Trong rừng mai, Huyết Vũ đạp qua lớp tuyết rơi mà đến. Khi đi đến bên ngoài đình, nàng chống một cái ô cán gốm sứ mà cười nói:
- Tỉ tỉ, tỉ vẫn còn có tâm tình gảy khúc đàn 《 Mạch Thượng Tuyết 》."
Nam Cung Hồng Nhan dùng lụa trắng nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, từ từ cười hỏi:
- Những người đó của Sâm La Điện vẫn còn tìm chúng ta?
Huyết Vũ gật đầu, đáp:
- Bọn họ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ, chúng ta sẽ ở trong Mai Trang Viên của công chúa La Phù. Kỳ thật, ta một mực không nghĩ ra, vì sao tỉ tỉ phải trả giá trên trời, để mua trở lại cả bẩy yêu nữ kia, căn bản không đáng.
- Đáng giá.
Nam Cung Hồng Nhan đáp:
- Người của Sâm La Thập Điện, cũng dám hạ Tất Sát Lệnh đối với Phong Phi Vân, khiến cho bọn họ một lần mất mặt, đều đã thấy nhẹ nhõm đi.
Trên mặt Huyết Vũ mang theo vẻ lo lắng, không đồng ý với cung cách của Nam Cung Hồng Nhan. Bởi như vậy sẽ thành đắc tội với cả Sâm La Điện, như thế rất không đáng. Nhưng mà nàng lại không dám nói ra khỏi miệng, đành bảo:
- Vậy bẩy yêu nữ này thì xử lý như thế nào, giữ lại chúng cũng là một mối tai họa.
Nam Cung Hồng Nhan cười nói:
- Bọn họ đều đã đội Huyết Cấm Huyền Trạc, từ đó liền là người hầu của ta. Nếu muốn làm nghịch ý ta, như vậy chính là một con đường chết. Thả bọn họ trở về đi thôi!
- Tốt lắm, ta đây liền thả bọn họ đi.
Trên mặt Huyết Vũ mang theo nụ cười sáng tỏ, nàng đã hiểu được dụng ý của Nam Cung Hồng Nhan. Dừng một chút, nàng nói nghiêm túc:
- Có một việc, có lẽ tỉ tỉ còn không biết.
Nam Cung Hồng Nhan đặt ngón tay trên dây đàn, lơ đễnh hỏi:
- Chuyện gì?
- Đêm qua bên bờ Thánh Hồ, Phong Phi Vân thiếu chút nữa đánh bại Nạp Lan Hồng Đào ở thời kỳ toàn thịnh, trở thành người xứng đáng với cái danh thiên tài hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều.
Huyết Vũ đáp.
Nam Cung Hồng Nhan hít một hơi thật sâu, trái tim khó lòng bình tĩnh, nàng cười nói:
- Đây là việc vui lớn nhất mà ta được nghe hôm nay.
Nam Cung Hồng Nhan đột nhiên nhướn mày lên, trong mắt nhung sinh ra một vẻ lo lắng mà nói:
- Không đúng, đây không phải việc vui.
Nam Cung Hồng Nhan thông minh như thế nào, chỉ thoáng chớp mắt liền phân tích ra chỗ nguy hiểm trong đó.
Sắc mặt Huyết Vũ cũng bối rối, nàng nói:
- Đích xác không phải việc vui, hiện tại tất cả tu sĩ đều đang chạy về hướng Thánh Hồ. Có người phân tích ra, Phong Phi Vân đang đột phá cảnh giới, trong vòng hai ngày sẽ lại xông vào Thánh Bia. Điều này đối với tỉ tỉ mà nói là việc vui cực lớn. Nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện xấu cực lớn. Rất nhiều người đều muốn ra tay tron vòng hai ngày để loại trừ Phong Phi Vân, sẽ không cho hắn cơ hội lưu danh Thánh Bia.
- Ai dám? Ai dám động thủ, kẻ đó chết!
