Kỷ Thương Nguyệt đi tới, ngồi ở trên đệm lá trúc bên cạnh đống lửa.
Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân cứng đờ, hắn nói nghiêm túc:
- Mộ Dung Thác, chúng ta chính là bằng hữu tốt nhất.
- Bằng hữu tốt nhất? Hay thật, nếu là bằng hữu tốt nhất, vì sao ngươi một khi bị mất dấu tích chính là nửa năm?
Kỷ Thương Nguyệt có hơi nghiêng người, ném bộ nho bào trắng đang cầm trong tay sang, trả lại cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đón lấy bộ nho bào, cười nói:
- Nửa năm nay ta đều tranh thủ tu luyện a! Chờ lần này quay về Vạn Tượng Tháp, định báo thù cho ngươi.
- Báo thù cho ta?
Kỷ Thương Nguyệt khinh thường nói.
Phong Phi Vân đứng dậy, nói với vẻ nghiêm túc:
- Không nói gạt ngươi, tiến vào Vạn Tượng Tháp ngày thứ nhất, Kỷ Phong liền khởi xướng khiêu chiến sinh tử với ta, lúc ấy ta mới có tu vi Thần Cơ sơ kỳ. Nhờ ngươi dùng bốn cân Linh Nhân tiên huyết trên người đổi lấy Linh Chi ngàn năm, trợ giúp ta trong một đêm đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, dó đó mới không bị chết ở trong tay Kỷ Phong.
- Ngươi lại còn nhớ rõ!
Kỷ Thương Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi. Mặc dù biết rõ tất cả điều này đều là tiến hành vì tranh thủ tín nhiệm của Phong Phi Vân, nhưng mà sau khi Phong Phi Vân nói ra những lời này, thì vẫn khiến cho nàng có hơi xúc động.
- Làm sao ta có thể quên!
Trên người Phong Phi Vân tản mát hiện ra một cỗ uy phong Long Hoàng khí phách, sát khí bức người mà nói:
- Ta đã sớm nói, kẻ đã lấy đi chỗ máu tươi từ trên người của ngươi, ta nhất định phải khiến cho hắn trả về gấp bội. Không phải là tiền bối Linh Bảo Tháp, cao thủ cấp bậc thiên mệnh thì đã làm sao. Nếu hắn dám lấy máu ngươi,nhất định phải phải trả giá đắt. Lần này trở về, ta mang ngươi đi giết người.
Kỷ Thương Nguyệt quay đầu, có hơi không tin lời như thế là nói ra từ trong miệng Phong Phi Vân. Sau khi nàng kinh ngạc nhìn hắn thật lâu, mới có chút tức giận kêu lên:
- Cháy !
Khí phách trên người Phong Phi Vân mất hết, hắn sửng sốt hỏi:
- Cái gì cháy ?
- Ngu dốt, cá nướng cháy rồi!
Kỷ Thương Nguyệt vội vàng đi tới, cầm lên con cá nướng đã nám đen trên đống lửa. Thịt cá vẫn còn bốc ra ngọn lửa xèo xèo, có khói đen tỏa ra.
Bên ngoài Linh Bảo Tháp là một mảnh rừng trúc, sinh trưởng ở đây đều là loại Tụ Linh Lục Trúc được trồng từ mấy vạn năm trước. Hiện nay một vùng ngàn dặm đều là loại linh trúc xanh biếc như ngọc bích.
Sau khi trời tối, nơi này vẫn có khói linh như sương mù, có dị thảo sinh trưởng dưới khóm trúc phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt.
Phong Phi Vân dẫm trên lớp lá khô rất dầy, ống tay áo trắng đong đưa nhẹ nhàng, dáng người như tiên giáng trần vượt qua đầm rộng. Đi qua một vùng cảnh tượng thần tiên, xuyên qua không gian giữa rừng trúc, hắn đi ở phía trước.
Kỷ Thương Nguyệt đi theo phía sau hắn, trong mắt hiện lên vài phần tức giận. Nàng rất hoài nghi Phong Phi Vân đã biết thân phận của nàng, nhưng mà rồi lại không thể khẳng định. Điều đó khiến cho nàng muốn ra tay trực tiếp loại trừ hắn, nhưng mà lại có hơi không cam lòng. Dù sao đã làm nhiều bố trí như vậy, nếu như hiện tại ra tay thì chẳng khác nào thất bại trong gang tấc.
Nhưng mà hiện tại ra tay như thế, cũng báo được mối thù khác, cũng không phải mệt.
Phong Phi Vân chân đạp trên Linh Vụ, khóe môi hơi nhếch lên một vòng cung, rốt cục xuyên qua phiến rừng trúc lờ mờ này, đi tới trước một vách đá đen sì.
