- Xem ra chỉ có trước tìm nơi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, sau đó lại đi xông cửa đoạt trấn, chỉ cần đi vào Thần Đô, quản thế lực Bắc Minh phiệt khổng lồ như thế nào, đoán chừng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất không dám lại ra tay ngoài sáng nữa.
Dạ Tiêu Tương cuối cùng nhất vẫn yên tĩnh ại, biết rõ trốn không thoát khỏi "ma chưởng" của Phong Phi Vân, nhíu đôi mi thanh tú lại nói:
- Bắc Minh phiệt ở Thần Đô, thậm chí ở toàn bộ Trung Hoàng Phủ thế lực rất lớn lớn, có thể điều động siêu cấp cường giả, hôm nay bảy mươi hai trọng trấn và chín đại quan tạp đều bị phong tỏa, bọn hắn muốn tìm được chúng ta chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vừa rồi ba lão già kia nói chuyện, nàng cũng đã nghe được, trong lòng đã đại khái suy đoán được là ngươi phương nào muốn bắt mình, muốn thoát khỏi tay người nọ quả thật còn khó hơn lên trời.
- Ta biết rõ!
Phong Phi Vân ôm Dạ Tiêu Tương vào trong ngực, ánh mắt nghiêm nghị, tiếp tục chạy về phía trước, tốc độ càng nhanh hơn nữa.
- Vậy chúng ta bây giờ còn nơi nào để đi nữa?
Trong lòng Dạ Tiêu Tương sinh ra một cổ bi ai, mình một lòng muốn muốn tự do, nhưng lại nhất định không được tự do, luôn có người muốn nhốt nàng vào trong "Lồng sắt"
Bắc Minh phiệt là một cái "Lồng sắt", Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao lại không phải là một "Lồng sắt" khác chứ?
Sau khi ra khỏi Tuyệt Sắc Lâu, nàng liền cho rằng có thể đạt được tự do mình muốn, có thể ẩn cư núi rừng, không cần bán rẻ tiếng cười, không cần lấy lòng người khác nữa, có thể làm chính mình, nhưng nàng cuối vẫn bị người bắt đưa đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, làm trụ cột của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.
Loại nữ nhân như mình, nhất định phải bị nhốt vào "Trong lồng", để người thưởng thức, tựa như một con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng, cho dù có được người yêu thích thế nào, bị người truy phủn thế nào, nhưng cuối cùng chỉ có thể vì người khác mà sống, không thể vì mình mà sống được.
Giờ phút này, bay lượn giữa trời xanh mây trắng, bị nam nhân lạ lẫm này ôm vào trong ngực, trong lòng ngược lại có một loại cảm giác tự do nói không nên lời, nàng cực kỳ hy vọng có thể cứ vậy bay đi, bay ra khỏi địa vực Thần Đô, bay đến một nơi không có bất kỳ người nào khác.
Nhưng nàng biết rõ đây chỉ là một loại hy vọng xa vời, loại bay lượn này nhất định sẽ dừng lại.
- Chính là trong chỗ này, Bỉ Khâu Sơn! Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, chúng ta sẽ trở quay lại nơi ngươi bị bắt đi!
Hai mắt Phong Phi Vân đã có thể nhìn thấy cỗ thần tượng khổng lồ đứng ở bên bờ Tấn Hà kia.
Phong Phi Vân cũng không bay đến trên đỉnh Bỉ Khâu Am, dù sao Bỉ Khâu Am cũng là thánh địa tu luyện Phật môn, đệ tử đông đảo, bên trong nhất định sẽ có tai mắt của Bắc Minh phiệt.
Phong Phi Vân đứng ở phía sau núi Bỉ Khâu Sơn, nơi này địa vực rộng lớn, bị rừng rậm bao trùm, phía dưới còn có Tấn Hà cuồn cuộn chảy xuôi, đối diện chính là một thần tượng cao hơn một ngàn trượng.
Đây chính là chỗ ẩn thân rồi.
- Cứ như vậy dừng lại rồi sao?
Dạ Tiêu Tương có chút thất lạc đứng trên mặt đất.
Phong Phi Vân hiển nhiên không nghe hiểu nàng ý nàng, nói:
- Đây chính là nơi an toàn nhất, người Tà Đạo Ám Vực chưa hẳn dám đến nơi đây lộng hành. Trước trốn ở đây một thời gian ngắn đi! Đợi một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi trở lại Thần Đô.
Phong Phi Vân đứng ở bên bờ Tấn Hà, ánh mắt sâu kín, nhìn qua thần tượng bên kia bờ sông, lại gặp được nàng, aizz!
