Lúc này đây càng thêm rõ ràng, mà ngay cả Diêm Vương Lạc Ấn nơi ngực hắn cũng bắt đầu nhảy động, Diêm Vương hung ảnh tựa hồ cũng như muốn sống lại vậy.
Ngực Phong Phi Vân đau đớn kịch liệt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
- Quá cổ quái rồi, đến cùng là vật gì lại kích thích Diêm Vương Hủ Huyết lực lượng vậy?
Phong Phi Vân linh giác hơn người, cảm nhận được một cổ dẫn dắt chi lực từ trên đỉnh Phần Sơn bên kia bờ huyết hà truyền dến.
Chẳng lẽ cổ lực lượng kia lại đến từ đỉnh Phần Sơn sao?
- Có thể kích thích Diêm Vương Hủ Huyết thì rất có thể có thể áp chế Diêm Vương Hủ Huyết a!
Phong Phi Vân trong lòng đại hỉ, thật giống như một người đang rơi xuống sông, ngay khi cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ lại đột nhiên bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng vậy.
Đây là một loại hi vọng sống sót.
Bất kỳ vật gì đều tương đối lẫn nhau, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, tử cực tất sinh, phủ cực thái lai.
Vạn Hương Sầm đứng ở một bên, cũng bị cảnh tượng như Địa Ngục trước mắt khiến rung động, huyết khí bốc lên từ huyết ha, huyết tuyền chảy xuống từ trên đỉnh Phần Sơn, đối mặt với hiểm địa hung ác như vậy, Phong Phi Vân rõ ràng còn có thể cười được?
- Phong Phi Vân, có phải ngươi muốn xâm nhập vào Tử Vong Phần Sơn kia không?
Vạn Hương Sầm môi anh đào có chút phát run.
Phong Phi Vân đã tìm được một tia sinh cơ, tâm tình thật tốt, nói:
- Phong gia liệt tổ liệt tông chính là mái táng trong Phần Sơn này, ta tự nhiên phả đi tế bái một phen.
- Ngươi muốn đi chịu chết thì đừng kéo theo ta chôn cùng ngươi. . . Ah, trong đó có tồn tại đáng sợ, tiến vào đó thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. . . Ah, tên điên!
Phong Phi Vân kẹp Vạn Hương Sầm dưới nách, từ trên huyết hà bay vút mà qua, lần thứ hai bước chân vào vong hồn tiểu đạo, vừa đạp một bước vào chân núi đã có một đạo màu đen tia chớp từ trên bầu trời bổ xuống.
Phong Phi Vân tu vị xưa đâu bằng nay, tránh thoát được đảo thiểm điện này, thân thể biến thành một đạo lưu toa, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, mau chóng lại lên trên đỉnh Phần Sơn.
Trong núi tử khí tràn ngập, tồn tại rất nhiều sinh vật cổ quái!
Lòng đất và trên bầu trời có lôi điện đánh xuống, điện quang biến thành hải dương, lập tức đánh cho huyết sắc thạch đầu thành tro tàn, ở trên người Phong Phi Vân đã lưu lại ba đạo vết thương, làn da cũng trở nên cháy đen, phả ra khói xanh.
Lúc đi lên sườn núi, trước mắt dài khắp bích thanh cổ bách, trên đó đậu đám Quỷ Nha đen kịt, chừng gần ngàn con, lông vũ đen nhánh, thân thể to lớn Ô Nha bình thường gấp bảy, tám lần.
- Đây, đây là Quỷ Nha, Phong Phi Vân, trong Phong gia tổ địa các ngươi vậy mà chăn nuôi Quỷ Nha, đây chính là sinh vật thuộc về Âm Giới a!
Vạn Hương Sầm duỗi chiếc cổ tuyết trắng, ngẩng đầu lên nhìn qua Quỷ Nha màu đen kia.
