Một cây thần mâu xé gió mà đến. Nó như con Thần Long bay lên không, xuyên thủng ngực Phong Phi Vân mới bay ra từ lòng đất. Trên ngực hắn lộ ra một lỗ thủng thật lớn, máu tươi rơi xuống từ trời cao, vãi khắp mặt đất.
Ngoài dự liệu của mọi người.
Có cường giả vô địch lại ra tay đúng vào lúc này, làm cho Phong Phi Vân bị thương nặng.
Bộ quần áo trắng trên người Phong Phi Vân nhuộm đỏ máu, hắn rơi xuống từ trên bầu trời mà ôm lấy ngực, bàn tay dính đầy huyết. Hắn mạnh mẽ đánh ra một chưởng hướng về mặt đất, lúc này mới đứng vững thân hình. "Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!", hai chân tiếp xúc đến mặt đất, một tay chống đỡ, thân thể gắng giữ ở tư thế nửa quỳ, bụi mù bay khắp mọi nơi.
- Vẫn còn dám ra tay!
Thần Vương giận dữ, biết rõ ngài tọa trấn ở chỗ này, lại vẫn còn lại nhiều lần triển khai sát thuật, cũng không có nể mặt ngài chút nào.
Thân hình chợt lóe, Thần Vương liền đã biến mất ngay tại chỗ, lọt vào trong hư không. Từ bên trong truyền đến âm thanh va chạm kịch liệt, tiếng Long Ngâm vang dài, không dứt bên tai.
Trương Phách Đạo bay xuống trước mặt Phong Phi Vân, rồi đỡ hắn lên
- Sư đệ, thế nào?
- Không chết được!
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng rồi đứng dậy, trên bàn tay tràn ngập mây tím. Một chưởng đặt vào ngực, lỗ thủng trên ngực liền lấy khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Người mới ra tay chính là một nhân vật cấp bậc Cự Phách. Nếu không phải Phong Phi Vân thể chất dũng mãnh, đã dùng phượng huyết Luyện Cốt thì một mâu vừa rồi kia là có thể xé cho thân thể của hắn thành mảnh nhỏ.
Trên mặt Trương Phách Đạo đầy vẻ tức giận, lão nói:
- Bọn họ cũng là nhìn ngươi vượt qua Địa Kiếp, khiến cho những người nào đó cảm giác sợ hãi, cho nên mới chẳng nề hà trả giá mà ra tay đối với ngươi như thế.
- Phốc!
Một cái lỗ thủng kia trên ngực Phong Phi Vân lại lần nữa nổ tung, trên mặt bao phủ một cỗ khí xoáy quỷ dị, căn bản vô phương khép lại.
Trương Phách Đạo bị dọa đến hoảng sợ, rõ ràng thấy vết thương kia đều đang khép lại, hiện tại lại bục ra lần nữa. Phong Phi Vân sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Vết thương này không phải tầm thường!
Lão vội vàng đánh ra linh khí trong thân thể, trợ giúp Phong Phi Vân dưỡng thương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mây mù tan đi, Thần Vương dưới chân đạp một vị Cự Phách người mặc áo bào tím từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đạp vị Cự Phách này nằm trên mặt đất, nện cho mặt đất nứt ra tạo thành từng lỗ hổng.
Rất bá đạo, lại dùng chân đạp Cự Phách, khiến cho đối phương ngay cả lực để đánh lại cũng không có.
- Thiên hạ không người có thể cứu hắn, trong vòng ba ngày sẽ toàn thân hư thối hóa thành huyết mủ.
Vị Cự Phách Tử Minh Thi Động này cất tiếng cười dài.
- Diêm Vương Hủ Huyết .Khụ khụ, Thần Vương, ngươi coi như giết ta cũng vô dụng, Phong Phi Vân đã trúng Chí Tôn thần độc của Tử Minh Thi Động.
- Diêm Vương Hủ Huyết...
Phàm là tu sĩ nghe được cái tên này đều toàn bộ trong lòng phát lạnh, kìm lòng không đậu mà lui về phía sau, tránh Phong Phi Vân càng xa càng tốt.
Tại thời đại từ thuở xa xưa, Diêm Vương Hủ Huyết của Tử Minh Thi Động khiến cho mọi người thiên hạ phải sợ hãi, quả thực giống như là lá bùa Địa Ngục Diêm vương đòi mạng. Phàm là tu sĩ dính vào một giọt Diêm Vương Hủ Huyết, bất kể tu vi rất cao thì đều khó thoát khỏi cái chết.
Hơn nữa phàm là người trúng Diêm Vương Hủ Huyết, những tu sĩ ở quá gần hắn thì cuối cùng cũng chết đi mà không hiểu ra sao cả, thân thể biến thành Thi Tà, trên người mọc đầy thi mao.