Nam Cung Hồng Nhan lạnh lùng quát một tiếng, một cỗ sát khí bắt đầu xuất hiện từ trên người của nàng, khiến cho Huyết Vũ ở bên ngoài đình đều phải rùng mình một cái theo.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sát khí trên người Nam Cung Hồng Nhan vốn vẫn lạnh lùng như vậy.
Đỉnh núi Tịch Thần Phong, gió lạnh như đao.
Một chiếc Cổ Xa trắng tinh bay tới, nó được hai con Đại Trùng Lân kéo bay xuyên trời cao. Khi bay lên đỉnh núi thì hạ xuống bên ngoài ngôi miếu cổ.
Nạp Lan Tuyết Tiên đi ra từ trong xe Cổ Xa. Nàng mặc phật y trắng tinh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ đặc biệt ngượng nghịu, nhưng mà trong sự ngượng nghịu đó lại tiết lộ một vẻ thánh khiết vượt khỏi đời thường.
- Sư tỷ, thật sự không cần muội thay tỉ giáo dục hỗn đản Phong Phi Vân kia?
Nạp Lan Tuyết Tiên môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ hơi tức giận.
- Không cần, ta đã là người xuất gia, việc hồng trần đã sớm quên mất. Sư muội, nếu như muội phiền lòng vì chuyện của ta, như vậy như tuyết phật tâm sẽ trọn đời không được an bình.
Một người nữ nhân da trắng như mỹ ngọc, thò đầu ra từ trong xe Cổ Xa để lộ nửa gương mặt tiên nhan. Mặt mũi xinh xắn, da không tỳ vết, đặc biệt một đôi mắt nhung đen huyền kia quả thực so sánh Hắc Trân Châu đều đẹp hơn.
Thiên hạ cũng rất khó tìm ra người đẹp thứ hai như vậy nữa.
Đúng là Bạch Như Tuyết!
Hiện nay Bạch Như Tuyết mặc phật y, tu luyện thánh pháp của Phật Môn nên trên da có được ánh sáng phật mang lấp lánh, có một loại cảm giác xinh đẹp nói không ra lời.
Nạp Lan Tuyết Tiên dậm chân trên mặt tuyết mà nói:
- Hôm nay thời gian đặc thù, ta tạm tha cho hắn. Lần sau dứt khoát phải giáo huấn hắn thật tốt một phen. Tức chết ta, chuyên làm việc hạ lưu.
Nạp Lan Tuyết Tiên cắn hàm răng, gắng nuốt xuống cơn tức giận kia mà bước về hướng miếu cổ trên đỉnh Tịch Thần.
- Ngươi là ai a? Cút ngaycho Bổn tiểu thư.
Nạp Lan Tuyết Tiên lên tiếng trách mắng.
Tô Huyết xuất ra Thiết Kiếm chặn đường Nạp Lan Tuyết Tiên, không cho nàng tiến vào miếu cổ. Phải đợi Phong Phi Vân mở miệng thì nàng mới cho đi vào.
Nạp Lan Tuyết Tiên đi vào miếu cổ, thấy Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên mặt đất, lại nghĩ tới cảnh ngộ của Bạch Như Tuyết, một ngọn lửa Vô Danh liền bốc lên từ trong lòng. Nhưng mà nghĩ đến bây giờ thời cuộc khẩn cấp, nàng liền lại mạnh mẽ đè nén cơn tức giận xuống.
- Tuyết Tiên, sao ngươi lại tới đây?
Phong Phi Vân cười hỏi.
Hắn đã luyện hóa một gốc cây Linh Thảo, trong thân thể ánh sáng thần thánh vạn trượng, mở ra hai trăm hai mươi sáu tòa mệnh huyệt. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được tu vi lại tăng lên một phân.
- Lúc trước Đại hòa thượng muốn mang ta đi Ngự Thú Trai, nhưng mà trên đường nghe nói chuyện của ngươi, ta liền vừa khóc vừa cầu ngài mang ta trở về.
