Một cỗ thi cung Đệ Tam Biến Thi Tà, có khả năng đổi lấy một trăm vạn điểm tích lũy.
Nhưng mà Đệ Tam Biến Thi Tà có tu vi đã là cấp bậc Cự Kình, thế hệ trẻ tuổi căn bản không có khả năng có người có thể làm được.
Phong Phi Vân không có bất cứ suy nghĩ, trực tiếp thả thạch giản trở về rồi nói:
- Cho ta đổi một cây Linh Thảo, sáu miếng Chân Diệu Linh Thạch. Số điểm tích lũy còn thừa lại liền cứ để trong Ngọc Bài.
Học muội Linh Bảo Tháp đã xem số lượng điểm tích lũy trong Ngọc Bài, tổng cộng là một vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy. Khấu trừ một vạn sáu ngàn điểm tích lũy, vẫn còn lại một ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy.
Sau khi Phong Phi Vân lĩnh Linh Thạch và Linh Thảo, ngay lập tức rời khỏi Linh Bảo Tháp. Lần này cuối cùng cũng đã thoát khỏi tai họa mang tên Tiểu Tà Ma này.
Có một cây Linh Thảo ngàn năm này và sáu miếng Chân Diệu Linh Thạch, Phong Phi Vân có thể mở ra toàn bộ ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt, hiện tại đây là chuyện lửa sém lông mày vô cùng cấp bách nhất.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không lập tức bắt đầu bế quan tu luyện. Ra khỏi Linh Bảo Tháp, hắn liền đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng trúc, đi qua những chiếc động phủ mà tiền bối từng bế quan, đi tới một chỗ linh hồ.
Dọc theo ven hồ, hắn đi về hướng động phủ chính mình đã mở. Cũng không biết Kỷ Thương Nguyệt phải đi giết chết Thi Tà hay là vẫn đang bế quan tu luyện?
Phong Phi Vân đi tới bên ngoài động phủ, dễ dàng mở ra trận pháp ở ngoài cửa động phủ rồi đi vào. Hắn phát hiện trong động phủ đã phủ kín một tầng bụi bặm thật dầy, hiển nhiên thật là lâu không ai ở lại.
Phong Phi Vân có hơi thất vọng, xem ra lần này là không gặp được nàng. Liền vào lúc hắn đi ra khỏi động phủ, lại thấy có người chạy tới bên này. Người này toàn thân đều là vết thương, gầy yếu thân thể nghiêng ngả sắp ngã, bộ nho y trắng trên người đều đã bị máu me nhuộm đỏ, nhưng là trong mắt của hắn lại vẫn tràn đầy kiên nghị và bất khuất. Hắn gian nan khó nhọc đi về hướng tới động phủ.
- Vô Lượng Tháp thật không phải là khó lòng xông qua một cách bình thường. Khi mà chưa đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, căn bản không có khả năng xông qua tầng thứ sáu. Lúc ấy Phong Phi Vân làm được như thế nào ? Nếu như ta không thể xông qua tầng thứ sáu tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, như vậy lấy cái gì đi tranh đấu với Phong Phi Vân ? Không được, tuyệt đối không thể chịu thua...
Mộ Dung Thác vốn đang tự nói một mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phong Phi Vân đang cười híp mắt đứng ở cửa động phủ. Phong Phi Vân trực tiếp đi về phía hắn nghênh đón, bàn tay chụp trên vai gầy yếu của hắn, cười to mà bảo:
- Ta nghĩ tiểu tử ngươi đi giết chết Thi Tà, không gặp được ngươi. Không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, đúng lúc này thì ngươi đã trở về, duyên phận a!
Một cái chụp này của Phong Phi Vân khiến cho từ trong miệng Mộ Dung Thác phun ra hai búng máu.
Phong Phi Vân vội vàng thu tay lại, đỡ lấy hắn mà ân cần hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Ai đả thương ngươi?
- Đừng đụng vào ta!
Mộ Dung Thác trực tiếp hất tay Phong Phi Vân ra, sắc mặt khá là không vui. Hắn bước nhanh về phía động phủ.
Trên mặt Phong Phi Vân hiện lên vài phần nụ cười suy tư, sau đó liền đuổi theo, bật thốt lên:
- Mộ Dung Thác, chúng ta chính là bạn thân thiết, ngươi sao lại giận ta? Nếu như là có người đả thương ngươi, ta khẳng định giúp ngươi đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Phong Phi Vân Vương bát đản này lại đúng vào lúc này quay về Vạn Tượng Tháp. Rốt cuộc hắn có biết ta chính là Kỷ Thương Nguyệt hay không, hẳn là không biết đi! Không, Vương bát đản này cực kì thông minh gian trá, rất có thể đã biết thân phận chân thật của ta...
