Áo trắng trên người nàng lây dính mảng lớn huyết dịch, một thanh cổ kiếm xuyên thấu qua bối tâm của nàng, cắm vào trong thân thể, giọt giọt huyết dịch từ trên mũi kiếm chảy xuống, rơi trên mặt đất.
Khăn che mặt che khuất dung nhan tuyệt sắc của nàng cũng điểm chút vết máu, tựa như hồng mai trong tuyết vậy.
Nhạc Trùng Tử hai lông mày đều đã bạc trắng, nhìn qua Nam Cung Hồng Nhan từng bước một đi tới, trong lòng có chút thở dài, nếu không phải gia chủ có lệnh, hắn cũng rất muốn làm người tốt một hồi, để cho nàng đi qua. Dù sao trên đời này nữ tử si tình quá ít, nữ tử có thể si đến nỗi ngay cả mạng cũng không cần lại càng hiếm có.
Chết một người, cũng liền ít đi một người.
- Nam Cung cô nương, hôm nay ngươi không gặp được Phong Phi Vân đâu, nếu ngươi lại tiến lên trước một bước, đừng trách lão hủ ra tay không lưu tình.
Nhạc Trùng Tử ngón trỏ và ngón giữa niết cùng một chỗ, đầu ngón tay toát ra kiếm ấn, Linh kiếm trên lưng cũng phát tiếng gào rú, thanh âm rất giống như Kỳ Lân đang gọi.
Đát đát!
- Ta chỉ muốn gặp mặt hắn lần cuối, có mấy lời ta phải nói cho hắn biết!
Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương ngốc trệ, không dừng bước lại, nàng sợ đi trễ, Phong Phi Vân đã chết đi thì lời của nàng nói cho ai nghe đây?
Chẳng lẽ còn phải ở trong đêm tối tịch mịch tự mình nói cho mình nghe sao?
Nhạc Trùng Tử tế ra chiến kiếm, bỗng nhiên ra tay, hắn không thể không ra tay, chỉ có Nam Cung Hồng Nhan chết, hắn mới có thể sống.
Một đạo kiếm quyết bay ra, vô số kiếm khí, cắn nát thiết ngục chung quanh, tựa như cuồng phong cuốn khắp đại địa, tất cả đều bị hủy diệt.
Trên người Nam Cung Hồng Nhan bị xuyên thấu ra mấy lỗ máu, cũng không ngã xuống, một đạo bóng kiếm ngày càng lớn trong mắt nàng, cổ kiếm khí hung mãnh kia như muốn xé nát cả người nàng thành thiên vạn đạo vậy.
- Không!
Ở sâu trong nhà tù truyền đến một tiếng gào gú điên cuồng giống như dã thú.
Phong Phi Vân cảm thấy phía trên phát sinh chấn động cực lớn, hắn liền thôi động khóa sắt, bỗng nhiên đứng dậy, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, xuyên thấu qua tầng tầng sắt thép, thấy được Nam Cung Hồng Nhan đang giao thủ với Nhạc Trùng Tử.
PHỐC PHỐC!
Kiếm khí do cự kình đánh ra trong sức mạnh mang theo cực lực, mặc dù là Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu được.
Phong Phi Vân hai mắt đỏ thẫm, sống lưng Diêm Vương trên lưng bộc phát ra một cổ tà lực cực lớn, tựa như một căn chống trời chi trụ, chậm rãi khởi động trận bàn trên đỉnh đầu.
Ầm ầm!
Trận bàn dần bị đẩy lên.
Phong Phi Vân cũng bị ép, không tiếc dẫn động lực lượng của sống lưng Diêm Vương muốn lao ra, Hồng Nhan tuyệt đối không thể chết được, tuyệt đối không thể. . .
...
. . .
Ánh trăng trên bầu trời trở nên có chút tối hồng, tựa hồ đang biểu thị tối nay sẽ có một vị giai nhân nghiêng thế phải từ biệt thế giới này vậy.
