Kỷ Thương Nguyệt đi theo phía sau hắn, trong lòng cự kì kinh động sợ hãi. Tu vi của Phong Phi Vân lại đáng sợ đến mức độ như thế, chẳng lẽ đã vượt qua Địa Kiếp, tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng?
Hẳn là vẫn chưa, nếu như hắn đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, trên người khẳng định sẽ có Đại Địa Chi Khí thêm vào, có thể điều động Đại Địa Chi Lực. Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại lại vẫn còn không hề đạt tới cảnh giới này.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một tràng tiếng vang thật lớn, rung động khiến cả động phủ đều xuất hiện những lỗ hổng thật lớn, tựa hồ muốn sụp đổ.
Một cơn gió lạnh từ chỗ sâu trong động phủ thổi ra, có xác ướp cổ gầm rống, có ác quỷ rít gào, vẫn còn có những đạo bóng dáng không nhìn rõ xuyên qua không gian ở trong không khí, giống như đi tới âm minh địa phủ.
Phong Phi Vân đứng ở trên bờ một tòa Huyết Trì, huyết dịch trong ao tựa như nước sôi đang tỏa ra bọt khí màu xanh. Bên trong ao ngâm những khối bạch cốt, đầu khớp xương trắng ngần sáng bóng, tựa như cương ngọc ngàn năm.
Mái tóc trên đầu những bạch cốt này vẫn còn dài ra được, có thể dùng mắt thường thấy những tia huyết nhục sinh trưởng trên bạch cốt, thật giống như mầm thịt.
Một bà lão đầu đầy tóc bạc cũng ngâm mình ở trong Huyết Trì, ngâm mình chung một chỗ với đám bạch cốt. Làn da trên người đen sì tựa như vỏ cây bị cháy, nếp nhăn trên mặt tựa như vỏ hạt hắc đào. Một gương mặt khô quắt già nua kia quả thực so sánh ác quỷ còn đáng sợ hơn.
- Chính là bà ta. Đây là bà ta muốn lợi dụng Linh Nhân tiên huyết để luyện hóa thi độc trong thân thể, muốn phản lão hoàn đồng.
Kỷ Thương Nguyệt đi tới, nhìn Huyết Trì, ngón tay chỉ về hướng bà lão lưng còng kia trong Huyết Trì.
Bà ta là một vị Tầm Bảo Sư tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng Tam Phẩm, từng bị nhiễm phải thi độc trong một tòa đại mộ, khiến cho người không ra người quỷ không ra quỷ.
- Đây là thủ đoạn của Tà Linh Tầm Bảo Sư tế Huyết, làm sao ngươi biết?
Phong Phi Vân đang nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Thương Nguyệt, khiến nàng kìm lòng không đậu mà chân lui về phía sau một bước. Nguy rồi, bị hắn vạch trần.
Tiên hạ thủ vi cường!
Hưu!
Kỷ Thương Nguyệt ra tay trước. Một lá đại kỳ đen ngòm quét ngang ra, đây là Linh Khí "Đại phong kỳ". Trên bề mặt ngưng tụ uy năng Linh Khí ngập trời, có khả năng trấn áp một chốn xứ sở.
Phong Phi Vân vốn là tính toán sau khi giúp nàng giết chết bà lão này, trả hết nợ ân tình với nàng, cũng không lại giả vờ quanh có với nàng nữa, giải quyết ân oán với nàng.
Nhưng mà thật không ngờ, còn chưa giết chết bà lão này thì nàng liền sớm đã bại lộ thân phận của mình, đồng thời đoạt tiên cơ, ra tay đối với Phong Phi Vân trước.
- Xèo xèo!
Phong Phi Vân cước đạp Luân Hồi, hóa thân thành một mảng sương mù, nhảy lên tránh thoát uy lực chết chóc của đại phong kỳ, rơi xuống phía sau Kỷ Thương Nguyệt. Hắn cũng không xoay người, có chút cay đắng nói:
- Ta vốn nhiều hy vọng ngươi lại làm Mộ Dung Thác thêm được vài ngày, bằng hữu của ta thật sự không nhiều lắm a!