- Ngài vốn là không thuận theo, nói ngươi là một kẻ bại hoại, chuyên bắt nạt nữ hài tử. Nhưng ta cũng không thuận theo. Ngài không mang theo ta trở về, ta liền cắn lưỡi tự vận, ta mượn đao đâm vào tim. Cuối cùng, ngài thật sự không có biện pháp, đành đồng ý để cho ta tới gặp ngươi một lần cuối cùng... Phì... hừ phì... hừ... Nói cái gì thì nói đi!
Nạp Lan Tuyết Tiên vốn là mang theo tức giận đi tới đây, nhưng mà giờ phút này cũng là không thấy nửa phần cơn giận nào được tung ra ngoài.
Phong Phi Vân có hơi cảm động
- Ngươi thật sự là rất ngốc nghếch !
Nạp Lan Tuyết Tiên nhét một cái Ngọc Hạp ( hộp ngọc ) dài một thước vào trong lòng Phong Phi Vân rồi nói:
- Đó cũng là thứ ta sống chết cầu xin từ Đại hòa thượng, đối với ngươi có lẽ có trợ giúp.
Phong Phi Vân mở Ngọc Hạp ra, bên trong tỏa ra màu xanh thần hóa, một cỗ Thanh Tỉnh Chi Khí( khí làm tỉnh táo ) liền tràn ngập ra, tràn ngập cả miếu cổ. Đây là một khối "Đan Linh Thạch".
Đan Linh Thạch, trong mười tám chủng loại Linh Thạch xếp hạng thứ mười sáu, cực kì hiếm có. Chỉ cần là luyện chế đan dược Tam Phẩm trở lên, liền nhất định phải thêm vào chút ít Đan Linh Thạch.
Một quả Đan Linh Thạch = mười miếng Ngũ Cốc Linh Thạch = một trăm miếng Chân Diệu Linh Thạch.
Một gốc cây Linh Thảo giá trị = mười miếng Chân Diệu Linh Thạch.
Cho nên, năng lượng của một quả Đan Linh Thạch có thể so với mười gốc Linh Thảo, giá trị đâu chỉ ngàn vạn đống vàng.
Trong rừng mai, Huyết Vũ đạp qua lớp tuyết rơi mà đến. Khi đi đến bên ngoài đình, nàng chống một cái ô cán gốm sứ mà cười nói:
- Tỉ tỉ, tỉ vẫn còn có tâm tình gảy khúc đàn 《 Mạch Thượng Tuyết 》."
Nam Cung Hồng Nhan dùng lụa trắng nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, từ từ cười hỏi:
- Những người đó của Sâm La Điện vẫn còn tìm chúng ta?
Huyết Vũ gật đầu, đáp:
- Bọn họ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ, chúng ta sẽ ở trong Mai Trang Viên của công chúa La Phù. Kỳ thật, ta một mực không nghĩ ra, vì sao tỉ tỉ phải trả giá trên trời, để mua trở lại cả bẩy yêu nữ kia, căn bản không đáng.
- Đáng giá.
Nam Cung Hồng Nhan đáp:
- Người của Sâm La Thập Điện, cũng dám hạ Tất Sát Lệnh đối với Phong Phi Vân, khiến cho bọn họ một lần mất mặt, đều đã thấy nhẹ nhõm đi.
Trên mặt Huyết Vũ mang theo vẻ lo lắng, không đồng ý với cung cách của Nam Cung Hồng Nhan. Bởi như vậy sẽ thành đắc tội với cả Sâm La Điện, như thế rất không đáng. Nhưng mà nàng lại không dám nói ra khỏi miệng, đành bảo:
- Vậy bẩy yêu nữ này thì xử lý như thế nào, giữ lại chúng cũng là một mối tai họa.
Nam Cung Hồng Nhan cười nói:
- Bọn họ đều đã đội Huyết Cấm Huyền Trạc, từ đó liền là người hầu của ta. Nếu muốn làm nghịch ý ta, như vậy chính là một con đường chết. Thả bọn họ trở về đi thôi!
- Tốt lắm, ta đây liền thả bọn họ đi.
