Nhìn thấy thi thể này mang theo mùi tanh tưởi, da đầu và tóc đều rơi xuống, hiển nhiên đã vùi trong lòng đất mấy chục năm rồi mới có thể làm thi thể tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh hư thối thành cái dạng này.
Một màn này làm cho mọi người biến sắc, không ai ngờ Phong Phi Vân lại đào trong đất ra một thi thể như thế.
- Ngươi nói... Ngươi nói đây là Cố Xuyên Phong sao?
Có người không dám tin nói ra.
Lệnh Đông Lai quả quyết nói:
- Không có khả năng, Cố Xuyên Phong vừa mới biến mất không thấy, vì sao một hủ thi đã vùi trong đất ít nhất vài chục năm lại là cùng một người? Phong Phi Vân, ngươi muốn hù dọa ai?
Cố Xuyên Phong chính là tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu phủ, trong thế hệ trẻ xem như nhân vật phong vân, rất nhiều người đều biết hắn.
Một đời bá chủ trẻ tuổi lại là hảo hữu của Cố Xuyên Phong, nhìn thấy hủ thi trong tay Phong Phi Vân, đột nhiên giật mình nói:
- Hủ thi này là Cố Xuyên Phong không cần nghi ngờ.
- Triệu Cách, ngươi đang nói cái gì?
Lệnh Đông Lai nhìn qua người trẻ tuổi này.
Bá chủ trẻ tuổi Triệu Cách này nói:
- Lệnh Đông Lai, ta nói là sự thật, Cố Xuyên Phong tu luyện Thần Tọa Lưu Quang, xương cốt hai chân đã sớm rèn luyện như tinh thiết, ngươi nhìn qua hai chân hủ thi đi...
Quả nhiên xương cốt hai chân hủ thi này rõ ràng không giống với xương cốt các nơi khác, còn cứng rắn hơn gấp hai lần.
- Điều này không thể nói rõ hắn là Cố Xuyên Phong được, phàm là ngươi tu luyện qua tuyệt học, xương cốt hai chân đều cứng rắn hơn nơi khác.
Lệnh Đông Lai nói ra.
Triệu Cách lại nói:
- Vậy ngươi nhìn lưng hủ thi treo cái gì thế?
Tất cả mọi người hiện tại đều sợ hãi, đồng thời nhìn qua cái lưng kia, nhìn thấy một khối lệnh bài màu bạc lớn cỡ bàn tay, trên đó có ghi hai chữ "Thần Tọa", chính là lệnh bài tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu phủ.
Khi nhìn thấy lệnh bài này, tất cả mọi người da đầu run lên, ngay cả Lệnh Đông Lai cũng không ngoại lệ.
Hủ thi này chính là Cố Xuyên Phong không cần nghi ngờ.
Hào khí thôn xóm này trở nên yêu dị, hủ thi trong tay Phong Phi Vân dưới ánh trăng trở nên âm trầm, làm cho người ta sợ run lên.
Trong tu sĩ trẻ tuổi nơi này không ai không phải nhân trung chi long, tâm trí hơn xa người thường, nhìn thấy vô số chuyện quái dị, nhưng mà hiện tại không ai không cảm thấy sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
Dạ Tiêu Tương đứng sau lưng Phong Phi Vân, nhìn qua hủ thi tanh tưởi này, trong lòng cảm giác rét run đặc biệt, đôi tay không kìm lòng được cầm góc áo Phong Phi Vân.
Đông Phương Kính Nguyệt hít sâu một hơi, nói:
- Phong Phi Vân, làm sao ngươi biết Cố Xuyên Phong bị chôn dưới gốc cây liễu già này? Ngươi có thấy ai giết hắn không?
Phong Phi Vân vùi Cố Xuyên Phong trở lại trong đất, lắc đầu.
Hắn cũng bởi vì ban ngày ở nơi này, trong đất đào được phật kính và kim cương xử của phật môn, cho nên mới suy đoán nguyên nhân Cố Xuyên Phong biến mất, có lẽ cũng là bị chôn dưới đất.
đúng là sau khi đào ra chính là thi thể Cố Xuyên Phong, nội tâm Phong Phi Vân chấn động không nhỏ.
- Ngươi làm sao biết?
Lệnh Đông Lai cười lạnh, nói:
- Ở đâu người tu vị cao hơn người có vài người, ngay cả bọn họ không phát hiện ra mánh khóe, ngươi sao có thể biết Cố Xuyên Phong bị vùi trong đất, còn có thể tìm ra vị trí cụ thể, ngươi khẳng định biết rõ một ít thứ người ta không biết.