Trên vách đá này những tảng đá nhô ra dày đặc, cài răng lược. Khi mà ánh trăng chiếu rọi bên trên mặt, còn thấy có một làn thi vụ nhàn nhạt đang dâng lên, rất giống là Tà Bích nhiễm thi huyết.
Sau khi lại tới đây, nụ cười trên gương mặt Phong Phi Vân liền hoàn toàn biến mất. Hắn trở nên nghiêm túc. Có một cỗ sát khí nổi lêntừ dưới chân, xuyên qua hai chân, bụng, lưng, thẳng đến đỉnh đầu. Sát khí cơ hồ cô đọng lại, biến thành một đám sương mù đen.
Kỷ Thương Nguyệt đi tới, khuyên nhủ:
- Phong huynh, lão gia hỏa này tất nhiên đáng chết. Nhưng mà tu vi của hắn thật sự rất cao, đã đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, hơn nữa lại là Tà Linh Tầm Bảo Sư. So sánh với tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng bình thường thì càng đáng sợ hơn. Trước khi trải qua Địa Kiếp, cho dù chúng ta liên thủ thì cũng không phải đối thủ của hắn, nếu không chờ thêm một thời gian...
Phong Phi Vân ánh mắt lạnh buốt, nhìn chăm chú vách đá dựng đứng mà nói:
- Không thể đợi thêm nữa, hắn lấy đi một nửa Linh Nhân tiên huyết (máu tươi ) trên người của ngươi, rất có thể chính là vì đột phá vào cảnh giới cao hơn. Nếu như đợi sau này, để cho hắn đột phá Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng, hoặc là cảnh giới càng cao hơn, như vậy trừng trị hắn liền càng phiền toái hơn.
Phong Phi Vân trực tiếp đi tới phía dưới vách đá dựng đứng, trên bàn tay bao bọc lấy một đám Linh Vụ. Hắn áp bàn tay vào vách đá dựng đứng, trên cả vách đá dựng đứng lập tức hiện ra trên trăm chủng loại trận đồ. Có cái hơi tỏa ra Hỏa Diễm, có loại chớp động điện mang, có thứ mang phi kiếm xuyên qua không gian... Trong nháy mắt liền biến cả vách đá thành một chốn sinh tử tuyệt sát chi địa.
Kỷ Thương Nguyệt nhìn chăm chú bóng lưng Phong Phi Vân, trong mắt lóe lên một nụ cười tàn nhẫn. Phong Phi Vân đây là một mình ngươi muốn tìm chết. Tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn liền dám đi giết Tà Linh Tầm Bảo Sư cấp bậc Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, ngươi thực sự cho rằng Tà Linh Tầm Bảo Sư là thứ gì dễ đối phó ư?
Kỷ Thương Nguyệt trước kia là không muốn trực tiếp giết chết Phong Phi Vân như vậy. Dù sao Phong Phi Vân khiến cho nàng phải nếm trải sỉ nhục lớn nhất của nữ nhân. Nàng cũng muốn Phong Phi Vân trả lại gấp bội. Không phải muốn hắn chết, mà là muốn hắn sống không bằng chết.
Nhưng mà hiện tại cũng không như vậy. Phong Phi Vân hiện nay là được Thần Tấn Vương Triều công nhận thiên tài hàng đầu, không biết bao nhiêu người muốn lấy tánh mạng của hắn. Nếu như có thể giết chết hắn, chỉ là thu được tiền trả thù lao đủ để có thể làm cho một vị Cự Phách cũng phải động tâm.
Kỷ Thương Nguyệt cảm giác được giữa lợi ích và trả thù Phong Phi Vân, lợi ích có tỉ trọng càng lớn hơn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Phong Phi Vân nện một chưởng khiến trên trăm trận đồ trên vách đá này đều bị nện vỡ, tất cả sát trận đều tan đi như mây khói. Thân thể hắn trực tiếp xuyên một mảnh rung động, đi vào trong vách đá.
Thân hình Kỷ Thương Nguyệt chợt lóe, cũng đi theo rất nhanh.
Bên trong một vách đá này chính là một động phủ khổng lồ, bên trong vô cùng tối om, cơ cấu giết chóc tứ phía. Nó có những con lân giáp dị thú cao bẩy thước bảo vệ, còn có những cỗ xác ướp cổ cầm trong tay chiến qua ( thương giáo).
Phong Phi Vân nhẹ nhàng từng bước đi về chỗ sâu trong động phủ. Nơi nào đi qua, dị thú cao bẩy thước liền biến thành tử thi, những khối xác ướp cổ kia cũng toàn thân nứt toác ra mà ngã trên mặt đất. Tất cả trận đồ đều bị một cước đạp vỡ nát, căn bản không ngăn được hắn dù chỉ một khoảnh khắc.