Trong lòng của nàng thầm giật mình, sinh vật Âm Giới sao lại xuất hiện trong Phong gia tổ địa được chứ?
- Cạc cạc!
Một mảnh Quỷ Nha nhìn qua hai người Phong Phi Vân, phát ra thanh âm như quỷ khóc, con mắt xanh mơn mởn, phốc động cánh bay lên.
Quỷ Nha âm khí rất nặng, như một mảnh đám mây màu đen phốc cuốn qua.
Cạc cạc!
Phong Phi Vân tế ra Lôi Hỏa Châu, lơ lửng trong lòng bàn tay, một biển lửa từ trong hạt châu màu đen kia lao ra, trong biển lửa còn kèm theo nghìn vạn đạo tia chớp.
Xoẹt xoẹt!
Hơn mười đầu Quỷ Nha đều bị biển lửa thiêu đốt, lông vũ nhuộm lên, biến thành tro bụi, Quỷ Nha khác vội vàng bay ngược, chạy trốn lên cành cổ bách ở xa xa, cánh vẫn đang run rẩy lấy.
Phong Phi Vân tế lên hỏa hải, bay về phía đỉnh Phần Sơn, trên đường gặp phải mấy lần sát kiếp, đều là do sinh vật đến từ Âm Giới và Dương Giới, trong đó có sinh vật chiến lực có thể so với nửa bước cự kình, may mắn bị Phong Phi Vân sớm cảm giác được, trốn tránh nó dọc theo đường vòng mà đi.
Nơi này sinh vật kỳ dị, cũng không biết là tự mình sinh ra hay là bị thứ gì đó hấp dẫn tới, khiến Phong Phi Vân mấy lần hiểm tử nhưng vẫn còn sống.
Xuyên qua một mảnh hồ khô cạn giữa sườn núi, đi qua một đầu hạp cốc tràn đầy tấm bia đá, leo lên một nghìn bậc cầu thang, lúc này mới tới được đỉnh Phần Sơn.
Càng leo lên đỉnh núi, Diêm Vương Ấn Ký nơi ngực Phong Phi Vân liền càng nhảy lên đến lợi hại, Phong Phi Vân tế ra Vũ Hóa Đài trấn áp nơi ngực, mới có thể trấn áp nó xuống.
Đỉnh Phần Sơn là một tòa chân núi vòng tròn, trung ương lõm xuống, phía dưới một mảnh đen kịt, có cành lá màu đen từ phía dưới dài ra, tựa như xúc tu dài ra từ lòng núi vậy.
Như một thiên tinh trên đỉnh núi, thẳng tắp hướng phía dưới, tràn đầy tứ khí màu đen.
Ô ô!
Gió lạnh từ phía dưới chảy ngược lên, khiến trên da Phong Phi Vân nổi lên da gà, nhan sắc làn da phủ đầy một tầng sương lạnh.
Vạn Hương Sầm bị hắn ôm vào trong ngực càng nhéo nhéo lấy tay hắn, tinh mâu nhìn thẳng vào thiên tỉnh màu đen phía dưới, nói:
- Vừa rồi hàn phong thổi ra còn nặng hơn cả hàn khí của khấp lê hàn phong, phía dưới này nhất định có tà vật cái thế, coi như là cự kình xông vào cũng chỉ có thể hữu tử vô sinh.
- NGAO đào!
Một tiếng tru kinh thiên động địa từ phía dưới truyền lên, lao ra một cổ cuồng phong màu đen, thiếu chút nữa đã chấn cho Phong Phi Vân lăn xuống khỏi Phần Sơn, rơi vào huyết hà.
May mắn, Phong Phi Vân kịp thời tế ra Vũ Hóa Đài, cắm trong bùn đất trước người, chặn lấy cổ sóng xung kích này.
Nương theo tiếng rống to này, hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp màu đỏ như máu từ phía dưới bay ra, bị Phong Phi Vân không chút dấu vết thu vào trong tay, sau đó rất nhanh thu vào Giới Linh Thạch.
