Nếu như Dạ Tiêu Tương không đi là tốt rồi, với tạo nghệ âm luật của nàng, nhất định hành hạ Lý Tiêu Nam, Dạ đại gia không phải gọi không, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cùng Đông Phương Kính Nguyệt đều kém nàng.
Trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên xuất hiện bộ dáng ngây thơ đơn thuần của Dạ Tiêu Tương, chợt lắc đầu, người cũng đã đi, nhớ nàng có thể làm gì chứ?
- Đã văn không được, chẳng lẻ dùng võ?
Tronglongf Phong Phi Vân đã sinh ra một cảm giác nguy cơ, đây cũng không phải nói Phong Phi Vân không có lòng tin với Nam Cung Hồng Nhan, xác thực mà nói, bất luận nam nhân nào nhìn thấy nam nhân ưu tú hơn bản thân lúc sắp đến gần nữ nhân mình ưa thích, đều có cảm giác nguy cơ.
Giờ phút này đúng là sáng sớm, cách ban đêm còn dài, thời gian của Phong Phi Vân vẫn còn dài.
Đát đát.
Bánh xe vang vọng, một chiếc xe ngựa màu vàng xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân.
Trên xe có một lão thái giám đi xuống, ngăn trứơc mặt Phong Phi Vân, cười mặt, cung kính cúi đầu, nói:
- Kỷ phi nương nương, thỉnh thần vương gia vào nội cung một chuyến.
Kỷ Linh Xuân thật đúng là thần thông quảng đại, không ngờ bị nàng tìm được.
Phong Phi Vân vô cùng đau đầu với Kỷ Linh Xuân, ho khan hai tiếng, nói:
- Vị công công này, ngươi trở về nói cho Kỷ phi nương nương, tiểu vương hôm nay có chuyện quan trọng tại thân, ngày sau nhất định sẽ vào cung thỉnh an nương nương.
Giọng lão thái giám lanh lảnh, ánh mắt già nua híp thành một đường, cười nói:
- Nương nương nói, có chuyện thập phần chuyện quan trọng thương nghị với thần vương gia, việc này quan hệ tới cả vận mệnh Thần Tấn vương triều, nếu thần vương không tiến cung, nương nương cũng chỉ có thể đi Nam Thiên Tự Thanh Đàn Viện chờ thần vương tới.
Phong Phi Vân thần sắc biến đổi, xoa xoa cái trán, cười nói:
- Nương nương mời tiểu vương tiến cung, tiểu vương nào dám không đi chứ, đối đãi ta hoàn hồn vương phủ đổi một bộ quần áo, tựu theo công công tiến cung."
- Thần vương không cần quay về vương phủ, Vương Bào đã chuẩn bị long liễn rồi.
Lão thái giám hiền lành cười nói.
- Thật sự có chuẩn bị mà tới.
Phong Phi Vân buồn vô cớ thở dài, sau đó hắn trèo lên xe, leo lên long liễn xa hoa, vén rèn lên, đi vào.
Dưới bình thường tình huống, ngoại thần dưới tình huống không có chiếu lệnh của Tấn đế, là không thể tiến vào đế cung, đương nhiên là càng không thể vào hậu cung.
Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại chính là thần vương đương triều, thân phận địa vị không phải chuyện đùa, đã xem như phần tử hoàng tộc, tự nhiên có thể tùy ý xuất nhập đế cung, huống chi hắn còn đính hôn với Nguyệt công chúa, Kỷ phi nương nương chính là mẫu thân của Nguyệt công chúa, nàng gọi phò mã con gái mình vào cung, tự nhiên làc chuyện hợp tình hợp lý, ai cũng không dám chỉ trích.
Tuy Phong Phi Vân đi vào hoàng thành đã lâu, nhưng mà lần đầu tiên tiến vào đế cung.
Đế cung là nơi sâu nhất trong hoàng thành.
Phong Phi Vân mặc vương bào, đầu đội thần vương miện, khí vũ hiên ngang đi theo sau thái giám, trực tiếp tiến vào đế cung, xuyên qua vô số ngự hoa viên đi vào trong hậu cung.
Tấn đế tần phi tính bằng đơn vị hàng nghìn, mỗi một vị phi tử đều có cung điện của mình, hơn vạn tòa cung điện ngang dọc, quả thực giống như tiến vào mê cung khổng lồ, tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh tiến vào hậu cung, nếu không ai dẫn dắt sẽ bị lạc ở trong trận pháp hoàng cung.
- Tấn đế ở lại đệ nhất chủ cung, từ khi hiện tượng thiên văn ‘ quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm ’ xuất hiện, Tấn đế cũng rất ít tiến vào hậu cung, cơ hồ đều ở trong trạng thái tu luyện.
