Bởi vì tu vi của Phong Phi Vân quá thấp, nên trái lại không có nhìn ra. Có điều đây chính là đệ nhất Linh Khí Dương Giới Chi Vương, uy lực khẳng định phi phàm, phỏng đoán chính là một trong vài món Linh Khí tối cao nhất của Thần Tấn Vương Triều, có khả năng so sánh với Thần Tỳ trong tay Tấn Đế, ít nhất đều hẳn là loại cao hơn Tứ Phẩm Linh Khí.
- Hiện tại chúng ta có khả năng bắt đầu nói chuyện chánh sự !
Linh Bảo Tháp Chủ nói với vẻ mặt không chút thay đổi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Còn chính sự gì nữa?
Thần Vương đáp:
- Đương nhiên là mang ngươi về Tổ Địa Hoàng tộc, đón nhận khảo nghiệm của các vị Hoàng tộc lão tổ. Chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm của bọn họ, như vậy là ngươi có thể trở thành người kế thừa thế hệ sau của Thần Vương.
Phong Phi Vân đang tu luyện Long Hoàng đao quyết đến nấc cuối cùng. Hắn cũng đã ngờ tới, Thần Vương gửi gắm kỳ vọng cao đối với hắn, muốn bồi dưỡng hắn thành Thần Vương thế hệ sau. Nhưng mà Phong Phi Vân chỉ một lòng cầu Tiên Đạo, đối cái địa vị Thần Vương gì đó thì thật đúng là không có có bao nhiêu hứng thú.
Chỉ có tu vi đạt tới nhất định trình độ, tùy thời đều có thể rời khỏi Thần Tấn Vương Triều.
Nhưng mà hiện nay vây cánh không gió, lại bị vô số thế lực tu tiên coi là uy hiếp. Nếu như không có Thần Vương che chở, rất khó có thể sống sót tại Thần Tấn Vương Triều.
Nếu như có thể trở thành người kế thừa Thần Vương, lại được cả Hoàng tộc bảo vệ, như vậy người phương nào còn dám hiển nhiên giết hắn?
Cái này chưa chắc không phải một chuyện tốt.
- Chính là bây giờ còn trong lúc chinh chiến《 Bách Tháp Bảng 》.
Phong Phi Vân nói.
Thần Vương bảo:
- Với tu vi hiện tại của ngươi, coi như mang ngươi đi Thần Đô thì ngươi cũng không vượt qua được Thần Vương phong thiện (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất). Coi như muốn dẫn ngươi quay về Hoàng tộc Tổ Địa, cũng phải chờ tới sau khi cuộc chiến 《 Bách Tháp Bảng 》kết thúc. Trong thời gian ba năm này, ngươi không chỉ cần phải cố gắng đột phá cảnh giới, càng phải đạt đến một vị trí xếp hạng vừa lòng trên 《 Bách Tháp Bảng 》.
- Trong Hoàng tộc có vô số thiên tài tuấn kiệt, rất nhiều người đều mơ ước vị trí người kế thừa Thần Vương. Người khác họ mà muốn được Phong vương, đó là cực kì khó khăn. Nếu như ngươi có thể xếp hạng càng cao trên 《 Bách Tháp Bảng 》, là có thể khiến cho rất nhiều người đều không còn lời nào để nói.
- Đồ nhi nhất định sẽ không khiến cho sư phụ thất vọng.
Phong Phi Vân nói như chém đinh chặt sắt.
Linh Bảo Tháp Chủ kiêu ngạo nói:
- Vị trí người kế thừa Thần Vương, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức. Với thiên tư của ngươi, sớm đã được nhóm Hoàng tộc lão tổ biết, bọn họ đều rất xem trọng ngươi. Vẫn còn có một việc, ngươi trước tiên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Thần Vương lại nở nụ cười, sắc mặt trở nên có hơi kì dị cổ quái.
- Chuyện gì?
Phong Phi Vân hỏi.
- Nếu muốn trở thành người kế thừa Thần Vương, vẫn còn nhất định phải kết hôn với một Công Chúa. Ta xem ngươi và La Phù coi như là trai tài gái sắc, càng là thiên tư tuyệt với. Hai người các ngươi quả thực chính là trời sinh một đôi, ta đã hướng Tấn Đế dâng khải tấu về chuyện hôn sự của hai người các ngươi, hẳn là không lâu sau sẽ phê duyệt.
Linh Bảo Tháp Chủ nói.
- Trời ạ. Trời sinh một đôi... Mẹ ơi, điểm nào xem ra giống như trời sinh một đôi nhất?
Trong lòng Phong Phi Vân có một loại xúc động muốn chửi má nó, coi như muốn kết hôn một Công Chúa nào đó thì cũng không nên Long La Phù a.
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, đáp:
- Cái...này... Ta cảm giác được...
