Đêm xuống, những rừng dâu và rừng trúc này đều âm trầm tới cực điểm, ánh trăng chiếu qua kẽ lá in bóng lên mặt đất.
Trong tay Phong Phi Vân cầm cục đá khắc họa lên mặt đất, chính là bí pháp tra tìm và suy tính của phượng hoàng nhất tộc, Đông Phương Kính Nguyệt đứng sau lưng hắn, thân thể mềm mại có tiên linh chi quang lưu động, nàng ôm tỳ bà màu đỏ đứng đó.
- Tốt, phía bên trái năm bước
Phong Phi Vân đứng lên, cẩn thận đi sang trái năm bước, Đông Phương Kính Nguyệt giẫm theo dẫn chân của hắn.
Sau khi đi năm bước, Phong Phi Vân lại phác họa lên mặt đất, lại tiếp tục.
Tuy tốc độ này đi tới rất chậm, nhưng mà đúng là an toàn, ít ra không có xảy ra chuyện quỷ dị gì đó, Đông Phương Kính Nguyệt cũng dần dần lau mắt mà nhìn hắn, thổi da trâu đại vương này không ngờ lại có bổn sự như vậy.
Phong Phi Vân ngồi chồm hổm trên đất phác họa, đột nhiên ngón tay dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ tối, nói:
- Ngươi phương nào theo dõi chúng ta, cút ra đi!
Đông Phương Kính Nguyệt thời điểm này phát hiện sau lưng có người, ngón tay kích thích tỳ bà, phát ra âm thanh chói tay, một đạo sát âm bay ra ngoài, chém đứt cây dâu thô to như chén ăn cơm.
Bóng đen bay ra khỏi chỗ tối, tốc độ cực nhanh, mấy hô hấp đã biến mất vô tung.
- Thật nhanh, chẳng lẽ là sinh vật không biết của quỷ thôn?
Đông Phương Kính Nguyệt nói ra.
Phong Phi Vân cười lạnh, nói:
- Cho dù trong quỷ thôn có sinh vật không biết cũng không phải con mắt chúng ta có thể nhìn thấy, hắn là một vương giả trẻ tuổi đấy, những người này nhìn thấy ta đi ra khỏi phòng xá, khẳng định cho rằng ta biết phương pháp rời đi, bọn họ không đuổi theo mới là lạ, không cần quan tâm tới bọn chúng, đi về phía trước bảy bước.
Phong Phi Vân nhãn lực còn mạnh hơn Đông Phương Kính Nguyệt nhiều, tuy tốc độ của người nọ vừa rồi thật nhanh, nhưng mà Phong PHi Vân bắt được bóng lưng, nhận ra thân phận của người nọ.
Lệnh Đông Lai đứng trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt, sát ý càng ngày càng mạnh, hắn vẫn cho rằng mình là người lý trí, nhưng mà không ngờ hiện tại muốn giết một người như thế.
- Phong Phi Vân, ngươi cũng dám đi lại gần với Đông Phương tiểu thư như thế, như vậy ngươi phải chết.
Đại khái một giờ sau, Phong Phi Vân đi lên một mảnh đồng ruộng, hắn dừng bước lại, trực tiếp đi vào trong đồng ruộng, thậm chí có một ít tảng đá nhô lên khỏi mặt đất, mà tảng đá có dấu vết bị mài qua, dấu ấn rõ ràng.
Phong Phi Vân ngưng tụ một đạo linh khí vào bàn tay, chậm rãi đào tảng đá kia lên.
Đây là một khối bia đá thô ráp, xác thực mà nói là cột biên giới của thôn xóm, phía trên còn khắc ba chữ cổ xưa mơ hồ, mặc dù Đông Phương Kính Nguyệt học thức cao cũng không cách nào nhận ra ba chữ này.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại nhận ra ba chữ này, hắn nhìn thấy văn tự trên Sư Am Tàng Kinh Điện Quy Giáp rồi, quả thật giống như đúc.