Trên mặt Huyết Vũ mang theo nụ cười sáng tỏ, nàng đã hiểu được dụng ý của Nam Cung Hồng Nhan. Dừng một chút, nàng nói nghiêm túc:
- Có một việc, có lẽ tỉ tỉ còn không biết.
Nam Cung Hồng Nhan đặt ngón tay trên dây đàn, lơ đễnh hỏi:
- Chuyện gì?
- Đêm qua bên bờ Thánh Hồ, Phong Phi Vân thiếu chút nữa đánh bại Nạp Lan Hồng Đào ở thời kỳ toàn thịnh, trở thành người xứng đáng với cái danh thiên tài hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều.
Huyết Vũ đáp.
Nam Cung Hồng Nhan hít một hơi thật sâu, trái tim khó lòng bình tĩnh, nàng cười nói:
- Đây là việc vui lớn nhất mà ta được nghe hôm nay.
Nam Cung Hồng Nhan đột nhiên nhướn mày lên, trong mắt nhung sinh ra một vẻ lo lắng mà nói:
- Không đúng, đây không phải việc vui.
Nam Cung Hồng Nhan thông minh như thế nào, chỉ thoáng chớp mắt liền phân tích ra chỗ nguy hiểm trong đó.
Sắc mặt Huyết Vũ cũng bối rối, nàng nói:
- Đích xác không phải việc vui, hiện tại tất cả tu sĩ đều đang chạy về hướng Thánh Hồ. Có người phân tích ra, Phong Phi Vân đang đột phá cảnh giới, trong vòng hai ngày sẽ lại xông vào Thánh Bia. Điều này đối với tỉ tỉ mà nói là việc vui cực lớn. Nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện xấu cực lớn. Rất nhiều người đều muốn ra tay tron vòng hai ngày để loại trừ Phong Phi Vân, sẽ không cho hắn cơ hội lưu danh Thánh Bia.
- Ai dám? Ai dám động thủ, kẻ đó chết!
Nam Cung Hồng Nhan lạnh lùng quát một tiếng, một cỗ sát khí bắt đầu xuất hiện từ trên người của nàng, khiến cho Huyết Vũ ở bên ngoài đình đều phải rùng mình một cái theo.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sát khí trên người Nam Cung Hồng Nhan vốn vẫn lạnh lùng như vậy.
Đỉnh núi Tịch Thần Phong, gió lạnh như đao.
Một chiếc Cổ Xa trắng tinh bay tới, nó được hai con Đại Trùng Lân kéo bay xuyên trời cao. Khi bay lên đỉnh núi thì hạ xuống bên ngoài ngôi miếu cổ.
Nạp Lan Tuyết Tiên đi ra từ trong xe Cổ Xa. Nàng mặc phật y trắng tinh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ đặc biệt ngượng nghịu, nhưng mà trong sự ngượng nghịu đó lại tiết lộ một vẻ thánh khiết vượt khỏi đời thường.
- Sư tỷ, thật sự không cần muội thay tỉ giáo dục hỗn đản Phong Phi Vân kia?
Nạp Lan Tuyết Tiên môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ hơi tức giận.
- Không cần, ta đã là người xuất gia, việc hồng trần đã sớm quên mất. Sư muội, nếu như muội phiền lòng vì chuyện của ta, như vậy như tuyết phật tâm sẽ trọn đời không được an bình.
Một người nữ nhân da trắng như mỹ ngọc, thò đầu ra từ trong xe Cổ Xa để lộ nửa gương mặt tiên nhan. Mặt mũi xinh xắn, da không tỳ vết, đặc biệt một đôi mắt nhung đen huyền kia quả thực so sánh Hắc Trân Châu đều đẹp hơn.
Thiên hạ cũng rất khó tìm ra người đẹp thứ hai như vậy nữa.
Đúng là Bạch Như Tuyết!
Hiện nay Bạch Như Tuyết mặc phật y, tu luyện thánh pháp của Phật Môn nên trên da có được ánh sáng phật mang lấp lánh, có một loại cảm giác xinh đẹp nói không ra lời.
