Bốn đầu linh hạc màu tím, một cỗ hương xa màu tím, tựa như tiên nhân tọa giá, từ từ từ bên người bọn người Phong Phi Vân lướt qua.
Trên hương xa màu tím, ngồi bốn thị nữ áo tím, trên đầu cột búi tóc, quấn quít lấy thư lưu, ánh mắt của các nàng coi trời bằng vung, giống như tùy tùng bên người thần tiên vậy.
Hương xa đi qua, không có nửa phần dừng lại, trực tiếp hướng về Vấn Phật Thai mà đi!
Đông Phương Kính Thủy lúc đi qua bên người Phong Phi Vân thoáng liếc nhìn hắn, cũng không biết là có nhận ra Phong Phi Vân không nữa?
Có lẽ đã chỉ xem hắn như một người đi đường giáp, dù sao mấy năm qua đi, Phong Phi Vân đã không còn là mao đầu tiểu tử trẻ tuổi như trước nữa, hôm nay khí vũ hiên ngang, dáng người cao ngất, tu vị càng không biết cao gấp bao nhiêu lần, không phải lúc trước có thể so sánh được.
Những tài tuấn cấp bậc bá chủ một đời tuổi trẻ kia cũng nối đuôi nhau mà qua, không có ai liếc mắt nhìn bọn người Phong Phi Vân lấy một cái.
- Thật sự là ngạo khí!
Một vị hậu vệ sau lưng Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng.
Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ nói:
- Người ta là anh kiệt danh khắp thiên hạ, tự nhiên có tiền vốn ngạo khí, chúng ta đi thôi!
Phong Phi Vân mang theo bốn vị hộ vệ xuống Bỉ Khâu Sơn, ở bên bến tàu dưới chân núi từ biệt với Ngọc Thiền, nàng cùng Lam nhi leo lên một chiếc cổ thuyền của Tuyệt Sắc Lâu, hướng phía Thần Đô mà đi. Lúc chia tay, Lam nhi không ngừng thỉnh cầu Phong Phi Vân nhất định phải đi Tuyệt Sắc Lâu, thẳng đến khi Phong Phi Vân đáp ứng nàng, nàng mới hưng phấn rời đi.
Trên Tấn Hà, sóng nước dậy sóng, cổ thuyền đã đi xa.
Phong Phi Vân đứng ở bên bờ sông, cảm xúc trong lòng không cách nào bình tĩnh được, thần tượng của Thủy Nguyệt Đình vậy mà lại xuất hiện ở Thần Tấn vương triều, cái này không khỏi cũng quá xảo hợp rồi.
Động Phương Tịnh Nguyệt cùng Thủy Nguyệt Đình lớn lên cực kỳ tương tự, nói cách khác nàng cùng thần tượng cũng thập phần tương tự, điểm này, những tiền bối kia của Ngân Câu gia tộc không có khả năng không thấy, rất có thể cũng đã điều tra qua lai lịch thần tượng.
Ngân Câu gia tộc ở Thần Đô lực lượng khổng lồ, đây chính là một trong Tứ đại môn phiệt, dùng lực lượng của bọn hắn, nhất định sẽ tìm được càng nhiều manh mối hơn nữa, có lẽ có thể bắt tay từ Ngân Câu gia tộc.
Phong Phi Vân hiện giờ nắm giữ được hai manh mối:
Thứ nhất, Tấn Hà bá miếu;
Thứ hai, Ngân Câu gia tộc.
- Phong Đại thiếu chủ, hôm nay ngươi lấy hết danh tiếng, thật cao hứng a!
Vạn Hương Sầm mang theo hai nha hoàn áo tím đi tới sau lưng Phong Phi Vân, sắc mặt có chút không vui, hiển nhiên nàng đã biết rõ chuyện xảy ra trên Vấn Phật Thai.
Phong Phi Vân không nói một lời, cũng không có ý tứ trả lời.
