Phong Phi Vân dù nói thế nào cũng có ân với nàng, nếu không phải Phong Phi Vân ra tay cứu nàng ra từ trong tay Bắc Minh phiệt thì nàng chỉ sợ đã bị đưa vào Thái Tế phủ, bị một lão già họm hẹm chà đạp rồi.
- Ta không nên buộc hắn! Nếu không phải ta cố ý muốn hắn tới tiểu trấn này giúp những cư dân ở đây khu quỷ, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không tới đây, nếu hắn không tới đây thì những người này cũng không tìm ra hắn được, hôm nay cũng không bị nhiều người khi dễ như vậy rồi, đều tại ta, đều tại ta.
Trong lòng Dạ Tiêu Tương ảo não không thôi, tự trách bất an.
Nàng cảm thấy là mình đã hại Phong Phi Vân.
- Mấy vị này đều là Bá chủ tuổi trẻ nổi danh ở Thần Đô, hắn đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, khẳng định không phải đối thủ của những người này. . .
Dạ Tiêu Tương lo lắng không thôi, nếu Phong Phi Vân hôm nay chết trong tay những người này, vậy thì nàng sẽ tự trách cả đời.
- Nguy rồi! Phong Phi Vân sợ thật sự sẽ có tai nạn, ta đã cảm giác được lực lượng trong thân thể hắn đang cấp tốc xói mòn, đừng nói là Lệnh Đông Lai, coi như là Tuân Du cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Đông Phương Kính Thủy ánh mắt ngưng trọng, có chút nhìn chằm chằm vào muội muội mình, nói:
- Ngươi thật sự không có ý định ra tay sao?
- Chờ một chút đi!
Đông Phương Kính Nguyệt hai mắt hàm yên, mang theo một loại linh tính, Phong Phi Vân, nếu ngươi thật sự chỉ có chút bổn sự ấy thì cũng khiến ta quá thất vọng rồi, cho dù muốn thua cũng phải thua trong tay người cấp bậc như Lệnh Đông Lai, sao có thể thua trong tay thuộc hạ người khác được.
Lệnh Đông Lai đã từng tự mình đến Long Hồ, đến nhà bái phỏng qua gia chủ Ngân Câu gia tộc, gia chủ Ngân Câu gia tộc sau khi gặp qua hắn đã có đánh giá cực cao về hắn, xưng hắn là thiên phú đệ nhất nhân mà bình sinh mình được thấy, vô cùng thưởng thức hắn.
Gia chủ Ngân Câu gia tộc từng nói chuyện qua với Đông Phương Kính Nguyệt, mặc dù không nói rõ, nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra, muốn để Đông Phương Kính Nguyệt cùng Lệnh Đông Lai lấy nhau.
Dù sao một vị thiên tài tuyệt đỉnh, có được tiềm lực vô cùng, chỉ cần không chết non thì tương lai nhất định có thể trở thành một vị kiêu hùng ngạo thị thiên hạ.
Loại người nhìn xa trông rộng như gia chủ Ngân Câu gia tộc, tự nhiên muốn thu loại thiên tài cấp bậc như Lệnh Đông Lai vào dưới trướng mình, mà biện pháp tốt nhất chính là thông hôn.
Chỉ có điều lúc ấy tất cả mọi người Ngân Câu gia tộc đều biết rõ, Đông Phương Kính Nguyệt đối với Phong Phi Vân đã thầm sinh tình, hơn nữa Phong Phi Vân lúc ấy lại là Thần Vương truyền nhân, thiên tài đệ nhất thiên hạ, luận tiềm lực càng ở trên Lệnh Đông Lai, cho nên gia chủ Ngân Câu gia tộc mới không tùy tiện đáp ứng Lệnh Đông Lai.
Chẳng qua hiện giờ lại không giống với lúc trước, Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ không nhiều, cùng Lệnh Đông Lai đã là một người trên trời, một người dưới đất, nếu Lệnh Đông Lai lần nữa tiến đến Long Hồ bái phỏng, nói không chừng gia chủ Ngân Câu gia tộc sẽ chủ động đưa ra chuyện kết hôn cũng nên.
Cũng chính vì gia chủ Ngân Câu gia tộc nhiều lần nhắc đến cái tên Lệnh Đông Lai ở bên tai mình nên Đông Phương Kính Nguyệt mới tận lực nhớ kỹ người này, nếu Phong Phi Vân có thể thua ở trong tay vị thiên tài cấp bậc sử thi Lệnh Đông Lai này thì coi như ánh sáng chói lọi kết thúc cũng không khuất nhục lắm.
Nếu thua ở trong tay một tên cấp dưới Lệnh Đông Lai, vậy thì quả thật sẽ bị người trong thiên hạ chê cười đến chết mất.
