Tây Việt Lan Sơn đứng tại trung ương Thương Hải Cung, nhìn qua cánh cửa sơn sơn đóng chặt, trong tai có thể nghe được bên trong có tiếng ca ưu nhã truyền ra, còn có thể nghe được tiếng cạn ly.
Hoắc Băng Băng đi tới bên cạnh Tây Việt Lan Sơn, ôn nhu nói:
- Tây Việt công tử làm gì phỉa chấp nhặt với hai mãng phu, ta sẽ phân phó người đuổi bọn chúng cút ra khỏi Thương Hải Cung, miễn ngại mắt của Tây Việt công tử.
Đám người trẻ tuổi tuấn kiệt đang ở trong Thương Hải Cung nghe lời này thì chấn kinh, rất nhiều người dùng thần thức chú ý xem kịch vui.
Cánh cửa phòng cao thượng mở ra, một bác cái tuổi chừng bốn năm mươi đi ra ngoài, mặc xiêm y thêu hoa lớn, gương mặt trang điểm dày, chính là Vạn Hoa Đồng, nói
- Hai vị đại gia bên trong nói, bọn họ hôm nay rất tức giận, nhất định phải... Nhất định phải bảo hoa khôi nương tử Hoắc Băng Băng của Thương Hải Cung uống rượu cả đêm với bọn họ, như vậy bọn họ mới hết tức giận, bằng không hôm nay sẽ có rất nhiều người gặp chuyện không may.
Vạn Hoa Đồng học theo ngữ khí Ngọa Long Sinh, sau khi nói xong tươi cười nịnh nọt.
- Tây Việt công tử, lời này chính là đại gia kia nói, không liên quan tới ta.
Nói xong lời này Vạn Hoa Đồng giống như con chuột rụt trở về, "Bành" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
- Đây thật sự có trò hay xem rồi, không ngờ có người dám tranh giành nữ nhân với Tây Việt Lan Sơn, đối phương nói rõ không muốn cho Tây Việt Lan Sơn có đường xuống thang.
Một tu sĩ áo trắng ngồi ở biên giới Thương Hải Cung mang theo nụ cười hả hê nhìn qua.
- Tây Việt Lan Sơn cũng không phải dễ trêu, là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng xếp thứ chín, thần đô này dám là địch với hắn không quá mười ngón tay.
Một tên mặc áo đen ống tay áo viền vàng của tà tông nói ra.
Mâu thuẫn thăng cấp.
Hoắc Băng Băng nghe nói như thế, lập tức hoa dung thất sắc, tự nhiên nghe ra bất mãng với nàng, đây không chỉ muốn nàng uống rượu đơn giản như thế, nhất định sẽ có yêu cầu quá phận.
Mà Tây Việt Lan Sơn càng tức giận hơn nữa, một tay ôm Hoắc Băng Băng vào ngực, lại vuốt ve nàng một phen, sắc mặt âm lãnh, nói:
- Muốn nàng uống rượu với các ngươi, vậy xem các ngươi có bản lĩnh không đã.
Bá bá bá bá...
Bốn tử sĩ đột nhiên xuất hiện sau lưng Tây Việt Lan Sơn, đều là tu vị Thiên Mệnh nhị trọng, bốn người magn theo trường kiếm màu máu, tạo thành một tòa kiếm trận, bộc phát nhuệ khí khổng lồ khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Khí thế này lan vào trong gian phòng cao thượng, làm cho mười hai thanh quan nhân sợ hãi biến sắc, toàn bộ dừng nhạc khí lại.
Phong Phi Vân cười nói:
- Các ngươi tiếp tục đi!
Phong Phi Vân duỗi ngón tay ra, một ngón tay điểm ra ngoài cửa, một đạo hào quang năm màu bay ra ngoài, bao trùm toàn bộ căn phòng cao thượng này, công kích của bốn tên tử sĩ giống như đụng phải vách tường, toàn bộ bắn ngược ra ngoài, toàn thân toàn máu.
Bốn người đụng vỡ vách tường Thương Hải Cung, bay nhanh ra xa.
Ngoại Long Sinh cười nói:
- Tử sĩ Tây Việt phiệt nổi danh thiên hạ, không có gì hơn thế này, chẳng chịu nổi một kích.
Mười hai thanh quan nhân đưa mắt nhìn nhau, các nàng không phải nữ tử không có kiến thức, tự nhiên nhìn ra hai người cường đại, đây tuyệt đối là hai nhân vật danh chấn thiên hạ, trong lòng các nàng không có cố kỵ, bắt đầu nhã tấu.
Vạn Hoa Đồng cũng trợn mắt há hốc mồm, lại hỏi:
- Đại gia, các ngươi là người nào/
Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh mỉm cười không nói.
