Đường Hoàn Chân chính là tuổi trẻ tuấn kiệt của Bạo Thiên Hầu phủ, bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào bên cạnh hắn cũng là hậu duệ quý tộc có thân phận có địa vị, tuy rằng bối cảnh không bằng Bạo Thiên Hầu phủ, nhưng cũng là thế lực có thể hùng cứ một phương.
Lệ Phụng Tâm trong lòng tim đập mạnh một cú, Đường Hoàn Chân cũng không phải người bình thường có thể đắc tội được, mình chính là tuổi trẻ tài tuấn của Hổ Thiên Hầu phủ, cùng hắn tranh đấu cũng không có gì, nhưng nếu người khác chống lại hắn, vậy thì mười phần phải thiệt thòi lớn, thậm chí có thể sẽ phải bồi cả tánh mạng cũng nên.
Đang lúc hắn muốn ngăn cản Phong Phi Vân thì đã muộn.
Đường Hoàn Chân khí vũ hiên ngang, ngửa đầu cười cười, nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Lập tức xin lỗi bằng hữu ta, cũng bồi thường trăm vạn miếng kim tệ tự mình đưa đến Tuyệt Sắc Lâu đi.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo tàn khốc, Đường Hoàn Chân không chỉ vũ nhục Ngọc Thiền, càng vũ nhục Nam Cung Hồng Nhan, bởi vì Nam Cung Hồng Nhan cũng là người của Tuyệt Sắc Lâu.
Giờ phút này, Dạ Tiêu Tương vẫn còn ở trên cổ đạo, cách "Vấn Phật Thai" còn cần một ít thời gian, tuổi trẻ tài tuấn ở đây cũng đều mừng rỡ xem náo nhiệt.
Mà những nhạc mệ của Dạ Tiêu Tương tuy cũng cùng ánh mắt với Đường Hoàn Chân, hiển nhiên đều khinh thường Ngọc Thiền, trong mắt bọn hắn chỉ có Dạ Tiêu Tương mới được là đại gia, nữ tử khác ngay cả một đầu ngón tay của Dạ Tiêu Tương cũng kém chứ đừng nói chi một người.
- Tuyệt Sắc Lâu, ta nghe qua, danh khí cũng rất lớn, nghe nói có ba vị thanh quan nhân đương hồng, bất quá không cách nào so sánh với Dạ đại gia được.
- Thiếu niên này là ai ah! Cũng dám đối nghịch với Đường Hoàn Chân, lá gan thật lớn!
- Có thể đi cùng với Lệ Phụng Tâm và Chu Danh, có lẽ vẫn có chút thực lực, dù sao vị Ngọc Thiền cô nương kia quả thật là mỹ nhân lịch sự tao nhã, có thể có một vị lực phủng giả cũng rất bình thường.
...
. . .
Đường Hoàn Chân nhịn cười không được đi ra, buồn cười quá, thật sự buồn cười quá, nói:
- Lệ Phụng Tâm, ngươi cũng nên quản tốt chó nhà các ngươi đi chứ, rõ ràng đi ra cắn loạn người, Đường Hoàn Chân ta há lại nói với xin lỗi với một kỹ nữ, thật sự là không biết tốt xấu.
Bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào phía sau hắn đều phá lên cười, mặt lộ vẻ bất thiện nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, một thiếu niên cẩm y hoa bào trong đó còn mở miệng trêu chọc Ngọc Thiền, cười nói:
- Cô nương, nói cái giá đi! Bao nhiêu tiền cả đêm thế?
- Cô nương, nói cái giá đi! Bao nhiêu tiền cả đêm thế?
. . .
Mấy thiếu niên cẩm y hoa bào khác đều nói theo, nhìn thẳng nói khiến Ngọc Thiền và Lam nhi càng cúi đầu thấp hơn, hai nữ hài tử đều ủy khuất đến cực điểm, lã chã rơi lệ, Ngọc Thiền càng cắn chặt môi, thiếu chút nữa đã quay người bỏ chạy, lại bị Phong Phi Vân kéo lại.