- Chuyện này liền định ra như vậy rồi. Nhóm Hoàng tộc lão tổ đều cực kì xem trọng hôn sự này, cảm giác hai người các ngươi cực kì xứng đôi, đế vương chiếu lệnh hẳn là sẽ nhanh chóng ban phát.
Thần Vương cười híp mắt nhìn chăm chú Phong Phi Vân, nói thêm:
- La Phù nha đầu năm nay mới mười tám, còn là mỹ nhân thứ tư của Thần Tấn Vương Triều, tin tưởng ngươi không sẽ cự tuyệt cửa hôn sự này chứ!
Phong Phi Vân có thể cự tuyệt sao? Tấn Đế hạ chỉ, hắn nếu như không tuân theo thì chính là đối kháng chỉ không tôn trọng, đối mặt chính là thảo phạt của cả Thần Tấn Vương Triều.
Linh Bảo Tháp Chủ có hơi không vui, nói nghiêm túc:
- Phong Phi Vân, từ nay về sau có lẽ bớt trêu hoa ghẹo nguyệt. Chuyện ngươi với mấy vị yêu nữ Sâm La Điện, huyên náo đến mọi người cả Tu Tiên Giới đều biết, bản lãnh của ngươi đúng là không nhỏ a.
- Không sao! Không sao! Người không phong lưu uổng tuổi thiếu niên, vào lúc còn trẻ mà không phóng túng, chẳng lẽ còn phải đợi đến khi già lão mới hối hận?
Thần Vương coi như là một lão Lãng Tử, vào lúc trẻ tuổi thiên tư kiêu căng, lại là hậu duệ quý tộc của Hoàng tộc. Không biết bao nhiêu tuyệt đại giai nhân chủ động dâng lên tận miệng.
Nữ nhân từng có tình một đêm quấn quít với Thần Vương, nói ít thì cũng có mấy chục vị, trong đó đương nhiên không thiếu yêu nữ tà đạo, tuyệt đại nữ truyền nhân Đạo Môn, nữ tiên tử Tiên Giáo, phong trần thiên nữ trong thanh lâu. Nói trình độ phong lưu, không biết so sánh Phong Phi Vân lợi hại hơn bao nhiêu lần.
Có lẽ điều tiếc nuối duy nhất của Thần Vương lúc tuổi còn trẻ, chính là không có cơ hội để lại tình cảm nam nữ với Công Chúa Hoàng tộc.
Không ngờ lại muốn kết hôn cùng công chúa La Phù thông, chuyện này đích thật là có hơi ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, nhưng mà đã ở trong tình lý. Người Hoàng tộc khôn khéo như thế nào, nên sẽ không trơ mắt nhìn một thiên tài vô song đi tới chuyện đối lập với Hoàng tộc.
Khiến cho công chúa La Phù kết hôn với Phong Phi Vân, đối với bọn họ lợi ích quá lớn.
Vào lúc Phong Phi Vân rời khỏi Võ Tháp, Linh Bảo Tháp Chủ lại cảnh cáo hắn một lần nữa. Nhưng Phong Phi Vân không để ý quan tâm đến. Đúng như Thần Vương nói, người không phong lưu thì uổng thời thiếu niên. Ngươi không phong lưu, chẳng lẽ để cho người khác giúp ngươi phong lưu?
Làm người không thể rất thành thật, người thành thật luôn dễ dàng có hại. Nếu như ở trước mặt nữ nhân đều rất thành thật, như vậy nữ nhân ở sau lưng ngươi, khẳng định cũng sẽ không rất thành thật.
Thử hỏi kiêu hùng đương thời lại có mấy người không phải thuộc loại có tình phong lưu, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ?
Phong Phi Vân đời trước dùng tu luyện để thay thế cuộc sống, đây là bị cuộc sống lừa gạt. Nay đã có một lần cơ hội trọng sanh, như vậy vì sao không thể lừa gạt lại cuộc sống ?
- Phong thiếu gia mặc dù là một người căn bã bại hoại, nhưng mà có một chút vẫn còn đáng học hỏi. Muốn làm cái gì, hắn liền dám đi làm cái đó, căn bản không bị truyền thống lễ giáo ràng buộc. Cái này có lẽ chính là tộc trưởng Phượng Hoàng đều không làm được.
Phong Phi Vân đi ra khỏi Võ Tháp, đi về hướng Linh Bảo Tháp, trong miệng đang tự nói một mình.
Tộc trưởng Phượng Hoàng Phượng Phi Vân cũng là thế hệ thiên kiêu, tính cách có lẽ tương đối giống như Lệnh Đông Lai. Nhưng mà cuối cùng lại chết ở trong tay nữ nhân chính mình yêu mến nhất. Đây không phải nói tộc trưởng Phượng Hoàng không đủ thông minh, mà là lão không đủ thông minh trước mặt nữ nhân.
