Bốn tên nửa bước cự kình canh giữ bên ngoài Huyền Tinh Phúc Địa đồng thời bay ra ngoài, đứng chung một chỗ với hơn mười vị lão giả kia, đều lơ lửng trên trời cao, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Những người này khí thế toàn bộ đều tụ tập lại, bài sơn đảo hải đặt ở trên người Phong Phi Vân, đây là một cổ lực lượng áp khí, giống như trọng lực vạn trượng gia thân, coi như là một tòa thiết sơn cũng sẽ bị đập vụn mất.
- Có đi được hay không cũng không phải do ngươi nói.
Phong Phi Vân hai mắt cố định, coi như là trời sập xuống, cũng không biến sắc, tế ra Vũ Hóa Đài, hóa thành một tòa thánh bi cao ba mươi ba trượng, trên cổ văn mang theo một cổ lực lượng tích lũy từ lâu.
Mưới tám người trên thánh bi kia chính là một đám tàn hồn của mười tám vị nhân kiệt thiên tư vô thượng, chặn lại uy áp của hơn mười vị nhân vật cấp bậc lão tổ.
Phong Phi Vân chân đạp một đầu Thanh Đồng Cổ Thuyền dài trăm thước, đỉnh đầu Vũ Hóa Đài, một tay ôm Nam Cung Hồng Nhan, một tay nắm lấy một thanh bạch thạch cự đao, xông thẳng tới.
Như một đầu cuồng lòng trên nộ hải, nghịch sóng mà đi.
Đêm thê lương đã qua đi, nghênh đón sáng sớm.
Chân trời, một mảnh mây đen chậm rãi bao trùm tới, hào quang màu xanh che lấy ánh sáng trắng nơi bầu trời phương đông!
Sáng sớm còn chưa đến đã bị mây đen che dấu, truyền đến tiếng sấm nặng nề, một trận mưa lớn muốn trút xuống.
Trong Huyền Tinh Phúc Địa hào khí càng thêm nặng nề, vang lên chiến thanh còn thấm nhuần hơn cả tiếng sấm, cuồn cuộn đương đương, chấn nhiếp nhân tâm.
- Phong Phi Vân, ngươi thực cho rằng lực lượng một người có thể chống lại toàn bộ Phong gia sao?
Tên nửa bước cự kình mặc đạo bào màu tím kia đứng ở phía trên, trên người lưu động lấy một cổ Tử Phủ hào quang, đỉnh đầu một vòng Thái Cực Ấn Ký.
Lão giả này chính là một trong bốn vị nửa bước cự kình lúc trước đối phó Nam Cung Hồng Nhan.
Bốn người bọn họ vốn là người phụ trách thủ hộ tộc ngục, không cho phép bất luận người ngoài nào tiến vào, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại xông vào, cái này đối với bọn họ mà nói chính là tội lớn, chỉ có lưu lại Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan thì bọn hắn có lẽ mới không bị xử phạt.
Cho nên bốn người bọn họ đứng mũi chịu sào, công kích cùng mãnh liệt nhất, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn bước Phong Phi Vân quay về trong ngục.
- Phong gia các ngươi, ngân ngân, ngươi họ Phong sao?
Phong Phi Vân quát lớn một tiếng, chấn khiến vị lão giả đạo bào tím kia hai lỗ tai đau đớn, tựa như chiêng đồng gõ vang bên tai, thất thần trong chốc lát.
Trong nháy mắt này, Phong Phi Vân liền ngang nhiên ra tay, hai tay cầm đao, dùng lực xu thế bổ Thần Sơn chém ra một đạo đao mang trăm trượng, hình dạng như Thần Long.
- Long Hoàng Nhất Đao Sát!
Một đao kia lực lượng khí phách thấy đủ, thương vũ chấn động, .
- 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, đao quyết chí cương, chí phách.
Lão giả đạo bào tím lộ vẻ kinh hãi, vội vàng bạo lui, nhưng cuối cùng vẫn muộn, bị một đầu Bạch Long đao khí chém lên sau lưng.
Nửa bước cự kình sinh mệnh lực cực kỳ cường đại, hắn lại không chết.
Lão giả áo đạo tím chạy thục mạng, chỉ cần chạy trốn tới bên người lão tổ cấp bậc cự kình thì liền an toàn rồi.
Thanh Đồng Cổ Thuyền vắt ngang trời cao, tựa như bay trong một mảnh hằng cổ tinh hà, Phong Phi Vân đứng ở đằng trước cổ thuyền, sắc mặt tái nhợt, lại bổ sung một đao.
PHỐC!
Ánh đao xuyên thấu qua thân hình nửa bước cự kình kia, lão giả đạo bào tím kia không cam lòng rên rĩ, cuối cùng thì Tử Phủ linh khí trên thân thể vãn trôi đi mất, nhạt nhòa giữa Thiên Địa và tự nhiên.
Thân hình già nua từ giữa không trung rơi thẳng xuống dưới, té giữa núi non trùng điệp, huyết nhục mơ hồ.
Một vị cự kình vốn muốn cứu hắn nhưng chưa kịp, tốc độ Phong Phi Vân thật sự quá nhanh, trong tốc độ ánh sáng đã bổ ra hai đao.
Phong Phi Vân tay ôm lấy Nam Cung Hồng Nhan, cảm giác được nhiệt độ trong tay tựa hồ đã không còn nữa, mặc dù Phong Phi Vân luôn truyền linh khí vào trong thân thể nàng nhưng vẫn không thể duy trì tần suất tim đập của nàng được, bắt đầu nhanh chóng suy giảm, càng ngày càng chậm.
Không thể kéo dài được nữa!
Lại kéo thêm một lát thì chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn nàng chết trong ngực mình thôi.
Nếu vậy thì Phong Phi Vân sắp sửa khổ sở một mình rồi.
Phong Phi Vân chân đạp Thanh Đồng Cổ Thuyền, thúc dục lực lượng Luân Hồi Tật Tốc, hóa thành một đạo thanh ảnh ngang trời mà qua.
Hắn muốn đi, nhưng những cường giả Phong gia kia lại không để hắn như nguyện, ba tôn nửa bước cự kình trấn giữ ngay trên con đường của Phong Phi Vân, bọn hắn đồng thời đánh ra một thủ ấn.
Đều là Long Hổ chi lực, mấy chục đầu hổ ảnh khổng lồ ngưng tụ thành ba chưởng ấn to như núi nhỏ, đại khí huy hoàng, đưa tới khí lãnh mãnh liệt cuộn trào.
- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!
"Tiểu Diễn Thuật" Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ bốn phần mười, lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chùy lại mạnh thêm một phần.
"Tru Thiên Hám Tiên Chùy" vốn chính là dùng lực lượng trứ danh, mặc dù chỉ là một đạo hư ảnh, nhưng lại ẩn chứa một tia khí cảm của Tru Thiên Hám Tiên Chùy thời Thượng Cổ.
Một búa đánh xuống khiến ba gã nửa bước cự kình phải thổ huyết, trong đó có hai tên càng bị gảy bảy, tám cây xương, trên người huyết tuyền chảy nhỏ giọt, theo lòng bàn chân chảy xuống dưới.
Ba tên nửa bước cự kình này đều bị trọng thương, rơi xuống trên mặt đất, bọn hắn lập tức ăn vào linh đan, trốn đến chỗ an toàn dưỡng thương, đã không thể lại ra tay được nữa.
Những nhân vật cấp lão tổ kia hai mặt nhìn nhau, Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La không hổ là thần y trong truyền thuyết, sau khi mặc vào, vậy mà có được sức bật cường đại như thế, khiến một tu sĩ trẻ tuổi có lực lượng chống lại nhân vật đứng đầu thế hệ trước như bọn hắn.
Cứ mỗi khi trì hoãn một chút, mạch đập trên người Nam Cung Hồng Nhan cũng sẽ càng chậm hơn.
Phong Phi Vân lòng nóng như lửa đốt, thúc dục Thanh Đồng Cổ Thuyền bay về phía chân trời.
Oanh!
Thanh Đồng Cổ Thuyền đâm vào một tầng bức tường vô hình, kịch liệt chấn động, đó là một tòa Chu Thiên đại trận ngăn cách địa vực. Trên đó có viết vô số mật vân, sau khi va chạm thì mật vân đều hiện ra, phát ra vạn đạo kim quang.
- Trở về!
Một vị lão giả cấp bậc cự kình hô một tiếng, tầng mật vân kéo dài qua giữa trời và đất kia liền bay về phía hắn.
Mật vân thôi động Thanh Đồng Cổ Thuyền bay ngược về.
Cổ lực lượng này không thể chống cự, tựa như một con cá nhảy vào trong lưới, hiện giờ có người đang thu lưới lại.
Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đã nhìn ra tầng mật vân này cũng là một loại trận pháp, chỉ là loại trận pháp này tương đối đặc thù, cùng loại với "Kết giới" .
Chỉ cần là trận pháp vậy thì nhất định sẽ có trận nhãn.
- 《 Long Hổ Đao Quyết 》 đao thứ ba. Long Hoàng Quán Nhật!
NGAO!
Một đạo Bạch Long từ trên lưỡi đao bừng lên, tựa như một đạo Bạch Hồng, bay thẳng trời cao, xuyên phá mật vân, "Đùng", mật vân tầng tầng nghiền nát, tựu như thần tường lấp kín đang sụp đổ.
Bốn tên nửa bước cự kình canh giữ bên ngoài Huyền Tinh Phúc Địa đồng thời bay ra ngoài, đứng chung một chỗ với hơn mười vị lão giả kia, đều lơ lửng trên trời cao, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Những người này khí thế toàn bộ đều tụ tập lại, bài sơn đảo hải đặt ở trên người Phong Phi Vân, đây là một cổ lực lượng áp khí, giống như trọng lực vạn trượng gia thân, coi như là một tòa thiết sơn cũng sẽ bị đập vụn mất.
- Có đi được hay không cũng không phải do ngươi nói.
Phong Phi Vân hai mắt cố định, coi như là trời sập xuống, cũng không biến sắc, tế ra Vũ Hóa Đài, hóa thành một tòa thánh bi cao ba mươi ba trượng, trên cổ văn mang theo một cổ lực lượng tích lũy từ lâu.
Mưới tám người trên thánh bi kia chính là một đám tàn hồn của mười tám vị nhân kiệt thiên tư vô thượng, chặn lại uy áp của hơn mười vị nhân vật cấp bậc lão tổ.
Phong Phi Vân chân đạp một đầu Thanh Đồng Cổ Thuyền dài trăm thước, đỉnh đầu Vũ Hóa Đài, một tay ôm Nam Cung Hồng Nhan, một tay nắm lấy một thanh bạch thạch cự đao, xông thẳng tới.
Như một đầu cuồng lòng trên nộ hải, nghịch sóng mà đi.
Đêm thê lương đã qua đi, nghênh đón sáng sớm.
Chân trời, một mảnh mây đen chậm rãi bao trùm tới, hào quang màu xanh che lấy ánh sáng trắng nơi bầu trời phương đông!
Sáng sớm còn chưa đến đã bị mây đen che dấu, truyền đến tiếng sấm nặng nề, một trận mưa lớn muốn trút xuống.
Trong Huyền Tinh Phúc Địa hào khí càng thêm nặng nề, vang lên chiến thanh còn thấm nhuần hơn cả tiếng sấm, cuồn cuộn đương đương, chấn nhiếp nhân tâm.
- Phong Phi Vân, ngươi thực cho rằng lực lượng một người có thể chống lại toàn bộ Phong gia sao?
Tên nửa bước cự kình mặc đạo bào màu tím kia đứng ở phía trên, trên người lưu động lấy một cổ Tử Phủ hào quang, đỉnh đầu một vòng Thái Cực Ấn Ký.
Lão giả này chính là một trong bốn vị nửa bước cự kình lúc trước đối phó Nam Cung Hồng Nhan.
Bốn người bọn họ vốn là người phụ trách thủ hộ tộc ngục, không cho phép bất luận người ngoài nào tiến vào, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại xông vào, cái này đối với bọn họ mà nói chính là tội lớn, chỉ có lưu lại Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan thì bọn hắn có lẽ mới không bị xử phạt.
Cho nên bốn người bọn họ đứng mũi chịu sào, công kích cùng mãnh liệt nhất, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn bước Phong Phi Vân quay về trong ngục.
- Phong gia các ngươi, ngân ngân, ngươi họ Phong sao?
Phong Phi Vân quát lớn một tiếng, chấn khiến vị lão giả đạo bào tím kia hai lỗ tai đau đớn, tựa như chiêng đồng gõ vang bên tai, thất thần trong chốc lát.
Trong nháy mắt này, Phong Phi Vân liền ngang nhiên ra tay, hai tay cầm đao, dùng lực xu thế bổ Thần Sơn chém ra một đạo đao mang trăm trượng, hình dạng như Thần Long.
- Long Hoàng Nhất Đao Sát!
Một đao kia lực lượng khí phách thấy đủ, thương vũ chấn động, .
- 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, đao quyết chí cương, chí phách.
Lão giả đạo bào tím lộ vẻ kinh hãi, vội vàng bạo lui, nhưng cuối cùng vẫn muộn, bị một đầu Bạch Long đao khí chém lên sau lưng.
Nửa bước cự kình sinh mệnh lực cực kỳ cường đại, hắn lại không chết.
Lão giả áo đạo tím chạy thục mạng, chỉ cần chạy trốn tới bên người lão tổ cấp bậc cự kình thì liền an toàn rồi.
Thanh Đồng Cổ Thuyền vắt ngang trời cao, tựa như bay trong một mảnh hằng cổ tinh hà, Phong Phi Vân đứng ở đằng trước cổ thuyền, sắc mặt tái nhợt, lại bổ sung một đao.
PHỐC!
Ánh đao xuyên thấu qua thân hình nửa bước cự kình kia, lão giả đạo bào tím kia không cam lòng rên rĩ, cuối cùng thì Tử Phủ linh khí trên thân thể vãn trôi đi mất, nhạt nhòa giữa Thiên Địa và tự nhiên.
Thân hình già nua từ giữa không trung rơi thẳng xuống dưới, té giữa núi non trùng điệp, huyết nhục mơ hồ.
Một vị cự kình vốn muốn cứu hắn nhưng chưa kịp, tốc độ Phong Phi Vân thật sự quá nhanh, trong tốc độ ánh sáng đã bổ ra hai đao.
Phong Phi Vân tay ôm lấy Nam Cung Hồng Nhan, cảm giác được nhiệt độ trong tay tựa hồ đã không còn nữa, mặc dù Phong Phi Vân luôn truyền linh khí vào trong thân thể nàng nhưng vẫn không thể duy trì tần suất tim đập của nàng được, bắt đầu nhanh chóng suy giảm, càng ngày càng chậm.
Không thể kéo dài được nữa!
Lại kéo thêm một lát thì chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn nàng chết trong ngực mình thôi.
Nếu vậy thì Phong Phi Vân sắp sửa khổ sở một mình rồi.
Phong Phi Vân chân đạp Thanh Đồng Cổ Thuyền, thúc dục lực lượng Luân Hồi Tật Tốc, hóa thành một đạo thanh ảnh ngang trời mà qua.
Hắn muốn đi, nhưng những cường giả Phong gia kia lại không để hắn như nguyện, ba tôn nửa bước cự kình trấn giữ ngay trên con đường của Phong Phi Vân, bọn hắn đồng thời đánh ra một thủ ấn.
Đều là Long Hổ chi lực, mấy chục đầu hổ ảnh khổng lồ ngưng tụ thành ba chưởng ấn to như núi nhỏ, đại khí huy hoàng, đưa tới khí lãnh mãnh liệt cuộn trào.
- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!
"Tiểu Diễn Thuật" Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ bốn phần mười, lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chùy lại mạnh thêm một phần.
"Tru Thiên Hám Tiên Chùy" vốn chính là dùng lực lượng trứ danh, mặc dù chỉ là một đạo hư ảnh, nhưng lại ẩn chứa một tia khí cảm của Tru Thiên Hám Tiên Chùy thời Thượng Cổ.
Một búa đánh xuống khiến ba gã nửa bước cự kình phải thổ huyết, trong đó có hai tên càng bị gảy bảy, tám cây xương, trên người huyết tuyền chảy nhỏ giọt, theo lòng bàn chân chảy xuống dưới.
Ba tên nửa bước cự kình này đều bị trọng thương, rơi xuống trên mặt đất, bọn hắn lập tức ăn vào linh đan, trốn đến chỗ an toàn dưỡng thương, đã không thể lại ra tay được nữa.
Những nhân vật cấp lão tổ kia hai mặt nhìn nhau, Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La không hổ là thần y trong truyền thuyết, sau khi mặc vào, vậy mà có được sức bật cường đại như thế, khiến một tu sĩ trẻ tuổi có lực lượng chống lại nhân vật đứng đầu thế hệ trước như bọn hắn.
Cứ mỗi khi trì hoãn một chút, mạch đập trên người Nam Cung Hồng Nhan cũng sẽ càng chậm hơn.
Phong Phi Vân lòng nóng như lửa đốt, thúc dục Thanh Đồng Cổ Thuyền bay về phía chân trời.
Oanh!
Thanh Đồng Cổ Thuyền đâm vào một tầng bức tường vô hình, kịch liệt chấn động, đó là một tòa Chu Thiên đại trận ngăn cách địa vực. Trên đó có viết vô số mật vân, sau khi va chạm thì mật vân đều hiện ra, phát ra vạn đạo kim quang.
- Trở về!
Một vị lão giả cấp bậc cự kình hô một tiếng, tầng mật vân kéo dài qua giữa trời và đất kia liền bay về phía hắn.
Mật vân thôi động Thanh Đồng Cổ Thuyền bay ngược về.
Cổ lực lượng này không thể chống cự, tựa như một con cá nhảy vào trong lưới, hiện giờ có người đang thu lưới lại.
Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đã nhìn ra tầng mật vân này cũng là một loại trận pháp, chỉ là loại trận pháp này tương đối đặc thù, cùng loại với "Kết giới" .
Chỉ cần là trận pháp vậy thì nhất định sẽ có trận nhãn.
- 《 Long Hổ Đao Quyết 》 đao thứ ba. Long Hoàng Quán Nhật!
NGAO!
Một đạo Bạch Long từ trên lưỡi đao bừng lên, tựa như một đạo Bạch Hồng, bay thẳng trời cao, xuyên phá mật vân, "Đùng", mật vân tầng tầng nghiền nát, tựu như thần tường lấp kín đang sụp đổ.