Phong Phi Vân sắc mặt hết sức khó coi, trong đôi mắt mang theo vài phần lạnh lùng.
- Đạo hữu, việc này để cho ta tới giải quyết đi!
Lệ Phụng Tâm bước ra ngoài trước một bước, trầm giọng nói:
- Đường Hoàn Chân, hắn chính là bằng hữu ta, hôm nay ngươi không cho ta mặt mũi như thế, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Trên hai tay Lệ Phụng Tâm nổ bắn ra linh quang, trong mơ hồ có thể nghe được thanh âm lôi đình, một cước đạp trên mặt đất, bộc phát ra một cổ vầng sáng màu vàng kinh khủng, tựa như một đầu Mãnh Hổ, một quyền đánh tới Đường Hoàn Chân.
Tu vị Thần Cơ Đại viên mãn.
Ánh mắt Đường Hoàn Chân cũng trở nên nghiêm túc, dù sao tu vị Lệ Phụng Tâm quả thật mạnh hơn hắn, trên người bộc phát ra 330 tòa mệnh huyệt, linh khí trong đan điền tựa như Giang Hà lao nhanh.
Oanh!
Hai người đối quyền, thế lực ngang nhau! Sau khi dừng lại ngắn ngủi, hai người lần nữa xuất kích, đều triển khai ra công kích mạnh nhất của mình, bóng người thay đổi, chiến khí bạo tuôn, khiến phần đông anh kiệt ở gần Vấn Phật Thai đều phải liên tiếp lui về sau.
- Đường Hoàn Chân không hỗ là nghịch thiên tài tuấn của Bạo Thiên Hầu phủ, xem ra nhiều nhất nửa năm nữa là là hắn có thể độ Địa Kiếp, trùng kích cảnh giới Thiên Mệnh, một khi trùng kích thành công, vậy thì khó lường rồi.
- Lệ Phụng Tâm tuy rằng cũng là nghịch thiên tài tuấn, nhưng so với Đường Hoàn Chân vẫn kém một chút, dù sao Bạo Thiên Hầu phủ chính là nhân mã thuộc hệ Thái Tế, tài nguyên tu luyện đạt được khẳng định nhiều hơn Hổ Thiên Hầu phủ, ở trên mặt tốc độ tu luyện chênh lệch rất nhiều
Bành!
Không bao lâu, Đường Hoàn Chân đánh ra một chiêu "Thất Trọng Bạo Quyền", đây là chiêu thức tuyệt học của Bạo Thiên Hầu, tổng cộng chỉ có sáu chiêu, là 《 Bạo Thiên Lục Thức 》.
Đường Hoàn Chân liền học xong một chiêu trong đó, một chiêu ra tay thất trọng lực lượng cuồng bạo, một tầng đón lấy một tầng đánh ra, đánh cho Lệ Phụng Tâm liên tiếp thối lui về sau bảy bước, trên bàn tay cũng nứt ra một tia máu tươi.
Đường Hoàn Chân nhẹ phẩy ống tay áo, tiêu sái thong dong, cười nói:
- Lệ Phụng Tâm, ngươi thua.
- Không nghĩ tới ngươi rõ ràng tu luyện thành công Thất Trọng Bạo Quyền, coi như ngươi lợi hại. Bất quá việc này Hổ Thiên Hầu phủ chúng ta sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên còn có cường giả tới tìm ngươi lấy lại công đạo.
Lệ Phụng Tâm tự nhiên không cam lòng, nhưng thế thì đã sao, Thần Đô là một nơi nói lực lượng, lực lượng cường đại mới có thể đạt được sự tôn trọng của người khác.
Lần này thất bại, lần sau tu luyện tiếp lấy lại danh dự là được, đây là chuyện rất bình thường, không thể bởi vì một lần thất bại mà nhụt chí được.
Lệ Phụng Tâm có chút ít đắng chát, xoay người nói với Phong Phi Vân:
- Đạo hữu, hôm nay. . .