- Chúng ta lần này tới Thần Đô, tất cả đều phải làm việc điệu thấp, vì một nữ nhân không liên quan, ngươi rõ ràng đắc tội Bạo Thiên Hầu Phủ, đắc tội cả phân nửa vương công quý tộc ở Thần Đô, cái này đối với chúng ta sẽ rất bất lợi.
Vạn Hương Sầm có chút tức giận.
- Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.
Phong Phi Vân thản nhiên nói.
Nói xong lời này, hắn trực tiếp leo lên Hồng Nha Phi Hạm, những tu sĩ trẻ tuổi tiến đến Bỉ Khâu Am quan sát thần tượng, cũng lục tục ngo ngoe quay về, Hồng Nha Phi Hạm muốn lần nữa xuất phát, trực chỉ Thần Đô.
Vạn Hương Sầm khuôn mặt như tuyết, lạnh như băng khiếp người, đặc biệt là lúc thấy bộ dáng không để nàng vào mắt kia của Phong Phi Vân thì trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Nàng cảm giác, cảm thấy, Phong Phi Vân nên dựa theo kế hoạch nàng đề ra để làm mới chính xác nhất.
Ầm ầm!
Hồng Nha Phi Hạm xuất phát.
Sóng nước bị kích thích, trở mình đãng ra sóng nước cao hơn 10m, tựa như một đóa sóng nước phiêu phù vậy.
Từ Bỉ Khâu Am đến Thần Đô, chỉ có gần nửa ngày đường thủy, dùng tốc độ của Hồng Nha Phi Hạm, trước khi trời tối là có thể đến nơi
- Ta vừa nhận được tin tức, Ngọa Long Sinh đã đến Thần Đô, tối nay sẽ định ngày hẹn chúng ta.
Vạn Hương Sầm nói ra.
Ngọa Long Sinh, chính là truyền nhân kiệt xuất nhất Binh Tiển thi động.
Có thể trở thành cường giả đệ nhất một đời tuổi trẻ thi động truyền thừa cổ xưa, Ngọa Long Sinh tự nhiên không phải nhân vật tầm thường, mặc dù không đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng chiến lực cùng cảnh giới cũng không hề dưới thiên tài cấp bậc sử thi.
Hơn nữa, người này là cường giả thành danh lâu năm, là n nhân vật cùng thế hệ với những người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.
Phong Phi Vân nói:
- Hắn vì sao lại vội vã gặp chúng ta như vậy?
- Chuyện này thì ta không biết được?
Vạn Hương Sầm nói.
Phong Phi Vân nghĩ tới hộp Huyền Ngọc màu đen trong Giới Linh Thạch kia, tà khí đầm đặc đến quá phận, Phong Mặc rốt cuộc đưa thứ gì cho Binh Tiển thi động?
Trên hộp Huyền Ngọc màu đen có khắc lục cấm vân, viết lấy quỷ tượng, mặc dù là Phong Phi Vân cũng không thể nào mở ra được.
Trung Hoàng Phủ, chính là Thần Tấn vương triều bát đại phủ chi nhất, vô luận là diện tích địa vực hay là nồng độ linh khí, mật độ nhân khẩu, các phủ khác đều không thể nào sánh được.
Có thể nói, một cái Trung Hoàng Phủ, một cái Địa Tử Phủ, hai cái động phủ này cộng lại, cũng đã chiếm gần nửa diện tích địa vực Thần Tấn vương triều, tám tầng nhân khẩu, tuyệt đại đa số tiên giáo, gia tộc đều thành lập ở chỗ này, là Trung Nguyên nội địa.
Trong đó, Trung Hoàng Phủ tổng cộng chia làm 148 quận.
Địa vực mỗi quận đều rộng lớn, vô biên vô hạn, có vài chục ức người sinh tồn, tiên môn mọc lên san sát như rừng, gia tộc chi chít như sao trên trời, thiên tài tuấn kiệt tầng tầng lớp lớp.
Toàn bộ Trung Hoàng Phủ đều được nắm giữ vững vàng trong tay triều đình, thiết lập "Phủ chủ", mỗi một quận đều có "Quận chúa", dưới quận có "Thành", dưới thành có huyện nha, cổ trấn, thôn lạc.