Hóa Đạo Thụ Diệp đối với tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh có hấp dẫn trí mạng, có thể trợ giúp tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh ngộ đạo.
Một mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp giá trị còn trên một gốc thiên niên linh thảo.
Đây chính là bảo vật tuyệt đỉnh, một khi truyền đi sẽ dẫn tới toàn bộ Tu Tiên Giới điên cuồng, tự nhiên không thể để cho Vạn Hương Sầm biết rõ rồi.
- Hóa Đạo Thụ Quả nhiên ở trong Phần Sơn, rất có thể sinh trưởng ở dưới tòa thiên tinh tĩnh mịch này.
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn xuống phía dưới, nhưng ánh mắt của hắn mới vừa bắn ra, đã bị một cổ lực lượng lành lạnh phản xung trở về, thiếu chút nữa đã bị chọc mù mắt.
Gia chủ Phong gia đời thứ nhất chính là được mai táng ở bên dưới này, rượu thịt hòa thượng nói hắn đã tỉnh lại, còn đã xảy ra biến cố "Hóa Tà", biến thành một quái vật.
Gia chủ Phong gia đời thứ nhất rốt cục vì sao lại hóa tà? Vì sao đã chết hơn một nghìn năm lại sống lại? Đến cùng biến thành thứ ì.
Cái này lại có liên quan gì đến Diêm Vương Hủ Huyết?
- Phong Phi Vân, ngươi sẽ không thật sự muốn nhảy xuống đấy chứ?
Vạn Hương Sầm đều có chút mang theo khóc nức nở rồi, sợ Phong Phi Vân mang theo nàng cùng nhau nhảy vào trong Phần Sơn thiên tinh này.
Phong Phi Vân không chút do dự, tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, Lôi Hỏa Châu, Vũ Hóa Đài, thủ hộ ở bên người, sau đó ôm Vạn Hương Sầm nhảy xuống.
Lúc này đây càng thêm rõ ràng, mà ngay cả Diêm Vương Lạc Ấn nơi ngực hắn cũng bắt đầu nhảy động, Diêm Vương hung ảnh tựa hồ cũng như muốn sống lại vậy.
Ngực Phong Phi Vân đau đớn kịch liệt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
- Quá cổ quái rồi, đến cùng là vật gì lại kích thích Diêm Vương Hủ Huyết lực lượng vậy?
Phong Phi Vân linh giác hơn người, cảm nhận được một cổ dẫn dắt chi lực từ trên đỉnh Phần Sơn bên kia bờ huyết hà truyền dến.
Chẳng lẽ cổ lực lượng kia lại đến từ đỉnh Phần Sơn sao?
- Có thể kích thích Diêm Vương Hủ Huyết thì rất có thể có thể áp chế Diêm Vương Hủ Huyết a!
Phong Phi Vân trong lòng đại hỉ, thật giống như một người đang rơi xuống sông, ngay khi cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ lại đột nhiên bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng vậy.
Đây là một loại hi vọng sống sót.
Bất kỳ vật gì đều tương đối lẫn nhau, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, tử cực tất sinh, phủ cực thái lai.
Vạn Hương Sầm đứng ở một bên, cũng bị cảnh tượng như Địa Ngục trước mắt khiến rung động, huyết khí bốc lên từ huyết ha, huyết tuyền chảy xuống từ trên đỉnh Phần Sơn, đối mặt với hiểm địa hung ác như vậy, Phong Phi Vân rõ ràng còn có thể cười được?
- Phong Phi Vân, có phải ngươi muốn xâm nhập vào Tử Vong Phần Sơn kia không?
Vạn Hương Sầm môi anh đào có chút phát run.
Phong Phi Vân đã tìm được một tia sinh cơ, tâm tình thật tốt, nói:
- Phong gia liệt tổ liệt tông chính là mái táng trong Phần Sơn này, ta tự nhiên phả đi tế bái một phen.
