Đông Phương Kính Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ một ít bộ phận manh mối liền nhìn thấu chân tướng sự việc này, tuy rằng trong đó còn có chút sai sót, nhưng cũng không quan trọng lắm, tựa như mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt nàng vậy.
Về mặt phân tích sự việc, Đông Phương Kính Thủy hiển nhiên không bằng muội muội của hắn rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt, lại nói:
- Tại Thần Đô, Bắc Minh lão hồ ly muốn giết một người, ngươi đó còn có thể sống sao?
- Quả thật là không.
Đông Phương Kính Thủy nghĩ nghĩ, vừa cười nói:
- Bất quá, Đông Phương đại tiểu thư ngươi nếu muốn bảo vệ một người, chỉ sợ cũng không có ai giết được. Phong Phi Vân thật sự là một kẻ ngu, nếu hắn chịu cầu Đông Phương đại tiểu thư chúng ta, đoán chừng sẽ không phải chết rồi.
- Ta cùng hắn có hay không một tia liên quan, hắn cầu ta cũng vô dụng.
Đông Phương Kính Nguyệt có chút nâng trán lên, đôi mắt dễ thương như hạnh, nhìn chằm chằm vào đối diện Tấn Hà.
Đông Phương Kính Thủy cười nói:
- Ta sao lại ngửi được chút vị chua thế?
- Đó là do mũi ngươi có vấn đề rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Vậy vì sao có ít người, rõ ràng nói muốn tới cười nhạo Phong Phi Vân, nhưng khi thấy Phong Phi Vân cùng với nữ tử khác anh anh em em lại nhìn không được, vung tay liền rời đi, còn vụng trộm trốn đến bên kia bờ sông giám thị bọn hắn chứ. Ngươi nói trong lòng ngươi là đang nghĩ gì thế?
Đông Phương Kính Thủy nói.
- Ai nói ta đang giám thị bọn hắn?
Đông Phương Kính Nguyệt có chút tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Đông Phương Kính Thủy, nói:
- Ta chỉ là đang đợi tòa quỷ thôn kia xuất hiện, ta mới đối với Yêu Ma Chi Tử, Dạ đại gia gì đó, một chút hứng thú cũng không có.
- Lại nói giờ cách trời tối vẫn còn sớm, quỷ thôn nhất thời bán hội cũng sẽ không xuất hiện, nếu không chúng ta đến thị trấn đi bộ một vòng đi?
Đông Phương Kính Thủy cười nói.
- Muốn đi, tự ngươi đi thôi!
Đông Phương Kính Nguyệt sao có thể không nghe ra ca ca đang cười nhạo mình, nhưng muốn nàng rời đi, nàng quả thật là không làm được.
Đông Phương Kính Thủy tự nhiên sẽ không đi, vẫn lưu lại đứng ở bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt.
Thật lâu sau, suy tư thật lâu, Đông Phương Kính Nguyệt mới lại từ từ nói:
- Ngươi nói là ta đẹp, hay là Dạ Tiêu Tương đẹp hơn? Không cho cười.
- Tốt, ta không cười. Tự nhiên là ngươi đẹp hơn, thiên hạ mỹ nhân tuy nhiều, nhưng lại không có một ai có thể sánh được với muội muội ta cả.
Đông Phương Kính Thủy nói người lại đều là lời thật, cũng không phải đang qua loa nàng.
Bởi vì dung mạo Đông Phương Kính Nguyệt cùng thần tượng bên bờ Tấn Hà thật sự quá giống, vì tránh gây ra oanh động không cần thiết cho nên nàng một mực đều dùng lụa trắng che mặt, người từng thấy qua dung mạo chính thức của nàng đã ít càng thêm ít, thân ca ca Đông Phương Kính Thủy này chính là một trong số đó.
- Ngân Câu gia tộc chúng ta có phải là gia tộc giàu có nhất thiên hạ không?
Đông Phương Kính Nguyệt lại nói.
- Đó là tự nhiên, quốc khố cũng không giàu có bằng gia tộc bọn ta.
Đông Phương Kính Thủy nói.
- Là tu vi của ta cao, hay là tu vị Dạ Tiêu Tương cao?
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Ngươi không chỉ tu vị cao hơn nàng, hơn nữa còn thông minh hơn nàng nhiều lắm.
Đông Phương Kính Thủy lại nói.
Đông Phương Kính Nguyệt im lặng, sau nửa ngày mới nói:
- Ta hiểu rồi, tên đần Phong Phi Vân kia nhất định là thích tài hoa của Dạ Tiêu Tương, cảm thấy tạo nghệ âm luật của Dạ Tiêu Tương chính là đệ nhất thiên hạ.
