Ở đây cũng chỉ có hắn mới có thực lực đấu một trận với Bắc Minh Phá Thiên.
- Kiếm nặng và không nặng, đều là một ý niệm của ta, có thể tận phá vạn pháp thế gian!
Bắc Minh Phá Thiên nói ra.
Bắc Minh phiệt Bắc Minh Thần Công là công pháp phòng ngự mạnh nhất thiên hạ, đặc biệt là Bắc Minh Hàn Băng Khải, cùng cảnh giới không ai có thể so sánh, chính bởi vì nguyên nhân này mà lực công kích của tu sĩ Bắc Minh phiệt tương đối yếu kém.
Lực phòng ngự mạnh thì lực công kích yếu.
Thời điểm tu vị thấp tự nhiên không cảm thấy có thiếu hụt, nhưng mà khi đạt tới cảnh giới nhất định, sẽ cảm thấy lực công kích trọng yếu thế nào.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Bắc Minh Phá Thiên mới tu luyện "Trọng kiếm đạo", muốn đền bù thiếu hụt.
Đông Phương Kính Thủy cười dài, nói:
- Hôm nay ta đúng là muốn đấu một trận với ngươi, xem trọng kiếm đạo của ngươi đạt tới mức nào rồi?
- Hôm nay ta không nghĩ chiến với ngươi mototj trận, ta hôm nay là tới giết người!
Bắc Minh phá Thiên nói xong, cự kiếm sau lưng hắn kêu long cong, sát khí trên người hắn bắn ra ngoài, trực tiếp Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương.
Thân thể Đông Phương Kính Thủy khẽ động, ngăn cản sát khí của Bắc Minh Phá Thiên, nói:
- Hôm nay ta chiến ý nồng đậm, ngươi phải chiến với ta một trận!
Tất cả mọi người nhìn ra được Bắc Minh Phá Thiên muốn giết yêu ma chi tử, nhưng mà Đông Phương Kính Thủy lại tới quấy rối, đây không phải có chủ tâm đối nghịch với Bắc Minh Phá Thiên sao?
- Đông Phương Kính Thủy này đầu óc vô nước hay sao? Chẳng lẽ không nhìn ra Bắc Minh Phá Thiên tới đây là giết phong Phi Vân sao? hắn nhảy ra làm cái gì?
Những tên tuấn kiệt trẻ tuổi phần lớn không vui, bọn họ đang chờ Bắc Minh Phá Thiên đánh chết Phong Phi Vân, không ngờ Đông Phương Kính Thủy nửa đường chặn một cước,.
- Rốt cuộc Đông Phương Kính Thủy tên này định làm gì, hắn cố ý giúp yêu ma chi tử sao?
Một vương giả trẻ tuổi nói thầm trong lòng.
Bắc Minh Phá Thiên đôi mắt khiếp người, nói:
- Đông Phương Kính Thủy, chiến lực của chúng ta sàn sàn nhau, không có ba ngày ba đêm khó phân ra thắng bại, nếu ngươi thật muốn giết, ngày sau ta nhất định chạy tới Long hồ chiến với ngươi một trận.
- Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi!
Khí thế của Đông Phương Kính Thủy bộc phát, không gian chung quanh ngưng thực, bao phủ Bắc Minh Phá Thiên vào bên trong.
Thời điểm này Bắc Minh Phá Thiên cũng chỉ có thể chiến với hắn mà thôi.
Không gian chung quanh bọn họ giống như thùng thuốc súng, nếu ai động thủ trước, nhất định sẽ kíp nổ đại chiến, hai ngườ nếu chiến nhất định sẽ biến không gian trăm dặm chung quanh thành chiến trường của mình.
- Lần này nước vào đầu đúng là kịp lúc!
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế, cảm nhận được đôi mắt dễ thương của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn vào hắn và Dạ Tiêu Tương.