Phong Phi Vân cười lạnh, nói:
- Cho dù ta biết rõ thứ người khác không biết, nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết, Tiêu Dương, chúng ta đi!
Phong Phi Vân tự nhiên là dùng tiểu diễn thuật suy tính ra một ít thứ gì đó, biết rõ nếu chờ ở nơi này chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn.
- Trời ơi! Vương Tam Vương đã không thấy đâu cả, vừa rồi còn quỳ ở nơi đó.
Có người kinh hô lên.
Vương Tam Vương biến mất quá đột nhiên, một tia dấu hiệu cũng không có, mặc dù là Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên tu vị cường đại nhất cũng không phát hiện ra được một chút mánh khóe gì cả.
Phong Phi Vân vốn kéo Dạ Tiêu Tương rời đi, đột nhiên dừng bước lên, ngón tay của hắn điểm qua hướng cửa thôn, một thi thể hư thối bay ra khỏi bùn đất, thi thể này hư thối càng lợi hại, chỉ còn lại mỗi bộ hài cốt.
Bởi vì Vương Tam Vương tu luyện Ưng Vương Luyện Thể Quyết, rất nhanh có người phân biệt ra hắn.
Giờ phút này dù là thiên tài tuấn kiệt tâm trí kiên định đi chăng nữa cũng bối rối, không ngừng cảnh giác nhìn bốn phía, bộ dáng như lâm đại địch.
Sắc mặt Bắc Minh Phá Thiên ngưng trọng, hai mắt không ngừng chuyển động nhìn qua dưới đát, hắn cảm nhận được cái gì đó, hiển nhiên phát hiện hào khí quỷ dị.
Lúc này đám trẻ tuổi tuấn kiệt lập tức đứng vây quanh Bắc Minh Phá Thiên, cảnh giác nhìn bốn phía.
- Hỏng bét, Triệu Cách biến mất!
Một giọng nói phá vỡ yên tĩnh.
Vốn "Triệu Cách" đang đứng chung với ba tên trẻ tuổi tuấn kiệt khác, lựa tựa lưng làm thành vòng tròn, nhưng mà đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, ngay cả mấy tên tuấn kiệt bên cạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này không có kẻ nào mở miệng ca,r ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Thi thể Triệu Cách cuối cùng vẫn bị Phong Phi Vân tìm ra, hư thối chỉ còn vài cục xương, đây chính là một bá chủ trẻ tuổi, nhưng mà chết vô thanh vô tức, giống như đã chết mấy trăm năm rồi.
- Phong Phi Vna, ngươi mau nói rõ thứ ngươi biết cho mọi người nghe đi, bằng không đêm nay tất cả mọi người sẽ chết ở nơi này.
Rốt cuộc có người bắt đầu sợ hãi.
Tuy Lệnh Đông Lai số mệnh cường đại một chút, nhưng mà sau khi tiến vào quỷ thôn này hắn vẫn sợ hãi.
- Phong Phi Vân, bây giờ chúng ta đều ngồi trên một chiếc thuyền, nếu chúng ta chết, tuyệt đối sẽ đánh chết ngươi trước.
- Nói đúng, Phong Phi Vân, ngươi đừng mơ chạy ra khỏi đây một mình.
Lại có người noisra.
Phong Phi Vân cười lạnh liên tục, nói:
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, kỳ thật ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Ai mà tin!
Giọng Lệnh Đông Lai lạnh lùng.
Tất cả mọi người cảm thấy Phong Phi Vân cố ý dẫn mọi người tới đây, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
- Ta... Tin!
Dạ Tiêu Tương giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
- Chúng ta hôm qua mới tới trấn nhỏ này, là ta cầu hắn, hắn mới đi tới đây, bằng không hắn cũng không tới đây làm gì, tự nhiên không có khả năng biết quỷ thôn rốt cuộc xảy ra cái gì cả.
Dạ Tiêu Tương là âm luật đại gia, cho tới bây giờ sẽ không nói dối, điểm này mọi người đều biết rõ.
Đông Phương Kính Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói
- Hắn đúng là rất nghe lời ngươi nha, nếu ngươi cố ý muốn tới trấn nhỏ này, chẳng lẽ trước kia ngươi đã tới đây, ngươi biết quỷ thôn này xảy ra chuyện gì sao?
Dạ Tiêu Tương cảm nhận được ánh mắt dọa người của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn mình, cũng không biết vì sao Đông Phương tiểu thư lại ghét nàng như thế?
Phong Phi Vân không vui, nói:
- Đông Phương cô nương, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.
- Ngươi...
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt tức giận không hiểu.