Loại thần độc trân quý dị thường, coi như là Tử Minh Thi Động cũng chỉ còn lại có vài giọt, trở thành món đồ trân quí nhất, so sánh Linh Khí đều quý giá hơn. Cơ hồ đều là dùng để đối phó nhân vật tối cao nhất của Tu Tiên Giới. Cũng không nghĩ Tử Minh Thi Động vì định giết Phong Phi Vân, lại cũng mang đến một giọt Diêm Vương Hủ Huyết.
Thần Vương nổi giận, mái tóc bạc trên đầu phá vỡ mũ vàng Kim Mào, trực tiếp một cước đạp chết vị Cự Phách này. Khiến cho máu tươi bắn ra,bắt đầu bùng cháy trong không khí, biến thành một mảnh Hỏa Vân.
- Thật sự là đáng sợ, Thần Vương vẫn có uy lực chết chóc vô song như trước. Trong cùng một ngày liền giết chết bốn vị Cự Phách. Một trận chiến này chỉ sợ sẽ làm người đời lại rung động lần nữa, không ai còn dám đến khiêu khích.
- Ai! Thần Vương đó cũng là bị buộc nổi giận, dù sao thật vất vả thu được một đệ tử tài hoa hơn người, lại bị người ta đánh cho trọng thương. Nhưng lại trúng Diêm Vương Hủ Huyết, chỉ sợ là muốn phế.
- Diêm Vương Hủ Huyết... Ai!
...
Thần Vương quay lại, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, một tay đặt lên trên cổ tay của hắn. Ánh vàng rực rỡ lóng lánh từ giữa ngón tay tràn vào trong thân thể Phong Phi Vân.
Lỗ thủng trên ngực Phong Phi Vân liền bắt đầu khép lại lần nữa, nó bị linh khí vàng rực bao trùm, mắt thấy sẽ hoàn hảo không tổn hao gì. Không ngờ lại nứt ra từng đạo huyết vân, vẫn còn tỏa ra những tia huyết khí.
Thần Vương ánh mắt như điện, lại ngưng tụ lần nữa khí tức Trung Cung Tử Phủ khí, điều động Long Hoàng Chi Khí của bản nguyên ( nguồn gốc ) thân thể, mạnh mẽ khiến cho các tia máu trên ngược Phong Phi Vân ngưng lại.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Diêm Vương Hủ Huyết ngưng tụ thành một vị Quỷ Ảnh, hung ác đáng sợ, in dấu ở vị trí trên ngực Phong Phi Vân, phát ra một cỗ tà khí hủ thực, trực tiếp đẩy lui Thần Vương ra ngoài.
Đây là hơi độc ngưng tụ thành Diêm vương hồn ảnh, nó đang di chuyển khắp toàn thân, rồi hủ thực thân thể.
Phong Phi Vân sắc mặt càng tái nhợt hơn, có vẻ cực kỳ bệnh nặng, hắn nói:
- Vô dụng, sư phụ có lẽ không nên mạo hiểm, tránh bị Diêm Vương Hủ Huyết xâm nhập thân thể.
- Một ngày vi sư, cả đời vi sư. Đi theo ta, ta mang ngươi đi đan tháp.
Thần Vương phất ống tay áo một cái, mang theo Phong Phi Vân bay lên trời, hóa thành một đạo cầu vồng thần thánh, bay về hướng trung tâm Vạn Tượng Tháp.
Trương Phách Đạo hung hăng dậm chân, nghiến chặt hàm răng, trong lòng cũng cực kì khó chịu. Lão cũng bay về hướng Đan Tháp.
Tất cả những tu sĩ còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, biến hóa này nằm ngoài dự liệu của mọi người, Vạn Tượng Tháp thật vất vả bồi dưỡng ra một vị thiên tài ngang dọc trời đất, lại đã gặp tai ách như vậy.
- Đan Tháp chính là con đường sống duy nhất của Phong Phi Vân. Nghe nói trong Đan Tháp ẩn cư một vị Đại Đan Sư, mà ngay cả Thái Sư đương triều đều phải gọi ông ta một tiếng sư thúc, bối phận so sánh tháp chủ Đan Tháp đều phải cao hơn gấp hai.
- Thần Tấn Vương Triều cũng chỉ có hai vị Đại Đan Sư, một vị là Thái Sư, một vị chính là vị tiền bối ẩn cư này. Nói về y thuật, vị tiền bối ẩn cư này vẫn còn trên cả Thái Sư. Tuyệt đối là đệ nhất nhân trong Đan Đạo giới của Thần Tấn Vương Triều. Nhưng mà nghe nói vị tiền bối ẩn cư này đã không xuất hiện mấy trăm năm, rất có thể đều đã chết già.
