Dị thú Hồn Cảnh, chính là một trong số lượng không nhiều lắm mấy cái tu luyện bí cảnh đứng đầu ở Vạn Tượng Tháp. Chỉ có học viên có cống hiến đặc thù đối với Vạn Tượng Tháp, hoặc là học viên nòng cốt nhất mới có tư cách tiến vào bên trong tu luyện.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp cười nói.
- Như vậy ta có khả năng vào trong dị thú Hồn Cảnh mà luyện hóa dị thú chiến hồn vào thân thể huyết dịch?
Phong Phi Vân đã sớm hâm mộ đệ tử đại gia tộc như thế, có khả năng luyện hóa dị thú chiến hồn nhập vào trong thân thể, cường hóa thể chất, tăng chiến lực lên.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp cười thoải mái nói:
- Đương nhiên có khả năng, ngươi muốn luyện hóa bao nhiêu con dị thú chiến hồn, liền có khả năng luyện hóa bấy nhiêu dị thú chiến hồn, càng nhiều càng tốt.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp thầm nghĩ, dị thú chiến hồn điên cuồng mãnh liệt như thế nào. Coi như một số nhân tài có thiên tư cực cao đều không thể luyện hóa một con dị thú chiến hồn, có thể luyện hóa hai con dị thú chiến hồn đều chính là nhân vật nghịch thiên. Còn về phần tu sĩ luyện hóa được ba con dị thú chiến hồn, bốn con dị thú chiến hồn liền càng ít.
- Luyện hóa dị thú chiến hồn khó khăn, muốn luyện hóa dị thú chiến hồn cường đại lại càng khó. Sư đệ, ta biết ngươi thiên tư độc nhất vô nhị, nhưng mà cũng còn chưa có luyện nhập dị thú chiến hồn nào vào trong thân thể. Dị thú chiến hồn tốt ở chỗ cường đại, mà không phải về số lượng.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp lên tiếng nhắc nhở.
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm!
Phong Phi Vân tự nhiên cũng hiểu rõ ràng đạo lý này.
...
Phong Phi Vân bế quan một tháng trong Võ Tháp, luyện hóa một giọt Huyết dịch Phượng Hoàng kia vào trong thân thể, toàn thân xương cốt đều được rèn luyện. Các đầu khớp xương trắng mọc ra từng đạo sợi tơ màu đỏ, tựa như kinh mạch trong huyết thịt.Nhưng mà tính dai kia lại căn bản không phải kinh mạch có khả năng bằng được.
Phong Phi Vân hiện tại thân thể đã ưu việt, cho dù có người có thể dùng Thần Binh chém làm tổn thương huyết nhục của hắn, thì cũng tuyệt đối vô phương gây tổn thương đầu khớp xương hắn. Coi như là đứng trên mặt đất, để cho tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng tu sĩ khác nện ầm ầm thì cũng không có khả năng gây tổn thương đến mảy may xương cốt của hắn.
Trên da lưu động một mảnh ánh lửa lấp lánh, phủ kín một tầng Linh Mang nhàn nhạt, thể chất lại vẫn còn tăng lên một bước nữa. Nếu như hiện tại độ Địa Kiếp, chỉ sợ sẽ đưa tới mười ba dòng nham thạch nóng chảy.
- Hai tỷ muội Quý gia kia không phải đang tu luyện tại Ngự Thú Tháp, từ sau khi đi tới Vạn Tượng Tháp vẫn còn chưa từng gặp qua bọn họ, cũng không biết bọn họ hiện tại đạt tới tu vi như thế nào.
Phong Phi Vân cũng không vội đi chém giết Thi Tà, tranh đoạt xếp hạng《 Bách Tháp Bảng 》. Dù sao Lệnh Đông Lai đang rình ở bên ngoài, trước khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, một khi đi ra khỏi Vạn Tượng Tháp, liền nhất định gặp mặt bộ đôi Lệnh Đông Lai và Kỷ Thương Nguyệt. Hai kẻ này chính là nhân vật làm đau đầu nhất.
Phong Phi Vân chạy về hướng đến Ngự Thú Tháp.
Ngự Thú Tháp ở chính giữa Vạn Tượng Tháp, bên cạnh phía tây dãy núi Thiên Kỳ. Chính là một tòa tháp có diện tích rộng nhất trong Bách Tháp Thánh Địa.
Một vùng một ngàn ba trăm dặm, đều là xứ sở Ngự Thú Tháp.
Trong xứ sở này sinh sống vô số dị thú và dị cầm, có loài thạch tượng mọc sáu chân, có những con dị thú rất lớn cao hơn hai mươi thước, còn có loại chim tước ( sẻ) mọc bốn cánh, còn có con Ngốc Thứu (kên kên ) mọc ba đầu...
