Phượng Hoàng Tâm Cốt chính là thứ giống như "Thần Cơ" của Tu tiên giả vậy, chính là khối Phượng Cốt đầu tiên Phượng Hoàng tu luyện ra, cũng là khối xương cốt bổn nguyên nhất.
Cái gọi là Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh, kỳ thật chính là Tâm Cốt niết bàn, tâm hoả đốt cốt, tâm cốt lần nữa ngưng tụ, cũng là tánh mạng lần nữa trọng sinh.
Phượng Hoàng chỉ cần niết bàn thành công, tâm cốt sẽ trở nên càng thêm cứng cỏi, sinh mệnh lực Phượng Hoàng cũng sẽ theo đó trở nên càng thêm cường đại.
Một khối Phượng Cốt bình thường tự nhiên không thể tỉnh lại sinh mệnh lực một tu sĩ nhân loại, nhưng là Tâm Cốt lại có thể.
Tuy rằng huyết dịch trong cơ thể Nam Cung Hồng Nhan lần nữa bắt đầu vận chuyển, sinh mệnh lực cũng bắt đầu sống lại, nhưng cũng không tỉnh lại, tựa như một mỹ nhân đang trong ngủ say vậy
- Không có lực lượng niết bàn, lại không có linh khí cần thiết để niết bàn, nhiều nhất một canh giờ nữa thì sinh mệnh lực trong cơ thể nàng sẽ lần nữa nhạt nhòa, triệt để chết đi.
Một thanh âm già nua vang lên bên tai Phong Phi Vân.
Tiếng bước chân vang lên.
Sương mù phủ kín trong mưa, một lão giả từ từ đi tới!
Phong Mặc dẫm lên bùn đất lầy lội, chân đạp trên lá cây ướt, tư trong sương mờ từ từ đi tới, Vạn Hương Sầm đứng ở bên cạnh hắn, cầm dù che cho hắn, dáng người linh động, mang theo hương thơm mê người.
Mưa từ trên tán dù lăn xuống, tựa như hợp thành tuyến trân châu, một chuỗi lại một chuỗi.
Phong Phi Vân nhìn thoáng qua Phong Mặc.
Hắn tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, cái gọi là linh khí cần để niết bàn chỉ chính là niết bàn chân khí mà chỉ chân nhân mới có.
Cảnh giới chân nhân chính là cảnh giới Niết Bàn.
Muốn Nam Cung Hồng Nhan có thể sống lại, nhất định phải do chân nhân ra tay, toàn bộ Thần Tấn vương triều lại có mấy chân nhân?
Huống chi còn phải vòng một canh giờ tìm ra được vị chân nhân này.
Chỉ có Phong Mặc.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm chặt của Nam Cung Hồng Nhan, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên bờ mi nàng, vô luận phải trả giá lớn thế nào đi nữa thì ngươi cũng không thể chết
Vạn Hương Sầm đứng trong mưa, tóc dài mất trật tự Phong Phi Vân, nhìn Nam Cung Hồng Nhan trong ngực hắn, trong lòng lại có chút ít ghen tuông không hiểu.
Phong Mặc thở dài một tiếng:
- Tiểu hài tử luôn có lúc phản nghịch, luôn có lúc không nghe lời, đến khi phản nghịch đủ rồi, ở bên ngoài gặp phải nhiều trắc trở, khiến cho vết thương từng đống, đến bước đường cùng rồi thì kỳ thật chỉ có nhà mới là nơi ấm áp nhất. Hài tử, trở về đi!
Phong Phi Vân hai tay nắm chặt, hàm răng cũng cắng chặt lấy.
Khi có một người xấu đánh cho ngươi trọng thương sắp chết, sau đó lại đứng ra, giả bộ làm người tốt, cho ngươi Linh Dược giúp ngươi chữa thương, lúc này sẽ lựa chọn khuất phục hay chờ chết?