Ai! Cũng là họ "Đông Phương", vì sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Đông Phương Kính Nguyệt lão bà nương chết tiệt này khẳng định còn ghi hận tak, nàng làm sao không thể học ca ca của nàng, nước vào đầu chẳng phải hơn người sao?
Mặt trời ngã về tây, sắc trời càng ngày càng mờ, đến cuối cùng trên bầu trời có ánh trăng xuất hiện.
Bờ sông Tấn hào khí quỷ dị, tất cả mọi người không có ra tay, bọn họ đang kiên trụ lẫn nhau.
Cảnh đêm hàng lâm, trong cỏ lau xuất hiện gió lạnh.
Tiếng gió mang theo tiếng gào thét và cái lạnh thấu xương.
Mọi người ở đây lơ đãng, đột nhiên quỷ thôn xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ cũng đưa thân vào quỷ thôn.
Thời khắc xuất hiện tràng cảnh này, đột nhiên biến hóa sinh ra, bọn họ đang ở trong một thôn làng đèn đuốc sáng trưng, cơ hồ thiên tài tuấn kiệt cảm tấy da đầu run lên, bọn họ đã sớm nghe đồn quỷ thôn rồi, bọn họ cũng ôm tâm tình "Tìm kiếm cái lạ" mà chạy tới đây, cũng không có nghĩ sẽ đi vào quỷ thôn.
Từ xưa tới nay, cũng chỉ có một chân nhân sau khi tiến vào quỷ thôn mới có thể đi ra khỏi nơi này, nhưng mà vị chân nhân này sau khi ra khỏi quỷ thôn thì không xuất hiện trên thế gian, ai cũng không biết hắn có nhiễm thứ không sạch sẽ gì đó, đã thân tử đạo tiêu hay không?
- Lần này bị yêu ma chi tử hại chết rồi, vốn tới đây xem náo nhiệt, không nghĩ tới chúng ta đứng chính là vị trí quỷ thôn, hiện tại vào đêm, chúng ta sẽ bị vây chết ở đây.
Đám tu sĩ trẻ tuổi đa số là mới tới thị trấn nhỏ vào hôm nay, tự nhiên không biết vị trí bọn họ đang đứng chính là vị trí quỷ thôn xuất hiện vào buổi tối, cho dù là Lệnh Đông Lai, Bắc Minh Phá Thiên cũng phải biến sắc.
Sau khi trời tối, quỷ thôn sẽ xuất hiện.
Bọn họ hiện tại đã xuất hiện trong quỷ thôn.
Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ vị trí đứng của mọi người là vị trí của quỷ thôn, nhưng mà tình huống vừa rồi dù hắn nói ra, tất cả mọi người sẽ không tin tưởng hắn, cho rằng hắn muốn chạy trốn.
mà vừa rồi thế cục như thế, Phong Phi Vân nhất định đi không được, một khi hắn hành động sẽ bị mọi người công kích.
- Ông trời ơi! Nên làm sao mới tốt đây?
Có người kêu lên.
Quỷ thôn này đại khái có hơn hai mươi nhà, mỗi nhà đều có ánh đèn lóe lên, nhưng mà không có người nào, thậm chí ngay cả gia cầm gà vịt cũng không có một con, ngay cả tiếng dế kêu cũng không có.
Yên tĩnh, yên tĩnh và yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này làm cho lòng người khủng hoảng.
Bóng cây trong thôn xóm lắc lư, trong gió có âm thanh sàn sạt.
- Ồ! Cố Xuyên Phong ở nơi nào?
Có người kinh hô lên.
Cố Xuyên Phong và Vương Tam Vương đều bị Phong Phi Vân trấn áp, quỳ gối trên bờ sông Tần, khi quỷ thôn xuất hiện, bọn họ quỳ gối ở đầu quỷ thôn, vừa rồi có người còn nhìn thấy bọn họ quỳ ở đó, nhưng mà hiện tại Cố Xuyên Phong không còn, chỉ còn Vương Tam Vương quỳ ở đó.