- Lưỡng Nhân Thôn!
Lúc Phong Phi Vân đọc ra cái tên này, làn da toàn thân run lên, giống như bị điện giật.
Phong Phi Vân tìm ghi chép Lưỡng Nhân Thôn trên mai rùa, vốn hắn đã bỏ tìm kiếm, cảm thấy truyền thuyết Tần Hà nữ thần là do người ta bịa đặt vào một vạn năm trước mà thôi, nhưng mà hiện tại không nghĩ tới lại ở nơi này tìm được Lưỡng Nhân Thôn trong truyền thuyết.
Lúc Đông Phương Kính Nguyệt nghe được ba chữ Lưỡng Nhân Thôn, nàng vô cùng khiếp sợ, nói:
- Hình như ta nghe qua Lưỡng Nhân Thôn ở nơi nào đó rồi!
- Ở nơi nào?
Phong Phi Vân vội vàng nói ra.
Đông Phương Kính Nguyệt suy tư thật lâu, chợt trong lòng chấn động, nói:
- Ta nhớ rồi, là khi ta còn bé trong tổ phòng từng gặp qua một bức họa, bức họa này có tên gọi là Lưỡng Nhân Thôn.
Sau khi nghe được tin tức này, tâm thần Phong Phi Vân không cách nào bình tĩnh được, truyền thuyết Lưỡng Nhân Thôn co liên quan tới tượng thần bên bờ sông Tấn, mà tượng thần giống như đúc Thủy Nguyệt Đình, mà Thủy Nguyệt Đình và giống Đông Phương Kính Nguyệt như đúc, trong đó có liên hệ gì?
Vốn nếu không tìm được Lưỡng Nhân Thôn, có lẽ Phong Phi Vân hiện tại không kích động như thế, nhưng mà bây giờ tìm được manh mối, hắn đã chứng minh phương hướng của hắn là đúng.
Mà quỷ thôn này chính là Lưỡng Nhân Thôn.
Lưỡng Nhân Thôn đã sớm không tồn tại trên thế gian, thất lạc tới thế giới khác, chỉ có thời gian đặc biệt mới xuất hiện bên bờ sông Tấn.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tổ phòng của các ngươi ở nơi nào?
- Ngay Long hồ, nhưng mà... Nghe tổ tiên nói qua, tổ phong ban đầu cũng không phải ở Long hồ, mà là dời qua sau này.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên không có giữ lại nói cho Phong Phi Vân nghe.
- Long hồ, tổ phòng!
Phong Phi Vân không ngừng thì thầm lẩm bẩm, xem ra phỉa đi Long hồ một chút, có lẽ ở đó tìm được một chút manh mối.
Phong Phi Vân lại nói:
- Ta có một việc hỏi ngươi, bộ dáng ngươi và tượng thần vì sao giống nhau thế, chẳng lẽ người Ngân Câu phiệt các ngươi cũng không biết.
Nghe nói như thế, trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt bắn ra một tia dị sắc, sắc mặt dưới khăn che mặt cũng biến hóa, hơi quay người lại, từ từ nói:
- Tự nhiên biết rõ, nhưng mà nữ tử trong thiên hạ nhiều như thế, muốn tìm hai người giống như đúc cũng không khó, Thần Tấn vương triều có nhiều nữ tử tử giống tượng thần khẳng định không ít.
- Đông Phương tiểu nữu đáng chết còn muốn gạt ta.
Phong Phi Vân trực giác nói cho hắn biết, Đông Phương Kính Nguyệt không nói thật.
Nàng không nói, như vậy có bức nàng cũng vô dụng, về sau tìm cơ hội bức nàng nói ra.
- Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, ta mo hồ cảm giác được khí tức ấn ký mà tên chân nhân lưu lại rồi.
Phong Phi Vân mặt không đổi sắc nói ra.
