Phong Phi Vân cười hỏi.
- Ta đưa chính mình ra để đền bù, thế nào?
Diêu Cát vừa nói liền cởi sợi Yêu Đái bằng tơ trắng ra, một đôi tay ngọc chầm chậm cởi trường bào màu xanh trên người, để lộ ra một thân thể mềm mại tinh xảo đặc sắc.
Ngón tay của nàng vừa chuyển, lại gỡ sợi dây xanh ra. Cái yếm màu xanh lục nhạt liền chảy xuống trên mặt đất, trước ngực là hai vú đặc biệt ngạo người, hình như có linh khí đang lượn lờ, làm cho người ta liếc mắt nhìn một lần là sẽ phun huyết.
Ngón tay nàng duyên dáng gỡ một cái, mảnh nội khố cuối cùng dưới hông cũng bay xuống, để lộ ra một mảnh cỏ thơm, chốn sâu thăm thẳm cũng đều xuất hiện ra.
Phong Phi Vân nhìn nàng chăm chú, hắn hít một hơi, kìm lòng không đậu sờ sờ cằm
- Thiệt hay giả?
- Phong công tử nếu như nguyện ý, đó chính là thật sự.
Diêu Cát Thi Thi cười một tiếng như vậy, xinh đẹp động lòng người, thân thể mềm mại tựa ngọc sáng như không có xương, nó giống như một cơn gió thoảng đã chen vào trong lòng Phong Phi Vân. Một đôi cánh tay ngọc như ngó sen ôm lấy cổ Phong Phi Vân, ngọc thể cọ cọ trên người hắn.
Phong Phi Vân chưa từng thấy thiếu nữ chủ động như thế thì làm sao khách khí, trực tiếp kéo nàng lên giường đá, rồi đè ép đi xuống.
Trên đời này có hai sự kiện, là để cho nam nhân không thể cự tuyệt. Thứ nhất, một nữ nhân cởi hết, nằm ở trước mặt của ngươi; thứ hai, hai nữ nhân cởi hết, nằm ở trước mặt của ngươi.
Phong Phi Vân đương nhiên biết những nữ nhân chung sống với đám tà đạo có thể tàn khốc, rất nhiều người cũng có một tâm địa rắn rết, nhưng mà hắn lại cũng không sợ rắn rết.
Diêu Cát có vóc người xinh xắn đáng yêu, Lục Ly Vi dáng người dong dỏng cao lồi lõm đâu ra đó.
Diêu Cát muốn dùng thân thể của mình để giúp Phong Phi Vân hạ hỏa, nhưng mà Phong Phi Vân đều đã cởi hết sạch Lục Ly Vi, há sẽ bỏ qua cơ hội mai khai nhị độ ( hoa nở lần nữa) với nàng.
- Phạch phạch phạch...
Âm thanh không ngừng vang lên trong hang động, còn có tiếng Diêu Cát và Lục Ly Vi yêu kiều rền rĩ, cùng với tiếng thở dốc hồng hộc của Phong Phi Vân. Cả một tổ khúc đan vào, thật lâu không thôi.
Ở trong một mảnh đầm lầy lớn chứa đầy tử khí này, giờ phút này cũng là cảnh xuân vô hạn.
Cũng không biết bao lâu trôi qua, bọn họ mới đi ra từ trong đầm lầy lớn. Lúc này tựa hồ đã là hoàng hôn ngày hôm sau.
Diêu Cát mặt mày bệch bạc, tóc dài rối tung rủ xuống phía dưới. Nàng có hơi nhích lại gần về hướng Phong Phi Vân, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập niềm vui.
Lục Ly Vi hai chân đều cũng không vững, bước đi đều cực kì gian nan, ở chỗ dưới lưng đau đớn không thôi đang đi theo phía sau bọn họ, nàng gắt gao cắn chặt môi.
Phong Phi Vân đột nhiên ngừng lại một chỗ, nghiêm túc liếc mắt nhìn Diêu Cát mà hỏi:
- Ngươi thật cao hứng sao?
- Chẳng lẽ ngươi không cao hứng?
Diêu Cát có hơi nghiêng người, ngón tay thon thả khẽ giơ lên.
Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:
- Nếu như ta biết ngươi là một xử nữ, ta căn bản cũng sẽ không động đến ngay cả một ngón tay của ngươi.
Diêu Cát Thi Thi cười một tiếng như vậy, thân thể mềm mại lại dựa vào trong ngực Phong Phi Vân, khẽ hỏi:
- Nam nhân không thích có được lần đầu tiên của nữ nhân?
- Một nữ nhân thích chủ động cởi quần áo trước mặt nam nhân, làm sao có thể là một xử nữ?
Trên mặt Phong Phi Vân mang theo nụ cười, chuyện này khiến cho hắn có cảm giác kỳ quái.