- Đã biết rõ sắp xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy thi thể này mang theo mùi tanh tưởi, da đầu và tóc đều rơi xuống, hiển nhiên đã vùi trong lòng đất mấy chục năm rồi mới có thể làm thi thể tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh hư thối thành cái dạng này.
Một màn này làm cho mọi người biến sắc, không ai ngờ Phong Phi Vân lại đào trong đất ra một thi thể như thế.
- Ngươi nói... Ngươi nói đây là Cố Xuyên Phong sao?
Có người không dám tin nói ra.
Lệnh Đông Lai quả quyết nói:
- Không có khả năng, Cố Xuyên Phong vừa mới biến mất không thấy, vì sao một hủ thi đã vùi trong đất ít nhất vài chục năm lại là cùng một người? Phong Phi Vân, ngươi muốn hù dọa ai?
Cố Xuyên Phong chính là tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu phủ, trong thế hệ trẻ xem như nhân vật phong vân, rất nhiều người đều biết hắn.
Một đời bá chủ trẻ tuổi lại là hảo hữu của Cố Xuyên Phong, nhìn thấy hủ thi trong tay Phong Phi Vân, đột nhiên giật mình nói:
- Hủ thi này là Cố Xuyên Phong không cần nghi ngờ.
- Triệu Cách, ngươi đang nói cái gì?
Lệnh Đông Lai nhìn qua người trẻ tuổi này.
Bá chủ trẻ tuổi Triệu Cách này nói:
- Lệnh Đông Lai, ta nói là sự thật, Cố Xuyên Phong tu luyện Thần Tọa Lưu Quang, xương cốt hai chân đã sớm rèn luyện như tinh thiết, ngươi nhìn qua hai chân hủ thi đi...
Quả nhiên xương cốt hai chân hủ thi này rõ ràng không giống với xương cốt các nơi khác, còn cứng rắn hơn gấp hai lần.
- Điều này không thể nói rõ hắn là Cố Xuyên Phong được, phàm là ngươi tu luyện qua tuyệt học, xương cốt hai chân đều cứng rắn hơn nơi khác.
Lệnh Đông Lai nói ra.
Triệu Cách lại nói:
- Vậy ngươi nhìn lưng hủ thi treo cái gì thế?
Tất cả mọi người hiện tại đều sợ hãi, đồng thời nhìn qua cái lưng kia, nhìn thấy một khối lệnh bài màu bạc lớn cỡ bàn tay, trên đó có ghi hai chữ "Thần Tọa", chính là lệnh bài tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu phủ.
Khi nhìn thấy lệnh bài này, tất cả mọi người da đầu run lên, ngay cả Lệnh Đông Lai cũng không ngoại lệ.
Hủ thi này chính là Cố Xuyên Phong không cần nghi ngờ.
Hào khí thôn xóm này trở nên yêu dị, hủ thi trong tay Phong Phi Vân dưới ánh trăng trở nên âm trầm, làm cho người ta sợ run lên.
Trong tu sĩ trẻ tuổi nơi này không ai không phải nhân trung chi long, tâm trí hơn xa người thường, nhìn thấy vô số chuyện quái dị, nhưng mà hiện tại không ai không cảm thấy sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
Dạ Tiêu Tương đứng sau lưng Phong Phi Vân, nhìn qua hủ thi tanh tưởi này, trong lòng cảm giác rét run đặc biệt, đôi tay không kìm lòng được cầm góc áo Phong Phi Vân.
Đông Phương Kính Nguyệt hít sâu một hơi, nói:
- Phong Phi Vân, làm sao ngươi biết Cố Xuyên Phong bị chôn dưới gốc cây liễu già này? Ngươi có thấy ai giết hắn không?
Phong Phi Vân vùi Cố Xuyên Phong trở lại trong đất, lắc đầu.
Hắn cũng bởi vì ban ngày ở nơi này, trong đất đào được phật kính và kim cương xử của phật môn, cho nên mới suy đoán nguyên nhân Cố Xuyên Phong biến mất, có lẽ cũng là bị chôn dưới đất.
đúng là sau khi đào ra chính là thi thể Cố Xuyên Phong, nội tâm Phong Phi Vân chấn động không nhỏ.
- Ngươi làm sao biết?
Lệnh Đông Lai cười lạnh, nói:
- Ở đâu người tu vị cao hơn người có vài người, ngay cả bọn họ không phát hiện ra mánh khóe, ngươi sao có thể biết Cố Xuyên Phong bị vùi trong đất, còn có thể tìm ra vị trí cụ thể, ngươi khẳng định biết rõ một ít thứ người ta không biết.
