Phong Phi Vân đặt mai rùa lại, sau đó liền đi ra Tàng Kinh Điện, lúc này một tên hộ vệ chạy ra đón chào, khom người nói với Phong Phi Vân:
- Thiếu chủ, Dạ Tiêu Tương đã đến dưới Bỉ Khâu Sơn.
Lúc này Ngọc Thiền và Lam nhi cũng từ trong Tàng Kinh Điện đi ra, nhìn qua hào quang đầy trời bên cạnh, mơ hồ trong đó có thể chứng kiến vô số tu sĩ trẻ tuổi láy cổ xa và ngọc thuyền mà đến, đứng ở dưới chân Bỉ Khâu Sơn.
Những người này cũng là đến để gặp âm luật đại gia, Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân trong truyền thuyết, Dạ Tiêu Tương.
Phong Phi Vân cảm thấy kinh ngạc, chỉ là một thanh quan nhân thôi, vậy mà lại đưa tới động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự là nữ thần sao?
Phong Phi Vân cảm thấy đàn tranh đẹp nhất trên đời này này do Nam Cung Hồng Nhan đánh ra, tỳ bà yên lặng nhất là bà nương chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt kia đánh ra, nếu nói trên đời này có người còn lợi hại hơn các nàng, hắn dù có đánh chết cũng không tin.
- Ngọc Thiền cô nương có muốn cùng ta đi xem một lần xem Dạ Tiêu Tương này rốt cuộc là nhân vật như thế nào không?
Phong Phi Vân hỏi.
Ngọc Thiền nhẹ gật đầu, nói:
- Dạ Tiêu Tương ở Thần Đô chính là đại gia cấp cao nhất, ngay cả sư phụ ta cũng nói nhạc nghệ của nàng hoàn toàn xứng với hai chữ 'Đại gia'. Huống chi... Luận nhạc nghệ, ta quả thật kém xa nàng, chỉ có Hồng Nhan tỷ tỷ mới có thể sánh được với nàng.
Sư phụ Ngọc Thiền chính là Đại Quốc Thủ "Tĩnh Vô Âm", ngay cả Đại Quốc Thủ cũng đánh giá nàng cao như vậy, Phong Phi Vân lại càng không nén được lòng hiếu kỳ.
Vấn Phật Thai mà Dạ Tiêu Tương bái Phật dâng hương ở vào mặt phía bắc Bỉ Khâu Am, phía dưới là một mảnh tuyệt nhai, đối diện nhai có thể trông thấy đầu thần tượng cao hơn một ngàn trượng.
Lúc Phong Phi Vân đi vào Vấn Phật Thai, ở đây đã kín hết người, không chỉ có tài tuấn trẻ tuổi quần áo ngăn nắp, vương tôn công tử, mà ngay cả một ít thiên kim quý tộc, gia tộc tiểu thư cũng đã đến không ít, những nữ tử thân phận địa vị cực cao này còn điên cuồng hơn những tài tuấn thiên kiêu kia, trong miệng luon hò hét lấy tên "Dạ Tiêu Tương", cả đám cực kỳ cuồng nhiệt.
- Bầu không khí này ở Thần Đô cũng dễ gặp lắm, thanh quan nhân địa vị thập phần cao, rất nhiều nữ đệ tử kiệt xuất các tiên môn đều lấy viêc bái nhập vào dưới trướng Dạ Tiêu Tương học nghệ làm vinh quang.
Ngọc Thiền đứng ở bên phải Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Ngàn vạn đừng nên cảm thấy nơi phong hoa tuyết nguyệt ở Thần Đô là tục tằng, kỳ thật vô luận là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hay là Tam đại hoa cung, đều là nơi cao nhã nhất ở Thần Đô, không chỉ có nam nhân đi cổ động, mà ngay cả hậu duệ quý tộc thiên kim, hoàng tộc công chúa thân phận cao quý cũng đến. Thậm chí tất cả mọi người đều lấy việc có thể lấy được nữ tử của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu mà vẻ vang.
Phong Phi Vân giật mình nhẹ gật đầu.
Ngọc Thiền nói:
- Tuyệt Sắc Lâu đã từng có một ít sinh ý da thịt thấp kém, cho nên ở Thần Đô mới bị xa lánh, không cách nào tiến vào hàng ngũ nơi gió trăng nhất lưu, bất quá hiện giờ cũng không còn những chuyện dơ bẩn kia nữa rồi.
Phong Phi Vân thở dài một tiếng.
Lam nhi khinh bỉ nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, cảm giác, cảm thấy Phong Phi Vân sau khi nghe chuyện như thế lộ ra bộ dáng cực kỳ thất vọng, quả nhiên không phải là thứ tốt.