Bởi vì tu vi của Phong Phi Vân quá thấp, nên trái lại không có nhìn ra. Có điều đây chính là đệ nhất Linh Khí Dương Giới Chi Vương, uy lực khẳng định phi phàm, phỏng đoán chính là một trong vài món Linh Khí tối cao nhất của Thần Tấn Vương Triều, có khả năng so sánh với Thần Tỳ trong tay Tấn Đế, ít nhất đều hẳn là loại cao hơn Tứ Phẩm Linh Khí.
- Hiện tại chúng ta có khả năng bắt đầu nói chuyện chánh sự !
Linh Bảo Tháp Chủ nói với vẻ mặt không chút thay đổi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Còn chính sự gì nữa?
Thần Vương đáp:
- Đương nhiên là mang ngươi về Tổ Địa Hoàng tộc, đón nhận khảo nghiệm của các vị Hoàng tộc lão tổ. Chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm của bọn họ, như vậy là ngươi có thể trở thành người kế thừa thế hệ sau của Thần Vương.
Phong Phi Vân đang tu luyện Long Hoàng đao quyết đến nấc cuối cùng. Hắn cũng đã ngờ tới, Thần Vương gửi gắm kỳ vọng cao đối với hắn, muốn bồi dưỡng hắn thành Thần Vương thế hệ sau. Nhưng mà Phong Phi Vân chỉ một lòng cầu Tiên Đạo, đối cái địa vị Thần Vương gì đó thì thật đúng là không có có bao nhiêu hứng thú.
Chỉ có tu vi đạt tới nhất định trình độ, tùy thời đều có thể rời khỏi Thần Tấn Vương Triều.
Nhưng mà hiện nay vây cánh không gió, lại bị vô số thế lực tu tiên coi là uy hiếp. Nếu như không có Thần Vương che chở, rất khó có thể sống sót tại Thần Tấn Vương Triều.
Nếu như có thể trở thành người kế thừa Thần Vương, lại được cả Hoàng tộc bảo vệ, như vậy người phương nào còn dám hiển nhiên giết hắn?
Cái này chưa chắc không phải một chuyện tốt.
- Chính là bây giờ còn trong lúc chinh chiến《 Bách Tháp Bảng 》.
Phong Phi Vân nói.
Thần Vương bảo:
- Với tu vi hiện tại của ngươi, coi như mang ngươi đi Thần Đô thì ngươi cũng không vượt qua được Thần Vương phong thiện (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất). Coi như muốn dẫn ngươi quay về Hoàng tộc Tổ Địa, cũng phải chờ tới sau khi cuộc chiến 《 Bách Tháp Bảng 》kết thúc. Trong thời gian ba năm này, ngươi không chỉ cần phải cố gắng đột phá cảnh giới, càng phải đạt đến một vị trí xếp hạng vừa lòng trên 《 Bách Tháp Bảng 》.
- Trong Hoàng tộc có vô số thiên tài tuấn kiệt, rất nhiều người đều mơ ước vị trí người kế thừa Thần Vương. Người khác họ mà muốn được Phong vương, đó là cực kì khó khăn. Nếu như ngươi có thể xếp hạng càng cao trên 《 Bách Tháp Bảng 》, là có thể khiến cho rất nhiều người đều không còn lời nào để nói.
- Đồ nhi nhất định sẽ không khiến cho sư phụ thất vọng.
Phong Phi Vân nói như chém đinh chặt sắt.
Linh Bảo Tháp Chủ kiêu ngạo nói:
- Vị trí người kế thừa Thần Vương, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức. Với thiên tư của ngươi, sớm đã được nhóm Hoàng tộc lão tổ biết, bọn họ đều rất xem trọng ngươi. Vẫn còn có một việc, ngươi trước tiên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Thần Vương lại nở nụ cười, sắc mặt trở nên có hơi kì dị cổ quái.
- Chuyện gì?
Phong Phi Vân hỏi.
- Nếu muốn trở thành người kế thừa Thần Vương, vẫn còn nhất định phải kết hôn với một Công Chúa. Ta xem ngươi và La Phù coi như là trai tài gái sắc, càng là thiên tư tuyệt với. Hai người các ngươi quả thực chính là trời sinh một đôi, ta đã hướng Tấn Đế dâng khải tấu về chuyện hôn sự của hai người các ngươi, hẳn là không lâu sau sẽ phê duyệt.
Linh Bảo Tháp Chủ nói.
- Trời ạ. Trời sinh một đôi... Mẹ ơi, điểm nào xem ra giống như trời sinh một đôi nhất?
Trong lòng Phong Phi Vân có một loại xúc động muốn chửi má nó, coi như muốn kết hôn một Công Chúa nào đó thì cũng không nên Long La Phù a.
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, đáp:
- Cái...này... Ta cảm giác được...