- Thiên Đạo thương thương, nhân sinh mang mang. Các ngươi nếu đã bức bách như thế, vậy thì ta chỉ có thể thi triển cấm pháp nghịch thiên, kích thích tiềm lực cuối cùng trong thân thể, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo mấy cái đêm lưng mới được.
Phong Phi Vân đứng ở bên bờ Tấn Hà, trên thân thể hèn mọn mang theo một cổ thê lương bi tráng, trên người bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, biến thành một hỏa nhân.
Theo người khác thấy thì hắn là đang thiêu đốt tu vị và huyết dịch trên người để đạt được lực lượng cuối cùng, muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận, mà chỉ có Phong Phi Vân tự mình biết, đây chẳng qua chỉ là một loại biểu hiện hình thái khác của 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》, khiến lực lượng trên người trở nên càng thêm cường đại rồi.
- Phong Phi Vân, muốn đánh cược một lần cuối cùng rồi!
Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được lực lượng trên người Phong Phi Vân đang tăng lên rất nhanh..
Nhưng bọn hắn không chỉ có không sợ, ngược lại còn mang theo vài phần cười lạnh, biết rõ Phong Phi Vân đã sống không lâu, đêm nay rất có thể sẽ bỏ mạng bên bờ Tấn Hà.
- Phong Phi Vân, muốn trách cũng chỉ có thể trách Thiên Đạo đối với ngươi quá vô tình, nếu ngươi đã thiêu đốt khí huyết bản thân, vậy thì ta cũng sẽ dùng kiếm quyết mạnh nhất của ta tiễn đưa ngươi lên đường.
Thân thể Tuân Du cũng biến thành hắc bạch song sắc, linh khí trên người cũng một nửa là bạch, một nửa là hắc.
Thanh song sắc cổ kiếm kia càng bành trướng lên, biến thành dài mấy chục thước, óng ánh sáng long lanh, đạo quang đan vào nhau, một kiếm bổ xuống, giống như muốn phân đại địa thành hai vậy.
Ầm ầm!
Phong Phi Vân tựa như một hỏa nhân, trên người có Phượng Hoàng Hỏa Điểu quấn quanh, cả người đều ẩn chứa một cổ uy thế rầm rộ.
PHỐC! Một tiếng thân thể vỡ vụn vang lên
Một mảnh huyết vũ rơi vãi xuống!
Toàn bộ vầng sáng hắc bạch song sắc trên bầu trời đều tựa hồ như vỡ ra, phân Thiên Mạc làm hai nửa.
Thân thể Tuân Du lại bị Phong Phi Vân tay không xé thành hai nửa, một nửa là màu đen, một nửa là màu trắng từ trên trời cao rơi xuống dưới.
Quá bạo lực rồi! Quá bạo lực rồi!
Tay không xé một người thành hai nửa.
Một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ lại cứ vậy thân tử đạo tiêu.
- Phong Phi Vân đã đếm đường cùng, rất có thể sắp sửa kéo chúng ta theo chôn cùng hắn, để ta ra tay trấn áp hắn đi!
Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia bay lên, lơ lửng đên trên đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Ống tay áo của hắn run run trong không khí, trở nên càng ngày càng khổng lồ, thật giống như biến thành hai mảnh đám mây màu xám, linh khí tràn đầy đến cực hạn, nồng đậm đến dọa người.
Vị Vương giả một đời tuổi trẻ này thực sự không phải là đệ tử vương công quý tộc Thần Đô, mà là truyền nhân một tòa tiên giao ở Địa Tử Phủ, chính là vì chuyện La Phù công chúa lựa chọn phò mã, mới chạy đến Thần Đô, chính là bằng hữu của Lệnh Đông Lai.
Trên trán Lệnh Đông Lai mang theo thần sắc chuyên dụng, lòng có một loại dự cảm bất hảo, cảm giác có chút không đúng, một màn trước mắt thật sự quá quen thuộc:
- Phong Phi Vân sẽ không yếu ớt vậy đâu, nên cẩn thận là hơn, ngàn vạn đừng để vẻ bề ngoài của hắn lừa.
Tuân Du chính là hãn tướng đắc lực của Lệnh Đông Lai, cái chết của hắn khiến Lệnh Đông Lai trở nên cảnh giác, gia hỏa Phong Phi Vân này gài bẫy người không đền mạng, rất nhiều người đều từng mắc mưu của hắn.
- Thiên Đạo thương thương, nhân sinh mang mang. Các ngươi vì sao không thể lưu ta một con đường sống, được rồi! Đã như vậy thì hãy đến vầng sáng sinh mạng cuối cùng của ta trở nên càng thêm sáng chói đi!