Một tầng một tầng, giống như hình thang, một mực được nắm giữ trong tay triều đình.
Kỳ thật Trung Hoàng Phủ chính là hạch tâm cả Thần Tấn vương triều, cho dù Thất phủ khác đã loạn đến lật trời, chỉ cần Trung Hoàng Phủ không loạn, như vậy Thần Tấn vương triều vẫn có thể vững như Thái Sơn, cho nên mặc dù hiện giờ Bắc Cương Phủ, Địa Tử Phủ, Nam Thái Phủ đã thoát ly khỏi sự khống chế của triều đình, nhưng ở Thần Đô vẫn không thấy nửa phần không khí khẩn trương, vẫn ngựa xe như nước, phồn hoa cường thịnh, như thái bình thịnh thế.
Thần Đô, ở vào bắc đẩu vị Trung Hoàng Phủ, lại tên là "Thần Quận", cũng có nghĩa là địa vực toàn bộ một quận đều là phạm vi Thần Đô.
Nơi này là trung tâm Thần Tấn vương triều danh xứng với thực, cơ hồ tất cả thế lực tu tiên trong thiên hạ đều có nhãn tuyến, phụ đệ, nhân mạch của mình ở Thần Đô, tụ tập văn hóa và Tu tiên giả đến từ thiên nam địa bắc, cơ hồ không ai có thể đi khắp Thần Đô, tòa Đại thành đệ nhất thiên hạ này quả thực bao hàm toàn diện, thiên hạ khó có thể tìm ra nơi thứ hai như thế.
Thần Đô tu sĩ tam vạn vạni cái này kỳ thật chỉ là số lượng tu sĩ ở trong Thần Đô, mà ở bên ngoài Thần Đô còn có một mảnh thành ngoại khu khổng lồ, phương viên chừng vạn dăm, tổng cộng cộng lại cũng lớn bằng một quận.
Bốn đầu linh hạc màu tím, một cỗ hương xa màu tím, tựa như tiên nhân tọa giá, từ từ từ bên người bọn người Phong Phi Vân lướt qua.
Trên hương xa màu tím, ngồi bốn thị nữ áo tím, trên đầu cột búi tóc, quấn quít lấy thư lưu, ánh mắt của các nàng coi trời bằng vung, giống như tùy tùng bên người thần tiên vậy.
Hương xa đi qua, không có nửa phần dừng lại, trực tiếp hướng về Vấn Phật Thai mà đi!
Đông Phương Kính Thủy lúc đi qua bên người Phong Phi Vân thoáng liếc nhìn hắn, cũng không biết là có nhận ra Phong Phi Vân không nữa?
Có lẽ đã chỉ xem hắn như một người đi đường giáp, dù sao mấy năm qua đi, Phong Phi Vân đã không còn là mao đầu tiểu tử trẻ tuổi như trước nữa, hôm nay khí vũ hiên ngang, dáng người cao ngất, tu vị càng không biết cao gấp bao nhiêu lần, không phải lúc trước có thể so sánh được.
Những tài tuấn cấp bậc bá chủ một đời tuổi trẻ kia cũng nối đuôi nhau mà qua, không có ai liếc mắt nhìn bọn người Phong Phi Vân lấy một cái.
- Thật sự là ngạo khí!
Một vị hậu vệ sau lưng Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng.
Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ nói:
- Người ta là anh kiệt danh khắp thiên hạ, tự nhiên có tiền vốn ngạo khí, chúng ta đi thôi!
Phong Phi Vân mang theo bốn vị hộ vệ xuống Bỉ Khâu Sơn, ở bên bến tàu dưới chân núi từ biệt với Ngọc Thiền, nàng cùng Lam nhi leo lên một chiếc cổ thuyền của Tuyệt Sắc Lâu, hướng phía Thần Đô mà đi. Lúc chia tay, Lam nhi không ngừng thỉnh cầu Phong Phi Vân nhất định phải đi Tuyệt Sắc Lâu, thẳng đến khi Phong Phi Vân đáp ứng nàng, nàng mới hưng phấn rời đi.
