Sau khi Tô Quân xuất hiện, tu sĩ thế hệ trẻ tuổi ở đây liền đều thu hồi sát khí, nghĩ đến giết người trước mặt Tô Quân thì bọn họ còn không có bản lĩnh này.
Từng đạo Ngọc Phi Phù bay trên màn trời đi khắp tứ phía. Những tu sĩ thế hệ trẻ tuổi này đang truyền tin tức đi ra ngoài.
Đỉnh núi Tịch Thần Phong.
Trong miếu cổ, một ngọn đèn Phật Đăng đang cháy bất diệt.
Phong Phi Vân liền ngồi xếp bằng phía dưới tượng một vị phật ngủ, thân thể được linh quang bao bọc. Hắn đã uống đan dược chữa thương, hiện tại cấp tốc phục hồi chỗ bị thương.
Những người khác chịu tổn thương nặng như vậy, nếu không có nửa tháng tĩnh dưỡng thì căn bản không có khả năng khỏi hẳn. Nhưng mà Phong Phi Vân lại vẻn vẹn tốn hao ba canh giờ liền đã hoàn hảo không tổn hao gì, khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.
Đây chính là chỗ lợi hại của Bất Tử Phượng Hoàng Thân.
- Phong huynh, hôm nay thật đúng là đại triển thần uy, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ của Thần Tấn Vương Triều.
Tô Quân đi đến, trong âm thanh bình thản mang theo nụ cười. Kỷ Vân Vân đứng ở bên cạnh hắn, yên lặng không tiếng động.
Tô Huyết ôm Thiết Kiếm, đi theo ở phía sau. Nhưng nàng đứng ở cửa miếu, chứ không có đi vào.
Phong Phi Vân sắc mặt nghiêm trang mà nói:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không người nào dám xưng đệ nhất.
Tô Quân tán dương gật đầu
- Ngươi có thể hiểu rõ ràng điểm này, ta đây cũng yên tâm hơn nhiều. Vết thương của ngươi khôi phục cũng quá nhanh, ta cảm giác khí tức của ngươi đầy đủ, huyết khí tràn đầy. Chẳng lẽ ngắn ngủi mấy canh giờ liền khôi phục được ba thành tu vi ?
- Đã khôi phục trạng thái đỉnh cao!
Phong Phi Vân không có giấu diếm chút nào.
Ngay cả Tô Huyết đứng ở cửa đều có hơi chấn động, tốc độ phục hồi chỗ bị thương thế này quả thực quá nhanh. Khóe miệng nàng giật giật, không biết nói một câu cái gì đó, nhưng cũng không một ai nghe rõ.
Tô Quân dừng một chút, lại nói:
- Cứ mau chóng rời khỏi nơi này, những tu sĩ thế hệ trẻ tuổi này đã truyền tin tức đi ra ngoài.Chả mấy chốc sẽ có tu sĩ thế hệ trước chạy tới, nhất định có rất nhiều người muốn lấy tính mệnh của ngươi.
- Đi đâu?
Phong Phi Vân hỏi.
- Đi đâu cũng được, chỉ cần bọn họ không tìm được ngươi, đợi đêm nguyệt thực sau nửa năm, ngươi xông qua Thánh Bia, khắc tên lên đó. Có Thánh Bia chiếu cố số mệnh, bọn họ có muốn giết ngươi liền không được dễ dàng.
Tô Quân đáp.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Vô dụng, đợi được đêm nguyệt thực sau nửa năm, bên bờ Thánh Hồ nhất định có nhiều cường giả phục kích giết ta hơn. Căn bản sẽ không cho ta cơ hội lưu danh trên Thánh Bia.
Tô Quân tự nhiên cũng nghĩ tới điểm này, hắn nói:
- Đến lúc đó có lẽ có khả năng xin Thần Vương ra mặt.