Phong Phi Vân dù nói thế nào cũng có ân với nàng, nếu không phải Phong Phi Vân ra tay cứu nàng ra từ trong tay Bắc Minh phiệt thì nàng chỉ sợ đã bị đưa vào Thái Tế phủ, bị một lão già họm hẹm chà đạp rồi.
- Ta không nên buộc hắn! Nếu không phải ta cố ý muốn hắn tới tiểu trấn này giúp những cư dân ở đây khu quỷ, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không tới đây, nếu hắn không tới đây thì những người này cũng không tìm ra hắn được, hôm nay cũng không bị nhiều người khi dễ như vậy rồi, đều tại ta, đều tại ta.
Trong lòng Dạ Tiêu Tương ảo não không thôi, tự trách bất an.
Nàng cảm thấy là mình đã hại Phong Phi Vân.
- Mấy vị này đều là Bá chủ tuổi trẻ nổi danh ở Thần Đô, hắn đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, khẳng định không phải đối thủ của những người này. . .
Dạ Tiêu Tương lo lắng không thôi, nếu Phong Phi Vân hôm nay chết trong tay những người này, vậy thì nàng sẽ tự trách cả đời.
- Nguy rồi! Phong Phi Vân sợ thật sự sẽ có tai nạn, ta đã cảm giác được lực lượng trong thân thể hắn đang cấp tốc xói mòn, đừng nói là Lệnh Đông Lai, coi như là Tuân Du cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Đông Phương Kính Thủy ánh mắt ngưng trọng, có chút nhìn chằm chằm vào muội muội mình, nói:
- Ngươi thật sự không có ý định ra tay sao?
- Chờ một chút đi!
Đông Phương Kính Nguyệt hai mắt hàm yên, mang theo một loại linh tính, Phong Phi Vân, nếu ngươi thật sự chỉ có chút bổn sự ấy thì cũng khiến ta quá thất vọng rồi, cho dù muốn thua cũng phải thua trong tay người cấp bậc như Lệnh Đông Lai, sao có thể thua trong tay thuộc hạ người khác được.
Lệnh Đông Lai đã từng tự mình đến Long Hồ, đến nhà bái phỏng qua gia chủ Ngân Câu gia tộc, gia chủ Ngân Câu gia tộc sau khi gặp qua hắn đã có đánh giá cực cao về hắn, xưng hắn là thiên phú đệ nhất nhân mà bình sinh mình được thấy, vô cùng thưởng thức hắn.
Gia chủ Ngân Câu gia tộc từng nói chuyện qua với Đông Phương Kính Nguyệt, mặc dù không nói rõ, nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra, muốn để Đông Phương Kính Nguyệt cùng Lệnh Đông Lai lấy nhau.
Dù sao một vị thiên tài tuyệt đỉnh, có được tiềm lực vô cùng, chỉ cần không chết non thì tương lai nhất định có thể trở thành một vị kiêu hùng ngạo thị thiên hạ.
Loại người nhìn xa trông rộng như gia chủ Ngân Câu gia tộc, tự nhiên muốn thu loại thiên tài cấp bậc như Lệnh Đông Lai vào dưới trướng mình, mà biện pháp tốt nhất chính là thông hôn.
Chỉ có điều lúc ấy tất cả mọi người Ngân Câu gia tộc đều biết rõ, Đông Phương Kính Nguyệt đối với Phong Phi Vân đã thầm sinh tình, hơn nữa Phong Phi Vân lúc ấy lại là Thần Vương truyền nhân, thiên tài đệ nhất thiên hạ, luận tiềm lực càng ở trên Lệnh Đông Lai, cho nên gia chủ Ngân Câu gia tộc mới không tùy tiện đáp ứng Lệnh Đông Lai.
Chẳng qua hiện giờ lại không giống với lúc trước, Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ không nhiều, cùng Lệnh Đông Lai đã là một người trên trời, một người dưới đất, nếu Lệnh Đông Lai lần nữa tiến đến Long Hồ bái phỏng, nói không chừng gia chủ Ngân Câu gia tộc sẽ chủ động đưa ra chuyện kết hôn cũng nên.
Cũng chính vì gia chủ Ngân Câu gia tộc nhiều lần nhắc đến cái tên Lệnh Đông Lai ở bên tai mình nên Đông Phương Kính Nguyệt mới tận lực nhớ kỹ người này, nếu Phong Phi Vân có thể thua ở trong tay vị thiên tài cấp bậc sử thi Lệnh Đông Lai này thì coi như ánh sáng chói lọi kết thúc cũng không khuất nhục lắm.
Nếu thua ở trong tay một tên cấp dưới Lệnh Đông Lai, vậy thì quả thật sẽ bị người trong thiên hạ chê cười đến chết mất.