Dưới ánh trăng, hai người đi dọc theo con đường nhỏ trên bờ đồng ruộng, tiếp tục đi thẳng, mỗi bước đi đều cẩn thận.
Vừa đi đã nửa giờ, Phong Phi Vân rốt cuộc tìm được ấn ký mà tên chân nhân lưu lại, đông Phương Kính Nguyệt không thấy cái gì, nhưng mà chỉ có Phong Phi Vân có được phượng hoàng thiên nhãn là phát hiện ra một tia dấu vết.
- Chúng ta đi dọc theo ấn ký mà tên chân nhân lưu lại, cũng không tao ngộ những tai nạn không biết kia, nhưng mà cẩn thận trận pháp tên chân nhân bố trí, nếu không cẩn thận va chạm vào, tu vị chúng ta bây giờ chắc chắn thân tử đạo tiêu.
Phong Phi Vân nhắc nhở.
Đông Phương Kính Nguyệt nhăn nhăn cái mũi, nói:
- Ngươi còn quan tâm tới an nguy của ta sao?
- Ngươi nghĩ nhiều, là ta sợ sau khi ngươi chết, ta còn phải mang thi thể ngươi về, khi đó mệt mỏi lắm... Ngươi muốn làm gì thế, ta nói đùa mà thôi, ngươi lại muốn ra tay giết người, ta sớm nói ngươi tâm nhãn nhỏ, không nên vui đùa, ngươi còn không tin... Được rồi, ta không nói nữa.
Phong Phi Vân chân đạp ấn ký tên chân nhân lưu lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Đông Phương Kính Nguyệt tức giậ gương mặt méo đi, giống như con gà mái xù lông lên.
- Phong Phi Vân, chúng ta có nên quay lại hay không, cùng nhau rời khỏi đây.
Đông Phương Kính Nguyệt đuổi theo.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Không đúng, đây chỉ là con đường đi ngang qua quỷ thôn, chúng ta có khả năng không đi ra ngoài.
Đêm xuống, những rừng dâu và rừng trúc này đều âm trầm tới cực điểm, ánh trăng chiếu qua kẽ lá in bóng lên mặt đất.
Trong tay Phong Phi Vân cầm cục đá khắc họa lên mặt đất, chính là bí pháp tra tìm và suy tính của phượng hoàng nhất tộc, Đông Phương Kính Nguyệt đứng sau lưng hắn, thân thể mềm mại có tiên linh chi quang lưu động, nàng ôm tỳ bà màu đỏ đứng đó.
- Tốt, phía bên trái năm bước
Phong Phi Vân đứng lên, cẩn thận đi sang trái năm bước, Đông Phương Kính Nguyệt giẫm theo dẫn chân của hắn.
Sau khi đi năm bước, Phong Phi Vân lại phác họa lên mặt đất, lại tiếp tục.
Tuy tốc độ này đi tới rất chậm, nhưng mà đúng là an toàn, ít ra không có xảy ra chuyện quỷ dị gì đó, Đông Phương Kính Nguyệt cũng dần dần lau mắt mà nhìn hắn, thổi da trâu đại vương này không ngờ lại có bổn sự như vậy.
Phong Phi Vân ngồi chồm hổm trên đất phác họa, đột nhiên ngón tay dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ tối, nói:
- Ngươi phương nào theo dõi chúng ta, cút ra đi!
Đông Phương Kính Nguyệt thời điểm này phát hiện sau lưng có người, ngón tay kích thích tỳ bà, phát ra âm thanh chói tay, một đạo sát âm bay ra ngoài, chém đứt cây dâu thô to như chén ăn cơm.
Bóng đen bay ra khỏi chỗ tối, tốc độ cực nhanh, mấy hô hấp đã biến mất vô tung.
- Thật nhanh, chẳng lẽ là sinh vật không biết của quỷ thôn?
Đông Phương Kính Nguyệt nói ra.