Phong Phi Vân lắc đầu:
- Trền đường quay về Vạn Tượng Tháp, nhất định là có vô số cường giả đang đợi ta nạp mạng. Căn bản là không quay về Vạn Tượng Tháp được, mà sẽ chết ở nửa đường.
Tô Quân hỏi:
- Vậy ngươi tính toán như thế nào?
- Cho ta thời gian hai ngày, ta nắm chắc có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu lại tên trên Thánh Bia.
Phong Phi Vân đáp với vẻ vô cùng tự tin.
Tô Quân gắt gao nhìn chăm chú Phong Phi Vân, hai mắt của hắn mặc dù đã mù, nhưng mà đôi mắt kia lại vẫn có thể Truyền Thần. Sau một hồi lâu hắn mới nói:
- Hảo! Thời gian hai ngày này, không có bất luận kẻ nào có thể đi vào miếu cổ một bước.
Âm thanh của hắn vô cùng kiên định.
Tô Quân biết, tu vi của Phong Phi Vân còn có chỗ để tăng lên. Vậy hắn khẳng định là tính toán mượn thời gian hai ngày này để khiến cho tu vi của chính mình lại tăng lên một nấc mới.
Thời gian hai ngày này, số lớn cao thủ còn chưa kịp chạy tới Thánh Hồ, xem như một khoảng thời gian còn chưa nguy hiểm. Đây là cơ hội duy nhất để Phong Phi Vân có thể lưu danh trên Thánh Bia hay không.
Trong miếu cổ, chỉ còn Phong Phi Vân ngồi một mình, hắn lấy ra ba gốc Linh Thảo còn lại cuối cùng, có khả năng trợ giúp hắn mở ra ba mươi tòa mệnh huyệt.
Hiện tại đã mở ra hai trăm mười sáu tòa mệnh huyệt!
Số lượng Linh Thảo vẫn quá ít, nếu như Phong Phi Vân có được Linh Thảo vô tận, như vậy là có thể trực tiếp đột phá đến Thần Cơ đại viên mãn tối cao nhất.Khi đó chuyện nắm chắc đánh bại Nạp Lan Hồng Đào liền càng lớn hơn.
Trời đã sáng!
Mặt trời mới lên, đuổi hắc ám đi, nghênh đón một ngày mới.
Bên bờ Thánh Hồ sóng gió mãnh liệt, có đại sự trời long đất lở phát sinh. Mà ở trong Thiên Hoa Cổ Thành, đêm qua so sánh Thánh Hồ cũng là càng náo nhiệt hơn.
Bảy vị yêu nữ Sâm La Điện được mang ra đấu giá tại Ngân Câu Phường, cơ hồ toàn bộ cường giả Tà Tông Sâm La Thập Điện có mặt ở đây, muốn mua bảy vị yêu nữ trở về.
Đây vốn là Thiên Toán Thư Sinh và Đông Phương Nhất Dạ mưu tính tốt !
Mục đích chính của Thiên Toán Thư Sinh là phải khống chế cao thủ Tà Tông, làm cho lúc các anh tài kiệt xuất Vạn Tượng Tháp có thể xông vào Thánh Bia thì sẽ không gặp phải kình địch như các vị điện hạ của Sâm La Điện.
Mục đích của Đông Phương Nhất Dạ tự nhiên là muốn kiếm nhiều tiền.
Lại bán bảy vị yêu nữ trở về Sâm La Thập Điện, chuyện này vốn chính là kế hoạch ban đầu đã trù tính tốt lắm.
Nhưng mà, lại xảy ra biến số.
Một người trẻ tuổi gọi là Nam Cung Hồng Bích, đêm qua trong Ngân Câu Phường đã tiêu tiền như nước. Hội đấu giá vốn là chuẩn bị cho cao thủ Tà Tông của Sâm La Thập Điện, tình thế lại đều bị nàng bẻ queo đi.
Cuối cùng bảy vị yêu nữ cao thủ Tà Tông đều được bán ra với cái giá trên trời, bị Nam Cung Hồng Bích mua mất, làm cho cao thủ Sâm La Thập Điện tức đến thổ huyết.