Sắc mặt Tây Việt Lan Sơn càng trở nên khó coi, giống như khối băng, bàn tay có sương lạnh bắn ra ngoài, có hơn ngàn đạo kiếm khí như châm dài đang lưu chuyển trên bàn tay của hắn, mang theo hào quang màu trắng.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao truyền ra, hoa tiên tử Cực Lạc Hoa Cung Tư Mã Chiêu Tuyết đến Thương Hải Cung.
Tư Mã Chiêu Tuyết mặc quần áo mỏng bằng tơ lụa, bên ngoài có áo khoác lông xù màu đỏ, trên đầu đội mũ tuyết trắng, nàng vuốt vẽ bông tuyết trên mũ rơi xuống, lúc này mới mang theo hai thị nữ sắc nước hương trời đi vào Thương Hải Cung.
Mị lực hoa tiên tử quả nhiên không phải hoa khôi nương tử có thể so sánh, Tư Mã Chiêu Tuyết vừa tới, một đám trẻ tuổi tuấn kiệt cũng đi theo sau, trong đó có nhân vật vương giả trẻ tuổi.
Dưới chân Tư Mã Chiêu Tuyết giẫm thảm hồng, tơ lụa kéo dài trên đất, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu tới tận cùng, há miệng đàn hương ra, nói:
- Lỗi, lỗi, đây là Tây Việt công tử đại danh đỉnh đỉnh tới Cực Nhạc Hoa Cung, Tuyết nhi lại không có hay biết, còn không tự mình ra ngoài cửa cung nghênh đón, thật sự đáng chết, đáng chết ah.
Nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc, ngay cả Tây Việt Lan Sơn biểu hiện băng hàn cũng nhu hòa vài phần, hơi khom người, cười nói:
- Tây Việt Lan Sơn chỉ là một tục nhân mà thôi, nào dám kinh động đại giá hoa tiên tử.
- Tây Việt công tử nếu là tục nhân, vậy cả thần đô này khó tìm ra người tao nhã rồi.
Trước khi Tư Mã Chiêu Tuyết tiến vào Thương Hải Cung, cũng biết được tình huống nơi này, thế hệ trẻ tranh đấu với nhau là chuyện bình thường, nhưng mà phải khống chế trong phạm vi nhất định, nàng là hoa tiên tử tự nhiên phải đứng ra làm người hòa giải, không thể để chuyện này biến thành không thể vãn hồi.
Tư Mã chiêu Tuyết hơi khom người với gian phòng cao thượng, ôn nhu nói:
- Không biết hai vị tuấn tài thiên kiêu trong gian phòng cao thượng là ai, Tuyết nhi thập phần hy vọng có thể kết giao tuấn tài trong thiên hạ, hai vị có thể ra gặp hay không.
Ngọa Long Sinh trầm giọng nói:
- Tư Mã công nương không cần cầu tình cho tiểu tử kia, việc hôm nay không cách nào xong được, trừ pho... Hoắc Băng Băng tiến vào đây uống rượu với chúng ta một đêm.
Trên mặt Tư Mã Chiêu Tuyết hiện ra nụ cười vui vẻ, nói:
- Nếu hai vị còn muốn bồi rượu, nên để cho tiểu nữ tử tự mình uống một chén với hai vị, hy vọng có thể giảm nhiệt cho hai vị đây.
Hoa tiên tử khuất thân bồi rượu, đây quả thật là lần đầu tiên, rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài đều nhíu mày, trong đó có hai vương giả trẻ tuổi không cam lòng, bàn tay ngưng tụ linh quang, muốn giáo huấn hai cuồng đồ trong phòng.
Nhưng lại đều bị Tư Mã Chiêu Tuyết ngăn trở, khiến bọn họ không cách nào ra tay.
- Không, là Hoắc Băng Băng đến cùng chúng ta, người khác, chúng ta đều không để vào mắt.
Ngọa Long Sinh chỉ có mở một con mắt, nhưng mà ánh mắt còn bén nhọn hơn cả mắt ưng.
Rốt cục có người nhìn vào trong mắt, chỉ là một tu sĩ tà tu, chính là tứ điện hạ Sâm La Điện Tiết Trường Tiếu, đây là vương giả trẻ tuổi.
- Thật sự là không biết tốt xấu.
Tiết Trường Tiếu dưới chân ngưng tụ một đám trận vân, hắn giống như giẫm cơn gió đen, như tia chớp màu đen xông vào trong gian phòng cao thượng.
Đây là vương giả trẻ tuổi ra tay, đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, căn bản không phải những bá chủ trẻ tuổi có thể tới gần, chỉ khí thé của hắn đã ngăn cản một nửa Cực Nhạc Hoa Cung.
Vương giả giận dữ, khí thế như cầu vồng.
Bá.