Đông Phương Kính Thủy nhẹ gật đầu, tán thán nói:
- Âm luật tạo nghệ của Dạ đại gia đích thật là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể so sánh, đặc biệt là tiếng tiêu của nàng có thể khiến người ở trong tuyệt cảnh sinh ra dục vọng muốn sống mãnh liệt, có thể khiến cự kình cũng đánh mất phương hướng trong đó, có thể khiến người sinh ra tâm linh xúc động, cùng tiếng tiêu cùng nhau cười vui, cùng nhau rơi lệ...
- Vậy ngươi cảm thấy tỳ bà của ta có thể sánh với tiêu của nàng không?
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Cái này...
Đông Phương Kính Thủy trong lòng tim đập mạnh một cú, nói:
- Tiểu muội, ngươi muốn làm gì vậy?
- Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt hiện lên một đạo kỳ quang.
Chợt, bên kia bờ sông chợt có một cổ khí tượng khổng lồ đương không mà lên, tựa như thiên quân vạn mã ập tới.
Đông Phương Kính Thủy khóe miệng nhảy lên, cười nói:
- Có Vương giả một đời tuổi trẻ đến, Phong Phi Vân hôm nay sợ rằng phải có một trận ác chiến rồi.
Phong Phi Vân cũng cảm thấy một cổ khí tức mưa gió nổi lên
Mà đồng thời lúc đó cũng xuất hiện hai tài tuấn một đời tuổi trẻ đứng ở ngay bờ Tấn Hà.
Ở trong đó có một vị thiên tài sử thi trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 và một vị Vương giả một đời tuổi trẻ.
Cái gọi là Vương giả một đời tuổi trẻ, chỉ chính là nghịch thiên tài tuấn tu vị Thiên Mệnh đệ tam trọng, tu vi của bọn hắn chỉ dưới mười người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, mà ngay cả một ít thiên tài tân sinh trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 cũng chưa hẳn là đối thủ của Vương giả một đời tuổi trẻ.
Có thể được xưng là Vương giả một đời tuổi trẻ, đều là tu sĩ thành danh mấy chục năm, chính như Binh Tiển thi động đệ nhất thiên tài "Ngọa Long Sinh" chính là thuộc về Vương giả một đời tuổi trẻ.
- Thật sự là thật trùng hợp, một lần rõ ràng gặp được hai người quen.
Lệnh Đông Lai ăn mặc một thân áo giáp, uy phong lẫm lẫm, trên người mang theo một cổ số mệnh chi lực cường đại.
Rất nhiều ngày không gặp, vị thần tướng trẻ tuổi nhất Thần Võ Quân này tu vị lại càng thêm cường đại rồi.
Cùng Lệnh Đông Lai sóng vai mà đứng chính là một vị Vương giả một đời tuổi trẻ, khí độ trên người bất phàm, mang đến cho người một loại cảm giác mờ ảo lâm uyên xem sương mù.
Mà ở sau lưng hai người bọn họ còn có ba vị thiên tài cấp bậc Bá chủ một đời tuổi trẻ, đều là cẩm y hoa bào, phú quý bức người, trên người kèm theo khí tượng, đi tới nơi này đều là một phương đại nhân vật cả.
Cái gọi là Bá chủ một đời tuổi trẻ, chỉ chính là nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhị trọng, có thể trong vòng mấy chục năm trùng kích đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, tương lai phần lớn đều có thể đạt tới cảnh giới cấp bậc cự kình, tự nhiên có thể được xưng là "Bá chủ một đời tuổi trẻ" .
Đương nhiên nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là những người này phần lớn đều có bối cảnh cường đại, bình thường đều là người thừa kế các thế lực tu tiên lớn, lực lượng có thể điều động trong tay không phải chuyện đùa.
Một cái thiên tài cấp bậc sử thi, một Vương giả một đời tuổi trẻ, ba Bá chủ một đời tuổi trẻ, loại tổ hợp này, đi tới chỗ nào đều có thể quét ngang một phương.
Nếu là người khác đoán chừng đã bị dọa đến đứng không vững bước chân, nhưng Phong Phi Vân lại có vẻ phong khinh vân đạm, đàm tiếu nói:
- Thì ra là Lệnh tướng quân, thật là đã lâu không gặp.
Ở Thần Tấn vương triều, luận thiên phú, Phong Phi Vân có thể xếp hạng đệ nhất.
