Đông Phương Hàn Lâm và một cô gái tuyệt sắc mang khăn che mặt đi xuống cổ xe, hắn lộ ra dáng vẻ già yếu, bước chân tập tễnh đi trong tuyết, chậm rãi đi tới cửa hoàng thành.
Cô gái tuyệt sắc mang khăn che mặt này chính là "Đông Phương Kính Nguyệt".
Thái tể Bắc Minh Mặc Thủ cười nói:
- Cửa thành hoàng thành cũng chưa có mở ra a.
Đúng lúc này, canh năm vừa tới thì trong hoàng thành có ba tiếng chung vang lên.
Ông ông!
Cánh cửa hoàng thành từ từ mở ra, có âm thanh thái giám vang dội truyền đến:
- Thiên chung vang, hoàng thành mở!
Đông Phương Hàn Lâm cười cười, bộ dáng hiền lành phúc hậu, nói:
- Ha ha, chẳng phải đã mở ra rồi sao,m ta mỗi lần tới đền là chuẩn nhất.
Nói xong, Đông Phương Kính Nguyệt đã vịn Đông Phương Hàn Lâm đi vào trong cửa thành hoàng thành, thời điểm Đông Phương Kính Thủy đi ngang qua bên người Phong Phi Vân, con mắt của nàng ngẩng lên, đặc biệt lạnh lùng.
Đông Phương Hàn Lâm đến cuối cùng, lại vào hoàng thành đầu tiên, rất nhiều người mắng trong lòng, Đông Phương Hàn Lâm còn thành tinh hơn cả Bắc Minh lão hồ ly.
Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên cũng không có đánh nhau, cho dù muốn chiến cũng phải sau khi sắc phong người kế thừa thần vương đã.
Gió tuyết vẫn không ngừng.
Hoàng thành chỉ là bên ngoài cung vây, cũng không phỉa đại nội đế cung.
Trong hoàng thành có rất nhiều kiến trúc cổ bảo lưu từ khi khai quốc, ví dụ như thái miếu, tam công miếu, mười tám thiên hầu vân tháp, còn có lãnh cung thê lương tàn khốc nhất, hàng năm đều có mấy vị phi tử bị đày vào trong lãnh cung, loại phi tử này phần lớn làm những chuyện không ai nhận ra, hoặc là đắc tội một ít đại nhân vật trong nội cung, cho nên mới lọt vào đãi ngộ như thế, phi tử trong lãnh cung sống không bằng chết.
Đương nhiên những công chúa, hoàn tử còn nhỏ cũng có rất nhiều ở trong hoàng thành, được bảo hộ, một khi bọn họ trưởng thành cũng không thể ở lại trong hoàng thành nữa, sẽ có phủ đệ công chúa, hoàng tử cho bọn họ ở lại, bọn họ sinh tồn độc lập, đương nhiên vẫn sẽ có cường giả âm thầm thủ hộ.
Tất cả mọi người bước đi tới thái miếu, chỗ đó thờ cúng kim thân tổ tông của hoàng tộc, cho dù là tam công cửu khanh thập bát vương hầu là các đại lão triều đình, cũng không thể bước vào nửa bước.
Tất cả mọi người chờ bên ngoài thái miếu.
Giờ phút này những hoàng tử công chúa hoàng tộc đa số tụ tập ở nơi này, cũng không thiếu cung nga phi tần đứng bên ngoài thái miếu, một cự đỉnh thanh đồng cao trăm mét, dưới cự đỉnh là La Phù công chúa và thái tử Long Thần Nhai.
Thanh đồng cự đỉnh phong cách cổ xưa mà đại khí, lộ ra cảm giác tuế nguyệt tang thương, bên trong có dầu hỏa đang thiêu đốt, sóng nhiệt xông lên chín tầng trời, tuyết trên bầu trời chưa rơi xuống đã hòa tan.
Hai người bọn họ là thiên chi kiêu tử, một người xinh đẹp trang nhã, một người tuấn lãng thần phong, khí chất hoàng gia sàn sàn nhau.
Cung nga phi tần ở đây thật sự quá nhiều, điều đứng trước cửa thái miếu, lại nhìn qua phía trước, người ta ra vào tấp nập, nhìn ra phía sau toàn bộ đều là hậu duệ quý tộc và hoàng tộc, cũng tụ tập không biết bao nhiêu người, trái lại những vương công đại thần chỉ là số ít, không bằng một phần mười của hoàng tộc.
Dù sao đây là buổi lễ long trọng của hoàng tộc, vương công đại thần chỉ dùng thân phận quần chúng tới đây mà thôi.