Một cây thần mâu xé gió mà đến. Nó như con Thần Long bay lên không, xuyên thủng ngực Phong Phi Vân mới bay ra từ lòng đất. Trên ngực hắn lộ ra một lỗ thủng thật lớn, máu tươi rơi xuống từ trời cao, vãi khắp mặt đất.
Ngoài dự liệu của mọi người.
Có cường giả vô địch lại ra tay đúng vào lúc này, làm cho Phong Phi Vân bị thương nặng.
Bộ quần áo trắng trên người Phong Phi Vân nhuộm đỏ máu, hắn rơi xuống từ trên bầu trời mà ôm lấy ngực, bàn tay dính đầy huyết. Hắn mạnh mẽ đánh ra một chưởng hướng về mặt đất, lúc này mới đứng vững thân hình. "Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!", hai chân tiếp xúc đến mặt đất, một tay chống đỡ, thân thể gắng giữ ở tư thế nửa quỳ, bụi mù bay khắp mọi nơi.
- Vẫn còn dám ra tay!
Thần Vương giận dữ, biết rõ ngài tọa trấn ở chỗ này, lại vẫn còn lại nhiều lần triển khai sát thuật, cũng không có nể mặt ngài chút nào.
Thân hình chợt lóe, Thần Vương liền đã biến mất ngay tại chỗ, lọt vào trong hư không. Từ bên trong truyền đến âm thanh va chạm kịch liệt, tiếng Long Ngâm vang dài, không dứt bên tai.
Trương Phách Đạo bay xuống trước mặt Phong Phi Vân, rồi đỡ hắn lên
- Sư đệ, thế nào?
- Không chết được!
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng rồi đứng dậy, trên bàn tay tràn ngập mây tím. Một chưởng đặt vào ngực, lỗ thủng trên ngực liền lấy khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Người mới ra tay chính là một nhân vật cấp bậc Cự Phách. Nếu không phải Phong Phi Vân thể chất dũng mãnh, đã dùng phượng huyết Luyện Cốt thì một mâu vừa rồi kia là có thể xé cho thân thể của hắn thành mảnh nhỏ.
Trên mặt Trương Phách Đạo đầy vẻ tức giận, lão nói:
- Bọn họ cũng là nhìn ngươi vượt qua Địa Kiếp, khiến cho những người nào đó cảm giác sợ hãi, cho nên mới chẳng nề hà trả giá mà ra tay đối với ngươi như thế.
- Phốc!
Một cái lỗ thủng kia trên ngực Phong Phi Vân lại lần nữa nổ tung, trên mặt bao phủ một cỗ khí xoáy quỷ dị, căn bản vô phương khép lại.
Trương Phách Đạo bị dọa đến hoảng sợ, rõ ràng thấy vết thương kia đều đang khép lại, hiện tại lại bục ra lần nữa. Phong Phi Vân sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Vết thương này không phải tầm thường!
Lão vội vàng đánh ra linh khí trong thân thể, trợ giúp Phong Phi Vân dưỡng thương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mây mù tan đi, Thần Vương dưới chân đạp một vị Cự Phách người mặc áo bào tím từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đạp vị Cự Phách này nằm trên mặt đất, nện cho mặt đất nứt ra tạo thành từng lỗ hổng.
Rất bá đạo, lại dùng chân đạp Cự Phách, khiến cho đối phương ngay cả lực để đánh lại cũng không có.
- Thiên hạ không người có thể cứu hắn, trong vòng ba ngày sẽ toàn thân hư thối hóa thành huyết mủ.
Vị Cự Phách Tử Minh Thi Động này cất tiếng cười dài.
- Diêm Vương Hủ Huyết .Khụ khụ, Thần Vương, ngươi coi như giết ta cũng vô dụng, Phong Phi Vân đã trúng Chí Tôn thần độc của Tử Minh Thi Động.
- Diêm Vương Hủ Huyết...
Phàm là tu sĩ nghe được cái tên này đều toàn bộ trong lòng phát lạnh, kìm lòng không đậu mà lui về phía sau, tránh Phong Phi Vân càng xa càng tốt.
Tại thời đại từ thuở xa xưa, Diêm Vương Hủ Huyết của Tử Minh Thi Động khiến cho mọi người thiên hạ phải sợ hãi, quả thực giống như là lá bùa Địa Ngục Diêm vương đòi mạng. Phàm là tu sĩ dính vào một giọt Diêm Vương Hủ Huyết, bất kể tu vi rất cao thì đều khó thoát khỏi cái chết.
Hơn nữa phàm là người trúng Diêm Vương Hủ Huyết, những tu sĩ ở quá gần hắn thì cuối cùng cũng chết đi mà không hiểu ra sao cả, thân thể biến thành Thi Tà, trên người mọc đầy thi mao.