Nhưng luận số mệnh, phải kể đến Lệnh Đông Lai rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ một ít bộ phận manh mối liền nhìn thấu chân tướng sự việc này, tuy rằng trong đó còn có chút sai sót, nhưng cũng không quan trọng lắm, tựa như mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt nàng vậy.
Về mặt phân tích sự việc, Đông Phương Kính Thủy hiển nhiên không bằng muội muội của hắn rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt, lại nói:
- Tại Thần Đô, Bắc Minh lão hồ ly muốn giết một người, ngươi đó còn có thể sống sao?
- Quả thật là không.
Đông Phương Kính Thủy nghĩ nghĩ, vừa cười nói:
- Bất quá, Đông Phương đại tiểu thư ngươi nếu muốn bảo vệ một người, chỉ sợ cũng không có ai giết được. Phong Phi Vân thật sự là một kẻ ngu, nếu hắn chịu cầu Đông Phương đại tiểu thư chúng ta, đoán chừng sẽ không phải chết rồi.
- Ta cùng hắn có hay không một tia liên quan, hắn cầu ta cũng vô dụng.
Đông Phương Kính Nguyệt có chút nâng trán lên, đôi mắt dễ thương như hạnh, nhìn chằm chằm vào đối diện Tấn Hà.
Đông Phương Kính Thủy cười nói:
- Ta sao lại ngửi được chút vị chua thế?
- Đó là do mũi ngươi có vấn đề rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Vậy vì sao có ít người, rõ ràng nói muốn tới cười nhạo Phong Phi Vân, nhưng khi thấy Phong Phi Vân cùng với nữ tử khác anh anh em em lại nhìn không được, vung tay liền rời đi, còn vụng trộm trốn đến bên kia bờ sông giám thị bọn hắn chứ. Ngươi nói trong lòng ngươi là đang nghĩ gì thế?
Đông Phương Kính Thủy nói.
- Ai nói ta đang giám thị bọn hắn?
Đông Phương Kính Nguyệt có chút tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Đông Phương Kính Thủy, nói:
- Ta chỉ là đang đợi tòa quỷ thôn kia xuất hiện, ta mới đối với Yêu Ma Chi Tử, Dạ đại gia gì đó, một chút hứng thú cũng không có.
- Lại nói giờ cách trời tối vẫn còn sớm, quỷ thôn nhất thời bán hội cũng sẽ không xuất hiện, nếu không chúng ta đến thị trấn đi bộ một vòng đi?
Đông Phương Kính Thủy cười nói.
- Muốn đi, tự ngươi đi thôi!
Đông Phương Kính Nguyệt sao có thể không nghe ra ca ca đang cười nhạo mình, nhưng muốn nàng rời đi, nàng quả thật là không làm được.
Đông Phương Kính Thủy tự nhiên sẽ không đi, vẫn lưu lại đứng ở bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt.
Thật lâu sau, suy tư thật lâu, Đông Phương Kính Nguyệt mới lại từ từ nói:
- Ngươi nói là ta đẹp, hay là Dạ Tiêu Tương đẹp hơn? Không cho cười.
- Tốt, ta không cười. Tự nhiên là ngươi đẹp hơn, thiên hạ mỹ nhân tuy nhiều, nhưng lại không có một ai có thể sánh được với muội muội ta cả.
Đông Phương Kính Thủy nói người lại đều là lời thật, cũng không phải đang qua loa nàng.
Bởi vì dung mạo Đông Phương Kính Nguyệt cùng thần tượng bên bờ Tấn Hà thật sự quá giống, vì tránh gây ra oanh động không cần thiết cho nên nàng một mực đều dùng lụa trắng che mặt, người từng thấy qua dung mạo chính thức của nàng đã ít càng thêm ít, thân ca ca Đông Phương Kính Thủy này chính là một trong số đó.
- Ngân Câu gia tộc chúng ta có phải là gia tộc giàu có nhất thiên hạ không?
Đông Phương Kính Nguyệt lại nói.
- Đó là tự nhiên, quốc khố cũng không giàu có bằng gia tộc bọn ta.
Đông Phương Kính Thủy nói.
- Là tu vi của ta cao, hay là tu vị Dạ Tiêu Tương cao?
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Ngươi không chỉ tu vị cao hơn nàng, hơn nữa còn thông minh hơn nàng nhiều lắm.
Đông Phương Kính Thủy lại nói.
Đông Phương Kính Nguyệt im lặng, sau nửa ngày mới nói:
- Ta hiểu rồi, tên đần Phong Phi Vân kia nhất định là thích tài hoa của Dạ Tiêu Tương, cảm thấy tạo nghệ âm luật của Dạ Tiêu Tương chính là đệ nhất thiên hạ.