Trên Tấn Hà, sóng nước dậy sóng, cổ thuyền đã đi xa.
Phong Phi Vân đứng ở bên bờ sông, cảm xúc trong lòng không cách nào bình tĩnh được, thần tượng của Thủy Nguyệt Đình vậy mà lại xuất hiện ở Thần Tấn vương triều, cái này không khỏi cũng quá xảo hợp rồi.
Động Phương Tịnh Nguyệt cùng Thủy Nguyệt Đình lớn lên cực kỳ tương tự, nói cách khác nàng cùng thần tượng cũng thập phần tương tự, điểm này, những tiền bối kia của Ngân Câu gia tộc không có khả năng không thấy, rất có thể cũng đã điều tra qua lai lịch thần tượng.
Ngân Câu gia tộc ở Thần Đô lực lượng khổng lồ, đây chính là một trong Tứ đại môn phiệt, dùng lực lượng của bọn hắn, nhất định sẽ tìm được càng nhiều manh mối hơn nữa, có lẽ có thể bắt tay từ Ngân Câu gia tộc.
Phong Phi Vân hiện giờ nắm giữ được hai manh mối:
Thứ nhất, Tấn Hà bá miếu;
Thứ hai, Ngân Câu gia tộc.
- Phong Đại thiếu chủ, hôm nay ngươi lấy hết danh tiếng, thật cao hứng a!
Vạn Hương Sầm mang theo hai nha hoàn áo tím đi tới sau lưng Phong Phi Vân, sắc mặt có chút không vui, hiển nhiên nàng đã biết rõ chuyện xảy ra trên Vấn Phật Thai.
Phong Phi Vân không nói một lời, cũng không có ý tứ trả lời.
- Chúng ta lần này tới Thần Đô, tất cả đều phải làm việc điệu thấp, vì một nữ nhân không liên quan, ngươi rõ ràng đắc tội Bạo Thiên Hầu Phủ, đắc tội cả phân nửa vương công quý tộc ở Thần Đô, cái này đối với chúng ta sẽ rất bất lợi.
Vạn Hương Sầm có chút tức giận.
- Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.
Phong Phi Vân thản nhiên nói.
Nói xong lời này, hắn trực tiếp leo lên Hồng Nha Phi Hạm, những tu sĩ trẻ tuổi tiến đến Bỉ Khâu Am quan sát thần tượng, cũng lục tục ngo ngoe quay về, Hồng Nha Phi Hạm muốn lần nữa xuất phát, trực chỉ Thần Đô.
Vạn Hương Sầm khuôn mặt như tuyết, lạnh như băng khiếp người, đặc biệt là lúc thấy bộ dáng không để nàng vào mắt kia của Phong Phi Vân thì trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Nàng cảm giác, cảm thấy, Phong Phi Vân nên dựa theo kế hoạch nàng đề ra để làm mới chính xác nhất.
Ầm ầm!
Hồng Nha Phi Hạm xuất phát.
Sóng nước bị kích thích, trở mình đãng ra sóng nước cao hơn m, tựa như một đóa sóng nước phiêu phù vậy.
Từ Bỉ Khâu Am đến Thần Đô, chỉ có gần nửa ngày đường thủy, dùng tốc độ của Hồng Nha Phi Hạm, trước khi trời tối là có thể đến nơi
- Ta vừa nhận được tin tức, Ngọa Long Sinh đã đến Thần Đô, tối nay sẽ định ngày hẹn chúng ta.
Vạn Hương Sầm nói ra.
Ngọa Long Sinh, chính là truyền nhân kiệt xuất nhất Binh Tiển thi động.
Có thể trở thành cường giả đệ nhất một đời tuổi trẻ thi động truyền thừa cổ xưa, Ngọa Long Sinh tự nhiên không phải nhân vật tầm thường, mặc dù không đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng chiến lực cùng cảnh giới cũng không hề dưới thiên tài cấp bậc sử thi.