Nạp Lan Tuyết Tiên dậm chân trên mặt tuyết mà nói:
- Hôm nay thời gian đặc thù, ta tạm tha cho hắn. Lần sau dứt khoát phải giáo huấn hắn thật tốt một phen. Tức chết ta, chuyên làm việc hạ lưu.
Nạp Lan Tuyết Tiên cắn hàm răng, gắng nuốt xuống cơn tức giận kia mà bước về hướng miếu cổ trên đỉnh Tịch Thần.
- Ngươi là ai a? Cút ngaycho Bổn tiểu thư.
Nạp Lan Tuyết Tiên lên tiếng trách mắng.
Tô Huyết xuất ra Thiết Kiếm chặn đường Nạp Lan Tuyết Tiên, không cho nàng tiến vào miếu cổ. Phải đợi Phong Phi Vân mở miệng thì nàng mới cho đi vào.
Nạp Lan Tuyết Tiên đi vào miếu cổ, thấy Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên mặt đất, lại nghĩ tới cảnh ngộ của Bạch Như Tuyết, một ngọn lửa Vô Danh liền bốc lên từ trong lòng. Nhưng mà nghĩ đến bây giờ thời cuộc khẩn cấp, nàng liền lại mạnh mẽ đè nén cơn tức giận xuống.
- Tuyết Tiên, sao ngươi lại tới đây?
Phong Phi Vân cười hỏi.
Hắn đã luyện hóa một gốc cây Linh Thảo, trong thân thể ánh sáng thần thánh vạn trượng, mở ra hai trăm hai mươi sáu tòa mệnh huyệt. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được tu vi lại tăng lên một phân.
- Lúc trước Đại hòa thượng muốn mang ta đi Ngự Thú Trai, nhưng mà trên đường nghe nói chuyện của ngươi, ta liền vừa khóc vừa cầu ngài mang ta trở về.
- Ngài vốn là không thuận theo, nói ngươi là một kẻ bại hoại, chuyên bắt nạt nữ hài tử. Nhưng ta cũng không thuận theo. Ngài không mang theo ta trở về, ta liền cắn lưỡi tự vận, ta mượn đao đâm vào tim. Cuối cùng, ngài thật sự không có biện pháp, đành đồng ý để cho ta tới gặp ngươi một lần cuối cùng... Phì... hừ phì... hừ... Nói cái gì thì nói đi!
Nạp Lan Tuyết Tiên vốn là mang theo tức giận đi tới đây, nhưng mà giờ phút này cũng là không thấy nửa phần cơn giận nào được tung ra ngoài.
Phong Phi Vân có hơi cảm động
- Ngươi thật sự là rất ngốc nghếch !
Nạp Lan Tuyết Tiên nhét một cái Ngọc Hạp ( hộp ngọc ) dài một thước vào trong lòng Phong Phi Vân rồi nói:
- Đó cũng là thứ ta sống chết cầu xin từ Đại hòa thượng, đối với ngươi có lẽ có trợ giúp.
Phong Phi Vân mở Ngọc Hạp ra, bên trong tỏa ra màu xanh thần hóa, một cỗ Thanh Tỉnh Chi Khí( khí làm tỉnh táo ) liền tràn ngập ra, tràn ngập cả miếu cổ. Đây là một khối "Đan Linh Thạch".
Đan Linh Thạch, trong mười tám chủng loại Linh Thạch xếp hạng thứ mười sáu, cực kì hiếm có. Chỉ cần là luyện chế đan dược Tam Phẩm trở lên, liền nhất định phải thêm vào chút ít Đan Linh Thạch.
Một quả Đan Linh Thạch = mười miếng Ngũ Cốc Linh Thạch = một trăm miếng Chân Diệu Linh Thạch.
Một gốc cây Linh Thảo giá trị = mười miếng Chân Diệu Linh Thạch.
Cho nên, năng lượng của một quả Đan Linh Thạch có thể so với mười gốc Linh Thảo, giá trị đâu chỉ ngàn vạn đống vàng.