Bị mất mặt ở trước mặt Nam Cung Hồng Bích, quả thực so sánh mất mặt ở trước mặt Phong Phi Vân thì còn lớn hơn nữa.
Sâm La Thập Điện liền điều động ra cao thủ đi chặn giết, muốn âm thầm giết chết Nam Cung Hồng Bích, như vậy là có thể không cần uổng một gốc cây Linh Thảo mà đã đoạt lại được bảy vị yêu nữ.
Nhưng mà cao thủ Sâm La Thập Điện điều động ra, lại đều một đi không còn quay về nữa. Cuối cùng, ngay cả Nam Cung Hồng Bích và bảy vị yêu nữ Tà Tông đều biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa, giống như đã bốc hơi từ nhân gian.
Chuyện này đã lan truyền ầm ĩ xôn xao tại Thiên Hoa Cổ Thành, huyên náo dư luận sôi nổi.
Tại Thiên Hoa Cổ Thành, trong một tòa phủ đệ.
Vạn mai nở rộ, hồng đua với đỗ quyên. Ở chỗ sâu trong rừng mai, có một tòa trúc đình từ thuở xa xưa. Từ trong đình truyền đến tiếng đàn tranh nhẹ nhàng, nghe tiếng nhạc trong tuyết bay có vẻ cực kì hư ảo.
Nam Cung Hồng Nhan ngồi ở trong đình, dáng người như thần tiên, trên mặt phủ một tầng lụa trắng, che đi một đôi mắt nhung cùng dung nhan tuyệt trần làm kinh động thế gian. Mái tóc dài đen nhánh như nước đang tung bay trong bão tuyết, ngón tay mảnh khảnh của nàng lướt nhanh trên dây đàn.
Đột nhiên, tiếng đàn tranh im bặt, ngón tay nàng nhẹ nhàng khẽ nâng lên.
Sau khi Tô Quân xuất hiện, tu sĩ thế hệ trẻ tuổi ở đây liền đều thu hồi sát khí, nghĩ đến giết người trước mặt Tô Quân thì bọn họ còn không có bản lĩnh này.
Từng đạo Ngọc Phi Phù bay trên màn trời đi khắp tứ phía. Những tu sĩ thế hệ trẻ tuổi này đang truyền tin tức đi ra ngoài.
Đỉnh núi Tịch Thần Phong.
Trong miếu cổ, một ngọn đèn Phật Đăng đang cháy bất diệt.
Phong Phi Vân liền ngồi xếp bằng phía dưới tượng một vị phật ngủ, thân thể được linh quang bao bọc. Hắn đã uống đan dược chữa thương, hiện tại cấp tốc phục hồi chỗ bị thương.
Những người khác chịu tổn thương nặng như vậy, nếu không có nửa tháng tĩnh dưỡng thì căn bản không có khả năng khỏi hẳn. Nhưng mà Phong Phi Vân lại vẻn vẹn tốn hao ba canh giờ liền đã hoàn hảo không tổn hao gì, khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.
Đây chính là chỗ lợi hại của Bất Tử Phượng Hoàng Thân.
- Phong huynh, hôm nay thật đúng là đại triển thần uy, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ của Thần Tấn Vương Triều.
Tô Quân đi đến, trong âm thanh bình thản mang theo nụ cười. Kỷ Vân Vân đứng ở bên cạnh hắn, yên lặng không tiếng động.
Tô Huyết ôm Thiết Kiếm, đi theo ở phía sau. Nhưng nàng đứng ở cửa miếu, chứ không có đi vào.
Phong Phi Vân sắc mặt nghiêm trang mà nói:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không người nào dám xưng đệ nhất.