Hơn nữa, người này là cường giả thành danh lâu năm, là n nhân vật cùng thế hệ với những người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.
Phong Phi Vân nói:
- Hắn vì sao lại vội vã gặp chúng ta như vậy?
- Chuyện này thì ta không biết được?
Vạn Hương Sầm nói.
Phong Phi Vân nghĩ tới hộp Huyền Ngọc màu đen trong Giới Linh Thạch kia, tà khí đầm đặc đến quá phận, Phong Mặc rốt cuộc đưa thứ gì cho Binh Tiển thi động?
Trên hộp Huyền Ngọc màu đen có khắc lục cấm vân, viết lấy quỷ tượng, mặc dù là Phong Phi Vân cũng không thể nào mở ra được.
Trung Hoàng Phủ, chính là Thần Tấn vương triều bát đại phủ chi nhất, vô luận là diện tích địa vực hay là nồng độ linh khí, mật độ nhân khẩu, các phủ khác đều không thể nào sánh được.
Có thể nói, một cái Trung Hoàng Phủ, một cái Địa Tử Phủ, hai cái động phủ này cộng lại, cũng đã chiếm gần nửa diện tích địa vực Thần Tấn vương triều, tám tầng nhân khẩu, tuyệt đại đa số tiên giáo, gia tộc đều thành lập ở chỗ này, là Trung Nguyên nội địa.
Trong đó, Trung Hoàng Phủ tổng cộng chia làm quận.
Địa vực mỗi quận đều rộng lớn, vô biên vô hạn, có vài chục ức người sinh tồn, tiên môn mọc lên san sát như rừng, gia tộc chi chít như sao trên trời, thiên tài tuấn kiệt tầng tầng lớp lớp.
Toàn bộ Trung Hoàng Phủ đều được nắm giữ vững vàng trong tay triều đình, thiết lập "Phủ chủ", mỗi một quận đều có "Quận chúa", dưới quận có "Thành", dưới thành có huyện nha, cổ trấn, thôn lạc.
Một tầng một tầng, giống như hình thang, một mực được nắm giữ trong tay triều đình.
Kỳ thật Trung Hoàng Phủ chính là hạch tâm cả Thần Tấn vương triều, cho dù Thất phủ khác đã loạn đến lật trời, chỉ cần Trung Hoàng Phủ không loạn, như vậy Thần Tấn vương triều vẫn có thể vững như Thái Sơn, cho nên mặc dù hiện giờ Bắc Cương Phủ, Địa Tử Phủ, Nam Thái Phủ đã thoát ly khỏi sự khống chế của triều đình, nhưng ở Thần Đô vẫn không thấy nửa phần không khí khẩn trương, vẫn ngựa xe như nước, phồn hoa cường thịnh, như thái bình thịnh thế.
Thần Đô, ở vào bắc đẩu vị Trung Hoàng Phủ, lại tên là "Thần Quận", cũng có nghĩa là địa vực toàn bộ một quận đều là phạm vi Thần Đô.
Nơi này là trung tâm Thần Tấn vương triều danh xứng với thực, cơ hồ tất cả thế lực tu tiên trong thiên hạ đều có nhãn tuyến, phụ đệ, nhân mạch của mình ở Thần Đô, tụ tập văn hóa và Tu tiên giả đến từ thiên nam địa bắc, cơ hồ không ai có thể đi khắp Thần Đô, tòa Đại thành đệ nhất thiên hạ này quả thực bao hàm toàn diện, thiên hạ khó có thể tìm ra nơi thứ hai như thế.
Thần Đô tu sĩ tam vạn vạni cái này kỳ thật chỉ là số lượng tu sĩ ở trong Thần Đô, mà ở bên ngoài Thần Đô còn có một mảnh thành ngoại khu khổng lồ, phương viên chừng vạn dăm, tổng cộng cộng lại cũng lớn bằng một quận.