Tây Việt Lan Sơn đứng tại trung ương Thương Hải Cung, nhìn qua cánh cửa sơn sơn đóng chặt, trong tai có thể nghe được bên trong có tiếng ca ưu nhã truyền ra, còn có thể nghe được tiếng cạn ly.
Hoắc Băng Băng đi tới bên cạnh Tây Việt Lan Sơn, ôn nhu nói:
- Tây Việt công tử làm gì phỉa chấp nhặt với hai mãng phu, ta sẽ phân phó người đuổi bọn chúng cút ra khỏi Thương Hải Cung, miễn ngại mắt của Tây Việt công tử.
Đám người trẻ tuổi tuấn kiệt đang ở trong Thương Hải Cung nghe lời này thì chấn kinh, rất nhiều người dùng thần thức chú ý xem kịch vui.
Cánh cửa phòng cao thượng mở ra, một bác cái tuổi chừng bốn năm mươi đi ra ngoài, mặc xiêm y thêu hoa lớn, gương mặt trang điểm dày, chính là Vạn Hoa Đồng, nói
- Hai vị đại gia bên trong nói, bọn họ hôm nay rất tức giận, nhất định phải... Nhất định phải bảo hoa khôi nương tử Hoắc Băng Băng của Thương Hải Cung uống rượu cả đêm với bọn họ, như vậy bọn họ mới hết tức giận, bằng không hôm nay sẽ có rất nhiều người gặp chuyện không may.
Vạn Hoa Đồng học theo ngữ khí Ngọa Long Sinh, sau khi nói xong tươi cười nịnh nọt.
- Tây Việt công tử, lời này chính là đại gia kia nói, không liên quan tới ta.
Nói xong lời này Vạn Hoa Đồng giống như con chuột rụt trở về, "Bành" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
- Đây thật sự có trò hay xem rồi, không ngờ có người dám tranh giành nữ nhân với Tây Việt Lan Sơn, đối phương nói rõ không muốn cho Tây Việt Lan Sơn có đường xuống thang.
Một tu sĩ áo trắng ngồi ở biên giới Thương Hải Cung mang theo nụ cười hả hê nhìn qua.
- Tây Việt Lan Sơn cũng không phải dễ trêu, là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng xếp thứ chín, thần đô này dám là địch với hắn không quá mười ngón tay.
Một tên mặc áo đen ống tay áo viền vàng của tà tông nói ra.
Mâu thuẫn thăng cấp.
Hoắc Băng Băng nghe nói như thế, lập tức hoa dung thất sắc, tự nhiên nghe ra bất mãng với nàng, đây không chỉ muốn nàng uống rượu đơn giản như thế, nhất định sẽ có yêu cầu quá phận.
Mà Tây Việt Lan Sơn càng tức giận hơn nữa, một tay ôm Hoắc Băng Băng vào ngực, lại vuốt ve nàng một phen, sắc mặt âm lãnh, nói:
- Muốn nàng uống rượu với các ngươi, vậy xem các ngươi có bản lĩnh không đã.
Bá bá bá bá...
Bốn tử sĩ đột nhiên xuất hiện sau lưng Tây Việt Lan Sơn, đều là tu vị Thiên Mệnh nhị trọng, bốn người magn theo trường kiếm màu máu, tạo thành một tòa kiếm trận, bộc phát nhuệ khí khổng lồ khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Khí thế này lan vào trong gian phòng cao thượng, làm cho mười hai thanh quan nhân sợ hãi biến sắc, toàn bộ dừng nhạc khí lại.
Phong Phi Vân cười nói:
- Các ngươi tiếp tục đi!
Phong Phi Vân duỗi ngón tay ra, một ngón tay điểm ra ngoài cửa, một đạo hào quang năm màu bay ra ngoài, bao trùm toàn bộ căn phòng cao thượng này, công kích của bốn tên tử sĩ giống như đụng phải vách tường, toàn bộ bắn ngược ra ngoài, toàn thân toàn máu.
Bốn người đụng vỡ vách tường Thương Hải Cung, bay nhanh ra xa.
Ngoại Long Sinh cười nói:
- Tử sĩ Tây Việt phiệt nổi danh thiên hạ, không có gì hơn thế này, chẳng chịu nổi một kích.
Mười hai thanh quan nhân đưa mắt nhìn nhau, các nàng không phải nữ tử không có kiến thức, tự nhiên nhìn ra hai người cường đại, đây tuyệt đối là hai nhân vật danh chấn thiên hạ, trong lòng các nàng không có cố kỵ, bắt đầu nhã tấu.
Vạn Hoa Đồng cũng trợn mắt há hốc mồm, lại hỏi:
- Đại gia, các ngươi là người nào/
Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh mỉm cười không nói.