Kỷ Thương Nguyệt thân hình biến hóa, thân thể cao lớn không ít, hai chân trở nên càng thêm thon thả, da cũng bắt đầu mất đi sự khô vàng, một gương mặt xanh xao vàng vọt kia cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nàng từ một thiếu niên nhu nhược, chỉ thoáng chớp mắt liền biến thành một mỹ nữ cao dong dỏng động lòng. Hàng mi như Liễu Diệp, mắt như sóng tiên Hằng Hà, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hiếm có, dáng người thướt tha động lòng người. Những đường cong u nhã vẽ ở bề ngoài, có rất ít nữ nhân có khả năng so sánh được với nàng.
Ngón trỏ và ngón giữa thon thả của Kỷ Thương Nguyệt nặn ra linh quyết, phất cao lá đại phong kỳ. Nàng lạnh nhạt hầm hừ nói:
- Phong Phi Vân, xem ra ngươi đã sớm biết rõ thân phận chân thật của ta.
- Mộ Dung Thác đích thực ở đâu?
Phong Phi Vân vẫn quay lưng lại phía nàng.
- Sớm đã chết ở trong tay của ta.
Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh nói:
- Có chết hay không thì cảm giác rất thương tâm. Hắn chính là đứa con của người bạn độc nhất của người. Cái này đã xong, một nhà bọn họ có thể đoàn tụ trên Hoàng Tuyền Lộ.
Trong miệng Phong Phi Vân phát ra một tiếng thở dài.
Kỷ Thương Nguyệt đã muốn nhìn thấy dạng này của Phong Phi Vân, có một loại niềm vui trả thù.Nàng cười lạnh nói:
- Vào lúc ngươi lăng nhục ta, nên biết rõ ràng sẽ có kết quả như vậy. Có đúng ngươi cảm giác rất hối hận không?
Phong Phi Vân nở nụ cười, đáp:
- Ban đầu là ngươi muốn giết ta, ta thiếu chút nữa sẽ chết ở trong tay của ngươi. Mặc dù cuối cùng ta thắng, lúc ấy ta hoàn toàn có khả năng một đao chặt ngươi. Nhưng mà như vậy đối với ta mà nói thì không có chút xíu chỗ tốt. Ta thiếu chút nữa sẽ chết trong tay của ngươi, từ trên người của ngươi tìm lấy một chút vui vẻ gì đó, coi như là đền bù về tinh thần, ngươi thử nói đúng không? Việc này, đến bây giờ, ta cũng không cho rằng ta làm sai.
- Vô sỉ!
Kỷ Thương Nguyệt lại lần nữa tế xuất đại phong kỳ, vô số trận pháp chìm nổi trên mặt lá cờ. Một cơn sóng đỏ thổi quét lại đây, làm cho vô số dụng cụ trong động phủ đều bị chèn ép thành phấn vụn.
Phong Phi Vân xòe bàn tay ra, linh quang lao ra từ trên thủ chưởng.Một viên Lôi Hỏa Châu hiện lên từ lòng bàn tay, trôi nổi trong không khí. Nó bộc phát ra ngàn đạo Lôi Đình, lại có một mảnh Hỏa Diễm lao ra, tràn ngập cả động phủ, biến nơi này thành biển lửa.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đại phong kỳ thiếu chút nữa bị Lôi Hỏa Châu đánh nát rách ra. Kỷ Thương Nguyệt mặc dù là Linh Nhân trời sinh, nhưng mà thiên tư so với Phong Phi Vân đã có chênh lệch không nhỏ. Mà nay Phong Phi Vân xuất ra lại là nhị phẩm Linh Khí, nên đã trực tiếp đánh cho nàng bị quẳng đi ra ngoài, thân thể đâm vào trên vách đá động phủ.