Kỷ Thương Nguyệt đứng trên một ngọn núi ở xa xa, mặc áo đen rộng thùng thình bao phủ cả người vào trong, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách:
- Nam Cung Hồng Nhan, không nghĩ tới ngươi cũng có lúc ngu xuẩn như vậy, tối nay ngươi như bị mất mạng, ngàn vạn đừng trách ta, muốn trách chỉ có thể trách Phong Phi Vân.
Muốn một người sống không bằng chết, biện pháp tốt nhất chính là khiến người hắn yêu nhất chết đi, nữ tử có thể làm cho Phong Phi Vân động tình thật sự quá ít, nhưng Nam Cung Hồng Nhan tuyệt đối là một trong số đó.
Nếu Nam Cung Hồng Nhan chết rồi, Phong Phi Vân còn không đau xót gần chết sao?
Nghĩ đến bộ dạng Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan khóc rống, Kỷ Thương Nguyệt cũng cảm nhận được một cổ khoái cảm khi trả được thù, không kìm lòng được nở nụ cười lạnh, tiếng cười tràn đầy oán khí.
Vĩnh viễn không nên xem thường lòng trả thù của nữ nhân, các nàng sẽ như hạt độc tử che dấu trong góc, tùy thời đều có thể leo ra cắn ngươi một phát, cắn cho ngươi toàn tâm đau nhói.
Nữ nhân như thơ, mới có thể vận vị vô cùng.
Nữ nhân như si, mới có thể nghĩa vô phản cố.
Nam Cung Hồng Nhan áo trắng hóa váy hồng, một đôi mắt đẹp như thơ như nhã tú, si mê lấy người khác, cũng bị người khác si mê lấy.
Toái Không Linh Kiếm, lao ra linh tính, có bóng dáng một đầu Kỳ Lân màu xanh da trời hiển hiện trên mũi kiếm, mang theo một cổ túc sát trảm phá thương khung, phát ra tiếng cự minh cao vút có thể chấn phá núi cao.
Ba!
Nam Cung Hồng Nhan tế ra một cây đàn tranh màu tím, đây là do tiền bối Tuyệt Sắc Lâu lưu lại, cầm can bằng Tử Tương Đàn Mộc, dây đàn bằng Tuyết Vực Băng Tằm, không biết bị bao nhiêu gia nhân phong trần nâng niu, trên đó ngưng tụ một cổ mùi thơm xa xưa mà hinh mị.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ gảy, một đạo sóng âm cuồn cuộn không dứt liền bay ra ngoài, hóa thành từng vòng trận bàn hình tròn, như hơn mười đạo cổ thuẫn ngăn trở Toái Không Kiếm.
Bành, bành...
Lực lượng cự kình tăng thêm uy năng Linh Khí căn bản không phải chiến lực nửa bước cự kình có thể ngăn cản được, từng đạo âm sóng bị đánh nát, tiêu tán trong gió.
Trong miệng nàng tràn ra một tia huyết dịch, mang theo một cổ tanh hương, từ chiếc cổ trắng nón chảy xuôi xuông, hội tụ thành một đạo huyết suối diễm lệ.
Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng chảy nhiều máu tươi như vậy, nhưng nàng lại không thể cảm thấy đau đớn.
Oanh!
Nàng trực tiếp tế đàn tranh lên, đánh ra ngoài, dưới Toái Không Kiếm, đàn tranh bị chém thành hai đoạn, "Bành", "Bành", rơi xuống một góc trong nhà tù.
Mà cùng lúc đó nàng biến thành một đạo hỏa diễm lưu toa, bay tới điểm cuối nhà tù.
- Chạy đi đâu, chết đi!
Nhạc Trùng Tử điểm ngón tay ra, ngàn vạn khí lưu ngưng tụ nơi đầu ngón tay, hóa thành nghìn vạn đạo bóng kiếm xông ra ngoài, ngưng tụ thành một đầu kiếm quang hồng lưu, đuổi theo đạo hỏa quang ở phía trước.