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh từ trong đám người lách ra, bộ dạng cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân nói:
- Lợi hại, lợi hại, không đến hai canh giờ lại đổi thành một vị tuyệt đại mỹ nhân khác.
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều bội phục từ tận đáy lòng, dù sao nữ tử xinh đẹp như Vạn Hương Sầm và Ngọc Thiền mặc dù ở Thần Đô cũng không gặp được nhiều lắm, nhưng thiếu niên trước mắt này lại trong vòng một ngày đổi liền hai người, ngay cả đi ra từ Thiên Hầu phủ như bọn hắn cũng cảm thấy mặc cảm.
Phong Phi Vân cười cười nói:
- Vị cô nương này chính là Ngọc đại gia của Tuyệt Sắc Lâu, tiếng đàn tuyệt mỹ, chính là đệ tử của Đại Quốc Thủ Tĩnh Vô Âm. Ta chẳng qua chỉ là một người thô kệch, nào xưng đôi với tài nữ như Ngọc đại gia chứ?
Ngọc Thiền nghe được lời này của Phong Phi Vân liền cảm thấy xấu hổ, mình nào được xưng tụng là đại gia chứ, nếu bị nhạc mê của Dạ Tiêu Tương nghe được còn không phải sẽ cười chết sao?
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều là tuổi trẻ tuấn kiệt ở Thần Đô, tự nhiên nghe qua Tuyệt Sắc Lâu vừa tiến vào Thần Đô, bất quá lại không biết Tuyệt Sắc Lâu thậm chí lại có một vị tài nữ tuyệt mỹ động lòng người như thế, thấy Phong Phi Vân tận lực nâng lên như vậy, bọn hắn cũng đều hàn huyên vài câu, xem như cho Phong Phi Vân mặt mũi.
- Hừ, Tuyệt Sắc Lâu chẳng qua chỉ là ổ kỹ nữ đê tiện nhất, nữ nhân bên trong đều là kỹ nữ dơ bẩn, cũng xứng được gọi là đại gia sao, thật sự là cười chết người rồi.
Một nam tử mặc cẩm bào màu tím, đầu đội mũ thất thải cười lạnh một tiếng.
Sau lưng nam nhân này nằm một đầu hổ thú màu vàng, bên cạnh đi theo bốn thiếu niên quý tộc cẩm y hoa bào, khí tức trên người đều cường hoành, nguyên một đám tuấn lãng thần phong, tuyệt đối đều là cường giả trẻ tuổi.
Những quý tộc thiếu niên ở Thần Đô không có mấy người là loại quần là áo lượt cả, nội tình gia tộc thâm hậu, từ nhỏ đã phải tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc nhất, bồi dưỡng tu luyện tốt nhất, công pháp tu luyện cũng không phải tiên môn và gia tộc bình thường có thể so sánh được.
Nếu xem thường bọn họ, vậy thì mười phần sai rồi.
- Đường Hoàn Chân, đây là bằng hữu của ta, ngươi nói chuyện coi chừng một chút.
Lệ Phụng Tâm trầm giọng nói.
Vị nam tử mặc áo bào tím kia chính là người của Bạo Thiên Hầu phủ, cùng Lệ Phụng Tâm đều là tài tuấn kiệt xuất của mười tám Thiên Hầu phủ, lẫn nhau đã sớm đọ sức qua, cũng không xa lạ gì cả.
Đường Hoàn Chân cười cười, ngạo nghễ nói:
- Đây vốn chính là sự thật, theo Đường Hoàn Chân ta thấy thì toàn bộ Thần Đô cũng chỉ có Dạ tiên tử, mới có thể được xưng là 'Đại gia'. Nơi như Tuyệt Sắc Lâu kia dù được mời ta cũng không đi. Lệ Phụng Tâm ngươi dù nói thế nào cũng là tuổi trẻ tài tuấn có danh tiếng ở Thần Đô, sao lại đắm mình, đi tới chỗ như thế chứ? Cái này không sợ bôi nhọ thanh danh Hổ Thiên Hầu phủ sao? Ha ha!
Thanh âm của Đường Hoàn Chân khiến ánh mắt rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều bị hấp dẫn qua, mỗi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là phì cười không thôi.
Lệ Phụng Tâm sắc mặt tái nhợt, hai tay tạo thành nắm đấm, bộc phát ra hai luồng thần hoa sáng ngời.
Ngọc Thiền và Lam nhi đều cúi đầu, những lời kia của Đường Hoàn Chân thật sự quá mức vũ nhục lòng tự ái của các nàng rồi.
Sắc mặt Phong Phi Vân cũng trở nên khó coi, bước ra phía trước hai bước, nói:
- Tuyệt Sắc Lâu là nơi nào, không phải ngươi nói là được. Nhưng ngươi vũ nhục bằng hữu của ta, cái này tuyệt đối không được rồi.