- Thiên Đạo thương thương, nhân sinh mang mang. Các ngươi nếu đã bức bách như thế, vậy thì ta chỉ có thể thi triển cấm pháp nghịch thiên, kích thích tiềm lực cuối cùng trong thân thể, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo mấy cái đêm lưng mới được.
Phong Phi Vân đứng ở bên bờ Tấn Hà, trên thân thể hèn mọn mang theo một cổ thê lương bi tráng, trên người bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, biến thành một hỏa nhân.
Theo người khác thấy thì hắn là đang thiêu đốt tu vị và huyết dịch trên người để đạt được lực lượng cuối cùng, muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận, mà chỉ có Phong Phi Vân tự mình biết, đây chẳng qua chỉ là một loại biểu hiện hình thái khác của 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》, khiến lực lượng trên người trở nên càng thêm cường đại rồi.
- Phong Phi Vân, muốn đánh cược một lần cuối cùng rồi!
Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được lực lượng trên người Phong Phi Vân đang tăng lên rất nhanh..
Nhưng bọn hắn không chỉ có không sợ, ngược lại còn mang theo vài phần cười lạnh, biết rõ Phong Phi Vân đã sống không lâu, đêm nay rất có thể sẽ bỏ mạng bên bờ Tấn Hà.
- Phong Phi Vân, muốn trách cũng chỉ có thể trách Thiên Đạo đối với ngươi quá vô tình, nếu ngươi đã thiêu đốt khí huyết bản thân, vậy thì ta cũng sẽ dùng kiếm quyết mạnh nhất của ta tiễn đưa ngươi lên đường.
Thân thể Tuân Du cũng biến thành hắc bạch song sắc, linh khí trên người cũng một nửa là bạch, một nửa là hắc.
Thanh song sắc cổ kiếm kia càng bành trướng lên, biến thành dài mấy chục thước, óng ánh sáng long lanh, đạo quang đan vào nhau, một kiếm bổ xuống, giống như muốn phân đại địa thành hai vậy.
Ầm ầm!
Phong Phi Vân tựa như một hỏa nhân, trên người có Phượng Hoàng Hỏa Điểu quấn quanh, cả người đều ẩn chứa một cổ uy thế rầm rộ.
PHỐC! Một tiếng thân thể vỡ vụn vang lên
Một mảnh huyết vũ rơi vãi xuống!
Toàn bộ vầng sáng hắc bạch song sắc trên bầu trời đều tựa hồ như vỡ ra, phân Thiên Mạc làm hai nửa.
Thân thể Tuân Du lại bị Phong Phi Vân tay không xé thành hai nửa, một nửa là màu đen, một nửa là màu trắng từ trên trời cao rơi xuống dưới.
Quá bạo lực rồi! Quá bạo lực rồi!
Tay không xé một người thành hai nửa.
Một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ lại cứ vậy thân tử đạo tiêu.
- Phong Phi Vân đã đếm đường cùng, rất có thể sắp sửa kéo chúng ta theo chôn cùng hắn, để ta ra tay trấn áp hắn đi!
Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia bay lên, lơ lửng đên trên đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Ống tay áo của hắn run run trong không khí, trở nên càng ngày càng khổng lồ, thật giống như biến thành hai mảnh đám mây màu xám, linh khí tràn đầy đến cực hạn, nồng đậm đến dọa người.
Vị Vương giả một đời tuổi trẻ này thực sự không phải là đệ tử vương công quý tộc Thần Đô, mà là truyền nhân một tòa tiên giao ở Địa Tử Phủ, chính là vì chuyện La Phù công chúa lựa chọn phò mã, mới chạy đến Thần Đô, chính là bằng hữu của Lệnh Đông Lai.
Trên trán Lệnh Đông Lai mang theo thần sắc chuyên dụng, lòng có một loại dự cảm bất hảo, cảm giác có chút không đúng, một màn trước mắt thật sự quá quen thuộc:
- Phong Phi Vân sẽ không yếu ớt vậy đâu, nên cẩn thận là hơn, ngàn vạn đừng để vẻ bề ngoài của hắn lừa.
Tuân Du chính là hãn tướng đắc lực của Lệnh Đông Lai, cái chết của hắn khiến Lệnh Đông Lai trở nên cảnh giác, gia hỏa Phong Phi Vân này gài bẫy người không đền mạng, rất nhiều người đều từng mắc mưu của hắn.
- Thiên Đạo thương thương, nhân sinh mang mang. Các ngươi vì sao không thể lưu ta một con đường sống, được rồi! Đã như vậy thì hãy đến vầng sáng sinh mạng cuối cùng của ta trở nên càng thêm sáng chói đi!