Phong Phi Vân thu hồi Lôi Hỏa Châu, nhặt lên đại phong kỳ trên mặt đất, không khách khí thu vào trong Giới Linh Thạch, sau đó đi tới trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, ngồi xổm xuống. Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt bất khuất của nàng mà nói:
- Giết người là phải đền mạng!
Kỷ Thương Nguyệt dựa vào vách đá, ngồi dưới đất. Nàng cắn hàm răng, từ đôi môi thơm ngát bắn ra một tia huyết dịch. Ở trong huyết dịch quay vòng khói linh, ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị. Nó tản mát ra mùi vị hương thơm, đây là Linh Nhân tiên huyết (máu tươi ), một giọt đều giá trị mười vạn kim.
Ánh mắt của nàng tràn ngập sự quật khởi và không phục, một cỗ khí lạnh không thay đổi kia ở trên người. Thua ở trong tay bất luận kẻ nào, cũng không thể thua ở trong tay Phong Phi Vân.
Huyết Trì phía sau Phong Phi Vân bắt đầu điên cuồng sôi sục. Bà lão ngâm trong Huyết Trì bỗng nhiên mở ánh mắt già nua ra, đồng tử tựa như hai cái giếng cổ tử vong, hai tia sáng màu đen bay ra từ trong đồng tử, biến thành hai đạo điện mang.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Cả Huyết Trì đều nổ tung, những bạch cốt ngâm trong Huyết Trì đều bắt đầu quay cuồng. Một nửa huyết nhục đã sinh trưởng trên người bọn chúng, kéo theo mái tóc dài trên đầu liền đua nhau lao ra từ bên trong với vẻ cực kì hung ác, đánh về phía Kỷ Thương Nguyệt ở bên bờ.
Huyết dịch của trời sinh Linh Nhân, đối với chúng có sự dụ dỗ trí mạng.
...
Kỷ Thương Nguyệt đi theo phía sau hắn, trong lòng cự kì kinh động sợ hãi. Tu vi của Phong Phi Vân lại đáng sợ đến mức độ như thế, chẳng lẽ đã vượt qua Địa Kiếp, tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng?
Hẳn là vẫn chưa, nếu như hắn đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, trên người khẳng định sẽ có Đại Địa Chi Khí thêm vào, có thể điều động Đại Địa Chi Lực. Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại lại vẫn còn không hề đạt tới cảnh giới này.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một tràng tiếng vang thật lớn, rung động khiến cả động phủ đều xuất hiện những lỗ hổng thật lớn, tựa hồ muốn sụp đổ.
Một cơn gió lạnh từ chỗ sâu trong động phủ thổi ra, có xác ướp cổ gầm rống, có ác quỷ rít gào, vẫn còn có những đạo bóng dáng không nhìn rõ xuyên qua không gian ở trong không khí, giống như đi tới âm minh địa phủ.
Phong Phi Vân đứng ở trên bờ một tòa Huyết Trì, huyết dịch trong ao tựa như nước sôi đang tỏa ra bọt khí màu xanh. Bên trong ao ngâm những khối bạch cốt, đầu khớp xương trắng ngần sáng bóng, tựa như cương ngọc ngàn năm.
Mái tóc trên đầu những bạch cốt này vẫn còn dài ra được, có thể dùng mắt thường thấy những tia huyết nhục sinh trưởng trên bạch cốt, thật giống như mầm thịt.
Một bà lão đầu đầy tóc bạc cũng ngâm mình ở trong Huyết Trì, ngâm mình chung một chỗ với đám bạch cốt. Làn da trên người đen sì tựa như vỏ cây bị cháy, nếp nhăn trên mặt tựa như vỏ hạt hắc đào. Một gương mặt khô quắt già nua kia quả thực so sánh ác quỷ còn đáng sợ hơn.