Lão thái giám đẫn đường ở trước, những thái giám cung nữ tu vị cường đại, cả đám đều hành lễ với Phong Phi Vân.
Đột nhiên ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ, nhìn qua một cây ngọc quế xa xa, chỉ thấy có ba tiểu thái giám đang chơi đùa với tiểu công chúa chừng năm tuổi, trong đó một tiểu thái giám hấp dẫn Phong Phi Vân chú ý.
Khốn khiếp, không phải Tất Trữ Suất thì là ai.
"Kẻ cắp" ăn mặc trang phục thái giám, trên đội nón màu xanh lá của thái giám, đột nhiên ngẩng đầu lê nhìn qua Phong Phi Vân, hắn cũng giật mình.
Càng làm cho Phong Phi Vân giật mình, thằng này có thể lẻn vào đại nội hậu cung, hẳn là hắn sớm biết Tà Hồng Liên sẽ thiến mình, vì vậy sớm thiến đi sau đó tiến vào đế cung tìm tiền đồ.
Lão thái giám dọc theo Phong Phi Vân ánh mắt nhìn đi qua, cười nói:
- Tiểu thái giám này là vài ngày trước mới tiến cung, tiểu Tất tử đang chơi nhảy dây với Cầm Nhi công chúa đấy.
- Tiểu Tất Tử, tốt một tiểu Tất tử.
Phong Phi Vân cười nhìn chằm chằm hắn vài lần, sau đó liền theo lão thái giám đi tới "Nam quế cung" tìm Kỷ thần phi.
Cung đình Thần phi nương nương hiện đang ở càng khí phái hơn những người khác, thái giám hơn trăm, cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp có vài chục, hơn nữa đều là tu luyện giả, trong đó người tu vị cao nhất khiến Phong Phi Vân không nhìn thấu tu vị của đối phương.
Thời tiết rét lạnh, Kỷ Linh Xuân đang ngồi nghỉ trong lương đình bên cạnh ao lớn, hất lên áo khoác da tuyết cầu lớn, ngồi trên ghế bạch đàn tím, đôi mắt của nàng chẳng khác gì thiếu nữ mười sáu, phân phó nói:
- Tất cả các ngươi lui ra đi.
Những cung nữ và thái giám đi không còn lại ai, chỉ còn lại có Phong Phi Vân cùng Kỷ Linh Xuân một mình ở trong lương tình.
Kỷ Linh Xuân lông mi thật dài rung rung, ngón tay như bạch ngọc đang chạm vào lông tuyết cầu, u oán nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Thiếp thân đáng sợ như vậy sao, làm cho thần vương đại nhân cũng không dám tới gần?
Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, cười nói:
- Thần phi nương nương thân thể thiên kim, tiểu vương nào dám tới gần.
Trong mắt Kỷ Linh Xuân mang theo nhớ thương và buồn bã, nói:
- Thần vương biết rõ thiếp thân tại sao phải gọi ngươi tiến cung không?
- Chẳng lẽ là chuyện Nguyệt công chúa?
Phong Phi Vân nói.
Kỷ Linh Xuân lắc đầu, đứng lên, đi từng bước tới gần Phong Phi Vân, nói:
- Là chuyện Tấn đế, không biết thần vương nghe nói qua năm đại vương triều, cuộc chiến đế vương chưa?
- Cuộc chiến đế vương?
Phong Phi Vân đúng là không có nghe qua chuyện này.
Kỷ Linh Xuân gật gật đầu, nói:
- Không sai, Thần Tấn vương triều cũng không phải duy nhất trên thế giới này, chung quanh vương triều còn có bốn vương triều to lớn, mỗi một vương triều thực lực đều không yếu hơn Thần Tấn vương triều, hợp xưng là ‘ năm đại vương triều ’, mỗi cách năm trăm năm, năm đại vương triều sẽ có cuộc chiến đế vương, dùng đế quân bài danh, quyết định năm đại vương triều bài danh.
- Chẳng cuộc chiến đế vương đã tới?
Phong Phi Vân hỏi.
Kỷ Linh Xuân gật gật đầu, nói:
- Xác thực thời gian ta cũng không rõ ràng, nhưng mà Tấn đế vì chuẩn bị năm đại vương triều cuộc chiến đế vương, mười năm trước đã tiến vào trạng thái ‘ thần thức không minh’, phong bế chín thành thần thức trong thân thể để tu luyện, chỉ có một tầng thần thức là ở rạng thái thanh tỉnh xử lý đại sự vương triều.
Thần thức không minh, đây là một loại trạng thái tu luyện, chỉ có cường giả tuyệt đỉnh mới ở trạng thái này, nhìn như bắt đầu cuộc sống hàng ngày bình thường, nhưng mà chính là lúc tu luyện.