Tô Quân tán dương gật đầu
- Ngươi có thể hiểu rõ ràng điểm này, ta đây cũng yên tâm hơn nhiều. Vết thương của ngươi khôi phục cũng quá nhanh, ta cảm giác khí tức của ngươi đầy đủ, huyết khí tràn đầy. Chẳng lẽ ngắn ngủi mấy canh giờ liền khôi phục được ba thành tu vi ?
- Đã khôi phục trạng thái đỉnh cao!
Phong Phi Vân không có giấu diếm chút nào.
Ngay cả Tô Huyết đứng ở cửa đều có hơi chấn động, tốc độ phục hồi chỗ bị thương thế này quả thực quá nhanh. Khóe miệng nàng giật giật, không biết nói một câu cái gì đó, nhưng cũng không một ai nghe rõ.
Tô Quân dừng một chút, lại nói:
- Cứ mau chóng rời khỏi nơi này, những tu sĩ thế hệ trẻ tuổi này đã truyền tin tức đi ra ngoài.Chả mấy chốc sẽ có tu sĩ thế hệ trước chạy tới, nhất định có rất nhiều người muốn lấy tính mệnh của ngươi.
- Đi đâu?
Phong Phi Vân hỏi.
- Đi đâu cũng được, chỉ cần bọn họ không tìm được ngươi, đợi đêm nguyệt thực sau nửa năm, ngươi xông qua Thánh Bia, khắc tên lên đó. Có Thánh Bia chiếu cố số mệnh, bọn họ có muốn giết ngươi liền không được dễ dàng.
Tô Quân đáp.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Vô dụng, đợi được đêm nguyệt thực sau nửa năm, bên bờ Thánh Hồ nhất định có nhiều cường giả phục kích giết ta hơn. Căn bản sẽ không cho ta cơ hội lưu danh trên Thánh Bia.
Tô Quân tự nhiên cũng nghĩ tới điểm này, hắn nói:
- Đến lúc đó có lẽ có khả năng xin Thần Vương ra mặt.
Phong Phi Vân lắc đầu:
- Trền đường quay về Vạn Tượng Tháp, nhất định là có vô số cường giả đang đợi ta nạp mạng. Căn bản là không quay về Vạn Tượng Tháp được, mà sẽ chết ở nửa đường.
Tô Quân hỏi:
- Vậy ngươi tính toán như thế nào?
- Cho ta thời gian hai ngày, ta nắm chắc có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu lại tên trên Thánh Bia.
Phong Phi Vân đáp với vẻ vô cùng tự tin.
Tô Quân gắt gao nhìn chăm chú Phong Phi Vân, hai mắt của hắn mặc dù đã mù, nhưng mà đôi mắt kia lại vẫn có thể Truyền Thần. Sau một hồi lâu hắn mới nói:
- Hảo! Thời gian hai ngày này, không có bất luận kẻ nào có thể đi vào miếu cổ một bước.
Âm thanh của hắn vô cùng kiên định.
Tô Quân biết, tu vi của Phong Phi Vân còn có chỗ để tăng lên. Vậy hắn khẳng định là tính toán mượn thời gian hai ngày này để khiến cho tu vi của chính mình lại tăng lên một nấc mới.
Thời gian hai ngày này, số lớn cao thủ còn chưa kịp chạy tới Thánh Hồ, xem như một khoảng thời gian còn chưa nguy hiểm. Đây là cơ hội duy nhất để Phong Phi Vân có thể lưu danh trên Thánh Bia hay không.
Trong miếu cổ, chỉ còn Phong Phi Vân ngồi một mình, hắn lấy ra ba gốc Linh Thảo còn lại cuối cùng, có khả năng trợ giúp hắn mở ra ba mươi tòa mệnh huyệt.
Hiện tại đã mở ra hai trăm mười sáu tòa mệnh huyệt!
Số lượng Linh Thảo vẫn quá ít, nếu như Phong Phi Vân có được Linh Thảo vô tận, như vậy là có thể trực tiếp đột phá đến Thần Cơ đại viên mãn tối cao nhất.Khi đó chuyện nắm chắc đánh bại Nạp Lan Hồng Đào liền càng lớn hơn.