- Chính là bà ta. Đây là bà ta muốn lợi dụng Linh Nhân tiên huyết để luyện hóa thi độc trong thân thể, muốn phản lão hoàn đồng.
Kỷ Thương Nguyệt đi tới, nhìn Huyết Trì, ngón tay chỉ về hướng bà lão lưng còng kia trong Huyết Trì.
Bà ta là một vị Tầm Bảo Sư tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng Tam Phẩm, từng bị nhiễm phải thi độc trong một tòa đại mộ, khiến cho người không ra người quỷ không ra quỷ.
- Đây là thủ đoạn của Tà Linh Tầm Bảo Sư tế Huyết, làm sao ngươi biết?
Phong Phi Vân đang nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Thương Nguyệt, khiến nàng kìm lòng không đậu mà chân lui về phía sau một bước. Nguy rồi, bị hắn vạch trần.
Tiên hạ thủ vi cường!
Hưu!
Kỷ Thương Nguyệt ra tay trước. Một lá đại kỳ đen ngòm quét ngang ra, đây là Linh Khí "Đại phong kỳ". Trên bề mặt ngưng tụ uy năng Linh Khí ngập trời, có khả năng trấn áp một chốn xứ sở.
Phong Phi Vân vốn là tính toán sau khi giúp nàng giết chết bà lão này, trả hết nợ ân tình với nàng, cũng không lại giả vờ quanh có với nàng nữa, giải quyết ân oán với nàng.
Nhưng mà thật không ngờ, còn chưa giết chết bà lão này thì nàng liền sớm đã bại lộ thân phận của mình, đồng thời đoạt tiên cơ, ra tay đối với Phong Phi Vân trước.
- Xèo xèo!
Phong Phi Vân cước đạp Luân Hồi, hóa thân thành một mảng sương mù, nhảy lên tránh thoát uy lực chết chóc của đại phong kỳ, rơi xuống phía sau Kỷ Thương Nguyệt. Hắn cũng không xoay người, có chút cay đắng nói:
- Ta vốn nhiều hy vọng ngươi lại làm Mộ Dung Thác thêm được vài ngày, bằng hữu của ta thật sự không nhiều lắm a!
Kỷ Thương Nguyệt thân hình biến hóa, thân thể cao lớn không ít, hai chân trở nên càng thêm thon thả, da cũng bắt đầu mất đi sự khô vàng, một gương mặt xanh xao vàng vọt kia cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nàng từ một thiếu niên nhu nhược, chỉ thoáng chớp mắt liền biến thành một mỹ nữ cao dong dỏng động lòng. Hàng mi như Liễu Diệp, mắt như sóng tiên Hằng Hà, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hiếm có, dáng người thướt tha động lòng người. Những đường cong u nhã vẽ ở bề ngoài, có rất ít nữ nhân có khả năng so sánh được với nàng.
Ngón trỏ và ngón giữa thon thả của Kỷ Thương Nguyệt nặn ra linh quyết, phất cao lá đại phong kỳ. Nàng lạnh nhạt hầm hừ nói:
- Phong Phi Vân, xem ra ngươi đã sớm biết rõ thân phận chân thật của ta.
- Mộ Dung Thác đích thực ở đâu?
Phong Phi Vân vẫn quay lưng lại phía nàng.
- Sớm đã chết ở trong tay của ta.
Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh nói:
- Có chết hay không thì cảm giác rất thương tâm. Hắn chính là đứa con của người bạn độc nhất của người. Cái này đã xong, một nhà bọn họ có thể đoàn tụ trên Hoàng Tuyền Lộ.
Trong miệng Phong Phi Vân phát ra một tiếng thở dài.
Kỷ Thương Nguyệt đã muốn nhìn thấy dạng này của Phong Phi Vân, có một loại niềm vui trả thù.Nàng cười lạnh nói:
- Vào lúc ngươi lăng nhục ta, nên biết rõ ràng sẽ có kết quả như vậy. Có đúng ngươi cảm giác rất hối hận không?