Phong Phi Vân đặt mai rùa lại, sau đó liền đi ra Tàng Kinh Điện, lúc này một tên hộ vệ chạy ra đón chào, khom người nói với Phong Phi Vân:
- Thiếu chủ, Dạ Tiêu Tương đã đến dưới Bỉ Khâu Sơn.
Lúc này Ngọc Thiền và Lam nhi cũng từ trong Tàng Kinh Điện đi ra, nhìn qua hào quang đầy trời bên cạnh, mơ hồ trong đó có thể chứng kiến vô số tu sĩ trẻ tuổi láy cổ xa và ngọc thuyền mà đến, đứng ở dưới chân Bỉ Khâu Sơn.
Những người này cũng là đến để gặp âm luật đại gia, Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân trong truyền thuyết, Dạ Tiêu Tương.
Phong Phi Vân cảm thấy kinh ngạc, chỉ là một thanh quan nhân thôi, vậy mà lại đưa tới động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự là nữ thần sao?
Phong Phi Vân cảm thấy đàn tranh đẹp nhất trên đời này này do Nam Cung Hồng Nhan đánh ra, tỳ bà yên lặng nhất là bà nương chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt kia đánh ra, nếu nói trên đời này có người còn lợi hại hơn các nàng, hắn dù có đánh chết cũng không tin.
- Ngọc Thiền cô nương có muốn cùng ta đi xem một lần xem Dạ Tiêu Tương này rốt cuộc là nhân vật như thế nào không?
Phong Phi Vân hỏi.
Ngọc Thiền nhẹ gật đầu, nói:
- Dạ Tiêu Tương ở Thần Đô chính là đại gia cấp cao nhất, ngay cả sư phụ ta cũng nói nhạc nghệ của nàng hoàn toàn xứng với hai chữ 'Đại gia'. Huống chi... Luận nhạc nghệ, ta quả thật kém xa nàng, chỉ có Hồng Nhan tỷ tỷ mới có thể sánh được với nàng.
Sư phụ Ngọc Thiền chính là Đại Quốc Thủ "Tĩnh Vô Âm", ngay cả Đại Quốc Thủ cũng đánh giá nàng cao như vậy, Phong Phi Vân lại càng không nén được lòng hiếu kỳ.
Vấn Phật Thai mà Dạ Tiêu Tương bái Phật dâng hương ở vào mặt phía bắc Bỉ Khâu Am, phía dưới là một mảnh tuyệt nhai, đối diện nhai có thể trông thấy đầu thần tượng cao hơn một ngàn trượng.
Lúc Phong Phi Vân đi vào Vấn Phật Thai, ở đây đã kín hết người, không chỉ có tài tuấn trẻ tuổi quần áo ngăn nắp, vương tôn công tử, mà ngay cả một ít thiên kim quý tộc, gia tộc tiểu thư cũng đã đến không ít, những nữ tử thân phận địa vị cực cao này còn điên cuồng hơn những tài tuấn thiên kiêu kia, trong miệng luon hò hét lấy tên "Dạ Tiêu Tương", cả đám cực kỳ cuồng nhiệt.
- Bầu không khí này ở Thần Đô cũng dễ gặp lắm, thanh quan nhân địa vị thập phần cao, rất nhiều nữ đệ tử kiệt xuất các tiên môn đều lấy viêc bái nhập vào dưới trướng Dạ Tiêu Tương học nghệ làm vinh quang.
Ngọc Thiền đứng ở bên phải Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Ngàn vạn đừng nên cảm thấy nơi phong hoa tuyết nguyệt ở Thần Đô là tục tằng, kỳ thật vô luận là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hay là Tam đại hoa cung, đều là nơi cao nhã nhất ở Thần Đô, không chỉ có nam nhân đi cổ động, mà ngay cả hậu duệ quý tộc thiên kim, hoàng tộc công chúa thân phận cao quý cũng đến. Thậm chí tất cả mọi người đều lấy việc có thể lấy được nữ tử của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu mà vẻ vang.
Phong Phi Vân giật mình nhẹ gật đầu.
Ngọc Thiền nói:
- Tuyệt Sắc Lâu đã từng có một ít sinh ý da thịt thấp kém, cho nên ở Thần Đô mới bị xa lánh, không cách nào tiến vào hàng ngũ nơi gió trăng nhất lưu, bất quá hiện giờ cũng không còn những chuyện dơ bẩn kia nữa rồi.
Phong Phi Vân thở dài một tiếng.
Lam nhi khinh bỉ nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, cảm giác, cảm thấy Phong Phi Vân sau khi nghe chuyện như thế lộ ra bộ dáng cực kỳ thất vọng, quả nhiên không phải là thứ tốt.
