- Phàm là tu sĩ đi Thần Đô đều sẽ không có người đi bái thần tượng, gần đầy tuổi trẻ tài tuấn tiến về Thần Đô quả thực quá nhiều, ngày mai ở Khâu Am nói không chừng có thể gặp được không ít nhật vật trẻ tuổi cấp bậc đỉnh tiêm cũng nên.
- Vậy thì chuyện không liên quan đến ta rồi.
Phong Phi Vân đi vào Thần Đô, hoàn toàn là vì hoàn thành nhiệm vụ mà Phong Mặc giao cho, thuận tiện biết một chút về thiên cổ đệ nhất thành phồn hoa trong trong truyền thuyết, những thứ khác hắn thật sự không nghĩ nhiều.
Vạn Hương Sầm chợt liền rời đi, tiến vào trong phòng của mình nghỉ ngơi, lần đi Thần Đô này nàng không được thích ý như Phong Phi Vân, có rất nhiều thứ đều phải do nàng tự mình an bài,
- Thật không hỗ là từng là đệ thất điện điện hạ, rõ ràng có thể thản nhiên đêm khuya hội đàm với một nam nhân từng cưỡng gian nàng như thế, tâm tình này cũng không phải nữ tử bình thường có thể so sánh được
Phong Phi Vân trên mặt vui vẻ, nhìn chằm chằm vào Vạn Hương Sầm đã đi ra, mũi khẽ hít thật sâu, trong không khí còn lưu lại mùi thơm mê người trên thân thể nàng.
Nếu là nữ tử khác, sau khi bị cưỡng gian cho dù không muốn chết thì cũng tuyệt đối không dám liếc nhìn nam nhân từng cưỡng gian mình, nhưng Vạn Hương Sầm lại thản nhiên như thế, vẫn cùng Phong Phi Vân trò chuyện với nhau thật vui.
Chỉ riêng điểm này mà nói, Vạn Hương Sầm đã đáng sợ hơn đám nử tử Kỷ Thương Nguyệt, Lục Ly Vi, Bạch Như Tuyết rất nhiều, không vui mừng lộ rõ trên mặt, không bị hận ý và khuất nhục khiến bản thân mất đi lý trí.
Phong Phi Vân âm thầm cảnh giác đối với Vạn Hương Sầm, trong lòng khuyên bảo bản thân, đây chính là một vị điện hạ Tà Tông mà không phải một cô gái yếu ớt chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.
Sau khi ra khỏi Nam Thái Phủ, Phong Phi Vân mỗi ngày đều đắm chìm trong tu luyện, muốn nhanh chóng đột phá Thiên Mệnh đệ nhị trọng, nhưng tối này dù thế nào cũng không thể nhập định, thật giống như có thứ gì đó đang quấy nhiễu tâm tình hắn vậy.
Cuối cùng Phong Phi Vân từ trong phòng đi ra ngoài, đứng ở tầng thứ sáu hành lang gấp khúc bằng thiết mộc màu đỏ, ngẫng đầu, có thể trông thấy Bát Quái Trận Đồ ở trên không kia, còn có linh quang la bàn ở trung ương trận bàn, đây là thứ ngưng tụ động lực và chỉ dẫn phương hướng cho Hồng Nha Phi Hạm.
Dưới hành lang gấp khúc tầng sáu chính là boong tàu dài ngàn mét, một chiếc cự hạm khổng lồ như thế quả thực tựa như quái thú bằng sắt thép đang ngao du trên sông lớn vậy.
- Ngày mai, Thai Trụ Tử của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sẽ đi Khâu Am thượng hương cầu phúc, chủ nhân ra lệnh cho chúng ta vô luận như thế nào cũng phải bắt lấy nàng, bí mật mang về Thần Đô.
Một thanh âm hơi âm trầm từ trong một gian thuyền các vang lên.
Tuy rằng phía trên thuyền các kia có bố trí kết giới cách âm, nhưng thính lực Phong Phi Vân kinh người cỡ nào, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy được, đặc biệt là sau khi nghe được mấy chữ "Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu" thì lại càng để bụng, trong lòng thầm nghĩ:
- Hồng Nhan có một vị tỷ tỷ, không phải là bị mua vào Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao, đây chính là nơi gió trăng đệ nhất thiên hạ a!
Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân liền ngưng tụ nhĩ lực, cẩn thận lắng nghe.
Trong thuyền các truyền đến một thanh âm khác:
- Chủ nhân chỉ chính là động tiêu giai nhân, âm luật đại dam, Dạ Tiêu Tương.
- Hừ! Chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần thôi! Cái gì mà âm luật đại gia, thật sự là kỹ nữ lập đền thờ mà!