- Không có việc gì, Bộ Tuấn, đi ra cùng Đường công tử so mấy chiêu đi.
Phong Phi Vân cố ý phân phó nói:
- Nhường cho Đường công tử một chút, đừng làm rộn tai nạn chết người đấy.
- Thiếu chủ, vâng!
Sau lưng Phong Phi Vân đi ra một nam tử mặc thiết khải, cầm trong tay trường thương màu vàng, đúng là một trong bốn vị hộ vệ, tên là "Bộ Tuấn" .
Bộ Tuấn trong đôi mắt mang theo vài phần lãnh ý, dẫn theo trường thương màu vàng, trên người lao ra một mảnh đám mây tử vân mênh mông cuồn cuộn, trường thương màu vàng nhanh chóng biến thành màu tím, tựa như một đầu Ma Long hung ác bay lên không mà qua vậy.
Đây là một cổ Hạo Nhiên khí thế, một hồi cuồng phong từ trên người của hắn lao ra, khiến mất người ở tương đối gần đó đều bị thổi bay ra ngoài.
Đường Hoàn Chân lại càng hoảng sợ, uy thế đối phương thật sự quá cường đại, quả thực là một Sát Thần xuất thế.
PHỐC!
Bộ Tuấn một thương liền từ dưới nách Đường Hoàn Chân xuyên qua, thương chuyển hướng, đâm rớt xuống một mảnh huyết nhục, máu tươi bắn lên cao, Đường Hoàn Chân như hồ lô lăn đất ngã lăn ra ngoài.
Bốn tên thiếu niên cẩm y hoa bào kia đều hét lớn một tiếng, cả đám đều triển khai bản lĩnh giữ nhà, trên bàn tay từng người đánh ra một đạo thần toa, giống như là bốn đạo thiểm điện vậy.
Bộ Tuấn đánh ra một chưởng, đánh ra một đầu Long Hổ hư ảnh cao mấy chục thước, Long Hổ gào thét, Hổ thanh chấn động Bỉ Khâu Sơn.
Đường Hoàn Chân chính là tuổi trẻ tuấn kiệt của Bạo Thiên Hầu phủ, bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào bên cạnh hắn cũng là hậu duệ quý tộc có thân phận có địa vị, tuy rằng bối cảnh không bằng Bạo Thiên Hầu phủ, nhưng cũng là thế lực có thể hùng cứ một phương.
Lệ Phụng Tâm trong lòng tim đập mạnh một cú, Đường Hoàn Chân cũng không phải người bình thường có thể đắc tội được, mình chính là tuổi trẻ tài tuấn của Hổ Thiên Hầu phủ, cùng hắn tranh đấu cũng không có gì, nhưng nếu người khác chống lại hắn, vậy thì mười phần phải thiệt thòi lớn, thậm chí có thể sẽ phải bồi cả tánh mạng cũng nên.
Đang lúc hắn muốn ngăn cản Phong Phi Vân thì đã muộn.
Đường Hoàn Chân khí vũ hiên ngang, ngửa đầu cười cười, nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Lập tức xin lỗi bằng hữu ta, cũng bồi thường trăm vạn miếng kim tệ tự mình đưa đến Tuyệt Sắc Lâu đi.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo tàn khốc, Đường Hoàn Chân không chỉ vũ nhục Ngọc Thiền, càng vũ nhục Nam Cung Hồng Nhan, bởi vì Nam Cung Hồng Nhan cũng là người của Tuyệt Sắc Lâu.
Giờ phút này, Dạ Tiêu Tương vẫn còn ở trên cổ đạo, cách "Vấn Phật Thai" còn cần một ít thời gian, tuổi trẻ tài tuấn ở đây cũng đều mừng rỡ xem náo nhiệt.
Mà những nhạc mệ của Dạ Tiêu Tương tuy cũng cùng ánh mắt với Đường Hoàn Chân, hiển nhiên đều khinh thường Ngọc Thiền, trong mắt bọn hắn chỉ có Dạ Tiêu Tương mới được là đại gia, nữ tử khác ngay cả một đầu ngón tay của Dạ Tiêu Tương cũng kém chứ đừng nói chi một người.