Phong Phi Vân và Vương Mãnh cứ đi một mạch, trên đường thấy vô số khí tức của các loại sinh vật kì dị cổ quái. Nghe được rất nhiều những điều chưa từng nghe, nhìn thấy những điều chưa hề thấy. Đối với Vương Mãnh mà nói tự nhiên là mới lạ không thôi, nhưng mà đối với Phong Phi Vân mà nói cũng đã lấy làm bình thường.
- Sư thúc, ngươi nhìn đó là một con Thao Thiết tu vi hai trăm năm.
- Oa! Bên này có con Kim Sư tu vi năm trăm năm, hình thể quả thực tựa như một quả núi nhỏ.
...
- Sư thúc, trên người những dị thú này và dị cầm này, vì sao đều có treo một cái bạch linh ( chuông trắng )?
Vương Mãnh đi theo phía sau Phong Phi Vân, trên vai vác một cây phương thiên họa kích to bắng miệng bát.
Là tháp chủ Võ Tháp gọi hắn đến, sai bảo hắn đi theo Phong Phi Vân cùng đến dị thú Hồn Cảnh tu luyện.
- Không có gì ngạc nhiên, số lượng dị thú ở Ngự Thú Tháp gần bằng Ngự Thú Trai của thánh địa Phật Môn. Những chiếc bạch linh này giống như là thêm vào lệnh triệu tập trên người bọn chúng. Một khi có người lắc lư chủ linh, thì những con dị thú đang bôn ba chạy nhảy giữa dãy đồi núi liền đều phải chịu người đó quản lý.
Phong Phi Vân chân đạp mây mù, bước đi khoan thai nhẹ nhàng nhưng mà tốc độ lại cực kì nhanh. Vương Mãnh chỉ có thể bước dài hấp tấp chạy ở phía sau mới có thể gượng gạo đuổi kịp và vượt.
Không lâu lắm, liền đã có thể thấy Ngự Thú Tháp cao ngất trong mây. Chung quanh thân tháp có linh hạc bay lượn vòng, sương trắng lảng bảng, có một loại cảm giác đất lành thần tiên.
Một người nữ nhân linh hoạt mặc áo trắng, bay ra từ cửa sổ trên tháp ở giữa không trung, cứ như thế cưỡi lên trên người một con linh hạc trắng tinh mà lao xuống phía dưới
- Học viên của một tòa thần tháp thánh địa nào đây, chẳng lẽ không biết rằng nếu không phải học viên của Ngự Thú Tháp thì không thể đi vào phiến xứ sở này à?
Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, tác phong nhanh nhẹn, ngẩng đầu nhìn chăm chú nàng.
- Phong Phi Vân, lại là ngươi?
Nữ nhân áo trắng này lại chính là Quý Tâm Nô!
Thời gian đã gần một năm không hề nhìn thấy nàng, vốn là cô nương hái thuốc ở trấn nhỏ, thay bộ nho bào màu trắng đúng là linh hoạt kỳ ảo vượt khỏi đời thường, có một loại khí chất gần như là thanh nhã thánh khiết.
Con gái đến mười tám tuổi sẽ thay đổi, quả là không sai chút nào.
Quý Tâm Nô dáng người cao dong dỏng, áo quần trắng tinh, cầm trong tay một cái bạch linh ( chuông trắng). Nàng tao nhã lướt xuống từ trên lưng linh hạc, tựa như bông tuyết bay chốn quan ải.
- Quý cô nương, đã lâu không gặp!
Phong Phi Vân rất có thiện cảm đối với Quý gia tỉ tỉ này. Mặc dù nàng không phải nhân loại, nhưng mà so với rất nhiều người cũng có nhân tính, cũng có tình yêu, lại rất lương thiện.
Quý Tâm Nô có hơi ân cần hỏi:
- 《 Bát Thuật Quyển 》 của ngươi tu luyện tới trình độ nào rồi?
- Mới nhập môn một thuật trong đó !
Phong Phi Vân và nàng có ước định, chiếm được 《 Bát Thuật Quyển 》 thì hắn sẽ giúp nàng làm một chuyện, về phần là chuyện gì, chờ hắn tu luyện tới cảnh giới "Thượng khuy thiên, hạ khuy địa" ( trên thấy trời, dưới ngó đất) thì mới có thể nói cho hắn.
Phong Phi Vân thông minh như thế nào. Mặc dù nàng cũng không nói gì, nhưng mà cũng đoán được chuyện này nếu không phải có liên quan đến một vị đại nhân vật nào đó của Dương Giới, thì chính là có liên quan tới Kỷ gia.