Chỉ có tam công cửu khanh thập bát vương hầu và thần vương mới có quyền đứng hàng thứ nhất, mà những tuấn tài quý tộc, phu nhân, thiên kim đều đứng cách xa hơn mười dặm, nhìn qua thái miếu to lớn nguy nga.
Phong Phi Vân hiện tại là truyền nhân thần vương nhưng cũng chỉ có thể đứng ở phía sau, yên lặng chờ tuyên triệu/
Phong Phi Vân không có chút hứng thú với những loại điển lễ tế tự này, ngược lại ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, mà Đông Phương Kính Thủy vẫn nhìn vào ánh mắt Phong Phi Vân, cảm tấy Phong Phi Vân không bình thường, dường như Đông Phương Kính Nguyệt không nhìn thấy sự tồn tại của Phong Phi Vân, nàng cao ngạo như thiên nga trắng, căn bản không nhìn con cóc Phong Phi Vân này.
- Bà nương chết tiệt này hôm nay hình như không đúng ah, rõ ràng không có trừng mắt ta, hẳn là sau khi dung hợp ngọc thuyền kia thì đầu óc bị hỏng rồi.
Trong lòng Phong Phi Vân đau khổ, áp chế lòng hiếu kfy trong lòng,vụng chôm cầm một quả cầu tuyết sau đó nhẹ nhàng niết một cái, nhìn qua hai bên thấy không ai chú ý, trực tiếp ném cầu tuyết vào át Đông Phương Kính Nguyệt.
Thái miếu này không ai dám phóng thần thức ra ngoài, cho nên không ai chú ý Phong Phi Vân mờ ám.
Ba!
Quả cầu tuyết nện vào đầu Đông Phương Kính Nguyệt, bột tuyết rơi từ tóc nàng xuống cỏ trắng như ngọc, rơi cả vào trong quần áo màu trắng.
Phong Phi Vân nội tâm khoái cảm mười phần, vội vàng quay đầu đứng nghiêm, bộ dáng chuyện này không liên quan tới ta, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ánh mắt Phong Phi Vân đảo qua và phát hiện Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc quay đầu lại, ánh mắt dễ thương trừng hắn.
Phong Phi Vân cố nén ý cười, chẳng biết tại sao trong lòng vui như nở hoa, bị nàng trừng còn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Thời điểm này thái miếu vang lên chín tiếng chung, đứng đầu cửu khanh chuyên quả lễ nghi văn án tế tự và miếu lễ đi lên, lão nhân này đứng dưới cự đỉnh, bắt đầu đọc tế văn tuyên thệ cổ xưa của hoàng gia.
Tất cả mọi người thu liễm linh khí trong người, bày ra tư thái tôn kính với tổ tiên hoàng tộc.
Phong Phi Vân nghe xong ngáp mấy cái, đột nhiên ánh mắt quay tròn, lại có ý trêu cợt nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, lại vụng trộm nâng tuyết trên đất lên, nhưng hắn vừa cúi thân xuống thì trên đầu đã bị một đoàn tuyết lớn nện lên, phát ra tiếng bành.
Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, nhìn qua bốn phía, tất cả mọi người đang đứng nghiêm, cũng không biết vừa rồi là ai tập kích hắn.
Phong Phi Vân nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, phát hiện bà nương chết tiệt này đứng thẳng, đứng bất động.
Trong lòng Phong Phi Vân phiền muộn, trên đời này có nhiều chuyện đau "Bi", nhưng không chuyện nào qua được tính toán người ta nhưng lại bị tính kế ngược lại.
Rốt cuộc cũng đọc xong tế văn, sau đó cao giọng hô to lên:
- Tuyên thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử, Phong Phi Vân vào thái miếu nhận thưởng.
Quá trình thái miếu nhận thưởng, đêm qua ở thần vương phủ đã có lão thái giám cố ý dạy cho Phong Phi Vân.
Thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử đều đi tới thái miếu, cũng chỉ thiếu mình Phong Phi Vân.
Người dâng thưởng nhíu mày, lại cất cao giọng hô:
- Tuyên Phong Phi Vân lên thái miếu nhận thưởng.
Dưới thái miếu phải phong ấn tu vị, cấm thần thức, liễm ngũ quan, tu vị cường đại hơn nữa cũng chỉ như người bình thường, Phong Phi Vân đứng ngoài hơn mười dặm, nghe lão gia hỏa kia kêu mình.
Phong Phi Vân vẫn còn đang tìm người nào đánh lén mình, lúc này mới nghe được âm thanh tuyên triệu, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng không có chút xấu hổ nào, dù sao da mặt dày, nhìn chằm chằm thì cứ nhìn.
Hắn lúc này mặt không đổi sắc đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡng ngực, khí vũ hiên ngang, hiển thị phong thái truyền nhân thần vương.