- Ngươi muốn đi chịu chết thì đừng kéo theo ta chôn cùng ngươi. . . Ah, trong đó có tồn tại đáng sợ, tiến vào đó thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. . . Ah, tên điên!
Phong Phi Vân kẹp Vạn Hương Sầm dưới nách, từ trên huyết hà bay vút mà qua, lần thứ hai bước chân vào vong hồn tiểu đạo, vừa đạp một bước vào chân núi đã có một đạo màu đen tia chớp từ trên bầu trời bổ xuống.
Phong Phi Vân tu vị xưa đâu bằng nay, tránh thoát được đảo thiểm điện này, thân thể biến thành một đạo lưu toa, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, mau chóng lại lên trên đỉnh Phần Sơn.
Trong núi tử khí tràn ngập, tồn tại rất nhiều sinh vật cổ quái!
Lòng đất và trên bầu trời có lôi điện đánh xuống, điện quang biến thành hải dương, lập tức đánh cho huyết sắc thạch đầu thành tro tàn, ở trên người Phong Phi Vân đã lưu lại ba đạo vết thương, làn da cũng trở nên cháy đen, phả ra khói xanh.
Lúc đi lên sườn núi, trước mắt dài khắp bích thanh cổ bách, trên đó đậu đám Quỷ Nha đen kịt, chừng gần ngàn con, lông vũ đen nhánh, thân thể to lớn Ô Nha bình thường gấp bảy, tám lần.
- Đây, đây là Quỷ Nha, Phong Phi Vân, trong Phong gia tổ địa các ngươi vậy mà chăn nuôi Quỷ Nha, đây chính là sinh vật thuộc về Âm Giới a!
Vạn Hương Sầm duỗi chiếc cổ tuyết trắng, ngẩng đầu lên nhìn qua Quỷ Nha màu đen kia.
Trong lòng của nàng thầm giật mình, sinh vật Âm Giới sao lại xuất hiện trong Phong gia tổ địa được chứ?
- Cạc cạc!
Một mảnh Quỷ Nha nhìn qua hai người Phong Phi Vân, phát ra thanh âm như quỷ khóc, con mắt xanh mơn mởn, phốc động cánh bay lên.
Quỷ Nha âm khí rất nặng, như một mảnh đám mây màu đen phốc cuốn qua.
Cạc cạc!
Phong Phi Vân tế ra Lôi Hỏa Châu, lơ lửng trong lòng bàn tay, một biển lửa từ trong hạt châu màu đen kia lao ra, trong biển lửa còn kèm theo nghìn vạn đạo tia chớp.
Xoẹt xoẹt!
Hơn mười đầu Quỷ Nha đều bị biển lửa thiêu đốt, lông vũ nhuộm lên, biến thành tro bụi, Quỷ Nha khác vội vàng bay ngược, chạy trốn lên cành cổ bách ở xa xa, cánh vẫn đang run rẩy lấy.
Phong Phi Vân tế lên hỏa hải, bay về phía đỉnh Phần Sơn, trên đường gặp phải mấy lần sát kiếp, đều là do sinh vật đến từ Âm Giới và Dương Giới, trong đó có sinh vật chiến lực có thể so với nửa bước cự kình, may mắn bị Phong Phi Vân sớm cảm giác được, trốn tránh nó dọc theo đường vòng mà đi.
Nơi này sinh vật kỳ dị, cũng không biết là tự mình sinh ra hay là bị thứ gì đó hấp dẫn tới, khiến Phong Phi Vân mấy lần hiểm tử nhưng vẫn còn sống.
Xuyên qua một mảnh hồ khô cạn giữa sườn núi, đi qua một đầu hạp cốc tràn đầy tấm bia đá, leo lên một nghìn bậc cầu thang, lúc này mới tới được đỉnh Phần Sơn.