Nếu như Dạ Tiêu Tương không đi là tốt rồi, với tạo nghệ âm luật của nàng, nhất định hành hạ Lý Tiêu Nam, Dạ đại gia không phải gọi không, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cùng Đông Phương Kính Nguyệt đều kém nàng.
Trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên xuất hiện bộ dáng ngây thơ đơn thuần của Dạ Tiêu Tương, chợt lắc đầu, người cũng đã đi, nhớ nàng có thể làm gì chứ?
- Đã văn không được, chẳng lẻ dùng võ?
Tronglongf Phong Phi Vân đã sinh ra một cảm giác nguy cơ, đây cũng không phải nói Phong Phi Vân không có lòng tin với Nam Cung Hồng Nhan, xác thực mà nói, bất luận nam nhân nào nhìn thấy nam nhân ưu tú hơn bản thân lúc sắp đến gần nữ nhân mình ưa thích, đều có cảm giác nguy cơ.
Giờ phút này đúng là sáng sớm, cách ban đêm còn dài, thời gian của Phong Phi Vân vẫn còn dài.
Đát đát.
Bánh xe vang vọng, một chiếc xe ngựa màu vàng xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân.
Trên xe có một lão thái giám đi xuống, ngăn trứơc mặt Phong Phi Vân, cười mặt, cung kính cúi đầu, nói:
- Kỷ phi nương nương, thỉnh thần vương gia vào nội cung một chuyến.
Kỷ Linh Xuân thật đúng là thần thông quảng đại, không ngờ bị nàng tìm được.
Phong Phi Vân vô cùng đau đầu với Kỷ Linh Xuân, ho khan hai tiếng, nói:
- Vị công công này, ngươi trở về nói cho Kỷ phi nương nương, tiểu vương hôm nay có chuyện quan trọng tại thân, ngày sau nhất định sẽ vào cung thỉnh an nương nương.
Giọng lão thái giám lanh lảnh, ánh mắt già nua híp thành một đường, cười nói:
- Nương nương nói, có chuyện thập phần chuyện quan trọng thương nghị với thần vương gia, việc này quan hệ tới cả vận mệnh Thần Tấn vương triều, nếu thần vương không tiến cung, nương nương cũng chỉ có thể đi Nam Thiên Tự Thanh Đàn Viện chờ thần vương tới.
Phong Phi Vân thần sắc biến đổi, xoa xoa cái trán, cười nói:
- Nương nương mời tiểu vương tiến cung, tiểu vương nào dám không đi chứ, đối đãi ta hoàn hồn vương phủ đổi một bộ quần áo, tựu theo công công tiến cung."
- Thần vương không cần quay về vương phủ, Vương Bào đã chuẩn bị long liễn rồi.
Lão thái giám hiền lành cười nói.
- Thật sự có chuẩn bị mà tới.
Phong Phi Vân buồn vô cớ thở dài, sau đó hắn trèo lên xe, leo lên long liễn xa hoa, vén rèn lên, đi vào.
Dưới bình thường tình huống, ngoại thần dưới tình huống không có chiếu lệnh của Tấn đế, là không thể tiến vào đế cung, đương nhiên là càng không thể vào hậu cung.
Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại chính là thần vương đương triều, thân phận địa vị không phải chuyện đùa, đã xem như phần tử hoàng tộc, tự nhiên có thể tùy ý xuất nhập đế cung, huống chi hắn còn đính hôn với Nguyệt công chúa, Kỷ phi nương nương chính là mẫu thân của Nguyệt công chúa, nàng gọi phò mã con gái mình vào cung, tự nhiên làc chuyện hợp tình hợp lý, ai cũng không dám chỉ trích.
Tuy Phong Phi Vân đi vào hoàng thành đã lâu, nhưng mà lần đầu tiên tiến vào đế cung.
Đế cung là nơi sâu nhất trong hoàng thành.
Phong Phi Vân mặc vương bào, đầu đội thần vương miện, khí vũ hiên ngang đi theo sau thái giám, trực tiếp tiến vào đế cung, xuyên qua vô số ngự hoa viên đi vào trong hậu cung.
Tấn đế tần phi tính bằng đơn vị hàng nghìn, mỗi một vị phi tử đều có cung điện của mình, hơn vạn tòa cung điện ngang dọc, quả thực giống như tiến vào mê cung khổng lồ, tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh tiến vào hậu cung, nếu không ai dẫn dắt sẽ bị lạc ở trong trận pháp hoàng cung.
- Tấn đế ở lại đệ nhất chủ cung, từ khi hiện tượng thiên văn ‘ quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm ’ xuất hiện, Tấn đế cũng rất ít tiến vào hậu cung, cơ hồ đều ở trong trạng thái tu luyện.