- Tuyệt Sắc Lâu, ta nghe qua, danh khí cũng rất lớn, nghe nói có ba vị thanh quan nhân đương hồng, bất quá không cách nào so sánh với Dạ đại gia được.
- Thiếu niên này là ai ah! Cũng dám đối nghịch với Đường Hoàn Chân, lá gan thật lớn!
- Có thể đi cùng với Lệ Phụng Tâm và Chu Danh, có lẽ vẫn có chút thực lực, dù sao vị Ngọc Thiền cô nương kia quả thật là mỹ nhân lịch sự tao nhã, có thể có một vị lực phủng giả cũng rất bình thường.
...
. . .
Đường Hoàn Chân nhịn cười không được đi ra, buồn cười quá, thật sự buồn cười quá, nói:
- Lệ Phụng Tâm, ngươi cũng nên quản tốt chó nhà các ngươi đi chứ, rõ ràng đi ra cắn loạn người, Đường Hoàn Chân ta há lại nói với xin lỗi với một kỹ nữ, thật sự là không biết tốt xấu.
Bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào phía sau hắn đều phá lên cười, mặt lộ vẻ bất thiện nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, một thiếu niên cẩm y hoa bào trong đó còn mở miệng trêu chọc Ngọc Thiền, cười nói:
- Cô nương, nói cái giá đi! Bao nhiêu tiền cả đêm thế?
- Cô nương, nói cái giá đi! Bao nhiêu tiền cả đêm thế?
. . .
Mấy thiếu niên cẩm y hoa bào khác đều nói theo, nhìn thẳng nói khiến Ngọc Thiền và Lam nhi càng cúi đầu thấp hơn, hai nữ hài tử đều ủy khuất đến cực điểm, lã chã rơi lệ, Ngọc Thiền càng cắn chặt môi, thiếu chút nữa đã quay người bỏ chạy, lại bị Phong Phi Vân kéo lại.
Phong Phi Vân sắc mặt hết sức khó coi, trong đôi mắt mang theo vài phần lạnh lùng.
- Đạo hữu, việc này để cho ta tới giải quyết đi!
Lệ Phụng Tâm bước ra ngoài trước một bước, trầm giọng nói:
- Đường Hoàn Chân, hắn chính là bằng hữu ta, hôm nay ngươi không cho ta mặt mũi như thế, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Trên hai tay Lệ Phụng Tâm nổ bắn ra linh quang, trong mơ hồ có thể nghe được thanh âm lôi đình, một cước đạp trên mặt đất, bộc phát ra một cổ vầng sáng màu vàng kinh khủng, tựa như một đầu Mãnh Hổ, một quyền đánh tới Đường Hoàn Chân.
Tu vị Thần Cơ Đại viên mãn.
Ánh mắt Đường Hoàn Chân cũng trở nên nghiêm túc, dù sao tu vị Lệ Phụng Tâm quả thật mạnh hơn hắn, trên người bộc phát ra tòa mệnh huyệt, linh khí trong đan điền tựa như Giang Hà lao nhanh.
Oanh!
Hai người đối quyền, thế lực ngang nhau! Sau khi dừng lại ngắn ngủi, hai người lần nữa xuất kích, đều triển khai ra công kích mạnh nhất của mình, bóng người thay đổi, chiến khí bạo tuôn, khiến phần đông anh kiệt ở gần Vấn Phật Thai đều phải liên tiếp lui về sau.
- Đường Hoàn Chân không hỗ là nghịch thiên tài tuấn của Bạo Thiên Hầu phủ, xem ra nhiều nhất nửa năm nữa là là hắn có thể độ Địa Kiếp, trùng kích cảnh giới Thiên Mệnh, một khi trùng kích thành công, vậy thì khó lường rồi.