Thần Tấn vương triều có thuyết pháp "Tam công cửu khanh thập bát hầu phủ", đều là cấp bậc nguyên lão khai triều, thừa kế truyền thừa hơn sáu nghìn năm, từ khi Thần Tấn vương triều khai triều đến nay đã có mặt, là trụ cột vững vàng của triều đình.
Trong Thần Đô còn có "Tam Công Miếu", bên trong cung phụng chính là "Tam công khai triều", ba người này vì Thần Tấn vương triều thành lập làm ra cống hiến cực lớn, mặc dù là tử tôn bọn hắn cũng có thể trọn đời thừa kế tước vị đại công.
Trong Đế Cung cũng lập nên "Vân Yên Tháp", bên trong cung phụng mười tám vị công thần khai quốc, "Vân Yên thập bát công thần", mỗi một vị công thần đều được phong làm "Thiên hầu", phụ trách thống lĩnh mười tám lộ khai quốc cường đại nhất Thần Tấn vương triều, có Thiên hầu nắm giữ trong tay mấy ngàn vạn Thần Võ, có Thiên hầu cường đại, thậm chí còn nắm giữ lấy mấy tỷ Thần Võ Quân.
Hoàng tộc, Tam công, thập bát Thiên hầu liền hợp thành hệ thống "Vương công quý tộc" mạnh nhất toàn bộ Thần Tấn vương triều, trải rộng toàn bộ tám vị phủ chủ Thần Tấn vương triều, quận chúa phía dưới phủ chủ cơ hồ đều là từ trong những tử tôn vương công quý tộc này ra đời, hoặc là môn sinh của những vương công quý tộc này mới có tư cách chen vào tầng trên triều đình.
Tam công và thập bát Thiên hầu, đều có đất phong của mình, cũng được xưng là "Tư lĩnh", ở trong đất phong có thể bồi dưỡng thế lực thuộc về mình.
Tam công và thập bát Thiên hầu đều là tồn tại có thực quyền, căn bản không phải "Cửu khanh" có thể so sánh được, Cửu khanh ở trong triều đình địa vị rất cao, nhưng phần lớn đều là quan văn, hơn nữa đều là cấp dưới của Thái Tế, lực ảnh hưởng căn bản không đáng giá nhắc tới.
Trong "Tam công" có: Thái Tế, Thái Sư, Thái Phó.
Trong đó, Thái Tế quyền lợi lớn nhất.
Mà Thái Tế của Thần Tấn vương triều chính là gia chủ Bắc Minh phiệt, "Bắc Minh Mặc Thủ" .
Thân phận Thái Tế tăng thêm thân phận gia chủ Bắc Minh phiệt, một trong Tứ đại môn phiệt lập tức khiến Bắc Minh Mặc Thủ đã trở thành người có quyền lực lớn nhất khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều ngoại trừ Tần Đế ra mà ngay cả trong thập bát Thiên hầu cũng có đến một phần ba người nghe lệnh Bắc Minh Mặc Thủ, phụ thuộc vào vị Thái Tế đại nhân này.
Bắc Minh phiệt, Thái Tế phủ!
Nó ở vào nơi giàu có nhất Thần Đô, chung quanh đều là cổng và sân đại viện. Nhưng ở trước mặt Thái Tế phủ lại có vẻ hơi thấp bé.
- Vô liêm sỉ! Vì một nữ tử thành lâu rõ ràng làm ra chuyện như thế, nếu chuyện bị bại lộ, danh dự của Bắc Minh phiệt chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát mất.
Bắc Minh Mặc Thủ bàn tay vỗ vào trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, trực tiếp khiến trung niên nhân ở đối diện hắn sợ tới mức lùi về sau vài bước.
Người này nhìn qua hơn năm mươi tuổi, thân hình thoáng mập mạp, chính là đệ đệ của Bắc Minh Mặc Thủ, Bắc Minh Thương.
Bắc Minh Mặc Thủ ở Thần Đô có một tên hiệu, gọi là "Bắc Minh hồ ly", cho tới bây giờ đều luôn vui mừng không lộ ra mặt, coi như là trời sập xuống, hắn cũng có thể không sợ hãi, hôm nay là lần đầu hắn tỏ vẻ tức giận như vây.
Mặc dù Bắc Minh Thương là thân đệ đệ hắn cũng cực kỳ hoảng sợ, nói:
- Đại ca, chuyện cũng đã xảy ra, ta cũng không nghĩ tới nửa đường lại giết ra một tên Yêu Ma Chi Tử, nếu không có hắn, căn bản sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện, nói không chừng Dạ Tiêu Tương hiện giờ đã bị đưa vào Thái Tế phủ rồi.
Điều động người bắt Dạ Tiêu Tương chính là vị đệ đệ duy nhất của Thái Tế, "Bắc Minh Thương" .