Nếu người chết chính là bản thân Phong Phi Vân thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn khuất phục.
Nhưng, nhưng... Hắn không có lựa chọn.
Một người nếu quá yếu ớt, có đôi khi thật không có lựa chọn.
Nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh hơn nữa, làm một người có thể quyết định được vận mệnh người khác.
... ...
...
Nửa tháng sau.
Khi có một nữ nhân vì ngươi cởi đi quần áo, thân làm một nam nhân, ngươi cũng phải nên giúp nàng mang lại từng cái một.
Phong Phi Vân liền mặc lại Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La cho Nam Cung Hồng Nhan, đưa nàng về Huyền Tinh Phúc Địa, lúc ra đi, nàng ngoái đầu nhìn lại cười cười, cười đến sơn dã hoa nở tận.
Nàng một câu cũng không nói, tất cả đều trong ánh mắt.
Phong Mặc chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, nhìn qua thân ảnh đã đi xa kia nói:
- Nàng ở lại Huyền Tinh Phúc Địa chỉ sẽ chậm trễ ngươi tu hành, để cho nàng ly khai, đối với các ngươi đều tốt.
Phong Mặc không cho phép Nam Cung Hồng Nhan ở lại bên người Phong Phi Vân, bởi vậy nàng chỉ có thể rời đi, bởi vì hiện giờ toàn bộ Nam Thái Phủ sáu quận, đều là địa bàn của hắn, hắn chính là chủ nhân nơi này.
Lời hắn nói, chính là thánh chỉ.
- Lão tổ, nói rất đúng.
Phong Phi Vân không nhìn thân ảnh đã đi xa nơi phía chân trời kia nữa.
Phong Mặc tán thưởng nhẹ gật đầu, nói:
- Với tư cách là người thừa kế Phong gia tương lai, tu vi của ngươi vẫn quá yếu, trong một đời tuổi trẻ có rất nhiều người đều có thể đánh bại ngươi. Hương Sầm, mang Phi Vân đi địa để linh mạch bế quan, ta giao hắn cho ngươi đấy, hắn có yêu cầu gì thì phải toàn lực thỏa mãn hắn. Ngươi nếu chiếu cố hắn không tốt, ngươi cũng sẽ không có tư cách làm con dâu Phong gia.
Vạn Hương Sầm gật đầu nghe lệnh, mang theo Phong Phi Vân, bước vào cửa vào địa để linh mạch.
Phong Mặc vác lấy hai tay, đứng ở đỉnh núi trung ương, nhìn qua mười vạn non sông trước mắt, trong đôi mắt lõm sâu kia mang theo một đạo vầng sáng thâm trầm.
... ...
...
Huyền Tinh Phúc Địa, vốn ở vào cuối một đầu linh mạch, linh khí vốn đã nồng đậm đến cực điểm.
Nhưng Phong Mặc lại thấy không đủ, dùng đại thần thông dẫn dắt đầu địa để linh mạch này đến ngay phía dưới Huyền Tinh Phúc Địa, lại đưa tới bốn đầu linh mạch loại nhỏ lớn chừng trăm dặm, hiện lên xu thế chúng tinh bàng nguyệt, khiến Huyền Tinh Phúc Địa nằm ở vị trí trung ương.
Cũng ở trong lòng đất thành lập nên năm cung điện tu luyện cung điện, phân biệt là: Trung Cung Ngọc Hoàng Điện, Tây Cung Điện, Đông Cung Điện, Nam Cung điện, Bắc Cung Điện.
Chỉ có đệ tử làm ra cống hiến lực lớn với Phong gia mới có thể nhập năm tòa cung điện này tu luyện, linh khí ở đây gấp mấy lần bên ngoài, hơn nữa nói không chừng còn có thể từ trong linh mạch nhặt được linh thạch, như vậy tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh.