Dị thú Hồn Cảnh, chính là một trong số lượng không nhiều lắm mấy cái tu luyện bí cảnh đứng đầu ở Vạn Tượng Tháp. Chỉ có học viên có cống hiến đặc thù đối với Vạn Tượng Tháp, hoặc là học viên nòng cốt nhất mới có tư cách tiến vào bên trong tu luyện.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp cười nói.
- Như vậy ta có khả năng vào trong dị thú Hồn Cảnh mà luyện hóa dị thú chiến hồn vào thân thể huyết dịch?
Phong Phi Vân đã sớm hâm mộ đệ tử đại gia tộc như thế, có khả năng luyện hóa dị thú chiến hồn nhập vào trong thân thể, cường hóa thể chất, tăng chiến lực lên.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp cười thoải mái nói:
- Đương nhiên có khả năng, ngươi muốn luyện hóa bao nhiêu con dị thú chiến hồn, liền có khả năng luyện hóa bấy nhiêu dị thú chiến hồn, càng nhiều càng tốt.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp thầm nghĩ, dị thú chiến hồn điên cuồng mãnh liệt như thế nào. Coi như một số nhân tài có thiên tư cực cao đều không thể luyện hóa một con dị thú chiến hồn, có thể luyện hóa hai con dị thú chiến hồn đều chính là nhân vật nghịch thiên. Còn về phần tu sĩ luyện hóa được ba con dị thú chiến hồn, bốn con dị thú chiến hồn liền càng ít.
- Luyện hóa dị thú chiến hồn khó khăn, muốn luyện hóa dị thú chiến hồn cường đại lại càng khó. Sư đệ, ta biết ngươi thiên tư độc nhất vô nhị, nhưng mà cũng còn chưa có luyện nhập dị thú chiến hồn nào vào trong thân thể. Dị thú chiến hồn tốt ở chỗ cường đại, mà không phải về số lượng.
Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp lên tiếng nhắc nhở.
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm!
Phong Phi Vân tự nhiên cũng hiểu rõ ràng đạo lý này.
...
Phong Phi Vân bế quan một tháng trong Võ Tháp, luyện hóa một giọt Huyết dịch Phượng Hoàng kia vào trong thân thể, toàn thân xương cốt đều được rèn luyện. Các đầu khớp xương trắng mọc ra từng đạo sợi tơ màu đỏ, tựa như kinh mạch trong huyết thịt.Nhưng mà tính dai kia lại căn bản không phải kinh mạch có khả năng bằng được.
Phong Phi Vân hiện tại thân thể đã ưu việt, cho dù có người có thể dùng Thần Binh chém làm tổn thương huyết nhục của hắn, thì cũng tuyệt đối vô phương gây tổn thương đầu khớp xương hắn. Coi như là đứng trên mặt đất, để cho tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng tu sĩ khác nện ầm ầm thì cũng không có khả năng gây tổn thương đến mảy may xương cốt của hắn.
Trên da lưu động một mảnh ánh lửa lấp lánh, phủ kín một tầng Linh Mang nhàn nhạt, thể chất lại vẫn còn tăng lên một bước nữa. Nếu như hiện tại độ Địa Kiếp, chỉ sợ sẽ đưa tới mười ba dòng nham thạch nóng chảy.
- Hai tỷ muội Quý gia kia không phải đang tu luyện tại Ngự Thú Tháp, từ sau khi đi tới Vạn Tượng Tháp vẫn còn chưa từng gặp qua bọn họ, cũng không biết bọn họ hiện tại đạt tới tu vi như thế nào.
Phong Phi Vân cũng không vội đi chém giết Thi Tà, tranh đoạt xếp hạng《 Bách Tháp Bảng 》. Dù sao Lệnh Đông Lai đang rình ở bên ngoài, trước khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, một khi đi ra khỏi Vạn Tượng Tháp, liền nhất định gặp mặt bộ đôi Lệnh Đông Lai và Kỷ Thương Nguyệt. Hai kẻ này chính là nhân vật làm đau đầu nhất.
Phong Phi Vân chạy về hướng đến Ngự Thú Tháp.
Ngự Thú Tháp ở chính giữa Vạn Tượng Tháp, bên cạnh phía tây dãy núi Thiên Kỳ. Chính là một tòa tháp có diện tích rộng nhất trong Bách Tháp Thánh Địa.
Một vùng một ngàn ba trăm dặm, đều là xứ sở Ngự Thú Tháp.
Trong xứ sở này sinh sống vô số dị thú và dị cầm, có loài thạch tượng mọc sáu chân, có những con dị thú rất lớn cao hơn hai mươi thước, còn có loại chim tước ( sẻ) mọc bốn cánh, còn có con Ngốc Thứu (kên kên ) mọc ba đầu...