- Xem ra chỉ có trước tìm nơi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, sau đó lại đi xông cửa đoạt trấn, chỉ cần đi vào Thần Đô, quản thế lực Bắc Minh phiệt khổng lồ như thế nào, đoán chừng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất không dám lại ra tay ngoài sáng nữa.
Dạ Tiêu Tương cuối cùng nhất vẫn yên tĩnh ại, biết rõ trốn không thoát khỏi "ma chưởng" của Phong Phi Vân, nhíu đôi mi thanh tú lại nói:
- Bắc Minh phiệt ở Thần Đô, thậm chí ở toàn bộ Trung Hoàng Phủ thế lực rất lớn lớn, có thể điều động siêu cấp cường giả, hôm nay bảy mươi hai trọng trấn và chín đại quan tạp đều bị phong tỏa, bọn hắn muốn tìm được chúng ta chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vừa rồi ba lão già kia nói chuyện, nàng cũng đã nghe được, trong lòng đã đại khái suy đoán được là ngươi phương nào muốn bắt mình, muốn thoát khỏi tay người nọ quả thật còn khó hơn lên trời.
- Ta biết rõ!
Phong Phi Vân ôm Dạ Tiêu Tương vào trong ngực, ánh mắt nghiêm nghị, tiếp tục chạy về phía trước, tốc độ càng nhanh hơn nữa.
- Vậy chúng ta bây giờ còn nơi nào để đi nữa?
Trong lòng Dạ Tiêu Tương sinh ra một cổ bi ai, mình một lòng muốn muốn tự do, nhưng lại nhất định không được tự do, luôn có người muốn nhốt nàng vào trong "Lồng sắt"
Bắc Minh phiệt là một cái "Lồng sắt", Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao lại không phải là một "Lồng sắt" khác chứ?
Sau khi ra khỏi Tuyệt Sắc Lâu, nàng liền cho rằng có thể đạt được tự do mình muốn, có thể ẩn cư núi rừng, không cần bán rẻ tiếng cười, không cần lấy lòng người khác nữa, có thể làm chính mình, nhưng nàng cuối vẫn bị người bắt đưa đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, làm trụ cột của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.
Loại nữ nhân như mình, nhất định phải bị nhốt vào "Trong lồng", để người thưởng thức, tựa như một con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng, cho dù có được người yêu thích thế nào, bị người truy phủn thế nào, nhưng cuối cùng chỉ có thể vì người khác mà sống, không thể vì mình mà sống được.
Giờ phút này, bay lượn giữa trời xanh mây trắng, bị nam nhân lạ lẫm này ôm vào trong ngực, trong lòng ngược lại có một loại cảm giác tự do nói không nên lời, nàng cực kỳ hy vọng có thể cứ vậy bay đi, bay ra khỏi địa vực Thần Đô, bay đến một nơi không có bất kỳ người nào khác.
Nhưng nàng biết rõ đây chỉ là một loại hy vọng xa vời, loại bay lượn này nhất định sẽ dừng lại.
- Chính là trong chỗ này, Bỉ Khâu Sơn! Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, chúng ta sẽ trở quay lại nơi ngươi bị bắt đi!
Hai mắt Phong Phi Vân đã có thể nhìn thấy cỗ thần tượng khổng lồ đứng ở bên bờ Tấn Hà kia.
Phong Phi Vân cũng không bay đến trên đỉnh Bỉ Khâu Am, dù sao Bỉ Khâu Am cũng là thánh địa tu luyện Phật môn, đệ tử đông đảo, bên trong nhất định sẽ có tai mắt của Bắc Minh phiệt.
Phong Phi Vân đứng ở phía sau núi Bỉ Khâu Sơn, nơi này địa vực rộng lớn, bị rừng rậm bao trùm, phía dưới còn có Tấn Hà cuồn cuộn chảy xuôi, đối diện chính là một thần tượng cao hơn một ngàn trượng.
Đây chính là chỗ ẩn thân rồi.
- Cứ như vậy dừng lại rồi sao?
Dạ Tiêu Tương có chút thất lạc đứng trên mặt đất.
Phong Phi Vân hiển nhiên không nghe hiểu nàng ý nàng, nói:
- Đây chính là nơi an toàn nhất, người Tà Đạo Ám Vực chưa hẳn dám đến nơi đây lộng hành. Trước trốn ở đây một thời gian ngắn đi! Đợi một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi trở lại Thần Đô.
Phong Phi Vân đứng ở bên bờ Tấn Hà, ánh mắt sâu kín, nhìn qua thần tượng bên kia bờ sông, lại gặp được nàng, aizz!