Phong Phi Vân cười lạnh, nói:
- Cho dù ta biết rõ thứ người khác không biết, nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết, Tiêu Dương, chúng ta đi!
Phong Phi Vân tự nhiên là dùng tiểu diễn thuật suy tính ra một ít thứ gì đó, biết rõ nếu chờ ở nơi này chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn.
- Trời ơi! Vương Tam Vương đã không thấy đâu cả, vừa rồi còn quỳ ở nơi đó.
Có người kinh hô lên.
Vương Tam Vương biến mất quá đột nhiên, một tia dấu hiệu cũng không có, mặc dù là Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên tu vị cường đại nhất cũng không phát hiện ra được một chút mánh khóe gì cả.
Phong Phi Vân vốn kéo Dạ Tiêu Tương rời đi, đột nhiên dừng bước lên, ngón tay của hắn điểm qua hướng cửa thôn, một thi thể hư thối bay ra khỏi bùn đất, thi thể này hư thối càng lợi hại, chỉ còn lại mỗi bộ hài cốt.
Bởi vì Vương Tam Vương tu luyện Ưng Vương Luyện Thể Quyết, rất nhanh có người phân biệt ra hắn.
Giờ phút này dù là thiên tài tuấn kiệt tâm trí kiên định đi chăng nữa cũng bối rối, không ngừng cảnh giác nhìn bốn phía, bộ dáng như lâm đại địch.
Sắc mặt Bắc Minh Phá Thiên ngưng trọng, hai mắt không ngừng chuyển động nhìn qua dưới đát, hắn cảm nhận được cái gì đó, hiển nhiên phát hiện hào khí quỷ dị.
Lúc này đám trẻ tuổi tuấn kiệt lập tức đứng vây quanh Bắc Minh Phá Thiên, cảnh giác nhìn bốn phía.
- Hỏng bét, Triệu Cách biến mất!
Một giọng nói phá vỡ yên tĩnh.
Vốn "Triệu Cách" đang đứng chung với ba tên trẻ tuổi tuấn kiệt khác, lựa tựa lưng làm thành vòng tròn, nhưng mà đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, ngay cả mấy tên tuấn kiệt bên cạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này không có kẻ nào mở miệng ca,r ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Thi thể Triệu Cách cuối cùng vẫn bị Phong Phi Vân tìm ra, hư thối chỉ còn vài cục xương, đây chính là một bá chủ trẻ tuổi, nhưng mà chết vô thanh vô tức, giống như đã chết mấy trăm năm rồi.
- Phong Phi Vna, ngươi mau nói rõ thứ ngươi biết cho mọi người nghe đi, bằng không đêm nay tất cả mọi người sẽ chết ở nơi này.
Rốt cuộc có người bắt đầu sợ hãi.
Tuy Lệnh Đông Lai số mệnh cường đại một chút, nhưng mà sau khi tiến vào quỷ thôn này hắn vẫn sợ hãi.
- Phong Phi Vân, bây giờ chúng ta đều ngồi trên một chiếc thuyền, nếu chúng ta chết, tuyệt đối sẽ đánh chết ngươi trước.
- Nói đúng, Phong Phi Vân, ngươi đừng mơ chạy ra khỏi đây một mình.
Lại có người noisra.
Phong Phi Vân cười lạnh liên tục, nói:
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, kỳ thật ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Ai mà tin!
Giọng Lệnh Đông Lai lạnh lùng.
Tất cả mọi người cảm thấy Phong Phi Vân cố ý dẫn mọi người tới đây, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
- Ta... Tin!
Dạ Tiêu Tương giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
- Chúng ta hôm qua mới tới trấn nhỏ này, là ta cầu hắn, hắn mới đi tới đây, bằng không hắn cũng không tới đây làm gì, tự nhiên không có khả năng biết quỷ thôn rốt cuộc xảy ra cái gì cả.
Dạ Tiêu Tương là âm luật đại gia, cho tới bây giờ sẽ không nói dối, điểm này mọi người đều biết rõ.
Đông Phương Kính Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói
- Hắn đúng là rất nghe lời ngươi nha, nếu ngươi cố ý muốn tới trấn nhỏ này, chẳng lẽ trước kia ngươi đã tới đây, ngươi biết quỷ thôn này xảy ra chuyện gì sao?
Dạ Tiêu Tương cảm nhận được ánh mắt dọa người của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn mình, cũng không biết vì sao Đông Phương tiểu thư lại ghét nàng như thế?
Phong Phi Vân không vui, nói:
- Đông Phương cô nương, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.
- Ngươi...
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt tức giận không hiểu.
- Đã biết rõ sắp xảy ra vấn đề.