Cảnh này quá quỷ dị.
Biến mất quá đột ngột, ngay cả Vương Tam Vương quỳ bên cạnh cũng không phát hiện Cố Xuyên Phong biến mất khi nào.
- Chẳng lẽ Cố Xuyên Phong đã chạy ra khỏi quỷ thôn?
Sắc mặt Lệnh Đông Lai ngưng trọng nói ra.
- Nươi cho rằng quỷ thôn là ngươi muốn vào thì vào, muốn ra là ra hay sao?
Phong Phi Vân giọng mỉa mai nhìn hắn nói ra, sau đó tế ra cự đao màu trắng, phượng hoàng thiên nhãn bắn ra hai ngọn lửa, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cuối cùng ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua một cây liễu già nua ở bên cạnh cây dâu, cầm theo cự đao màu trắng đi qua, đào dưới gốc cây liễu già lên.
Tất cả mọi người khó hiểu hắn đang định làm cái gì, ánh mắt tập trung vào hắn.
Bắc Minh Phá Thiên và Đông Phương Kính Thủy thu hồi chiến khí, ánh mắt hồ nghi nhìn qua.
- Tìm được rồi!
Phong Phi Vân ở dưới gốc liễu già nua kia đào nửa ngày, đào ra một hố to, sau đó thu hồi cự đao đá trắng.
Đông Phương Kính Nguyệt vô cùng hiếu kỳ, dáng người uyển chuyển, bước chân có vận luật kỳ diệu đi tới, nói:
- Cái mũ của Cố Xuyên Phong, ngươi đào được bảo bối gì?
- Cố Xuyên Phong!
Phong Phi Vân cầm một thi thể toàn thân đầy bùn đất ra, trên người thi thể đầy máu tươi lẫn với bùn đất, cẩm y hoa phục rách nát hư thối chẳng khác gì ăn mày, huyết nhục trên người đã biến thành màu đen, có nơi còn nhìn thấy xương trắng.
Ở đây cũng chỉ có hắn mới có thực lực đấu một trận với Bắc Minh Phá Thiên.
- Kiếm nặng và không nặng, đều là một ý niệm của ta, có thể tận phá vạn pháp thế gian!
Bắc Minh Phá Thiên nói ra.
Bắc Minh phiệt Bắc Minh Thần Công là công pháp phòng ngự mạnh nhất thiên hạ, đặc biệt là Bắc Minh Hàn Băng Khải, cùng cảnh giới không ai có thể so sánh, chính bởi vì nguyên nhân này mà lực công kích của tu sĩ Bắc Minh phiệt tương đối yếu kém.
Lực phòng ngự mạnh thì lực công kích yếu.
Thời điểm tu vị thấp tự nhiên không cảm thấy có thiếu hụt, nhưng mà khi đạt tới cảnh giới nhất định, sẽ cảm thấy lực công kích trọng yếu thế nào.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Bắc Minh Phá Thiên mới tu luyện "Trọng kiếm đạo", muốn đền bù thiếu hụt.
Đông Phương Kính Thủy cười dài, nói:
- Hôm nay ta đúng là muốn đấu một trận với ngươi, xem trọng kiếm đạo của ngươi đạt tới mức nào rồi?
- Hôm nay ta không nghĩ chiến với ngươi mototj trận, ta hôm nay là tới giết người!
Bắc Minh phá Thiên nói xong, cự kiếm sau lưng hắn kêu long cong, sát khí trên người hắn bắn ra ngoài, trực tiếp Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương.
Thân thể Đông Phương Kính Thủy khẽ động, ngăn cản sát khí của Bắc Minh Phá Thiên, nói:
- Hôm nay ta chiến ý nồng đậm, ngươi phải chiến với ta một trận!
Tất cả mọi người nhìn ra được Bắc Minh Phá Thiên muốn giết yêu ma chi tử, nhưng mà Đông Phương Kính Thủy lại tới quấy rối, đây không phải có chủ tâm đối nghịch với Bắc Minh Phá Thiên sao?