Đông Phương Hàn Lâm và một cô gái tuyệt sắc mang khăn che mặt đi xuống cổ xe, hắn lộ ra dáng vẻ già yếu, bước chân tập tễnh đi trong tuyết, chậm rãi đi tới cửa hoàng thành.
Cô gái tuyệt sắc mang khăn che mặt này chính là "Đông Phương Kính Nguyệt".
Thái tể Bắc Minh Mặc Thủ cười nói:
- Cửa thành hoàng thành cũng chưa có mở ra a.
Đúng lúc này, canh năm vừa tới thì trong hoàng thành có ba tiếng chung vang lên.
Ông ông!
Cánh cửa hoàng thành từ từ mở ra, có âm thanh thái giám vang dội truyền đến:
- Thiên chung vang, hoàng thành mở!
Đông Phương Hàn Lâm cười cười, bộ dáng hiền lành phúc hậu, nói:
- Ha ha, chẳng phải đã mở ra rồi sao,m ta mỗi lần tới đền là chuẩn nhất.
Nói xong, Đông Phương Kính Nguyệt đã vịn Đông Phương Hàn Lâm đi vào trong cửa thành hoàng thành, thời điểm Đông Phương Kính Thủy đi ngang qua bên người Phong Phi Vân, con mắt của nàng ngẩng lên, đặc biệt lạnh lùng.
Đông Phương Hàn Lâm đến cuối cùng, lại vào hoàng thành đầu tiên, rất nhiều người mắng trong lòng, Đông Phương Hàn Lâm còn thành tinh hơn cả Bắc Minh lão hồ ly.
Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên cũng không có đánh nhau, cho dù muốn chiến cũng phải sau khi sắc phong người kế thừa thần vương đã.
Gió tuyết vẫn không ngừng.
Hoàng thành chỉ là bên ngoài cung vây, cũng không phỉa đại nội đế cung.
Trong hoàng thành có rất nhiều kiến trúc cổ bảo lưu từ khi khai quốc, ví dụ như thái miếu, tam công miếu, mười tám thiên hầu vân tháp, còn có lãnh cung thê lương tàn khốc nhất, hàng năm đều có mấy vị phi tử bị đày vào trong lãnh cung, loại phi tử này phần lớn làm những chuyện không ai nhận ra, hoặc là đắc tội một ít đại nhân vật trong nội cung, cho nên mới lọt vào đãi ngộ như thế, phi tử trong lãnh cung sống không bằng chết.
Đương nhiên những công chúa, hoàn tử còn nhỏ cũng có rất nhiều ở trong hoàng thành, được bảo hộ, một khi bọn họ trưởng thành cũng không thể ở lại trong hoàng thành nữa, sẽ có phủ đệ công chúa, hoàng tử cho bọn họ ở lại, bọn họ sinh tồn độc lập, đương nhiên vẫn sẽ có cường giả âm thầm thủ hộ.
Tất cả mọi người bước đi tới thái miếu, chỗ đó thờ cúng kim thân tổ tông của hoàng tộc, cho dù là tam công cửu khanh thập bát vương hầu là các đại lão triều đình, cũng không thể bước vào nửa bước.
Tất cả mọi người chờ bên ngoài thái miếu.
Giờ phút này những hoàng tử công chúa hoàng tộc đa số tụ tập ở nơi này, cũng không thiếu cung nga phi tần đứng bên ngoài thái miếu, một cự đỉnh thanh đồng cao trăm mét, dưới cự đỉnh là La Phù công chúa và thái tử Long Thần Nhai.
Thanh đồng cự đỉnh phong cách cổ xưa mà đại khí, lộ ra cảm giác tuế nguyệt tang thương, bên trong có dầu hỏa đang thiêu đốt, sóng nhiệt xông lên chín tầng trời, tuyết trên bầu trời chưa rơi xuống đã hòa tan.
Hai người bọn họ là thiên chi kiêu tử, một người xinh đẹp trang nhã, một người tuấn lãng thần phong, khí chất hoàng gia sàn sàn nhau.
Cung nga phi tần ở đây thật sự quá nhiều, điều đứng trước cửa thái miếu, lại nhìn qua phía trước, người ta ra vào tấp nập, nhìn ra phía sau toàn bộ đều là hậu duệ quý tộc và hoàng tộc, cũng tụ tập không biết bao nhiêu người, trái lại những vương công đại thần chỉ là số ít, không bằng một phần mười của hoàng tộc.
Dù sao đây là buổi lễ long trọng của hoàng tộc, vương công đại thần chỉ dùng thân phận quần chúng tới đây mà thôi.