PHỐC!
Nam Cung Hồng Nhan phát ra một tiếng kêu thảm, thân hình lảo đảo, ngã xuống trong vũng máu, nhưng nàng không dừng lại, vẫn đứng lên, tiếp tục bay về phía sâu trong nhà tù.
- Đáng chết!
Nhạc Trùng Tử trong lòng phát lạnh, chân đạp Linh kiếm, hóa thành một đạo thanh hồng đuổi theo, nếu để cho Nam Cung Hồng Nhan gặp được Phong Phi Vân, vậy thì gia chủ Phong gia chắc chắn sẽ không để hắn sống khá giả.
Khải!
Phong Phi Vân đứng trong đại ngục, hai tay đều toát ra ma diễm, cơ bắp nứt vỡ ống tay áo, khóa sắt trên cánh tay cũng bị kéo đến thẳng tắp, như muốn đứt đoạn ra.
Trên lưng dấy lên hỏa diễm hừng hực, sống lưng Diêm Vương bộc phát ra một cổ lực lượng có thể khởi động núi cao, Phong Phi Vân tóc tai dựng đứng, toàn thân đều chảy xuống mồ hôi, hai tay nâng lên trận bàn trên đầu, gian nan giống như đang đẩy lên một phiến Thiên Địa vậy.
Thiết thạch cứng rắn trên mặt đất cũng bị giẫm ra dấu chân sâu lõm, đá vụn đầy đất, hắn hét lớn một tiếng để biểu đạt phẫn nộ trong lòng.
Đúng lúc này, hai mắt Phong Phi Vân cứng lại, hai mắt đỏ thẫm cũng trở nên nhu hòa, nhìn chằm chằm vào nữ tử tuyệt mỹ bên ngoài song sắt, trong lòng rất khó chịu..
Áo trắng trên người nàng lây dính mảng lớn huyết dịch, một thanh cổ kiếm xuyên thấu qua bối tâm của nàng, cắm vào trong thân thể, giọt giọt huyết dịch từ trên mũi kiếm chảy xuống, rơi trên mặt đất.
Khăn che mặt che khuất dung nhan tuyệt sắc của nàng cũng điểm chút vết máu, tựa như hồng mai trong tuyết vậy.
Nhạc Trùng Tử hai lông mày đều đã bạc trắng, nhìn qua Nam Cung Hồng Nhan từng bước một đi tới, trong lòng có chút thở dài, nếu không phải gia chủ có lệnh, hắn cũng rất muốn làm người tốt một hồi, để cho nàng đi qua. Dù sao trên đời này nữ tử si tình quá ít, nữ tử có thể si đến nỗi ngay cả mạng cũng không cần lại càng hiếm có.
Chết một người, cũng liền ít đi một người.
- Nam Cung cô nương, hôm nay ngươi không gặp được Phong Phi Vân đâu, nếu ngươi lại tiến lên trước một bước, đừng trách lão hủ ra tay không lưu tình.
Nhạc Trùng Tử ngón trỏ và ngón giữa niết cùng một chỗ, đầu ngón tay toát ra kiếm ấn, Linh kiếm trên lưng cũng phát tiếng gào rú, thanh âm rất giống như Kỳ Lân đang gọi.
Đát đát!
- Ta chỉ muốn gặp mặt hắn lần cuối, có mấy lời ta phải nói cho hắn biết!
Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương ngốc trệ, không dừng bước lại, nàng sợ đi trễ, Phong Phi Vân đã chết đi thì lời của nàng nói cho ai nghe đây?
Chẳng lẽ còn phải ở trong đêm tối tịch mịch tự mình nói cho mình nghe sao?