Càng leo lên đỉnh núi, Diêm Vương Ấn Ký nơi ngực Phong Phi Vân liền càng nhảy lên đến lợi hại, Phong Phi Vân tế ra Vũ Hóa Đài trấn áp nơi ngực, mới có thể trấn áp nó xuống.
Đỉnh Phần Sơn là một tòa chân núi vòng tròn, trung ương lõm xuống, phía dưới một mảnh đen kịt, có cành lá màu đen từ phía dưới dài ra, tựa như xúc tu dài ra từ lòng núi vậy.
Như một thiên tinh trên đỉnh núi, thẳng tắp hướng phía dưới, tràn đầy tứ khí màu đen.
Ô ô!
Gió lạnh từ phía dưới chảy ngược lên, khiến trên da Phong Phi Vân nổi lên da gà, nhan sắc làn da phủ đầy một tầng sương lạnh.
Vạn Hương Sầm bị hắn ôm vào trong ngực càng nhéo nhéo lấy tay hắn, tinh mâu nhìn thẳng vào thiên tỉnh màu đen phía dưới, nói:
- Vừa rồi hàn phong thổi ra còn nặng hơn cả hàn khí của khấp lê hàn phong, phía dưới này nhất định có tà vật cái thế, coi như là cự kình xông vào cũng chỉ có thể hữu tử vô sinh.
- NGAO đào!
Một tiếng tru kinh thiên động địa từ phía dưới truyền lên, lao ra một cổ cuồng phong màu đen, thiếu chút nữa đã chấn cho Phong Phi Vân lăn xuống khỏi Phần Sơn, rơi vào huyết hà.
May mắn, Phong Phi Vân kịp thời tế ra Vũ Hóa Đài, cắm trong bùn đất trước người, chặn lấy cổ sóng xung kích này.
Nương theo tiếng rống to này, hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp màu đỏ như máu từ phía dưới bay ra, bị Phong Phi Vân không chút dấu vết thu vào trong tay, sau đó rất nhanh thu vào Giới Linh Thạch.
Hóa Đạo Thụ Diệp đối với tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh có hấp dẫn trí mạng, có thể trợ giúp tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh ngộ đạo.
Một mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp giá trị còn trên một gốc thiên niên linh thảo.
Đây chính là bảo vật tuyệt đỉnh, một khi truyền đi sẽ dẫn tới toàn bộ Tu Tiên Giới điên cuồng, tự nhiên không thể để cho Vạn Hương Sầm biết rõ rồi.
- Hóa Đạo Thụ Quả nhiên ở trong Phần Sơn, rất có thể sinh trưởng ở dưới tòa thiên tinh tĩnh mịch này.
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn xuống phía dưới, nhưng ánh mắt của hắn mới vừa bắn ra, đã bị một cổ lực lượng lành lạnh phản xung trở về, thiếu chút nữa đã bị chọc mù mắt.
Gia chủ Phong gia đời thứ nhất chính là được mai táng ở bên dưới này, rượu thịt hòa thượng nói hắn đã tỉnh lại, còn đã xảy ra biến cố "Hóa Tà", biến thành một quái vật.
Gia chủ Phong gia đời thứ nhất rốt cục vì sao lại hóa tà? Vì sao đã chết hơn một nghìn năm lại sống lại? Đến cùng biến thành thứ ì.
Cái này lại có liên quan gì đến Diêm Vương Hủ Huyết?
- Phong Phi Vân, ngươi sẽ không thật sự muốn nhảy xuống đấy chứ?
Vạn Hương Sầm đều có chút mang theo khóc nức nở rồi, sợ Phong Phi Vân mang theo nàng cùng nhau nhảy vào trong Phần Sơn thiên tinh này.
Phong Phi Vân không chút do dự, tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, Lôi Hỏa Châu, Vũ Hóa Đài, thủ hộ ở bên người, sau đó ôm Vạn Hương Sầm nhảy xuống.