Thần Tấn vương triều có thuyết pháp "Tam công cửu khanh thập bát hầu phủ", đều là cấp bậc nguyên lão khai triều, thừa kế truyền thừa hơn sáu nghìn năm, từ khi Thần Tấn vương triều khai triều đến nay đã có mặt, là trụ cột vững vàng của triều đình.
Trong Thần Đô còn có "Tam Công Miếu", bên trong cung phụng chính là "Tam công khai triều", ba người này vì Thần Tấn vương triều thành lập làm ra cống hiến cực lớn, mặc dù là tử tôn bọn hắn cũng có thể trọn đời thừa kế tước vị đại công.
Trong Đế Cung cũng lập nên "Vân Yên Tháp", bên trong cung phụng mười tám vị công thần khai quốc, "Vân Yên thập bát công thần", mỗi một vị công thần đều được phong làm "Thiên hầu", phụ trách thống lĩnh mười tám lộ khai quốc cường đại nhất Thần Tấn vương triều, có Thiên hầu nắm giữ trong tay mấy ngàn vạn Thần Võ, có Thiên hầu cường đại, thậm chí còn nắm giữ lấy mấy tỷ Thần Võ Quân.
Hoàng tộc, Tam công, thập bát Thiên hầu liền hợp thành hệ thống "Vương công quý tộc" mạnh nhất toàn bộ Thần Tấn vương triều, trải rộng toàn bộ tám vị phủ chủ Thần Tấn vương triều, quận chúa phía dưới phủ chủ cơ hồ đều là từ trong những tử tôn vương công quý tộc này ra đời, hoặc là môn sinh của những vương công quý tộc này mới có tư cách chen vào tầng trên triều đình.
Tam công và thập bát Thiên hầu, đều có đất phong của mình, cũng được xưng là "Tư lĩnh", ở trong đất phong có thể bồi dưỡng thế lực thuộc về mình.
Tam công và thập bát Thiên hầu đều là tồn tại có thực quyền, căn bản không phải "Cửu khanh" có thể so sánh được, Cửu khanh ở trong triều đình địa vị rất cao, nhưng phần lớn đều là quan văn, hơn nữa đều là cấp dưới của Thái Tế, lực ảnh hưởng căn bản không đáng giá nhắc tới.
Trong "Tam công" có: Thái Tế, Thái Sư, Thái Phó.
Trong đó, Thái Tế quyền lợi lớn nhất.
Mà Thái Tế của Thần Tấn vương triều chính là gia chủ Bắc Minh phiệt, "Bắc Minh Mặc Thủ" .
Thân phận Thái Tế tăng thêm thân phận gia chủ Bắc Minh phiệt, một trong Tứ đại môn phiệt lập tức khiến Bắc Minh Mặc Thủ đã trở thành người có quyền lực lớn nhất khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều ngoại trừ Tần Đế ra mà ngay cả trong thập bát Thiên hầu cũng có đến một phần ba người nghe lệnh Bắc Minh Mặc Thủ, phụ thuộc vào vị Thái Tế đại nhân này.
Bắc Minh phiệt, Thái Tế phủ!
Nó ở vào nơi giàu có nhất Thần Đô, chung quanh đều là cổng và sân đại viện. Nhưng ở trước mặt Thái Tế phủ lại có vẻ hơi thấp bé.
- Vô liêm sỉ! Vì một nữ tử thành lâu rõ ràng làm ra chuyện như thế, nếu chuyện bị bại lộ, danh dự của Bắc Minh phiệt chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát mất.
Bắc Minh Mặc Thủ bàn tay vỗ vào trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, trực tiếp khiến trung niên nhân ở đối diện hắn sợ tới mức lùi về sau vài bước.
Người này nhìn qua hơn năm mươi tuổi, thân hình thoáng mập mạp, chính là đệ đệ của Bắc Minh Mặc Thủ, Bắc Minh Thương.
Bắc Minh Mặc Thủ ở Thần Đô có một tên hiệu, gọi là "Bắc Minh hồ ly", cho tới bây giờ đều luôn vui mừng không lộ ra mặt, coi như là trời sập xuống, hắn cũng có thể không sợ hãi, hôm nay là lần đầu hắn tỏ vẻ tức giận như vây.
Mặc dù Bắc Minh Thương là thân đệ đệ hắn cũng cực kỳ hoảng sợ, nói:
- Đại ca, chuyện cũng đã xảy ra, ta cũng không nghĩ tới nửa đường lại giết ra một tên Yêu Ma Chi Tử, nếu không có hắn, căn bản sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện, nói không chừng Dạ Tiêu Tương hiện giờ đã bị đưa vào Thái Tế phủ rồi.
Điều động người bắt Dạ Tiêu Tương chính là vị đệ đệ duy nhất của Thái Tế, "Bắc Minh Thương" .