Phong Phi Vân cười lạnh, nói:
- Cho dù trong quỷ thôn có sinh vật không biết cũng không phải con mắt chúng ta có thể nhìn thấy, hắn là một vương giả trẻ tuổi đấy, những người này nhìn thấy ta đi ra khỏi phòng xá, khẳng định cho rằng ta biết phương pháp rời đi, bọn họ không đuổi theo mới là lạ, không cần quan tâm tới bọn chúng, đi về phía trước bảy bước.
Phong Phi Vân nhãn lực còn mạnh hơn Đông Phương Kính Nguyệt nhiều, tuy tốc độ của người nọ vừa rồi thật nhanh, nhưng mà Phong PHi Vân bắt được bóng lưng, nhận ra thân phận của người nọ.
Lệnh Đông Lai đứng trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt, sát ý càng ngày càng mạnh, hắn vẫn cho rằng mình là người lý trí, nhưng mà không ngờ hiện tại muốn giết một người như thế.
- Phong Phi Vân, ngươi cũng dám đi lại gần với Đông Phương tiểu thư như thế, như vậy ngươi phải chết.
Đại khái một giờ sau, Phong Phi Vân đi lên một mảnh đồng ruộng, hắn dừng bước lại, trực tiếp đi vào trong đồng ruộng, thậm chí có một ít tảng đá nhô lên khỏi mặt đất, mà tảng đá có dấu vết bị mài qua, dấu ấn rõ ràng.
Phong Phi Vân ngưng tụ một đạo linh khí vào bàn tay, chậm rãi đào tảng đá kia lên.
Đây là một khối bia đá thô ráp, xác thực mà nói là cột biên giới của thôn xóm, phía trên còn khắc ba chữ cổ xưa mơ hồ, mặc dù Đông Phương Kính Nguyệt học thức cao cũng không cách nào nhận ra ba chữ này.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại nhận ra ba chữ này, hắn nhìn thấy văn tự trên Sư Am Tàng Kinh Điện Quy Giáp rồi, quả thật giống như đúc.
- Lưỡng Nhân Thôn!
Lúc Phong Phi Vân đọc ra cái tên này, làn da toàn thân run lên, giống như bị điện giật.
Phong Phi Vân tìm ghi chép Lưỡng Nhân Thôn trên mai rùa, vốn hắn đã bỏ tìm kiếm, cảm thấy truyền thuyết Tần Hà nữ thần là do người ta bịa đặt vào một vạn năm trước mà thôi, nhưng mà hiện tại không nghĩ tới lại ở nơi này tìm được Lưỡng Nhân Thôn trong truyền thuyết.
Lúc Đông Phương Kính Nguyệt nghe được ba chữ Lưỡng Nhân Thôn, nàng vô cùng khiếp sợ, nói:
- Hình như ta nghe qua Lưỡng Nhân Thôn ở nơi nào đó rồi!
- Ở nơi nào?
Phong Phi Vân vội vàng nói ra.
Đông Phương Kính Nguyệt suy tư thật lâu, chợt trong lòng chấn động, nói:
- Ta nhớ rồi, là khi ta còn bé trong tổ phòng từng gặp qua một bức họa, bức họa này có tên gọi là Lưỡng Nhân Thôn.
Sau khi nghe được tin tức này, tâm thần Phong Phi Vân không cách nào bình tĩnh được, truyền thuyết Lưỡng Nhân Thôn co liên quan tới tượng thần bên bờ sông Tấn, mà tượng thần giống như đúc Thủy Nguyệt Đình, mà Thủy Nguyệt Đình và giống Đông Phương Kính Nguyệt như đúc, trong đó có liên hệ gì?
Vốn nếu không tìm được Lưỡng Nhân Thôn, có lẽ Phong Phi Vân hiện tại không kích động như thế, nhưng mà bây giờ tìm được manh mối, hắn đã chứng minh phương hướng của hắn là đúng.