Nhạc Trùng Tử tế ra chiến kiếm, bỗng nhiên ra tay, hắn không thể không ra tay, chỉ có Nam Cung Hồng Nhan chết, hắn mới có thể sống.
Một đạo kiếm quyết bay ra, vô số kiếm khí, cắn nát thiết ngục chung quanh, tựa như cuồng phong cuốn khắp đại địa, tất cả đều bị hủy diệt.
Trên người Nam Cung Hồng Nhan bị xuyên thấu ra mấy lỗ máu, cũng không ngã xuống, một đạo bóng kiếm ngày càng lớn trong mắt nàng, cổ kiếm khí hung mãnh kia như muốn xé nát cả người nàng thành thiên vạn đạo vậy.
- Không!
Ở sâu trong nhà tù truyền đến một tiếng gào gú điên cuồng giống như dã thú.
Phong Phi Vân cảm thấy phía trên phát sinh chấn động cực lớn, hắn liền thôi động khóa sắt, bỗng nhiên đứng dậy, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, xuyên thấu qua tầng tầng sắt thép, thấy được Nam Cung Hồng Nhan đang giao thủ với Nhạc Trùng Tử.
PHỐC PHỐC!
Kiếm khí do cự kình đánh ra trong sức mạnh mang theo cực lực, mặc dù là Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu được.
Phong Phi Vân hai mắt đỏ thẫm, sống lưng Diêm Vương trên lưng bộc phát ra một cổ tà lực cực lớn, tựa như một căn chống trời chi trụ, chậm rãi khởi động trận bàn trên đỉnh đầu.
Ầm ầm!
Trận bàn dần bị đẩy lên.
Phong Phi Vân cũng bị ép, không tiếc dẫn động lực lượng của sống lưng Diêm Vương muốn lao ra, Hồng Nhan tuyệt đối không thể chết được, tuyệt đối không thể. . .
...
. . .
Ánh trăng trên bầu trời trở nên có chút tối hồng, tựa hồ đang biểu thị tối nay sẽ có một vị giai nhân nghiêng thế phải từ biệt thế giới này vậy.
Kỷ Thương Nguyệt đứng trên một ngọn núi ở xa xa, mặc áo đen rộng thùng thình bao phủ cả người vào trong, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách:
- Nam Cung Hồng Nhan, không nghĩ tới ngươi cũng có lúc ngu xuẩn như vậy, tối nay ngươi như bị mất mạng, ngàn vạn đừng trách ta, muốn trách chỉ có thể trách Phong Phi Vân.
Muốn một người sống không bằng chết, biện pháp tốt nhất chính là khiến người hắn yêu nhất chết đi, nữ tử có thể làm cho Phong Phi Vân động tình thật sự quá ít, nhưng Nam Cung Hồng Nhan tuyệt đối là một trong số đó.
Nếu Nam Cung Hồng Nhan chết rồi, Phong Phi Vân còn không đau xót gần chết sao?
Nghĩ đến bộ dạng Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan khóc rống, Kỷ Thương Nguyệt cũng cảm nhận được một cổ khoái cảm khi trả được thù, không kìm lòng được nở nụ cười lạnh, tiếng cười tràn đầy oán khí.
Vĩnh viễn không nên xem thường lòng trả thù của nữ nhân, các nàng sẽ như hạt độc tử che dấu trong góc, tùy thời đều có thể leo ra cắn ngươi một phát, cắn cho ngươi toàn tâm đau nhói.
Nữ nhân như thơ, mới có thể vận vị vô cùng.
Nữ nhân như si, mới có thể nghĩa vô phản cố.
Nam Cung Hồng Nhan áo trắng hóa váy hồng, một đôi mắt đẹp như thơ như nhã tú, si mê lấy người khác, cũng bị người khác si mê lấy.
Toái Không Linh Kiếm, lao ra linh tính, có bóng dáng một đầu Kỳ Lân màu xanh da trời hiển hiện trên mũi kiếm, mang theo một cổ túc sát trảm phá thương khung, phát ra tiếng cự minh cao vút có thể chấn phá núi cao.