Kỷ Thương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy có vẻ mệt mỏi.Nàng thật sự quá mệt mỏi, đã vô lực lại tiếp tục suy nghĩ.
Nửa năm thử xông vào Vô Lượng Tháp, nhưng lại vẫn không xông qua nổi tầng thứ sáu, mỗi lần đều trọng thương mà về. Một lần lâu nhất, nàng kiên trì nửa tháng tại tầng thứ sáu, sức mạnh ý chí so sánh Thích Dạ Lai và Kỷ Phong đều phải mạnh hơn.
Kỷ Thương Nguyệt chính là Linh Nhân trời sinh. Nói về thiên tư, vẫn còn hơn cả Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong. Có Kỷ gia cung cấp cuồn cuộn không ngừng Linh Thảo cho nàng, nàng cũng sớm đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh cao, mở ra ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt. Vốn là nàng đã sớm có khả năng dẫn động Địa Kiếp, đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng. Nhưng mà trong lòng nàng chính là không phục Phong Phi Vân có thể tại Thần Cơ đại viên mãn xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, cho nên mới một mực chậm chạp không có đi độ Địa Kiếp.
Trong lòng nàng là không chịu thua, đều đã xông tám lần tại Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu. Lần này đây thiếu chút nữa sẽ thành công, cuối cùng vẫn bởi vì một cỗ lực lượng không thể kháng cự khiến cho nàng lại trọng thương lần nữa, bại lui trở về.
Vào lúc Phong Phi Vân tiến vào động phủ, nàng đã ngủ thiếp đi.
Xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu là một chuyên tin tưởng hao phí tinh lực.Mười lăm ngày không ngừng không nghỉ, tinh thần lúc nào cũng bị nằm trong trạng thái căng thẳng, nàng có thể kiên trì đi trở về động phủ, thế này đều đã là chuyện khá ngoan cường.
Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là ngày thứ ba. Những chỗ tổn thương trên người đã khỏi hẳn, trong động phủ không nhiễm một hạt bụi, trên người vẫn còn đắp một bộ nho bào trắng rộng rãi. Mà Phong Phi Vân cũng không ở trong động phủ.
Năm ngón tay Kỷ Thương Nguyệt gắt gao nắm bộ nho bào trắng trên người, lúc này mới hồi tưởng lại lúc chính mình đang ngủ say tựa hồ nhìn thấy Phong Phi Vân, Phong Phi Vân kia hiện tại đi đâu ?
Sau khi Kỷ Thương Nguyệt nghĩ tới Phong Phi Vân, vội vàng ngồi dậy kiểm tra thân thể của mình. Hoàn hảo, vẫn mặc bộ y bào bị máu nhuộm đỏ, may là Phong Phi Vân không có thay quần áo hộ mình, nếu không liền thật sự bại lộ thân phận.
Kỷ Thương Nguyệt cầm bộ nho bào trắng, đi ra khỏi động phủ. Giờ phút này đúng là sáng sớm, khói linh trong rừng trúc đã tan hết. Có đàn chim màu tím đang bay giữa tán lá trúc mà kêu to, xa xa ở ven hồ, có một ánh lửa vọng đến.
Phong Phi Vân đang lúc châm một đám lửa, dùng cành trúc xuyên qua thân cá, trong miệng ngâm nga một khúc hí kịch. Nhìn thấy Kỷ Thương Nguyệt đi ra động phủ, hắn vội vàng thét to:
- Mộ Dung Thác, ta thật buồn bực. Tại sao mỗi lần ngươi nướng cá liền thơm như vậy, ta cũng nướng thì mùi vị liền không giống, có đúng là ngươi có phương pháp bí truyền hay không?
Kỷ Thương Nguyệt liếc xéo một cái, rất không muốn để ý tới hắn. Nhưng mà nếu hắn không hề phát hiện thân phận của mình, như vậy trước hết cứ tiếp tục giả vờ cùng hắn ! Sớm muộn có một ngày, mình sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.
Kỷ Thương Nguyệt vẫn là dung mạo Mộ Dung Thác, thân thể lùn yếu, da vàng như nghệ, hình dạng bình thường, tựa như một thiếu niên nghèo túng thường xuyên ăn đói mặc rách.