- Chuyện này liền định ra như vậy rồi. Nhóm Hoàng tộc lão tổ đều cực kì xem trọng hôn sự này, cảm giác hai người các ngươi cực kì xứng đôi, đế vương chiếu lệnh hẳn là sẽ nhanh chóng ban phát.
Thần Vương cười híp mắt nhìn chăm chú Phong Phi Vân, nói thêm:
- La Phù nha đầu năm nay mới mười tám, còn là mỹ nhân thứ tư của Thần Tấn Vương Triều, tin tưởng ngươi không sẽ cự tuyệt cửa hôn sự này chứ!
Phong Phi Vân có thể cự tuyệt sao? Tấn Đế hạ chỉ, hắn nếu như không tuân theo thì chính là đối kháng chỉ không tôn trọng, đối mặt chính là thảo phạt của cả Thần Tấn Vương Triều.
Linh Bảo Tháp Chủ có hơi không vui, nói nghiêm túc:
- Phong Phi Vân, từ nay về sau có lẽ bớt trêu hoa ghẹo nguyệt. Chuyện ngươi với mấy vị yêu nữ Sâm La Điện, huyên náo đến mọi người cả Tu Tiên Giới đều biết, bản lãnh của ngươi đúng là không nhỏ a.
- Không sao! Không sao! Người không phong lưu uổng tuổi thiếu niên, vào lúc còn trẻ mà không phóng túng, chẳng lẽ còn phải đợi đến khi già lão mới hối hận?
Thần Vương coi như là một lão Lãng Tử, vào lúc trẻ tuổi thiên tư kiêu căng, lại là hậu duệ quý tộc của Hoàng tộc. Không biết bao nhiêu tuyệt đại giai nhân chủ động dâng lên tận miệng.
Nữ nhân từng có tình một đêm quấn quít với Thần Vương, nói ít thì cũng có mấy chục vị, trong đó đương nhiên không thiếu yêu nữ tà đạo, tuyệt đại nữ truyền nhân Đạo Môn, nữ tiên tử Tiên Giáo, phong trần thiên nữ trong thanh lâu. Nói trình độ phong lưu, không biết so sánh Phong Phi Vân lợi hại hơn bao nhiêu lần.
Có lẽ điều tiếc nuối duy nhất của Thần Vương lúc tuổi còn trẻ, chính là không có cơ hội để lại tình cảm nam nữ với Công Chúa Hoàng tộc.
Không ngờ lại muốn kết hôn cùng công chúa La Phù thông, chuyện này đích thật là có hơi ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, nhưng mà đã ở trong tình lý. Người Hoàng tộc khôn khéo như thế nào, nên sẽ không trơ mắt nhìn một thiên tài vô song đi tới chuyện đối lập với Hoàng tộc.
Khiến cho công chúa La Phù kết hôn với Phong Phi Vân, đối với bọn họ lợi ích quá lớn.
Vào lúc Phong Phi Vân rời khỏi Võ Tháp, Linh Bảo Tháp Chủ lại cảnh cáo hắn một lần nữa. Nhưng Phong Phi Vân không để ý quan tâm đến. Đúng như Thần Vương nói, người không phong lưu thì uổng thời thiếu niên. Ngươi không phong lưu, chẳng lẽ để cho người khác giúp ngươi phong lưu?
Làm người không thể rất thành thật, người thành thật luôn dễ dàng có hại. Nếu như ở trước mặt nữ nhân đều rất thành thật, như vậy nữ nhân ở sau lưng ngươi, khẳng định cũng sẽ không rất thành thật.
Thử hỏi kiêu hùng đương thời lại có mấy người không phải thuộc loại có tình phong lưu, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ?
Phong Phi Vân đời trước dùng tu luyện để thay thế cuộc sống, đây là bị cuộc sống lừa gạt. Nay đã có một lần cơ hội trọng sanh, như vậy vì sao không thể lừa gạt lại cuộc sống ?
- Phong thiếu gia mặc dù là một người căn bã bại hoại, nhưng mà có một chút vẫn còn đáng học hỏi. Muốn làm cái gì, hắn liền dám đi làm cái đó, căn bản không bị truyền thống lễ giáo ràng buộc. Cái này có lẽ chính là tộc trưởng Phượng Hoàng đều không làm được.
Phong Phi Vân đi ra khỏi Võ Tháp, đi về hướng Linh Bảo Tháp, trong miệng đang tự nói một mình.
Tộc trưởng Phượng Hoàng Phượng Phi Vân cũng là thế hệ thiên kiêu, tính cách có lẽ tương đối giống như Lệnh Đông Lai. Nhưng mà cuối cùng lại chết ở trong tay nữ nhân chính mình yêu mến nhất. Đây không phải nói tộc trưởng Phượng Hoàng không đủ thông minh, mà là lão không đủ thông minh trước mặt nữ nhân.