Lão thái giám đẫn đường ở trước, những thái giám cung nữ tu vị cường đại, cả đám đều hành lễ với Phong Phi Vân.
Đột nhiên ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ, nhìn qua một cây ngọc quế xa xa, chỉ thấy có ba tiểu thái giám đang chơi đùa với tiểu công chúa chừng năm tuổi, trong đó một tiểu thái giám hấp dẫn Phong Phi Vân chú ý.
Khốn khiếp, không phải Tất Trữ Suất thì là ai.
"Kẻ cắp" ăn mặc trang phục thái giám, trên đội nón màu xanh lá của thái giám, đột nhiên ngẩng đầu lê nhìn qua Phong Phi Vân, hắn cũng giật mình.
Càng làm cho Phong Phi Vân giật mình, thằng này có thể lẻn vào đại nội hậu cung, hẳn là hắn sớm biết Tà Hồng Liên sẽ thiến mình, vì vậy sớm thiến đi sau đó tiến vào đế cung tìm tiền đồ.
Lão thái giám dọc theo Phong Phi Vân ánh mắt nhìn đi qua, cười nói:
- Tiểu thái giám này là vài ngày trước mới tiến cung, tiểu Tất tử đang chơi nhảy dây với Cầm Nhi công chúa đấy.
- Tiểu Tất Tử, tốt một tiểu Tất tử.
Phong Phi Vân cười nhìn chằm chằm hắn vài lần, sau đó liền theo lão thái giám đi tới "Nam quế cung" tìm Kỷ thần phi.
Cung đình Thần phi nương nương hiện đang ở càng khí phái hơn những người khác, thái giám hơn trăm, cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp có vài chục, hơn nữa đều là tu luyện giả, trong đó người tu vị cao nhất khiến Phong Phi Vân không nhìn thấu tu vị của đối phương.
Thời tiết rét lạnh, Kỷ Linh Xuân đang ngồi nghỉ trong lương đình bên cạnh ao lớn, hất lên áo khoác da tuyết cầu lớn, ngồi trên ghế bạch đàn tím, đôi mắt của nàng chẳng khác gì thiếu nữ mười sáu, phân phó nói:
- Tất cả các ngươi lui ra đi.
Những cung nữ và thái giám đi không còn lại ai, chỉ còn lại có Phong Phi Vân cùng Kỷ Linh Xuân một mình ở trong lương tình.
Kỷ Linh Xuân lông mi thật dài rung rung, ngón tay như bạch ngọc đang chạm vào lông tuyết cầu, u oán nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Thiếp thân đáng sợ như vậy sao, làm cho thần vương đại nhân cũng không dám tới gần?
Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, cười nói:
- Thần phi nương nương thân thể thiên kim, tiểu vương nào dám tới gần.
Trong mắt Kỷ Linh Xuân mang theo nhớ thương và buồn bã, nói:
- Thần vương biết rõ thiếp thân tại sao phải gọi ngươi tiến cung không?
- Chẳng lẽ là chuyện Nguyệt công chúa?
Phong Phi Vân nói.
Kỷ Linh Xuân lắc đầu, đứng lên, đi từng bước tới gần Phong Phi Vân, nói:
- Là chuyện Tấn đế, không biết thần vương nghe nói qua năm đại vương triều, cuộc chiến đế vương chưa?
- Cuộc chiến đế vương?
Phong Phi Vân đúng là không có nghe qua chuyện này.
Kỷ Linh Xuân gật gật đầu, nói:
- Không sai, Thần Tấn vương triều cũng không phải duy nhất trên thế giới này, chung quanh vương triều còn có bốn vương triều to lớn, mỗi một vương triều thực lực đều không yếu hơn Thần Tấn vương triều, hợp xưng là ‘ năm đại vương triều ’, mỗi cách năm trăm năm, năm đại vương triều sẽ có cuộc chiến đế vương, dùng đế quân bài danh, quyết định năm đại vương triều bài danh.
- Chẳng cuộc chiến đế vương đã tới?
Phong Phi Vân hỏi.
Kỷ Linh Xuân gật gật đầu, nói:
- Xác thực thời gian ta cũng không rõ ràng, nhưng mà Tấn đế vì chuẩn bị năm đại vương triều cuộc chiến đế vương, mười năm trước đã tiến vào trạng thái ‘ thần thức không minh’, phong bế chín thành thần thức trong thân thể để tu luyện, chỉ có một tầng thần thức là ở rạng thái thanh tỉnh xử lý đại sự vương triều.
Thần thức không minh, đây là một loại trạng thái tu luyện, chỉ có cường giả tuyệt đỉnh mới ở trạng thái này, nhìn như bắt đầu cuộc sống hàng ngày bình thường, nhưng mà chính là lúc tu luyện.