- Lệ Phụng Tâm tuy rằng cũng là nghịch thiên tài tuấn, nhưng so với Đường Hoàn Chân vẫn kém một chút, dù sao Bạo Thiên Hầu phủ chính là nhân mã thuộc hệ Thái Tế, tài nguyên tu luyện đạt được khẳng định nhiều hơn Hổ Thiên Hầu phủ, ở trên mặt tốc độ tu luyện chênh lệch rất nhiều
Bành!
Không bao lâu, Đường Hoàn Chân đánh ra một chiêu "Thất Trọng Bạo Quyền", đây là chiêu thức tuyệt học của Bạo Thiên Hầu, tổng cộng chỉ có sáu chiêu, là 《 Bạo Thiên Lục Thức 》.
Đường Hoàn Chân liền học xong một chiêu trong đó, một chiêu ra tay thất trọng lực lượng cuồng bạo, một tầng đón lấy một tầng đánh ra, đánh cho Lệ Phụng Tâm liên tiếp thối lui về sau bảy bước, trên bàn tay cũng nứt ra một tia máu tươi.
Đường Hoàn Chân nhẹ phẩy ống tay áo, tiêu sái thong dong, cười nói:
- Lệ Phụng Tâm, ngươi thua.
- Không nghĩ tới ngươi rõ ràng tu luyện thành công Thất Trọng Bạo Quyền, coi như ngươi lợi hại. Bất quá việc này Hổ Thiên Hầu phủ chúng ta sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên còn có cường giả tới tìm ngươi lấy lại công đạo.
Lệ Phụng Tâm tự nhiên không cam lòng, nhưng thế thì đã sao, Thần Đô là một nơi nói lực lượng, lực lượng cường đại mới có thể đạt được sự tôn trọng của người khác.
Lần này thất bại, lần sau tu luyện tiếp lấy lại danh dự là được, đây là chuyện rất bình thường, không thể bởi vì một lần thất bại mà nhụt chí được.
Lệ Phụng Tâm có chút ít đắng chát, xoay người nói với Phong Phi Vân:
- Đạo hữu, hôm nay. . .
- Không có việc gì, Bộ Tuấn, đi ra cùng Đường công tử so mấy chiêu đi.
Phong Phi Vân cố ý phân phó nói:
- Nhường cho Đường công tử một chút, đừng làm rộn tai nạn chết người đấy.
- Thiếu chủ, vâng!
Sau lưng Phong Phi Vân đi ra một nam tử mặc thiết khải, cầm trong tay trường thương màu vàng, đúng là một trong bốn vị hộ vệ, tên là "Bộ Tuấn" .
Bộ Tuấn trong đôi mắt mang theo vài phần lãnh ý, dẫn theo trường thương màu vàng, trên người lao ra một mảnh đám mây tử vân mênh mông cuồn cuộn, trường thương màu vàng nhanh chóng biến thành màu tím, tựa như một đầu Ma Long hung ác bay lên không mà qua vậy.
Đây là một cổ Hạo Nhiên khí thế, một hồi cuồng phong từ trên người của hắn lao ra, khiến mất người ở tương đối gần đó đều bị thổi bay ra ngoài.
Đường Hoàn Chân lại càng hoảng sợ, uy thế đối phương thật sự quá cường đại, quả thực là một Sát Thần xuất thế.
PHỐC!
Bộ Tuấn một thương liền từ dưới nách Đường Hoàn Chân xuyên qua, thương chuyển hướng, đâm rớt xuống một mảnh huyết nhục, máu tươi bắn lên cao, Đường Hoàn Chân như hồ lô lăn đất ngã lăn ra ngoài.
Bốn tên thiếu niên cẩm y hoa bào kia đều hét lớn một tiếng, cả đám đều triển khai bản lĩnh giữ nhà, trên bàn tay từng người đánh ra một đạo thần toa, giống như là bốn đạo thiểm điện vậy.
Bộ Tuấn đánh ra một chưởng, đánh ra một đầu Long Hổ hư ảnh cao mấy chục thước, Long Hổ gào thét, Hổ thanh chấn động Bỉ Khâu Sơn.