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh từ trong đám người lách ra, bộ dạng cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân nói:
- Lợi hại, lợi hại, không đến hai canh giờ lại đổi thành một vị tuyệt đại mỹ nhân khác.
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều bội phục từ tận đáy lòng, dù sao nữ tử xinh đẹp như Vạn Hương Sầm và Ngọc Thiền mặc dù ở Thần Đô cũng không gặp được nhiều lắm, nhưng thiếu niên trước mắt này lại trong vòng một ngày đổi liền hai người, ngay cả đi ra từ Thiên Hầu phủ như bọn hắn cũng cảm thấy mặc cảm.
Phong Phi Vân cười cười nói:
- Vị cô nương này chính là Ngọc đại gia của Tuyệt Sắc Lâu, tiếng đàn tuyệt mỹ, chính là đệ tử của Đại Quốc Thủ Tĩnh Vô Âm. Ta chẳng qua chỉ là một người thô kệch, nào xưng đôi với tài nữ như Ngọc đại gia chứ?
Ngọc Thiền nghe được lời này của Phong Phi Vân liền cảm thấy xấu hổ, mình nào được xưng tụng là đại gia chứ, nếu bị nhạc mê của Dạ Tiêu Tương nghe được còn không phải sẽ cười chết sao?
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều là tuổi trẻ tuấn kiệt ở Thần Đô, tự nhiên nghe qua Tuyệt Sắc Lâu vừa tiến vào Thần Đô, bất quá lại không biết Tuyệt Sắc Lâu thậm chí lại có một vị tài nữ tuyệt mỹ động lòng người như thế, thấy Phong Phi Vân tận lực nâng lên như vậy, bọn hắn cũng đều hàn huyên vài câu, xem như cho Phong Phi Vân mặt mũi.
- Hừ, Tuyệt Sắc Lâu chẳng qua chỉ là ổ kỹ nữ đê tiện nhất, nữ nhân bên trong đều là kỹ nữ dơ bẩn, cũng xứng được gọi là đại gia sao, thật sự là cười chết người rồi.
Một nam tử mặc cẩm bào màu tím, đầu đội mũ thất thải cười lạnh một tiếng.
Sau lưng nam nhân này nằm một đầu hổ thú màu vàng, bên cạnh đi theo bốn thiếu niên quý tộc cẩm y hoa bào, khí tức trên người đều cường hoành, nguyên một đám tuấn lãng thần phong, tuyệt đối đều là cường giả trẻ tuổi.
Những quý tộc thiếu niên ở Thần Đô không có mấy người là loại quần là áo lượt cả, nội tình gia tộc thâm hậu, từ nhỏ đã phải tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc nhất, bồi dưỡng tu luyện tốt nhất, công pháp tu luyện cũng không phải tiên môn và gia tộc bình thường có thể so sánh được.
Nếu xem thường bọn họ, vậy thì mười phần sai rồi.
- Đường Hoàn Chân, đây là bằng hữu của ta, ngươi nói chuyện coi chừng một chút.
Lệ Phụng Tâm trầm giọng nói.
Vị nam tử mặc áo bào tím kia chính là người của Bạo Thiên Hầu phủ, cùng Lệ Phụng Tâm đều là tài tuấn kiệt xuất của mười tám Thiên Hầu phủ, lẫn nhau đã sớm đọ sức qua, cũng không xa lạ gì cả.
Đường Hoàn Chân cười cười, ngạo nghễ nói:
- Đây vốn chính là sự thật, theo Đường Hoàn Chân ta thấy thì toàn bộ Thần Đô cũng chỉ có Dạ tiên tử, mới có thể được xưng là 'Đại gia'. Nơi như Tuyệt Sắc Lâu kia dù được mời ta cũng không đi. Lệ Phụng Tâm ngươi dù nói thế nào cũng là tuổi trẻ tài tuấn có danh tiếng ở Thần Đô, sao lại đắm mình, đi tới chỗ như thế chứ? Cái này không sợ bôi nhọ thanh danh Hổ Thiên Hầu phủ sao? Ha ha!
Thanh âm của Đường Hoàn Chân khiến ánh mắt rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều bị hấp dẫn qua, mỗi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là phì cười không thôi.
Lệ Phụng Tâm sắc mặt tái nhợt, hai tay tạo thành nắm đấm, bộc phát ra hai luồng thần hoa sáng ngời.
Ngọc Thiền và Lam nhi đều cúi đầu, những lời kia của Đường Hoàn Chân thật sự quá mức vũ nhục lòng tự ái của các nàng rồi.
Sắc mặt Phong Phi Vân cũng trở nên khó coi, bước ra phía trước hai bước, nói:
- Tuyệt Sắc Lâu là nơi nào, không phải ngươi nói là được. Nhưng ngươi vũ nhục bằng hữu của ta, cái này tuyệt đối không được rồi.