Ba!
Nam Cung Hồng Nhan tế ra một cây đàn tranh màu tím, đây là do tiền bối Tuyệt Sắc Lâu lưu lại, cầm can bằng Tử Tương Đàn Mộc, dây đàn bằng Tuyết Vực Băng Tằm, không biết bị bao nhiêu gia nhân phong trần nâng niu, trên đó ngưng tụ một cổ mùi thơm xa xưa mà hinh mị.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ gảy, một đạo sóng âm cuồn cuộn không dứt liền bay ra ngoài, hóa thành từng vòng trận bàn hình tròn, như hơn mười đạo cổ thuẫn ngăn trở Toái Không Kiếm.
Bành, bành...
Lực lượng cự kình tăng thêm uy năng Linh Khí căn bản không phải chiến lực nửa bước cự kình có thể ngăn cản được, từng đạo âm sóng bị đánh nát, tiêu tán trong gió.
Trong miệng nàng tràn ra một tia huyết dịch, mang theo một cổ tanh hương, từ chiếc cổ trắng nón chảy xuôi xuông, hội tụ thành một đạo huyết suối diễm lệ.
Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng chảy nhiều máu tươi như vậy, nhưng nàng lại không thể cảm thấy đau đớn.
Oanh!
Nàng trực tiếp tế đàn tranh lên, đánh ra ngoài, dưới Toái Không Kiếm, đàn tranh bị chém thành hai đoạn, "Bành", "Bành", rơi xuống một góc trong nhà tù.
Mà cùng lúc đó nàng biến thành một đạo hỏa diễm lưu toa, bay tới điểm cuối nhà tù.
- Chạy đi đâu, chết đi!
Nhạc Trùng Tử điểm ngón tay ra, ngàn vạn khí lưu ngưng tụ nơi đầu ngón tay, hóa thành nghìn vạn đạo bóng kiếm xông ra ngoài, ngưng tụ thành một đầu kiếm quang hồng lưu, đuổi theo đạo hỏa quang ở phía trước.
PHỐC!
Nam Cung Hồng Nhan phát ra một tiếng kêu thảm, thân hình lảo đảo, ngã xuống trong vũng máu, nhưng nàng không dừng lại, vẫn đứng lên, tiếp tục bay về phía sâu trong nhà tù.
- Đáng chết!
Nhạc Trùng Tử trong lòng phát lạnh, chân đạp Linh kiếm, hóa thành một đạo thanh hồng đuổi theo, nếu để cho Nam Cung Hồng Nhan gặp được Phong Phi Vân, vậy thì gia chủ Phong gia chắc chắn sẽ không để hắn sống khá giả.
Khải!
Phong Phi Vân đứng trong đại ngục, hai tay đều toát ra ma diễm, cơ bắp nứt vỡ ống tay áo, khóa sắt trên cánh tay cũng bị kéo đến thẳng tắp, như muốn đứt đoạn ra.
Trên lưng dấy lên hỏa diễm hừng hực, sống lưng Diêm Vương bộc phát ra một cổ lực lượng có thể khởi động núi cao, Phong Phi Vân tóc tai dựng đứng, toàn thân đều chảy xuống mồ hôi, hai tay nâng lên trận bàn trên đầu, gian nan giống như đang đẩy lên một phiến Thiên Địa vậy.
Thiết thạch cứng rắn trên mặt đất cũng bị giẫm ra dấu chân sâu lõm, đá vụn đầy đất, hắn hét lớn một tiếng để biểu đạt phẫn nộ trong lòng.
Đúng lúc này, hai mắt Phong Phi Vân cứng lại, hai mắt đỏ thẫm cũng trở nên nhu hòa, nhìn chằm chằm vào nữ tử tuyệt mỹ bên ngoài song sắt, trong lòng rất khó chịu..