Phong Phi Vân nở nụ cười, đáp:
- Ban đầu là ngươi muốn giết ta, ta thiếu chút nữa sẽ chết ở trong tay của ngươi. Mặc dù cuối cùng ta thắng, lúc ấy ta hoàn toàn có khả năng một đao chặt ngươi. Nhưng mà như vậy đối với ta mà nói thì không có chút xíu chỗ tốt. Ta thiếu chút nữa sẽ chết trong tay của ngươi, từ trên người của ngươi tìm lấy một chút vui vẻ gì đó, coi như là đền bù về tinh thần, ngươi thử nói đúng không? Việc này, đến bây giờ, ta cũng không cho rằng ta làm sai.
- Vô sỉ!
Kỷ Thương Nguyệt lại lần nữa tế xuất đại phong kỳ, vô số trận pháp chìm nổi trên mặt lá cờ. Một cơn sóng đỏ thổi quét lại đây, làm cho vô số dụng cụ trong động phủ đều bị chèn ép thành phấn vụn.
Phong Phi Vân xòe bàn tay ra, linh quang lao ra từ trên thủ chưởng.Một viên Lôi Hỏa Châu hiện lên từ lòng bàn tay, trôi nổi trong không khí. Nó bộc phát ra ngàn đạo Lôi Đình, lại có một mảnh Hỏa Diễm lao ra, tràn ngập cả động phủ, biến nơi này thành biển lửa.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đại phong kỳ thiếu chút nữa bị Lôi Hỏa Châu đánh nát rách ra. Kỷ Thương Nguyệt mặc dù là Linh Nhân trời sinh, nhưng mà thiên tư so với Phong Phi Vân đã có chênh lệch không nhỏ. Mà nay Phong Phi Vân xuất ra lại là nhị phẩm Linh Khí, nên đã trực tiếp đánh cho nàng bị quẳng đi ra ngoài, thân thể đâm vào trên vách đá động phủ.
Phong Phi Vân thu hồi Lôi Hỏa Châu, nhặt lên đại phong kỳ trên mặt đất, không khách khí thu vào trong Giới Linh Thạch, sau đó đi tới trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, ngồi xổm xuống. Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt bất khuất của nàng mà nói:
- Giết người là phải đền mạng!
Kỷ Thương Nguyệt dựa vào vách đá, ngồi dưới đất. Nàng cắn hàm răng, từ đôi môi thơm ngát bắn ra một tia huyết dịch. Ở trong huyết dịch quay vòng khói linh, ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị. Nó tản mát ra mùi vị hương thơm, đây là Linh Nhân tiên huyết (máu tươi ), một giọt đều giá trị mười vạn kim.
Ánh mắt của nàng tràn ngập sự quật khởi và không phục, một cỗ khí lạnh không thay đổi kia ở trên người. Thua ở trong tay bất luận kẻ nào, cũng không thể thua ở trong tay Phong Phi Vân.
Huyết Trì phía sau Phong Phi Vân bắt đầu điên cuồng sôi sục. Bà lão ngâm trong Huyết Trì bỗng nhiên mở ánh mắt già nua ra, đồng tử tựa như hai cái giếng cổ tử vong, hai tia sáng màu đen bay ra từ trong đồng tử, biến thành hai đạo điện mang.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Cả Huyết Trì đều nổ tung, những bạch cốt ngâm trong Huyết Trì đều bắt đầu quay cuồng. Một nửa huyết nhục đã sinh trưởng trên người bọn chúng, kéo theo mái tóc dài trên đầu liền đua nhau lao ra từ bên trong với vẻ cực kì hung ác, đánh về phía Kỷ Thương Nguyệt ở bên bờ.
Huyết dịch của trời sinh Linh Nhân, đối với chúng có sự dụ dỗ trí mạng.
...