Chỉ có tam công cửu khanh thập bát vương hầu và thần vương mới có quyền đứng hàng thứ nhất, mà những tuấn tài quý tộc, phu nhân, thiên kim đều đứng cách xa hơn mười dặm, nhìn qua thái miếu to lớn nguy nga.
Phong Phi Vân hiện tại là truyền nhân thần vương nhưng cũng chỉ có thể đứng ở phía sau, yên lặng chờ tuyên triệu/
Phong Phi Vân không có chút hứng thú với những loại điển lễ tế tự này, ngược lại ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, mà Đông Phương Kính Thủy vẫn nhìn vào ánh mắt Phong Phi Vân, cảm tấy Phong Phi Vân không bình thường, dường như Đông Phương Kính Nguyệt không nhìn thấy sự tồn tại của Phong Phi Vân, nàng cao ngạo như thiên nga trắng, căn bản không nhìn con cóc Phong Phi Vân này.
- Bà nương chết tiệt này hôm nay hình như không đúng ah, rõ ràng không có trừng mắt ta, hẳn là sau khi dung hợp ngọc thuyền kia thì đầu óc bị hỏng rồi.
Trong lòng Phong Phi Vân đau khổ, áp chế lòng hiếu kfy trong lòng,vụng chôm cầm một quả cầu tuyết sau đó nhẹ nhàng niết một cái, nhìn qua hai bên thấy không ai chú ý, trực tiếp ném cầu tuyết vào át Đông Phương Kính Nguyệt.
Thái miếu này không ai dám phóng thần thức ra ngoài, cho nên không ai chú ý Phong Phi Vân mờ ám.
Ba!
Quả cầu tuyết nện vào đầu Đông Phương Kính Nguyệt, bột tuyết rơi từ tóc nàng xuống cỏ trắng như ngọc, rơi cả vào trong quần áo màu trắng.
Phong Phi Vân nội tâm khoái cảm mười phần, vội vàng quay đầu đứng nghiêm, bộ dáng chuyện này không liên quan tới ta, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ánh mắt Phong Phi Vân đảo qua và phát hiện Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc quay đầu lại, ánh mắt dễ thương trừng hắn.
Phong Phi Vân cố nén ý cười, chẳng biết tại sao trong lòng vui như nở hoa, bị nàng trừng còn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Thời điểm này thái miếu vang lên chín tiếng chung, đứng đầu cửu khanh chuyên quả lễ nghi văn án tế tự và miếu lễ đi lên, lão nhân này đứng dưới cự đỉnh, bắt đầu đọc tế văn tuyên thệ cổ xưa của hoàng gia.
Tất cả mọi người thu liễm linh khí trong người, bày ra tư thái tôn kính với tổ tiên hoàng tộc.
Phong Phi Vân nghe xong ngáp mấy cái, đột nhiên ánh mắt quay tròn, lại có ý trêu cợt nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, lại vụng trộm nâng tuyết trên đất lên, nhưng hắn vừa cúi thân xuống thì trên đầu đã bị một đoàn tuyết lớn nện lên, phát ra tiếng bành.
Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, nhìn qua bốn phía, tất cả mọi người đang đứng nghiêm, cũng không biết vừa rồi là ai tập kích hắn.
Phong Phi Vân nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, phát hiện bà nương chết tiệt này đứng thẳng, đứng bất động.
Trong lòng Phong Phi Vân phiền muộn, trên đời này có nhiều chuyện đau "Bi", nhưng không chuyện nào qua được tính toán người ta nhưng lại bị tính kế ngược lại.
Rốt cuộc cũng đọc xong tế văn, sau đó cao giọng hô to lên:
- Tuyên thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử, Phong Phi Vân vào thái miếu nhận thưởng.
Quá trình thái miếu nhận thưởng, đêm qua ở thần vương phủ đã có lão thái giám cố ý dạy cho Phong Phi Vân.
Thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử đều đi tới thái miếu, cũng chỉ thiếu mình Phong Phi Vân.
Người dâng thưởng nhíu mày, lại cất cao giọng hô:
- Tuyên Phong Phi Vân lên thái miếu nhận thưởng.
Dưới thái miếu phải phong ấn tu vị, cấm thần thức, liễm ngũ quan, tu vị cường đại hơn nữa cũng chỉ như người bình thường, Phong Phi Vân đứng ngoài hơn mười dặm, nghe lão gia hỏa kia kêu mình.
Phong Phi Vân vẫn còn đang tìm người nào đánh lén mình, lúc này mới nghe được âm thanh tuyên triệu, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng không có chút xấu hổ nào, dù sao da mặt dày, nhìn chằm chằm thì cứ nhìn.
Hắn lúc này mặt không đổi sắc đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡng ngực, khí vũ hiên ngang, hiển thị phong thái truyền nhân thần vương.