- Đông Phương Kính Thủy này đầu óc vô nước hay sao? Chẳng lẽ không nhìn ra Bắc Minh Phá Thiên tới đây là giết phong Phi Vân sao? hắn nhảy ra làm cái gì?
Những tên tuấn kiệt trẻ tuổi phần lớn không vui, bọn họ đang chờ Bắc Minh Phá Thiên đánh chết Phong Phi Vân, không ngờ Đông Phương Kính Thủy nửa đường chặn một cước,.
- Rốt cuộc Đông Phương Kính Thủy tên này định làm gì, hắn cố ý giúp yêu ma chi tử sao?
Một vương giả trẻ tuổi nói thầm trong lòng.
Bắc Minh Phá Thiên đôi mắt khiếp người, nói:
- Đông Phương Kính Thủy, chiến lực của chúng ta sàn sàn nhau, không có ba ngày ba đêm khó phân ra thắng bại, nếu ngươi thật muốn giết, ngày sau ta nhất định chạy tới Long hồ chiến với ngươi một trận.
- Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi!
Khí thế của Đông Phương Kính Thủy bộc phát, không gian chung quanh ngưng thực, bao phủ Bắc Minh Phá Thiên vào bên trong.
Thời điểm này Bắc Minh Phá Thiên cũng chỉ có thể chiến với hắn mà thôi.
Không gian chung quanh bọn họ giống như thùng thuốc súng, nếu ai động thủ trước, nhất định sẽ kíp nổ đại chiến, hai ngườ nếu chiến nhất định sẽ biến không gian trăm dặm chung quanh thành chiến trường của mình.
- Lần này nước vào đầu đúng là kịp lúc!
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế, cảm nhận được đôi mắt dễ thương của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn vào hắn và Dạ Tiêu Tương.
Ai! Cũng là họ "Đông Phương", vì sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Đông Phương Kính Nguyệt lão bà nương chết tiệt này khẳng định còn ghi hận tak, nàng làm sao không thể học ca ca của nàng, nước vào đầu chẳng phải hơn người sao?
Mặt trời ngã về tây, sắc trời càng ngày càng mờ, đến cuối cùng trên bầu trời có ánh trăng xuất hiện.
Bờ sông Tấn hào khí quỷ dị, tất cả mọi người không có ra tay, bọn họ đang kiên trụ lẫn nhau.
Cảnh đêm hàng lâm, trong cỏ lau xuất hiện gió lạnh.
Tiếng gió mang theo tiếng gào thét và cái lạnh thấu xương.
Mọi người ở đây lơ đãng, đột nhiên quỷ thôn xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ cũng đưa thân vào quỷ thôn.
Thời khắc xuất hiện tràng cảnh này, đột nhiên biến hóa sinh ra, bọn họ đang ở trong một thôn làng đèn đuốc sáng trưng, cơ hồ thiên tài tuấn kiệt cảm tấy da đầu run lên, bọn họ đã sớm nghe đồn quỷ thôn rồi, bọn họ cũng ôm tâm tình "Tìm kiếm cái lạ" mà chạy tới đây, cũng không có nghĩ sẽ đi vào quỷ thôn.
Từ xưa tới nay, cũng chỉ có một chân nhân sau khi tiến vào quỷ thôn mới có thể đi ra khỏi nơi này, nhưng mà vị chân nhân này sau khi ra khỏi quỷ thôn thì không xuất hiện trên thế gian, ai cũng không biết hắn có nhiễm thứ không sạch sẽ gì đó, đã thân tử đạo tiêu hay không?
- Lần này bị yêu ma chi tử hại chết rồi, vốn tới đây xem náo nhiệt, không nghĩ tới chúng ta đứng chính là vị trí quỷ thôn, hiện tại vào đêm, chúng ta sẽ bị vây chết ở đây.
