải Tô Quân thì là ai. Hắn lại cười nói:
- Ta không có trở về chậm chứ?
- Ha ha! Nếu Tô huynh đã trở về thì cái mạng của ta đây, hôm nay xem như đứng vững được.
Phong Phi Vân cười nói.
Tô Quân vốn là đang đánh một trận với Yến Tử Vũ, nhưng mà sau khi nhận được tin tức của Tô Huyết, liền vội vàng chạy trở về.