Loại thần độc trân quý dị thường, coi như là Tử Minh Thi Động cũng chỉ còn lại có vài giọt, trở thành món đồ trân quí nhất, so sánh Linh Khí đều quý giá hơn. Cơ hồ đều là dùng để đối phó nhân vật tối cao nhất của Tu Tiên Giới. Cũng không nghĩ Tử Minh Thi Động vì định giết Phong Phi Vân, lại cũng mang đến một giọt Diêm Vương Hủ Huyết.
Thần Vương nổi giận, mái tóc bạc trên đầu phá vỡ mũ vàng Kim Mào, trực tiếp một cước đạp chết vị Cự Phách này. Khiến cho máu tươi bắn ra,bắt đầu bùng cháy trong không khí, biến thành một mảnh Hỏa Vân.
- Thật sự là đáng sợ, Thần Vương vẫn có uy lực chết chóc vô song như trước. Trong cùng một ngày liền giết chết bốn vị Cự Phách. Một trận chiến này chỉ sợ sẽ làm người đời lại rung động lần nữa, không ai còn dám đến khiêu khích.
- Ai! Thần Vương đó cũng là bị buộc nổi giận, dù sao thật vất vả thu được một đệ tử tài hoa hơn người, lại bị người ta đánh cho trọng thương. Nhưng lại trúng Diêm Vương Hủ Huyết, chỉ sợ là muốn phế.
- Diêm Vương Hủ Huyết... Ai!
...
Thần Vương quay lại, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, một tay đặt lên trên cổ tay của hắn. Ánh vàng rực rỡ lóng lánh từ giữa ngón tay tràn vào trong thân thể Phong Phi Vân.
Lỗ thủng trên ngực Phong Phi Vân liền bắt đầu khép lại lần nữa, nó bị linh khí vàng rực bao trùm, mắt thấy sẽ hoàn hảo không tổn hao gì. Không ngờ lại nứt ra từng đạo huyết vân, vẫn còn tỏa ra những tia huyết khí.
Thần Vương ánh mắt như điện, lại ngưng tụ lần nữa khí tức Trung Cung Tử Phủ khí, điều động Long Hoàng Chi Khí của bản nguyên ( nguồn gốc ) thân thể, mạnh mẽ khiến cho các tia máu trên ngược Phong Phi Vân ngưng lại.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Diêm Vương Hủ Huyết ngưng tụ thành một vị Quỷ Ảnh, hung ác đáng sợ, in dấu ở vị trí trên ngực Phong Phi Vân, phát ra một cỗ tà khí hủ thực, trực tiếp đẩy lui Thần Vương ra ngoài.
Đây là hơi độc ngưng tụ thành Diêm vương hồn ảnh, nó đang di chuyển khắp toàn thân, rồi hủ thực thân thể.
Phong Phi Vân sắc mặt càng tái nhợt hơn, có vẻ cực kỳ bệnh nặng, hắn nói:
- Vô dụng, sư phụ có lẽ không nên mạo hiểm, tránh bị Diêm Vương Hủ Huyết xâm nhập thân thể.
- Một ngày vi sư, cả đời vi sư. Đi theo ta, ta mang ngươi đi đan tháp.
Thần Vương phất ống tay áo một cái, mang theo Phong Phi Vân bay lên trời, hóa thành một đạo cầu vồng thần thánh, bay về hướng trung tâm Vạn Tượng Tháp.
Trương Phách Đạo hung hăng dậm chân, nghiến chặt hàm răng, trong lòng cũng cực kì khó chịu. Lão cũng bay về hướng Đan Tháp.
Tất cả những tu sĩ còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, biến hóa này nằm ngoài dự liệu của mọi người, Vạn Tượng Tháp thật vất vả bồi dưỡng ra một vị thiên tài ngang dọc trời đất, lại đã gặp tai ách như vậy.
- Đan Tháp chính là con đường sống duy nhất của Phong Phi Vân. Nghe nói trong Đan Tháp ẩn cư một vị Đại Đan Sư, mà ngay cả Thái Sư đương triều đều phải gọi ông ta một tiếng sư thúc, bối phận so sánh tháp chủ Đan Tháp đều phải cao hơn gấp hai.
- Thần Tấn Vương Triều cũng chỉ có hai vị Đại Đan Sư, một vị là Thái Sư, một vị chính là vị tiền bối ẩn cư này. Nói về y thuật, vị tiền bối ẩn cư này vẫn còn trên cả Thái Sư. Tuyệt đối là đệ nhất nhân trong Đan Đạo giới của Thần Tấn Vương Triều. Nhưng mà nghe nói vị tiền bối ẩn cư này đã không xuất hiện mấy trăm năm, rất có thể đều đã chết già.