Một cỗ thi cung Đệ Tam Biến Thi Tà, có khả năng đổi lấy một trăm vạn điểm tích lũy.
Nhưng mà Đệ Tam Biến Thi Tà có tu vi đã là cấp bậc Cự Kình, thế hệ trẻ tuổi căn bản không có khả năng có người có thể làm được.
Phong Phi Vân không có bất cứ suy nghĩ, trực tiếp thả thạch giản trở về rồi nói:
- Cho ta đổi một cây Linh Thảo, sáu miếng Chân Diệu Linh Thạch. Số điểm tích lũy còn thừa lại liền cứ để trong Ngọc Bài.
Học muội Linh Bảo Tháp đã xem số lượng điểm tích lũy trong Ngọc Bài, tổng cộng là một vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy. Khấu trừ một vạn sáu ngàn điểm tích lũy, vẫn còn lại một ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy.
Sau khi Phong Phi Vân lĩnh Linh Thạch và Linh Thảo, ngay lập tức rời khỏi Linh Bảo Tháp. Lần này cuối cùng cũng đã thoát khỏi tai họa mang tên Tiểu Tà Ma này.
Có một cây Linh Thảo ngàn năm này và sáu miếng Chân Diệu Linh Thạch, Phong Phi Vân có thể mở ra toàn bộ ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt, hiện tại đây là chuyện lửa sém lông mày vô cùng cấp bách nhất.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không lập tức bắt đầu bế quan tu luyện. Ra khỏi Linh Bảo Tháp, hắn liền đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng trúc, đi qua những chiếc động phủ mà tiền bối từng bế quan, đi tới một chỗ linh hồ.
Dọc theo ven hồ, hắn đi về hướng động phủ chính mình đã mở. Cũng không biết Kỷ Thương Nguyệt phải đi giết chết Thi Tà hay là vẫn đang bế quan tu luyện?
Phong Phi Vân đi tới bên ngoài động phủ, dễ dàng mở ra trận pháp ở ngoài cửa động phủ rồi đi vào. Hắn phát hiện trong động phủ đã phủ kín một tầng bụi bặm thật dầy, hiển nhiên thật là lâu không ai ở lại.
Phong Phi Vân có hơi thất vọng, xem ra lần này là không gặp được nàng. Liền vào lúc hắn đi ra khỏi động phủ, lại thấy có người chạy tới bên này. Người này toàn thân đều là vết thương, gầy yếu thân thể nghiêng ngả sắp ngã, bộ nho y trắng trên người đều đã bị máu me nhuộm đỏ, nhưng là trong mắt của hắn lại vẫn tràn đầy kiên nghị và bất khuất. Hắn gian nan khó nhọc đi về hướng tới động phủ.
- Vô Lượng Tháp thật không phải là khó lòng xông qua một cách bình thường. Khi mà chưa đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, căn bản không có khả năng xông qua tầng thứ sáu. Lúc ấy Phong Phi Vân làm được như thế nào ? Nếu như ta không thể xông qua tầng thứ sáu tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, như vậy lấy cái gì đi tranh đấu với Phong Phi Vân ? Không được, tuyệt đối không thể chịu thua...
Mộ Dung Thác vốn đang tự nói một mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phong Phi Vân đang cười híp mắt đứng ở cửa động phủ. Phong Phi Vân trực tiếp đi về phía hắn nghênh đón, bàn tay chụp trên vai gầy yếu của hắn, cười to mà bảo:
- Ta nghĩ tiểu tử ngươi đi giết chết Thi Tà, không gặp được ngươi. Không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, đúng lúc này thì ngươi đã trở về, duyên phận a!
Một cái chụp này của Phong Phi Vân khiến cho từ trong miệng Mộ Dung Thác phun ra hai búng máu.
Phong Phi Vân vội vàng thu tay lại, đỡ lấy hắn mà ân cần hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Ai đả thương ngươi?
- Đừng đụng vào ta!
Mộ Dung Thác trực tiếp hất tay Phong Phi Vân ra, sắc mặt khá là không vui. Hắn bước nhanh về phía động phủ.
Trên mặt Phong Phi Vân hiện lên vài phần nụ cười suy tư, sau đó liền đuổi theo, bật thốt lên:
- Mộ Dung Thác, chúng ta chính là bạn thân thiết, ngươi sao lại giận ta? Nếu như là có người đả thương ngươi, ta khẳng định giúp ngươi đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Phong Phi Vân Vương bát đản này lại đúng vào lúc này quay về Vạn Tượng Tháp. Rốt cuộc hắn có biết ta chính là Kỷ Thương Nguyệt hay không, hẳn là không biết đi! Không, Vương bát đản này cực kì thông minh gian trá, rất có thể đã biết thân phận chân thật của ta...