Phong Phi Vân và Vương Mãnh cứ đi một mạch, trên đường thấy vô số khí tức của các loại sinh vật kì dị cổ quái. Nghe được rất nhiều những điều chưa từng nghe, nhìn thấy những điều chưa hề thấy. Đối với Vương Mãnh mà nói tự nhiên là mới lạ không thôi, nhưng mà đối với Phong Phi Vân mà nói cũng đã lấy làm bình thường.
- Sư thúc, ngươi nhìn đó là một con Thao Thiết tu vi hai trăm năm.
- Oa! Bên này có con Kim Sư tu vi năm trăm năm, hình thể quả thực tựa như một quả núi nhỏ.
...
- Sư thúc, trên người những dị thú này và dị cầm này, vì sao đều có treo một cái bạch linh ( chuông trắng )?
Vương Mãnh đi theo phía sau Phong Phi Vân, trên vai vác một cây phương thiên họa kích to bắng miệng bát.
Là tháp chủ Võ Tháp gọi hắn đến, sai bảo hắn đi theo Phong Phi Vân cùng đến dị thú Hồn Cảnh tu luyện.
- Không có gì ngạc nhiên, số lượng dị thú ở Ngự Thú Tháp gần bằng Ngự Thú Trai của thánh địa Phật Môn. Những chiếc bạch linh này giống như là thêm vào lệnh triệu tập trên người bọn chúng. Một khi có người lắc lư chủ linh, thì những con dị thú đang bôn ba chạy nhảy giữa dãy đồi núi liền đều phải chịu người đó quản lý.
Phong Phi Vân chân đạp mây mù, bước đi khoan thai nhẹ nhàng nhưng mà tốc độ lại cực kì nhanh. Vương Mãnh chỉ có thể bước dài hấp tấp chạy ở phía sau mới có thể gượng gạo đuổi kịp và vượt.
Không lâu lắm, liền đã có thể thấy Ngự Thú Tháp cao ngất trong mây. Chung quanh thân tháp có linh hạc bay lượn vòng, sương trắng lảng bảng, có một loại cảm giác đất lành thần tiên.
Một người nữ nhân linh hoạt mặc áo trắng, bay ra từ cửa sổ trên tháp ở giữa không trung, cứ như thế cưỡi lên trên người một con linh hạc trắng tinh mà lao xuống phía dưới
- Học viên của một tòa thần tháp thánh địa nào đây, chẳng lẽ không biết rằng nếu không phải học viên của Ngự Thú Tháp thì không thể đi vào phiến xứ sở này à?
Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, tác phong nhanh nhẹn, ngẩng đầu nhìn chăm chú nàng.
- Phong Phi Vân, lại là ngươi?
Nữ nhân áo trắng này lại chính là Quý Tâm Nô!
Thời gian đã gần một năm không hề nhìn thấy nàng, vốn là cô nương hái thuốc ở trấn nhỏ, thay bộ nho bào màu trắng đúng là linh hoạt kỳ ảo vượt khỏi đời thường, có một loại khí chất gần như là thanh nhã thánh khiết.
Con gái đến mười tám tuổi sẽ thay đổi, quả là không sai chút nào.
Quý Tâm Nô dáng người cao dong dỏng, áo quần trắng tinh, cầm trong tay một cái bạch linh ( chuông trắng). Nàng tao nhã lướt xuống từ trên lưng linh hạc, tựa như bông tuyết bay chốn quan ải.
- Quý cô nương, đã lâu không gặp!
Phong Phi Vân rất có thiện cảm đối với Quý gia tỉ tỉ này. Mặc dù nàng không phải nhân loại, nhưng mà so với rất nhiều người cũng có nhân tính, cũng có tình yêu, lại rất lương thiện.
Quý Tâm Nô có hơi ân cần hỏi:
- 《 Bát Thuật Quyển 》 của ngươi tu luyện tới trình độ nào rồi?
- Mới nhập môn một thuật trong đó !
Phong Phi Vân và nàng có ước định, chiếm được 《 Bát Thuật Quyển 》 thì hắn sẽ giúp nàng làm một chuyện, về phần là chuyện gì, chờ hắn tu luyện tới cảnh giới "Thượng khuy thiên, hạ khuy địa" ( trên thấy trời, dưới ngó đất) thì mới có thể nói cho hắn.
Phong Phi Vân thông minh như thế nào. Mặc dù nàng cũng không nói gì, nhưng mà cũng đoán được chuyện này nếu không phải có liên quan đến một vị đại nhân vật nào đó của Dương Giới, thì chính là có liên quan tới Kỷ gia.