Dung nhan tuyệt mỹ của Diêu Cát trở nên có hơi không vui:
- Nếu như ta nói cho ngươi, chỉ ở trước mặt một người đàn ông như ngươi thì ta mới cởi hết trang phục, ngươi tin sao?
Phong Phi Vân vẫn không nhúc nhích, chỉ là trên mặt vẫn giữ nụ cười như trước.
- Vậy có muốn ta thề với trời hay không, Phong đại quan nhân?
Bàn tay nhỏ bé trơn bóng của Diêu Cát sờ lên gương mặt Phong Phi Vân, trong mắt mang theo nụ cười rạng rỡ.
- Diêu cô nương, nữ nhân xuất sắc giống như ngươi vậy, thiên hạ không biết bao nhiêu người theo đuổi, vì sao lại cởi bỏ y phục trước mặt ta ?
Phong Phi Vân nắm tay nàng, không cho nàng sờ loạn ở trên người.
Diêu Cát có hơi ngước mắt lên mà cười nói:
- Thiên hạ tu sĩ nhiều như vậy, nhưng mà lại có một ai có thể có thiên phú bẩm sinh cao hơn so với quan nhân của ta?
Phong Phi Vân không nói.
Diêu Cát lại nói:
- Phong Phi Vân, ngươi quá khinh thường một mình ngươi. Có lẽ người trong thiên hạ đều xem thường ngươi, nhưng mà ta thì không. Ta tin chắc nhiều nhất hai mươi năm, cả Thần Tấn Vương Triều đều không có người nào là đối thủ của ngươi, điểm này ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, ha hả!
- Ha ha! Ta cho tới bây giờ cũng không xem thường chính mình. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi lại đánh giá ta cao như vậy.
Phong Phi Vân cười nói.
Diêu Cát đưa tay vuốt ve lồng ngực cường tráng của Phong Phi Vân, cười quyến rũ dễ thương mà nói:
- Việc ta thích làm nhất chính là đánh bạc, được ta coi trọng thì có mấy người. Nhưng mà trên người của ngươi thì vốn liếng ta bỏ ra lại nhiều nhất.
- Cho nên, ngươi đem thân thể đều đánh cuộc cho ta?
Phong Phi Vân hỏi.
- Lần này chính là bỏ ra vốn gốc, ngươi cũng đừng làm cho người ta thất vọng a!
Diêu Cát mím môi. Nàng nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, năm ngón tay mềm mại đi từ trên gương mặt Phong Phi Vân, lượn tới trên ngực. Bỗng nhiên, từ trên ngón tay phun ra năm đoàn thi vụ, tựa như năm con hắc giao bao bọc kín mít thân thể Phong Phi Vân. Thi vụ cuộn tròn tạo ra những vòng rối loạn, hình thành một tòa vực lung ( cũi tù) đen nhánh.
- Ngươi quả nhiên vẫn ra tay đối với ta !
Phong Phi Vân lúc trước đều vẫn luôn luôn cảnh giác với nàng. Nàng vừa ra tay, thì hắn cũng đã xuất ra Miểu Quỷ Ban Chỉ để bảo vệ thân thể.
- Ha hả! Ta nào dám động thủ với quan nhân, chỉ là muốn mang đi Ly Vi muội muội, lại sợ quan nhân không tha người, cho nên chỉ có thể dùng đến hạ sách nầy.
Diêu Cát che miệng cười một tiếng, ôm lấy Lục Ly Vi. Từ trong ống tay áo sặc sỡ có một con Thanh Điểu dị cầm tinh hồn bay ra. Lông chim như thể đầm nước sáng lung linh. Nó xoay quanh trên trời cao mà kêu to, hai bóng người yểu điệu bay lên không trung rồi hạ xuống trên lưng dị cầm.
Diêu Cát mắt nhung mơ màng, nhìn chăm chú Phong Phi Vân phía dưới mà cười nói:
- Quan nhân, chúng ta còn có thể gặp mặt, ta vẫn muốn.
Xoạt!
Con dị điểu màu xanh bay ngang trời lướt đi, rồi biến mất giữa bầu trời, biến thành một chấm nhỏ màu đen.
- Rầm!
Phong Phi Vân rốt cục phá vỡ thi vụ vực lung, thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, mặt mày vui vẻ nhìn chăm chú chân trời
- Hay cho một Yêu Cơ!
Đại danh của Âm Hư Thi Động, Phong Phi Vân tự nhiên là nghe qua. Rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đều chết ở trong tay bọn họ, bị tế luyện thành Diễm Thi. Nhưng mà Phong Phi Vân tin tưởng Âm Hư Thi Động hẳn là còn không dám động tới Lục Ly Vi, dù sao Phổ Đà Sơn không phải người bình thường có khả năng đắc tội.
Diêu Cát mang đi Lục Ly Vi, khẳng định là có mục đích sâu xa nào đó, Yêu Cơ này lòng dạ sâu sắc, không dễ suy đoán.