Trời đã sáng!
Mặt trời mới lên, đuổi hắc ám đi, nghênh đón một ngày mới.
Bên bờ Thánh Hồ sóng gió mãnh liệt, có đại sự trời long đất lở phát sinh. Mà ở trong Thiên Hoa Cổ Thành, đêm qua so sánh Thánh Hồ cũng là càng náo nhiệt hơn.
Bảy vị yêu nữ Sâm La Điện được mang ra đấu giá tại Ngân Câu Phường, cơ hồ toàn bộ cường giả Tà Tông Sâm La Thập Điện có mặt ở đây, muốn mua bảy vị yêu nữ trở về.
Đây vốn là Thiên Toán Thư Sinh và Đông Phương Nhất Dạ mưu tính tốt !
Mục đích chính của Thiên Toán Thư Sinh là phải khống chế cao thủ Tà Tông, làm cho lúc các anh tài kiệt xuất Vạn Tượng Tháp có thể xông vào Thánh Bia thì sẽ không gặp phải kình địch như các vị điện hạ của Sâm La Điện.
Mục đích của Đông Phương Nhất Dạ tự nhiên là muốn kiếm nhiều tiền.
Lại bán bảy vị yêu nữ trở về Sâm La Thập Điện, chuyện này vốn chính là kế hoạch ban đầu đã trù tính tốt lắm.
Nhưng mà, lại xảy ra biến số.
Một người trẻ tuổi gọi là Nam Cung Hồng Bích, đêm qua trong Ngân Câu Phường đã tiêu tiền như nước. Hội đấu giá vốn là chuẩn bị cho cao thủ Tà Tông của Sâm La Thập Điện, tình thế lại đều bị nàng bẻ queo đi.
Cuối cùng bảy vị yêu nữ cao thủ Tà Tông đều được bán ra với cái giá trên trời, bị Nam Cung Hồng Bích mua mất, làm cho cao thủ Sâm La Thập Điện tức đến thổ huyết.
Bị mất mặt ở trước mặt Nam Cung Hồng Bích, quả thực so sánh mất mặt ở trước mặt Phong Phi Vân thì còn lớn hơn nữa.
Sâm La Thập Điện liền điều động ra cao thủ đi chặn giết, muốn âm thầm giết chết Nam Cung Hồng Bích, như vậy là có thể không cần uổng một gốc cây Linh Thảo mà đã đoạt lại được bảy vị yêu nữ.
Nhưng mà cao thủ Sâm La Thập Điện điều động ra, lại đều một đi không còn quay về nữa. Cuối cùng, ngay cả Nam Cung Hồng Bích và bảy vị yêu nữ Tà Tông đều biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa, giống như đã bốc hơi từ nhân gian.
Chuyện này đã lan truyền ầm ĩ xôn xao tại Thiên Hoa Cổ Thành, huyên náo dư luận sôi nổi.
Tại Thiên Hoa Cổ Thành, trong một tòa phủ đệ.
Vạn mai nở rộ, hồng đua với đỗ quyên. Ở chỗ sâu trong rừng mai, có một tòa trúc đình từ thuở xa xưa. Từ trong đình truyền đến tiếng đàn tranh nhẹ nhàng, nghe tiếng nhạc trong tuyết bay có vẻ cực kì hư ảo.
Nam Cung Hồng Nhan ngồi ở trong đình, dáng người như thần tiên, trên mặt phủ một tầng lụa trắng, che đi một đôi mắt nhung cùng dung nhan tuyệt trần làm kinh động thế gian. Mái tóc dài đen nhánh như nước đang tung bay trong bão tuyết, ngón tay mảnh khảnh của nàng lướt nhanh trên dây đàn.
Đột nhiên, tiếng đàn tranh im bặt, ngón tay nàng nhẹ nhàng khẽ nâng lên.