Mà quỷ thôn này chính là Lưỡng Nhân Thôn.
Lưỡng Nhân Thôn đã sớm không tồn tại trên thế gian, thất lạc tới thế giới khác, chỉ có thời gian đặc biệt mới xuất hiện bên bờ sông Tấn.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tổ phòng của các ngươi ở nơi nào?
- Ngay Long hồ, nhưng mà... Nghe tổ tiên nói qua, tổ phong ban đầu cũng không phải ở Long hồ, mà là dời qua sau này.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên không có giữ lại nói cho Phong Phi Vân nghe.
- Long hồ, tổ phòng!
Phong Phi Vân không ngừng thì thầm lẩm bẩm, xem ra phỉa đi Long hồ một chút, có lẽ ở đó tìm được một chút manh mối.
Phong Phi Vân lại nói:
- Ta có một việc hỏi ngươi, bộ dáng ngươi và tượng thần vì sao giống nhau thế, chẳng lẽ người Ngân Câu phiệt các ngươi cũng không biết.
Nghe nói như thế, trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt bắn ra một tia dị sắc, sắc mặt dưới khăn che mặt cũng biến hóa, hơi quay người lại, từ từ nói:
- Tự nhiên biết rõ, nhưng mà nữ tử trong thiên hạ nhiều như thế, muốn tìm hai người giống như đúc cũng không khó, Thần Tấn vương triều có nhiều nữ tử tử giống tượng thần khẳng định không ít.
- Đông Phương tiểu nữu đáng chết còn muốn gạt ta.
Phong Phi Vân trực giác nói cho hắn biết, Đông Phương Kính Nguyệt không nói thật.
Nàng không nói, như vậy có bức nàng cũng vô dụng, về sau tìm cơ hội bức nàng nói ra.
- Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, ta mo hồ cảm giác được khí tức ấn ký mà tên chân nhân lưu lại rồi.
Phong Phi Vân mặt không đổi sắc nói ra.
Dưới ánh trăng, hai người đi dọc theo con đường nhỏ trên bờ đồng ruộng, tiếp tục đi thẳng, mỗi bước đi đều cẩn thận.
Vừa đi đã nửa giờ, Phong Phi Vân rốt cuộc tìm được ấn ký mà tên chân nhân lưu lại, đông Phương Kính Nguyệt không thấy cái gì, nhưng mà chỉ có Phong Phi Vân có được phượng hoàng thiên nhãn là phát hiện ra một tia dấu vết.
- Chúng ta đi dọc theo ấn ký mà tên chân nhân lưu lại, cũng không tao ngộ những tai nạn không biết kia, nhưng mà cẩn thận trận pháp tên chân nhân bố trí, nếu không cẩn thận va chạm vào, tu vị chúng ta bây giờ chắc chắn thân tử đạo tiêu.
Phong Phi Vân nhắc nhở.
Đông Phương Kính Nguyệt nhăn nhăn cái mũi, nói:
- Ngươi còn quan tâm tới an nguy của ta sao?
- Ngươi nghĩ nhiều, là ta sợ sau khi ngươi chết, ta còn phải mang thi thể ngươi về, khi đó mệt mỏi lắm... Ngươi muốn làm gì thế, ta nói đùa mà thôi, ngươi lại muốn ra tay giết người, ta sớm nói ngươi tâm nhãn nhỏ, không nên vui đùa, ngươi còn không tin... Được rồi, ta không nói nữa.
Phong Phi Vân chân đạp ấn ký tên chân nhân lưu lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Đông Phương Kính Nguyệt tức giậ gương mặt méo đi, giống như con gà mái xù lông lên.
- Phong Phi Vân, chúng ta có nên quay lại hay không, cùng nhau rời khỏi đây.
Đông Phương Kính Nguyệt đuổi theo.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Không đúng, đây chỉ là con đường đi ngang qua quỷ thôn, chúng ta có khả năng không đi ra ngoài.