Đám tu sĩ trẻ tuổi đa số là mới tới thị trấn nhỏ vào hôm nay, tự nhiên không biết vị trí bọn họ đang đứng chính là vị trí quỷ thôn xuất hiện vào buổi tối, cho dù là Lệnh Đông Lai, Bắc Minh Phá Thiên cũng phải biến sắc.
Sau khi trời tối, quỷ thôn sẽ xuất hiện.
Bọn họ hiện tại đã xuất hiện trong quỷ thôn.
Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ vị trí đứng của mọi người là vị trí của quỷ thôn, nhưng mà tình huống vừa rồi dù hắn nói ra, tất cả mọi người sẽ không tin tưởng hắn, cho rằng hắn muốn chạy trốn.
mà vừa rồi thế cục như thế, Phong Phi Vân nhất định đi không được, một khi hắn hành động sẽ bị mọi người công kích.
- Ông trời ơi! Nên làm sao mới tốt đây?
Có người kêu lên.
Quỷ thôn này đại khái có hơn hai mươi nhà, mỗi nhà đều có ánh đèn lóe lên, nhưng mà không có người nào, thậm chí ngay cả gia cầm gà vịt cũng không có một con, ngay cả tiếng dế kêu cũng không có.
Yên tĩnh, yên tĩnh và yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này làm cho lòng người khủng hoảng.
Bóng cây trong thôn xóm lắc lư, trong gió có âm thanh sàn sạt.
- Ồ! Cố Xuyên Phong ở nơi nào?
Có người kinh hô lên.
Cố Xuyên Phong và Vương Tam Vương đều bị Phong Phi Vân trấn áp, quỳ gối trên bờ sông Tần, khi quỷ thôn xuất hiện, bọn họ quỳ gối ở đầu quỷ thôn, vừa rồi có người còn nhìn thấy bọn họ quỳ ở đó, nhưng mà hiện tại Cố Xuyên Phong không còn, chỉ còn Vương Tam Vương quỳ ở đó.
Cảnh này quá quỷ dị.
Biến mất quá đột ngột, ngay cả Vương Tam Vương quỳ bên cạnh cũng không phát hiện Cố Xuyên Phong biến mất khi nào.
- Chẳng lẽ Cố Xuyên Phong đã chạy ra khỏi quỷ thôn?
Sắc mặt Lệnh Đông Lai ngưng trọng nói ra.
- Nươi cho rằng quỷ thôn là ngươi muốn vào thì vào, muốn ra là ra hay sao?
Phong Phi Vân giọng mỉa mai nhìn hắn nói ra, sau đó tế ra cự đao màu trắng, phượng hoàng thiên nhãn bắn ra hai ngọn lửa, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cuối cùng ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua một cây liễu già nua ở bên cạnh cây dâu, cầm theo cự đao màu trắng đi qua, đào dưới gốc cây liễu già lên.
Tất cả mọi người khó hiểu hắn đang định làm cái gì, ánh mắt tập trung vào hắn.
Bắc Minh Phá Thiên và Đông Phương Kính Thủy thu hồi chiến khí, ánh mắt hồ nghi nhìn qua.
- Tìm được rồi!
Phong Phi Vân ở dưới gốc liễu già nua kia đào nửa ngày, đào ra một hố to, sau đó thu hồi cự đao đá trắng.
Đông Phương Kính Nguyệt vô cùng hiếu kỳ, dáng người uyển chuyển, bước chân có vận luật kỳ diệu đi tới, nói:
- Cái mũ của Cố Xuyên Phong, ngươi đào được bảo bối gì?
- Cố Xuyên Phong!
Phong Phi Vân cầm một thi thể toàn thân đầy bùn đất ra, trên người thi thể đầy máu tươi lẫn với bùn đất, cẩm y hoa phục rách nát hư thối chẳng khác gì ăn mày, huyết nhục trên người đã biến thành màu đen, có nơi còn nhìn thấy xương trắng.