Đông Phương Kính Thủy nhẹ gật đầu, tán thán nói:
- Âm luật tạo nghệ của Dạ đại gia đích thật là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể so sánh, đặc biệt là tiếng tiêu của nàng có thể khiến người ở trong tuyệt cảnh sinh ra dục vọng muốn sống mãnh liệt, có thể khiến cự kình cũng đánh mất phương hướng trong đó, có thể khiến người sinh ra tâm linh xúc động, cùng tiếng tiêu cùng nhau cười vui, cùng nhau rơi lệ...
- Vậy ngươi cảm thấy tỳ bà của ta có thể sánh với tiêu của nàng không?
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Cái này...
Đông Phương Kính Thủy trong lòng tim đập mạnh một cú, nói:
- Tiểu muội, ngươi muốn làm gì vậy?
- Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt hiện lên một đạo kỳ quang.
Chợt, bên kia bờ sông chợt có một cổ khí tượng khổng lồ đương không mà lên, tựa như thiên quân vạn mã ập tới.
Đông Phương Kính Thủy khóe miệng nhảy lên, cười nói:
- Có Vương giả một đời tuổi trẻ đến, Phong Phi Vân hôm nay sợ rằng phải có một trận ác chiến rồi.
Phong Phi Vân cũng cảm thấy một cổ khí tức mưa gió nổi lên
Mà đồng thời lúc đó cũng xuất hiện hai tài tuấn một đời tuổi trẻ đứng ở ngay bờ Tấn Hà.
Ở trong đó có một vị thiên tài sử thi trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 và một vị Vương giả một đời tuổi trẻ.
Cái gọi là Vương giả một đời tuổi trẻ, chỉ chính là nghịch thiên tài tuấn tu vị Thiên Mệnh đệ tam trọng, tu vi của bọn hắn chỉ dưới mười người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, mà ngay cả một ít thiên tài tân sinh trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 cũng chưa hẳn là đối thủ của Vương giả một đời tuổi trẻ.
Có thể được xưng là Vương giả một đời tuổi trẻ, đều là tu sĩ thành danh mấy chục năm, chính như Binh Tiển thi động đệ nhất thiên tài "Ngọa Long Sinh" chính là thuộc về Vương giả một đời tuổi trẻ.
- Thật sự là thật trùng hợp, một lần rõ ràng gặp được hai người quen.
Lệnh Đông Lai ăn mặc một thân áo giáp, uy phong lẫm lẫm, trên người mang theo một cổ số mệnh chi lực cường đại.
Rất nhiều ngày không gặp, vị thần tướng trẻ tuổi nhất Thần Võ Quân này tu vị lại càng thêm cường đại rồi.
Cùng Lệnh Đông Lai sóng vai mà đứng chính là một vị Vương giả một đời tuổi trẻ, khí độ trên người bất phàm, mang đến cho người một loại cảm giác mờ ảo lâm uyên xem sương mù.
Mà ở sau lưng hai người bọn họ còn có ba vị thiên tài cấp bậc Bá chủ một đời tuổi trẻ, đều là cẩm y hoa bào, phú quý bức người, trên người kèm theo khí tượng, đi tới nơi này đều là một phương đại nhân vật cả.
Cái gọi là Bá chủ một đời tuổi trẻ, chỉ chính là nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhị trọng, có thể trong vòng mấy chục năm trùng kích đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, tương lai phần lớn đều có thể đạt tới cảnh giới cấp bậc cự kình, tự nhiên có thể được xưng là "Bá chủ một đời tuổi trẻ" .
Đương nhiên nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là những người này phần lớn đều có bối cảnh cường đại, bình thường đều là người thừa kế các thế lực tu tiên lớn, lực lượng có thể điều động trong tay không phải chuyện đùa.
Một cái thiên tài cấp bậc sử thi, một Vương giả một đời tuổi trẻ, ba Bá chủ một đời tuổi trẻ, loại tổ hợp này, đi tới chỗ nào đều có thể quét ngang một phương.
Nếu là người khác đoán chừng đã bị dọa đến đứng không vững bước chân, nhưng Phong Phi Vân lại có vẻ phong khinh vân đạm, đàm tiếu nói:
- Thì ra là Lệnh tướng quân, thật là đã lâu không gặp.
Ở Thần Tấn vương triều, luận thiên phú, Phong Phi Vân có thể xếp hạng đệ nhất.
Nhưng luận số mệnh, phải kể đến Lệnh Đông Lai rồi.