Sắc mặt Tây Việt Lan Sơn càng trở nên khó coi, giống như khối băng, bàn tay có sương lạnh bắn ra ngoài, có hơn ngàn đạo kiếm khí như châm dài đang lưu chuyển trên bàn tay của hắn, mang theo hào quang màu trắng.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao truyền ra, hoa tiên tử Cực Lạc Hoa Cung Tư Mã Chiêu Tuyết đến Thương Hải Cung.
Tư Mã Chiêu Tuyết mặc quần áo mỏng bằng tơ lụa, bên ngoài có áo khoác lông xù màu đỏ, trên đầu đội mũ tuyết trắng, nàng vuốt vẽ bông tuyết trên mũ rơi xuống, lúc này mới mang theo hai thị nữ sắc nước hương trời đi vào Thương Hải Cung.
Mị lực hoa tiên tử quả nhiên không phải hoa khôi nương tử có thể so sánh, Tư Mã Chiêu Tuyết vừa tới, một đám trẻ tuổi tuấn kiệt cũng đi theo sau, trong đó có nhân vật vương giả trẻ tuổi.
Dưới chân Tư Mã Chiêu Tuyết giẫm thảm hồng, tơ lụa kéo dài trên đất, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu tới tận cùng, há miệng đàn hương ra, nói:
- Lỗi, lỗi, đây là Tây Việt công tử đại danh đỉnh đỉnh tới Cực Nhạc Hoa Cung, Tuyết nhi lại không có hay biết, còn không tự mình ra ngoài cửa cung nghênh đón, thật sự đáng chết, đáng chết ah.
Nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc, ngay cả Tây Việt Lan Sơn biểu hiện băng hàn cũng nhu hòa vài phần, hơi khom người, cười nói:
- Tây Việt Lan Sơn chỉ là một tục nhân mà thôi, nào dám kinh động đại giá hoa tiên tử.
- Tây Việt công tử nếu là tục nhân, vậy cả thần đô này khó tìm ra người tao nhã rồi.
Trước khi Tư Mã Chiêu Tuyết tiến vào Thương Hải Cung, cũng biết được tình huống nơi này, thế hệ trẻ tranh đấu với nhau là chuyện bình thường, nhưng mà phải khống chế trong phạm vi nhất định, nàng là hoa tiên tử tự nhiên phải đứng ra làm người hòa giải, không thể để chuyện này biến thành không thể vãn hồi.
Tư Mã chiêu Tuyết hơi khom người với gian phòng cao thượng, ôn nhu nói:
- Không biết hai vị tuấn tài thiên kiêu trong gian phòng cao thượng là ai, Tuyết nhi thập phần hy vọng có thể kết giao tuấn tài trong thiên hạ, hai vị có thể ra gặp hay không.
Ngọa Long Sinh trầm giọng nói:
- Tư Mã công nương không cần cầu tình cho tiểu tử kia, việc hôm nay không cách nào xong được, trừ pho... Hoắc Băng Băng tiến vào đây uống rượu với chúng ta một đêm.
Trên mặt Tư Mã Chiêu Tuyết hiện ra nụ cười vui vẻ, nói:
- Nếu hai vị còn muốn bồi rượu, nên để cho tiểu nữ tử tự mình uống một chén với hai vị, hy vọng có thể giảm nhiệt cho hai vị đây.
Hoa tiên tử khuất thân bồi rượu, đây quả thật là lần đầu tiên, rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài đều nhíu mày, trong đó có hai vương giả trẻ tuổi không cam lòng, bàn tay ngưng tụ linh quang, muốn giáo huấn hai cuồng đồ trong phòng.
Nhưng lại đều bị Tư Mã Chiêu Tuyết ngăn trở, khiến bọn họ không cách nào ra tay.
- Không, là Hoắc Băng Băng đến cùng chúng ta, người khác, chúng ta đều không để vào mắt.
Ngọa Long Sinh chỉ có mở một con mắt, nhưng mà ánh mắt còn bén nhọn hơn cả mắt ưng.
Rốt cục có người nhìn vào trong mắt, chỉ là một tu sĩ tà tu, chính là tứ điện hạ Sâm La Điện Tiết Trường Tiếu, đây là vương giả trẻ tuổi.
- Thật sự là không biết tốt xấu.
Tiết Trường Tiếu dưới chân ngưng tụ một đám trận vân, hắn giống như giẫm cơn gió đen, như tia chớp màu đen xông vào trong gian phòng cao thượng.
Đây là vương giả trẻ tuổi ra tay, đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, căn bản không phải những bá chủ trẻ tuổi có thể tới gần, chỉ khí thé của hắn đã ngăn cản một nửa Cực Nhạc Hoa Cung.
Vương giả giận dữ, khí thế như cầu vồng.
Bá.