Thanh âm âm trầm kia nói:
- Loại lời này ngươi tốt nhất vẫn không nên nói ở trước mặt người ngoài, Dạ Tiêu Tương nhạc mê thiên hạ, rất nhiều tuyệt đại anh tài đều xem nàng là âm luật tiên tử, trong đó càng là có thiên tài cấp bậc sử thi.
Phong Phi Vân đã sớm nghe nói, Thần Đô chính là chỗ của vương công quý tộc, triều đình hơn sáu nghìn năm lịch sử, sinh ra đời vô số quý tộc lưu phái, trong đó cầm đầu chính là Tam Công Phủ và Thập Bát Thiên Hầu Phủ, phía dưới còn có quan lớn quan nhỏ hoạn gia tộc phủ đệ, số lượng đạt tới thiên thiên vạn vạn, không thể tính toán.
Những quý tộc này đều cực kỳ có thế lực, lực lượng bản thân cũng rất cường đại, bồi dưỡng được rất nhiều cường giả tu luyện, một ít quý tộc không chút thu hút, nói không chừng có được lực lượng có thể tiêu diệt một tòa tiên môn.
Ở Thần Đô mỗi người đều phải làm việc điệu thấp, bất cứ người nào ở đó, nói không chừng đều có được thân phận địa vị không giống bình thường.
Những tập đoàn quý tộc này lại chia làm rất nhiều lưu phái, trong đó phổ biến nhất chính là "Nhã lưu", những vương công quý tộc này coi trọng mặt mũi, đặc biệt là nữ tử trong quý tộc càng thích phong tình nhã tụng, tôn sùng âm luật, văn học đến cực hạn.
Cái này ở nơi khác bên ngoài Thần Đô tuyệt đối không thấy được, tất cả các đại tiên môn và đại gia tộc, đều vì tài nguyên mà tranh đến đầu rơi máu chảy, chỉ muốn tu vị càng cường đại càng tốt, ai sẽ đi vũ văn lộng mặc, đánh đàn tấu nhã chứ.
Cũng chính vì những vương quốc hậu duệ quý tộc này nên đã tạo ra địa vị của nghệ nhân ở Thần Đô, được xưng là "Đại gia". Rất nhiều Vương Hầu công tử vì nghe nghệ nhân một khúc, mà không tiếc một trịnh thiên kim, thậm chí quyết đấu sinh tử.
Đã từng có tu sĩ lớp người già cấp bậc cự kình bởi vì so xem hai vị "Đại gia" ai ca hay hơn mà đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng dẫn tới anh kiệt một đời tuổi trẻ cũng nhảy ra, ủng hộ người mình thích, loại chuyện này ở Thần Đô cũng không tính hiếm thấy.
Mà "Dạ Tiêu Tương" của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là "Âm luật đại gia" đệ nhất Thần Đô hiện nay, người đẹp, ca bi, không biết bao nhiêu người nghe lời cả của nàng mà chảy nước mắt
Mà ngay cả một ít thiên tài cấp bậc sử thi danh chấn thiên hạ cũng là hạ khách của nàng, nếu ai dám nói bậy với nàng nửa câu, , sợ là sẽ có một đoàn anh kiệt giết ra, băm kẻ đó thành thịt vụn cũng nên.
- Chủ nhân cũng người hâm mộ Dạ đại gia, các ngươi chỉ bắt nàng thôi, , nếu đả thương nàng một chút, chủ nhân sợ rằng cũng sẽ mất hứng.
Thanh âm dần dần trầm thấp xuống, đã không thể nghe rõ nữa.
Trên mặt Phong Phi Vân lộ ra vẻ cười cười hiểu ý, còn chưa tiến vào Thần Đô, rõ ràng đã có một hồi trò hay để xem, vị gọi là chủ nhân kia kỳ thật chính là một vị đại nhân vật nào đó trong Thần Đô bên, muốn thu nữ thần trong lòng mình vào tư phủ, nhưng lại sợ bị người biết được, cho nên mới thỉnh người ngoài ra tay.
- Thần Đô bầu không khí xa hoa lãng phí như thế, không tôn trọng tu hành, tựu tất nhiên sẽ tang bại xuống, khó trách tu sĩ thiên hạ đều động lòng phản nghịch, xem ra cũng không phải chỉ là do thiên tượng a!
Phong Phi Vân trong lòng cảm thán nói.
Giữa trưa ngày thứ hai, Hồng Nha Phi Hạm rốt cục đã đến Khâu Am, không chỉ có chiếc Hồng Nha Phi Hạm mà Phong Phi Vân ngồi, còn có rất nhiều cổ thuyền cũng đổ ở chỗ này, có vô số tài tuấn tuổi trẻ đi xuống.