Đã có điều kiện tu luyện tốt như vậy, tự nhiên khiến những tu sĩ không phải người Phong gia kia nguyên một đám đều hướng tới Huyền Tinh Phúc Địa, có thể tiến vào trong địa để linh mạch tu luyện, cũng đã trở thành một loại vinh quang lớn lao.
Trong đó, Trung Cung Ngọc Hoàng Điện ở vào phía trên địa để chủ linh mạch, linh khí nồng đậm nhất, chỉ có đệ tử trực hệ Phong gia mới có thể tiến nhập vào trong đó tu luyện.
Trên đường tiến vào địa để linh mạch, Phong Phi Vân gặp rất nhiều anh tài kiệt xuất, có nghịch thiên tài tuấn đến từ Tử Vân Động Thiên, cũng có tiểu sư muội Thiên Nhất Tiên Môn, còn có thiếu chủ Đại Diễn Tiên Môn...
Những thế lực này hiện giờ đều phụ thuộc vào Phong gia, gặp phải đệ tử trực hệ Phong gia bọn hắn đều phải hành lễ, bằng không thì sẽ gặp phải xử phạt nghiêm khắc.
Phong Mặc sửa đổi tộc quy, không phải đệ tử trực hệ Phong gia địa vị sẽ thấp một bậc, càng thành lập nên chế độ giai cấp sâm nghiêm, người địa vị thấp hơn ba cấp nhìn thấy thượng cấp, đều phải quỳ xuống.
Tộc quy, so pháp quy của Thần Tấn vương triều còn nghiêm khắc hơn.
Trong Huyền Tinh Phúc Địa còn thành lập nên hình ngục đường đơn độc, phàm là người dám vi phạm ý chí gia chủ đều bị đưa vào Hình Ngục Đường, gặp phải hình phạt sống không bằng chế.
Đây chỉ là mới bắt đầu, sau khi hoàn thiện hệ thống gia tộc, củng cố vương quốc của mình, tay Phong Mặc nhất định sẽ vươn khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều.
Phượng Hoàng Tâm Cốt chính là thứ giống như "Thần Cơ" của Tu tiên giả vậy, chính là khối Phượng Cốt đầu tiên Phượng Hoàng tu luyện ra, cũng là khối xương cốt bổn nguyên nhất.
Cái gọi là Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh, kỳ thật chính là Tâm Cốt niết bàn, tâm hoả đốt cốt, tâm cốt lần nữa ngưng tụ, cũng là tánh mạng lần nữa trọng sinh.
Phượng Hoàng chỉ cần niết bàn thành công, tâm cốt sẽ trở nên càng thêm cứng cỏi, sinh mệnh lực Phượng Hoàng cũng sẽ theo đó trở nên càng thêm cường đại.
Một khối Phượng Cốt bình thường tự nhiên không thể tỉnh lại sinh mệnh lực một tu sĩ nhân loại, nhưng là Tâm Cốt lại có thể.
Tuy rằng huyết dịch trong cơ thể Nam Cung Hồng Nhan lần nữa bắt đầu vận chuyển, sinh mệnh lực cũng bắt đầu sống lại, nhưng cũng không tỉnh lại, tựa như một mỹ nhân đang trong ngủ say vậy
- Không có lực lượng niết bàn, lại không có linh khí cần thiết để niết bàn, nhiều nhất một canh giờ nữa thì sinh mệnh lực trong cơ thể nàng sẽ lần nữa nhạt nhòa, triệt để chết đi.
Một thanh âm già nua vang lên bên tai Phong Phi Vân.
Tiếng bước chân vang lên.
Sương mù phủ kín trong mưa, một lão giả từ từ đi tới!
Phong Mặc dẫm lên bùn đất lầy lội, chân đạp trên lá cây ướt, tư trong sương mờ từ từ đi tới, Vạn Hương Sầm đứng ở bên cạnh hắn, cầm dù che cho hắn, dáng người linh động, mang theo hương thơm mê người.