Kỷ Thương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy có vẻ mệt mỏi.Nàng thật sự quá mệt mỏi, đã vô lực lại tiếp tục suy nghĩ.
Nửa năm thử xông vào Vô Lượng Tháp, nhưng lại vẫn không xông qua nổi tầng thứ sáu, mỗi lần đều trọng thương mà về. Một lần lâu nhất, nàng kiên trì nửa tháng tại tầng thứ sáu, sức mạnh ý chí so sánh Thích Dạ Lai và Kỷ Phong đều phải mạnh hơn.
Kỷ Thương Nguyệt chính là Linh Nhân trời sinh. Nói về thiên tư, vẫn còn hơn cả Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong. Có Kỷ gia cung cấp cuồn cuộn không ngừng Linh Thảo cho nàng, nàng cũng sớm đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh cao, mở ra ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt. Vốn là nàng đã sớm có khả năng dẫn động Địa Kiếp, đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng. Nhưng mà trong lòng nàng chính là không phục Phong Phi Vân có thể tại Thần Cơ đại viên mãn xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, cho nên mới một mực chậm chạp không có đi độ Địa Kiếp.
Trong lòng nàng là không chịu thua, đều đã xông tám lần tại Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu. Lần này đây thiếu chút nữa sẽ thành công, cuối cùng vẫn bởi vì một cỗ lực lượng không thể kháng cự khiến cho nàng lại trọng thương lần nữa, bại lui trở về.
Vào lúc Phong Phi Vân tiến vào động phủ, nàng đã ngủ thiếp đi.
Xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu là một chuyên tin tưởng hao phí tinh lực.Mười lăm ngày không ngừng không nghỉ, tinh thần lúc nào cũng bị nằm trong trạng thái căng thẳng, nàng có thể kiên trì đi trở về động phủ, thế này đều đã là chuyện khá ngoan cường.
Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là ngày thứ ba. Những chỗ tổn thương trên người đã khỏi hẳn, trong động phủ không nhiễm một hạt bụi, trên người vẫn còn đắp một bộ nho bào trắng rộng rãi. Mà Phong Phi Vân cũng không ở trong động phủ.
Năm ngón tay Kỷ Thương Nguyệt gắt gao nắm bộ nho bào trắng trên người, lúc này mới hồi tưởng lại lúc chính mình đang ngủ say tựa hồ nhìn thấy Phong Phi Vân, Phong Phi Vân kia hiện tại đi đâu ?
Sau khi Kỷ Thương Nguyệt nghĩ tới Phong Phi Vân, vội vàng ngồi dậy kiểm tra thân thể của mình. Hoàn hảo, vẫn mặc bộ y bào bị máu nhuộm đỏ, may là Phong Phi Vân không có thay quần áo hộ mình, nếu không liền thật sự bại lộ thân phận.
Kỷ Thương Nguyệt cầm bộ nho bào trắng, đi ra khỏi động phủ. Giờ phút này đúng là sáng sớm, khói linh trong rừng trúc đã tan hết. Có đàn chim màu tím đang bay giữa tán lá trúc mà kêu to, xa xa ở ven hồ, có một ánh lửa vọng đến.
Phong Phi Vân đang lúc châm một đám lửa, dùng cành trúc xuyên qua thân cá, trong miệng ngâm nga một khúc hí kịch. Nhìn thấy Kỷ Thương Nguyệt đi ra động phủ, hắn vội vàng thét to:
- Mộ Dung Thác, ta thật buồn bực. Tại sao mỗi lần ngươi nướng cá liền thơm như vậy, ta cũng nướng thì mùi vị liền không giống, có đúng là ngươi có phương pháp bí truyền hay không?
Kỷ Thương Nguyệt liếc xéo một cái, rất không muốn để ý tới hắn. Nhưng mà nếu hắn không hề phát hiện thân phận của mình, như vậy trước hết cứ tiếp tục giả vờ cùng hắn ! Sớm muộn có một ngày, mình sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.
Kỷ Thương Nguyệt vẫn là dung mạo Mộ Dung Thác, thân thể lùn yếu, da vàng như nghệ, hình dạng bình thường, tựa như một thiếu niên nghèo túng thường xuyên ăn đói mặc rách.