Váy lụa mỏng trên người nàng bị xé thành rách mướp, trâm cài Tử Kim trên đầu cũng bị kéo xuống, tóc dài đen nhánh phủ lên trên thân thể mềm mại của nàng, che khuất đi một nửa chiếc cổ thon dài của nàng, cặp nhũ hoa trước ngực như ẩn như hiện giữa làn tóc, còn có hai điểm đào hổng trên ngọn núi kia nữa.
Nàng khẽ nắm chặt lấy chiếc quần lót màu trắng đã bị kéo xuống vương trên chiếc chân trái.
Giữa cặp đùi bạch ngọc có từng mảnh lạc hồng, hai chân vẫn còn đang run rẩy, xem ra cổ cảm giác đau đớn vì bị xé rách kia vẫn chưa tiêu tán.
Cánh tay như ngó sen của Vạn Hương Sầm nhẹ nhàng chống lấy thân thể, một đôi mắt to ngập nước nghênh tiếp ánh mắt Phong Phi Vân, bốn mắt nhìn nhau, Vạn Hương Sầm thật giống như chú chim sẻ bị chấn kinh, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Nàng cảm giác mình có chút sợ hãi Phong Phi Vân rồi, trông thấy ánh mắt của hắn cũng có chút sợ hãi.
Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng còn lưu lại một vết bàn tay đỏ bừng, bên miệng còn một tia vết máu, bộ dáng kia quả thực giống như một vợ bé vừa bị ăn đòn vậy.
Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, trời ạ! Mình rốt cuộc đã làm ra chuyện thô bạo gì với nàng, vậy mà khiến một Tà Đạo điện hạ cũng sợ hãi mình như vậy.
Phong Phi Vân bắt đầu nghĩ lại, đầu tiên là Diêm Vương Hủ Huyết phát tác trong cơ thể, mình uông vào một lọ "Quy Thiền Hương", tiếp theo Yêu Ma chi huyết ở sâu trong huyết mạch cũng bị kích thích ra, sau đó lý trí của mình đã bị cuồng tính của Yêu Ma chi huyết hoàn toàn áp chế, đánh Vạn Hương Sầm một trận, sau đó còn cưỡng gian nàng nữa.
Hí!
Phong Phi Vân vội vàng nhìn về phía lồng ngực của mình, Diêm Vương Ấn Ký kia vẫn chưa biến mất, Diêm Vương Hủ Huyết vẫn còn trong thân thể, mà Yêu Ma chi huyết trong huyết mạch lần nữa hiện ra, chảy xuôi trong thân thể, đương nhiên cũng chỉ mới thức tỉnh một tia Yêu Ma chi huyết thôi.
Tia Yêu Ma chi huyết này đã không cách nào áp chế xuống như trước đươjc nữa, nó đag vô tri vô giác ảnh hưởng đến phán đoán của Phong Phi Vân, đặc biệt là nhu cầu đối với nữ nhân lại càng thêm mãnh liệt, dục vọng tùy thời đều đang trùng kích lấy phòng tuyết lý trí của Phong Phi Vân.
Lúc Phong Phi Vân trống thấy Vạn Hương Sầm ngồi ở góc tường, trong lòng liền sinh ra một cổ xúc động muốn nhào tới, loại cảm giác này thật sự quá cường liệt rồi, cái này rất giống như một người đói khát có nhu cầu với đồ ăn; một người khát khô trong sa mạc có nhu cầu với nước; một người đang vùng vẫy giẫy chết có nhu cầu với sinh mạng vậy.
Đây là một loại rung động tà tính.
Phong Phi Vân biết rõ đó cũng không phải chuyện tốt gì, nếu không ngăn chặn cổ dục vọng này thì sớm muộn cũng có một ngày mất phương hướng trong dục vọng, biến thành một dục ma chỉ biết tìm nữ nhân thõa mãn.
Đây nhất định là bị một nửa Yêu Ma chi huyết khác trong cơ thể ảnh hưởng.
Yêu tộc và Thú tộc rất khác, Yêu tộc và Thú tộc tuy rằng đều là cùng bản đồng nguyên, nhưng Yêu tộc lại có thể hóa thân thành hình người, trong đó có một ít Yêu tộc thiên tính háo dâm, ví dụ như Yêu Long tộc, Yêu Hồ tộc, Yêu Xà Tộc. . . Còn có ngũ thông ngũ Thánh tộc trong Yêu tộc, thiên tính vốn háo dâm, cách mỗi một cái tiểu diễn luân hồi thậm chí có chút ít Yêu tộc còn có thể cử hành nhục tự, dâm tế nữa.
Yêu và người tự nhiên không giống nhau, ví dụ như Yêu càng cổ xưa, lực lượng cũng càng cường đại. Nhưng người nhưng càng tiến hóa thì lại càng trở nên lớn mạnh.
Điều này cũng khiến "Yêu tính" càng nguyên thủy hơn "Nhân tính", càng thêm hứng thú với dâm tính, nhục tính, lệ tính, cuồng tính.
Đối với những Yêu tộc đặc thù kia mà nói, háo dâm là chuyện rất bình thường, từ xưa đến nay, đã là như thế, nhưng đối với người mà nói, đây lại không phải là chuyện bình thường.
Phong Phi Vân nếu để cho cổ Yêu Ma chi huyết háo dâm này hoàn toàn thức tỉnh, như vậy Yêu tư duy và Người tư duy tất nhiên sẽ công kích lẫn nhau, cuối cùng sẽ lưỡng bại đều vong, Phong Phi Vân sẽ mất đi tư duy, rất có thể sẽ hóa thành một Yêu Ma có thân hình Nhân loại.
Mà dựa theo tu vị Phong Phi Vân tăng lên, lực lượng Yêu Ma chi huyết trong thân thể cũng trở nên càng ngày càng mạnh, nếu không phải có thể có được Cưu Cửu Quái Bào áp chế, cuối cùng sẽ có một ngày Yêu Ma chi huyết hoàn toàn thức tỉnh, đến lúc đó thì hậu quả không thể lường được.
- Đừng mà. . . Van cầu ngươi, đừng. . .
Vạn Hương Sầm thấy Phong Phi Vân lại đi tới nàng liền vội vàng rụt rụt ngọc thể mềm mại, muốn dùng cánh tay chống lấy thân thể, nhưng một cổ nhức mỏi từ eo thon truyền đến lập tức khiến nàng vô lực ngã trên mặt đất.
Nàng cảm giác mình suy yếu đến đáng sợ, ngay cả lực đứng dậy cũng không có.
Phong Phi Vân dừng bước, ngồi xổm xuống, mũi hít hà trên gương mặt nàng, say mê cười nói:
- Ha ha! Thật là thơm.
Vạn Hương Sầm gắt gao che lấy trán, trông thấy nụ cười kia của Phong Phi Vân, nàng cũng nhịn không được muốn run rẩy.
Phong Phi Vân từ trong Giới Linh Thạch lấy ra một cái áo bào trắng ném cho nàng, liền quay người ra khỏi nhà tranh, trong lòng cảm thấy đặc biệt sảng khoái, tuy rằng Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể vẫn chưa thể hóa giải, nhưng đã không còn khó chịu như trước nữa.
Đỉnh đầu chính là Hóa Đạo Thụ đỏ như máu, thân cây cao chừng hơn 100m, cỗ Diêm Vương Tà Thi tàn phá được treo ngay vị trí giữa cây, chỉ có một cái sống lưng và một cái đùi phải, bộ vị khác cũng không biết là bị người đoạt cướp đi hay là đã hư thối trong dòng sông tuế nguyệt dài dòng buồn chán nữa.
Bất luận kẻ nào trông thấy cổ tàn thi này đều cảm thấy tim đập nhanh không thôi, sợ hãi không hiểu, thật giống như một phàm nhân, thấy được thần thi vậy.
Gào thét...
Một hồi âm phong thổi tới, vốn treo ở trên Hóa Đạo Thụ, sống lưng huyết hồng kia của Diêm Vương tàn thi bỗng rơi xuống, mang đến cho Phong Phi Vân cảm giác giống như một sơn mạch từ trên không trung rơi xuống vậy.
Phong Phi Vân thân thể bạo lui, sợ dính vào một tia, loại tà vật thế này, dính vào một chút cũng sẽ khiến hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.
Nhưng Phong Phi Vân lại phát hiện thân thể của mình căn bản không thể núc nhích.
Oanh!
Cái sống lưng Diêm Vương này trực tiếp rơi đập lên lưng Phong Phi Vân, thật giống như một tòa núi lớn đột nhiên đè lên hắn vậy.
Phong Phi Vân vận hết lực lượng toàn thân mới khó khăn lắm vác được cái sống lưng kia, không bị nó đè gãy thân thể.
Hai chân Phong Phi Vân đang run rẩy, cổ lực lượng khổng lồ và khí tức lạnh như băng trên lưng quả thực như muốn đè chết hắn, khiến hắn bị chết cóng.
Đúng lúc này, trên Vũ Hóa Đài đen kịt trong đan điền Phong Phi Vân đường vân lưu động ra từng chút huyết quang, mang theo một cổ lực lượng kỳ dị, vậy mà đang kéo dẫn cái sống lưng Diêm Vương trên lưng hắn.
Khanh khách!
Sống lưng Diêm Vương đè ép vào trong thân thể Phong Phi Vân, ở trên lưng hắn in ra một vệt máu đỏ tươi, trực tiếp chen vào trong huyết nhục Phong Phi Vân, chìm vào dưới làn da.
Váy lụa mỏng trên người nàng bị xé thành rách mướp, trâm cài Tử Kim trên đầu cũng bị kéo xuống, tóc dài đen nhánh phủ lên trên thân thể mềm mại của nàng, che khuất đi một nửa chiếc cổ thon dài của nàng, cặp nhũ hoa trước ngực như ẩn như hiện giữa làn tóc, còn có hai điểm đào hổng trên ngọn núi kia nữa.
Nàng khẽ nắm chặt lấy chiếc quần lót màu trắng đã bị kéo xuống vương trên chiếc chân trái.
Giữa cặp đùi bạch ngọc có từng mảnh lạc hồng, hai chân vẫn còn đang run rẩy, xem ra cổ cảm giác đau đớn vì bị xé rách kia vẫn chưa tiêu tán.
Cánh tay như ngó sen của Vạn Hương Sầm nhẹ nhàng chống lấy thân thể, một đôi mắt to ngập nước nghênh tiếp ánh mắt Phong Phi Vân, bốn mắt nhìn nhau, Vạn Hương Sầm thật giống như chú chim sẻ bị chấn kinh, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Nàng cảm giác mình có chút sợ hãi Phong Phi Vân rồi, trông thấy ánh mắt của hắn cũng có chút sợ hãi.
Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng còn lưu lại một vết bàn tay đỏ bừng, bên miệng còn một tia vết máu, bộ dáng kia quả thực giống như một vợ bé vừa bị ăn đòn vậy.
Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, trời ạ! Mình rốt cuộc đã làm ra chuyện thô bạo gì với nàng, vậy mà khiến một Tà Đạo điện hạ cũng sợ hãi mình như vậy.
Phong Phi Vân bắt đầu nghĩ lại, đầu tiên là Diêm Vương Hủ Huyết phát tác trong cơ thể, mình uông vào một lọ "Quy Thiền Hương", tiếp theo Yêu Ma chi huyết ở sâu trong huyết mạch cũng bị kích thích ra, sau đó lý trí của mình đã bị cuồng tính của Yêu Ma chi huyết hoàn toàn áp chế, đánh Vạn Hương Sầm một trận, sau đó còn cưỡng gian nàng nữa.
Hí!
Phong Phi Vân vội vàng nhìn về phía lồng ngực của mình, Diêm Vương Ấn Ký kia vẫn chưa biến mất, Diêm Vương Hủ Huyết vẫn còn trong thân thể, mà Yêu Ma chi huyết trong huyết mạch lần nữa hiện ra, chảy xuôi trong thân thể, đương nhiên cũng chỉ mới thức tỉnh một tia Yêu Ma chi huyết thôi.
Tia Yêu Ma chi huyết này đã không cách nào áp chế xuống như trước đươjc nữa, nó đag vô tri vô giác ảnh hưởng đến phán đoán của Phong Phi Vân, đặc biệt là nhu cầu đối với nữ nhân lại càng thêm mãnh liệt, dục vọng tùy thời đều đang trùng kích lấy phòng tuyết lý trí của Phong Phi Vân.
Lúc Phong Phi Vân trống thấy Vạn Hương Sầm ngồi ở góc tường, trong lòng liền sinh ra một cổ xúc động muốn nhào tới, loại cảm giác này thật sự quá cường liệt rồi, cái này rất giống như một người đói khát có nhu cầu với đồ ăn; một người khát khô trong sa mạc có nhu cầu với nước; một người đang vùng vẫy giẫy chết có nhu cầu với sinh mạng vậy.
Đây là một loại rung động tà tính.
Phong Phi Vân biết rõ đó cũng không phải chuyện tốt gì, nếu không ngăn chặn cổ dục vọng này thì sớm muộn cũng có một ngày mất phương hướng trong dục vọng, biến thành một dục ma chỉ biết tìm nữ nhân thõa mãn.
Đây nhất định là bị một nửa Yêu Ma chi huyết khác trong cơ thể ảnh hưởng.
Yêu tộc và Thú tộc rất khác, Yêu tộc và Thú tộc tuy rằng đều là cùng bản đồng nguyên, nhưng Yêu tộc lại có thể hóa thân thành hình người, trong đó có một ít Yêu tộc thiên tính háo dâm, ví dụ như Yêu Long tộc, Yêu Hồ tộc, Yêu Xà Tộc. . . Còn có ngũ thông ngũ Thánh tộc trong Yêu tộc, thiên tính vốn háo dâm, cách mỗi một cái tiểu diễn luân hồi thậm chí có chút ít Yêu tộc còn có thể cử hành nhục tự, dâm tế nữa.
Yêu và người tự nhiên không giống nhau, ví dụ như Yêu càng cổ xưa, lực lượng cũng càng cường đại. Nhưng người nhưng càng tiến hóa thì lại càng trở nên lớn mạnh.
Điều này cũng khiến "Yêu tính" càng nguyên thủy hơn "Nhân tính", càng thêm hứng thú với dâm tính, nhục tính, lệ tính, cuồng tính.
Đối với những Yêu tộc đặc thù kia mà nói, háo dâm là chuyện rất bình thường, từ xưa đến nay, đã là như thế, nhưng đối với người mà nói, đây lại không phải là chuyện bình thường.
Phong Phi Vân nếu để cho cổ Yêu Ma chi huyết háo dâm này hoàn toàn thức tỉnh, như vậy Yêu tư duy và Người tư duy tất nhiên sẽ công kích lẫn nhau, cuối cùng sẽ lưỡng bại đều vong, Phong Phi Vân sẽ mất đi tư duy, rất có thể sẽ hóa thành một Yêu Ma có thân hình Nhân loại.
Mà dựa theo tu vị Phong Phi Vân tăng lên, lực lượng Yêu Ma chi huyết trong thân thể cũng trở nên càng ngày càng mạnh, nếu không phải có thể có được Cưu Cửu Quái Bào áp chế, cuối cùng sẽ có một ngày Yêu Ma chi huyết hoàn toàn thức tỉnh, đến lúc đó thì hậu quả không thể lường được.
- Đừng mà. . . Van cầu ngươi, đừng. . .
Vạn Hương Sầm thấy Phong Phi Vân lại đi tới nàng liền vội vàng rụt rụt ngọc thể mềm mại, muốn dùng cánh tay chống lấy thân thể, nhưng một cổ nhức mỏi từ eo thon truyền đến lập tức khiến nàng vô lực ngã trên mặt đất.
Nàng cảm giác mình suy yếu đến đáng sợ, ngay cả lực đứng dậy cũng không có.
Phong Phi Vân dừng bước, ngồi xổm xuống, mũi hít hà trên gương mặt nàng, say mê cười nói:
- Ha ha! Thật là thơm.
Vạn Hương Sầm gắt gao che lấy trán, trông thấy nụ cười kia của Phong Phi Vân, nàng cũng nhịn không được muốn run rẩy.
Phong Phi Vân từ trong Giới Linh Thạch lấy ra một cái áo bào trắng ném cho nàng, liền quay người ra khỏi nhà tranh, trong lòng cảm thấy đặc biệt sảng khoái, tuy rằng Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể vẫn chưa thể hóa giải, nhưng đã không còn khó chịu như trước nữa.
Đỉnh đầu chính là Hóa Đạo Thụ đỏ như máu, thân cây cao chừng hơn m, cỗ Diêm Vương Tà Thi tàn phá được treo ngay vị trí giữa cây, chỉ có một cái sống lưng và một cái đùi phải, bộ vị khác cũng không biết là bị người đoạt cướp đi hay là đã hư thối trong dòng sông tuế nguyệt dài dòng buồn chán nữa.
Bất luận kẻ nào trông thấy cổ tàn thi này đều cảm thấy tim đập nhanh không thôi, sợ hãi không hiểu, thật giống như một phàm nhân, thấy được thần thi vậy.
Gào thét...
Một hồi âm phong thổi tới, vốn treo ở trên Hóa Đạo Thụ, sống lưng huyết hồng kia của Diêm Vương tàn thi bỗng rơi xuống, mang đến cho Phong Phi Vân cảm giác giống như một sơn mạch từ trên không trung rơi xuống vậy.
Phong Phi Vân thân thể bạo lui, sợ dính vào một tia, loại tà vật thế này, dính vào một chút cũng sẽ khiến hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.
Nhưng Phong Phi Vân lại phát hiện thân thể của mình căn bản không thể núc nhích.
Oanh!
Cái sống lưng Diêm Vương này trực tiếp rơi đập lên lưng Phong Phi Vân, thật giống như một tòa núi lớn đột nhiên đè lên hắn vậy.
Phong Phi Vân vận hết lực lượng toàn thân mới khó khăn lắm vác được cái sống lưng kia, không bị nó đè gãy thân thể.
Hai chân Phong Phi Vân đang run rẩy, cổ lực lượng khổng lồ và khí tức lạnh như băng trên lưng quả thực như muốn đè chết hắn, khiến hắn bị chết cóng.
Đúng lúc này, trên Vũ Hóa Đài đen kịt trong đan điền Phong Phi Vân đường vân lưu động ra từng chút huyết quang, mang theo một cổ lực lượng kỳ dị, vậy mà đang kéo dẫn cái sống lưng Diêm Vương trên lưng hắn.
Khanh khách!
Sống lưng Diêm Vương đè ép vào trong thân thể Phong Phi Vân, ở trên lưng hắn in ra một vệt máu đỏ tươi, trực tiếp chen vào trong huyết nhục Phong Phi Vân, chìm vào dưới làn da.