Mưa từ trên tán dù lăn xuống, tựa như hợp thành tuyến trân châu, một chuỗi lại một chuỗi.
Phong Phi Vân nhìn thoáng qua Phong Mặc.
Hắn tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, cái gọi là linh khí cần để niết bàn chỉ chính là niết bàn chân khí mà chỉ chân nhân mới có.
Cảnh giới chân nhân chính là cảnh giới Niết Bàn.
Muốn Nam Cung Hồng Nhan có thể sống lại, nhất định phải do chân nhân ra tay, toàn bộ Thần Tấn vương triều lại có mấy chân nhân?
Huống chi còn phải vòng một canh giờ tìm ra được vị chân nhân này.
Chỉ có Phong Mặc.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm chặt của Nam Cung Hồng Nhan, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên bờ mi nàng, vô luận phải trả giá lớn thế nào đi nữa thì ngươi cũng không thể chết
Vạn Hương Sầm đứng trong mưa, tóc dài mất trật tự Phong Phi Vân, nhìn Nam Cung Hồng Nhan trong ngực hắn, trong lòng lại có chút ít ghen tuông không hiểu.
Phong Mặc thở dài một tiếng:
- Tiểu hài tử luôn có lúc phản nghịch, luôn có lúc không nghe lời, đến khi phản nghịch đủ rồi, ở bên ngoài gặp phải nhiều trắc trở, khiến cho vết thương từng đống, đến bước đường cùng rồi thì kỳ thật chỉ có nhà mới là nơi ấm áp nhất. Hài tử, trở về đi!
Phong Phi Vân hai tay nắm chặt, hàm răng cũng cắng chặt lấy.
Khi có một người xấu đánh cho ngươi trọng thương sắp chết, sau đó lại đứng ra, giả bộ làm người tốt, cho ngươi Linh Dược giúp ngươi chữa thương, lúc này sẽ lựa chọn khuất phục hay chờ chết?
Nếu người chết chính là bản thân Phong Phi Vân thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn khuất phục.
Nhưng, nhưng... Hắn không có lựa chọn.
Một người nếu quá yếu ớt, có đôi khi thật không có lựa chọn.
Nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh hơn nữa, làm một người có thể quyết định được vận mệnh người khác.
... ...
...
Nửa tháng sau.
Khi có một nữ nhân vì ngươi cởi đi quần áo, thân làm một nam nhân, ngươi cũng phải nên giúp nàng mang lại từng cái một.
Phong Phi Vân liền mặc lại Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La cho Nam Cung Hồng Nhan, đưa nàng về Huyền Tinh Phúc Địa, lúc ra đi, nàng ngoái đầu nhìn lại cười cười, cười đến sơn dã hoa nở tận.
Nàng một câu cũng không nói, tất cả đều trong ánh mắt.
Phong Mặc chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, nhìn qua thân ảnh đã đi xa kia nói:
- Nàng ở lại Huyền Tinh Phúc Địa chỉ sẽ chậm trễ ngươi tu hành, để cho nàng ly khai, đối với các ngươi đều tốt.
Phong Mặc không cho phép Nam Cung Hồng Nhan ở lại bên người Phong Phi Vân, bởi vậy nàng chỉ có thể rời đi, bởi vì hiện giờ toàn bộ Nam Thái Phủ sáu quận, đều là địa bàn của hắn, hắn chính là chủ nhân nơi này.
Lời hắn nói, chính là thánh chỉ.
- Lão tổ, nói rất đúng.
Phong Phi Vân không nhìn thân ảnh đã đi xa nơi phía chân trời kia nữa.
Phong Mặc tán thưởng nhẹ gật đầu, nói:
- Với tư cách là người thừa kế Phong gia tương lai, tu vi của ngươi vẫn quá yếu, trong một đời tuổi trẻ có rất nhiều người đều có thể đánh bại ngươi. Hương Sầm, mang Phi Vân đi địa để linh mạch bế quan, ta giao hắn cho ngươi đấy, hắn có yêu cầu gì thì phải toàn lực thỏa mãn hắn. Ngươi nếu chiếu cố hắn không tốt, ngươi cũng sẽ không có tư cách làm con dâu Phong gia.
Vạn Hương Sầm gật đầu nghe lệnh, mang theo Phong Phi Vân, bước vào cửa vào địa để linh mạch.
Phong Mặc vác lấy hai tay, đứng ở đỉnh núi trung ương, nhìn qua mười vạn non sông trước mắt, trong đôi mắt lõm sâu kia mang theo một đạo vầng sáng thâm trầm.
... ...
...
Huyền Tinh Phúc Địa, vốn ở vào cuối một đầu linh mạch, linh khí vốn đã nồng đậm đến cực điểm.
Nhưng Phong Mặc lại thấy không đủ, dùng đại thần thông dẫn dắt đầu địa để linh mạch này đến ngay phía dưới Huyền Tinh Phúc Địa, lại đưa tới bốn đầu linh mạch loại nhỏ lớn chừng trăm dặm, hiện lên xu thế chúng tinh bàng nguyệt, khiến Huyền Tinh Phúc Địa nằm ở vị trí trung ương.
Cũng ở trong lòng đất thành lập nên năm cung điện tu luyện cung điện, phân biệt là: Trung Cung Ngọc Hoàng Điện, Tây Cung Điện, Đông Cung Điện, Nam Cung điện, Bắc Cung Điện.
Chỉ có đệ tử làm ra cống hiến lực lớn với Phong gia mới có thể nhập năm tòa cung điện này tu luyện, linh khí ở đây gấp mấy lần bên ngoài, hơn nữa nói không chừng còn có thể từ trong linh mạch nhặt được linh thạch, như vậy tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh.
Đã có điều kiện tu luyện tốt như vậy, tự nhiên khiến những tu sĩ không phải người Phong gia kia nguyên một đám đều hướng tới Huyền Tinh Phúc Địa, có thể tiến vào trong địa để linh mạch tu luyện, cũng đã trở thành một loại vinh quang lớn lao.
Trong đó, Trung Cung Ngọc Hoàng Điện ở vào phía trên địa để chủ linh mạch, linh khí nồng đậm nhất, chỉ có đệ tử trực hệ Phong gia mới có thể tiến nhập vào trong đó tu luyện.
Trên đường tiến vào địa để linh mạch, Phong Phi Vân gặp rất nhiều anh tài kiệt xuất, có nghịch thiên tài tuấn đến từ Tử Vân Động Thiên, cũng có tiểu sư muội Thiên Nhất Tiên Môn, còn có thiếu chủ Đại Diễn Tiên Môn...
Những thế lực này hiện giờ đều phụ thuộc vào Phong gia, gặp phải đệ tử trực hệ Phong gia bọn hắn đều phải hành lễ, bằng không thì sẽ gặp phải xử phạt nghiêm khắc.
Phong Mặc sửa đổi tộc quy, không phải đệ tử trực hệ Phong gia địa vị sẽ thấp một bậc, càng thành lập nên chế độ giai cấp sâm nghiêm, người địa vị thấp hơn ba cấp nhìn thấy thượng cấp, đều phải quỳ xuống.
Tộc quy, so pháp quy của Thần Tấn vương triều còn nghiêm khắc hơn.
Trong Huyền Tinh Phúc Địa còn thành lập nên hình ngục đường đơn độc, phàm là người dám vi phạm ý chí gia chủ đều bị đưa vào Hình Ngục Đường, gặp phải hình phạt sống không bằng chế.
Đây chỉ là mới bắt đầu, sau khi hoàn thiện hệ thống gia tộc, củng cố vương quốc của mình, tay Phong Mặc nhất định sẽ vươn khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều.