Ba tôn nửa bước cự phách đều triển khai công kích mạnh nhất, mới miễn cưỡng ngăn cản được Phong Phi Vân.
Bốn người chiến thành một đoàn, khiến mảnh thành vực này cũng bị san thành bình địa, toàn bộ biến thành phế tích, tu sĩ trong thành vực đều tử vong.
Ầm ầm.
Ba tôn nửa bước cự phách đều bị thương không nhẹ thế, một người mặt bị Phong Phi Vân bẻ vụn, nửa đầu đều đang nhỏ máu, tên còn lại tay phải bị Phong Phi Vân xé nát, trên bờ vai vẫn còn tuôn máu, người thứ ba thì con mắt bị móc ra, sống mũi bị đánh sụp, cả khuôn mặt đều thiếu chút nữa lõm vào.
Phong Phi Vân bị thương lại quá nặng, toàn thân cao thấp đều đang chảy ra máu tươi, quần áo trên người cũng đã bị nhuộm đỏ, xương cốt trong thân thể cũng không biết đứt gãy bao nhiêu căn, đặc biệt là hai vết thương trên lưng và phần bụng thiếu chút nữa đã khiến thân thể hắn bị phân thành hai đoạn.
Phong Phi Vân một quyền phá vỡ không gian bình chướng, phi độn về phía xa xa.
- Không thể để cho hắn đào tẩu được, bằng không thì hậu quả không thể lường.
Ba tôn nửa bước cự phách, biến thành ba đạo bóng đen, hăng hái truy sát Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân giờ phút này thần trí đã bắt đầu hỗn loạn, thân thể càng lúc càng không còn chút sức lực nào, gần như đã chết lặng, tà khí màu đen trong làn da và huyết nhục cũng chậm rãi thối lui, lui về trong sống lưng Diêm Vương, một cổ cảm giác hư thoát đánh úp tới, khiến hắn buồn ngủ.
- Không thể nhắm mắt, nhắm mắt chính là chết.
Phong Phi Vân có thể cảm nhận được ba vị nửa bước cự phách sau lưng càng đuổi càng gần, cắn chặt hàm răng, tiếp tục phi hành, nhưng cuối cùng linh khí trong thân thể hao hết, rơi thẳng xuống từ trên bầu trời.
Một đạo bóng đen yểu điệu từ trong góc bay lên, ngay khi Phong Phi Vân sắp rơi xuống đất liền tiếp được, ôm lấy hắn, bàn chân giẫm mạnh trên đất, một mảnh trận vân chợt hiện lên, thân thể hai người trực tiếp chìm vào lòng đất, biến mất vô tung.
Oanh.
Ba vị nửa bước cự phách đuổi tới nơi đây, đồng thời đánh xuống mặt đất, đánh ra một vài cái rãnh sâu đến 10m, nhưng hai người kia đã đào tẩu, ngay cả một tia dấu vết cũng không lưu lại.
- Là Tà Linh tầm bảo thuật, Quỷ Tiên lánh đời, bọn hắn đào tẩu rồi, rốt cuộc là người phương nào cứu đi Phong Phi Vân.
- Phiền toái lớn rồi, lập tức trở về bẩm báo lâu chủ.
...
Ở một nơi bí ẩn khác trong Thần Đồ, hai đạo nhân ảnh chui lên từ lòng đất, Phong Phi Vân nắm lấy Long Thương Nguyệt, hai mắt lạnh như băng, nói:
- Quay lại... Thần Vương... Thần Vương phủ, triệu hồi... Tam đại Thiên Hầu, dẫn... Dẫn Thần Vũ quân vào thành, diệt... Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu...
Tình huống thân thể Phong Phi Vân đã cực kỳ hỏng bét.
Đây là hậu quả do cưỡng ép kích phát sống lưng Diêm Vương, tà khí trong máu nổi dậy, mang theo vầng sáng màu đen nhàn nhạt, tuy rằng tuyệt đại đa số đều lui về trong cột sống, nhưng tà lực trong máu vẫn không tiêu tan, đang vô tình thôn phệ sinh cơ trong máu.
Kích phát ra lực lượng của sống lưng Diêm Vương khiến Phong Phi Vân đạt được lực lượng có thể xé nát nửa bước cự phách, , nhưng tác dụng phụ thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn.
Phong Phi Vân đã bị đưa về Thần Vương phủ.
- Tà tính thật khổng lồ, không chỉ đang công kích thần trí và linh hồn của ta, mà còn đang sơi tái sinh cơ trong cơ thể ta nữa.
Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, hai tay nắm bắt linh thạch, đang cố gắng áp chế tà lưc Diêm Vương khuếch tán.
Sống lưng Diêm Vương tuy rằng đã sớm tồn trong thân thể, nhưng lực lượng của nó vẫn luôn bảo tồn trong cốt cách, vẫn chưa bị kích phát qua, có Yêu Ma chi huyết khắc chế sống lưng Diêm Vương, thân thể ở vào trạng thái tương đối ổn định, cũng không đến nổi bết bát như hiện giờ.
Dùng lực lượng bản thân căn bản không cách nào áp chế tà tính trong cơ thể, thẳng đến khi điều động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền mới miễn cưỡng ngăn cản được tà lực Diêm Vương khuếch tán.
- Lực lượng sống lưng Diêm Vương tuy rằng cường đại, nhưng nếu không ngăn chặn nó thì sẽ ảnh hưởng tâm thần, cuối cùng sẽ bị nó chiếm cứ thần thức, trở nên giống như Phong Mặc vậy.
Phong Mặc đã luyện hóa được trái tim Diêm Vương, nhưng lại bị trái tim Diêm Vương ảnh hưởng tới tâm thần, đi lên Tà Đạo, đã không thể xem như gia chủ Phong gia trước kia nữa, trên thực tế đã biến thành một người khác.
Phong Phi Vân nếu không thể khắc chế tà lực của Diêm Vương Hủ Huyết thì cũng sẽ giống như hắn ta, mất đi bản tâm.
Thương thế trong thân thể Phong Phi Vân ngay ngày sau khi quay về Thần Vương phủ đã khỏi hẳn, nhưng vì tà khí của sống lưng Diêm Vương ẩn trong thân thể mới khiến hắn đến giờ vẫn không thể mở mắt ra được.
- Quá hung hiểm rồi, khi tu vị chưa đạt tới cấp bậc cự phách, sau này tuyệt đối không thể lại sử dụng lực lượng sống lưng Diêm Vương nữa, bằng không thì căn bản không có khả năng áp chế được lực lượng của nó, đó quả thực chẳng khác gì tự sát cả.
Phong Phi Vân điều động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền, trấn áp toàn thân, một tia sương mù màu đen chậm rãi chảy về trong sống lưng, huyết dịch lần nữa biến thành màu đỏ thuần khiết, tà khí và tử khí trên làn da cũng dần biến mất, tản mát ra sinh cơ.
Phong Phi Vân từ từ mở hai mắt ra, cảm giác toàn thân đều vô cùng đau đớn, cũng không biết đã qua bao lâu.
Hắn lấy ra một hộp ngọc từ trong Giới Linh Thạch, từ bên trong lấy một gốc "Tích linh hồng hoa" bốn ngàn năm tuổi, đây là từ trong tay một trong Đạo Môn Tam đại tán nhân, "Trữ Phong Tiên" đạt được.
Phong Phi Vân bán kim tàm tử bán cho lão đạo kia, lão đạo kia liền thiếu nợ hắn một nhân tình, càng tặng tích linh hồng hoa cho hắn
Tích linh hồng hoa đối với huyết khí tu sĩ có tác dụng rất lớn, tích linh hồng hoa bốn ngàn năm càng là tuyệt thế hiếm thấy, ở Thần Tấn vương triều tuyệt đối không tìm ra gốc thứ hai.
Loại kỳ trân dị thảo này, thập phần khó tìm, nếu không phải Phong Phi Vân cấp bách khôi phục nguyên khí thì cũng căn bản không nỡ dùng.
Đây là một gốc linh hoa màu đỏ có bốn múi, óng ánh sáng long lanh tựa như Phỉ Thúy màu đỏ, mang theo một cổ mùi thuốc kỳ dị, người bình thường chỉ cần nhẹ nhàng hít một hơi liền có thể nhiều ra mấy năm tuổi thọ.
Phong Phi Vân gỡ xuống một cánh hoa trong đó, ngậm trong miệng, lại cẩn thận cất ba cánh hoa còn lại lại.
Linh lực khổng lồ dũng mãnh vào thân thể, cực kỳ tinh thuần, bổ dưỡng lấy thân thể, nội thương do nửa bước cự phách gây ra đều bị dược lực của tích linh hồng hoa chữa trị, linh khí trong Tử Phủ rất nhanh khôi phục lại.
Sau khi luyện hóa tích linh hồng hoa, nội thương trong thân thể Phong Phi Vân đã triệt để khỏi hẳn, hơn nữa Tử Phủ linh khí trong Tử Phủ Trung Cung càng gia tăng lên 3000 đạo.
Đạt đến 7 vạn 3000 đạo Tử Phủ linh khí.
Cách cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng lại tới gần một bước.
Đát đát.
Bên ngoài truyện đến tiếng bước chân.
Phong Phi Vân chỉ cần thần thức khẽ động, cũng đã biết rõ, đến chính là Long Thương Nguyệt, lúc này mới thu hồi linh khí trên bàn tay, tiếp tục nhắm mắt điều dưỡng.
- Ngươi đã tỉnh rồi.
Thanh âm Long Thương Nguyệt vang lên.
Ba tôn nửa bước cự phách đều triển khai công kích mạnh nhất, mới miễn cưỡng ngăn cản được Phong Phi Vân.
Bốn người chiến thành một đoàn, khiến mảnh thành vực này cũng bị san thành bình địa, toàn bộ biến thành phế tích, tu sĩ trong thành vực đều tử vong.
Ầm ầm.
Ba tôn nửa bước cự phách đều bị thương không nhẹ thế, một người mặt bị Phong Phi Vân bẻ vụn, nửa đầu đều đang nhỏ máu, tên còn lại tay phải bị Phong Phi Vân xé nát, trên bờ vai vẫn còn tuôn máu, người thứ ba thì con mắt bị móc ra, sống mũi bị đánh sụp, cả khuôn mặt đều thiếu chút nữa lõm vào.
Phong Phi Vân bị thương lại quá nặng, toàn thân cao thấp đều đang chảy ra máu tươi, quần áo trên người cũng đã bị nhuộm đỏ, xương cốt trong thân thể cũng không biết đứt gãy bao nhiêu căn, đặc biệt là hai vết thương trên lưng và phần bụng thiếu chút nữa đã khiến thân thể hắn bị phân thành hai đoạn.
Phong Phi Vân một quyền phá vỡ không gian bình chướng, phi độn về phía xa xa.
- Không thể để cho hắn đào tẩu được, bằng không thì hậu quả không thể lường.
Ba tôn nửa bước cự phách, biến thành ba đạo bóng đen, hăng hái truy sát Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân giờ phút này thần trí đã bắt đầu hỗn loạn, thân thể càng lúc càng không còn chút sức lực nào, gần như đã chết lặng, tà khí màu đen trong làn da và huyết nhục cũng chậm rãi thối lui, lui về trong sống lưng Diêm Vương, một cổ cảm giác hư thoát đánh úp tới, khiến hắn buồn ngủ.
- Không thể nhắm mắt, nhắm mắt chính là chết.
Phong Phi Vân có thể cảm nhận được ba vị nửa bước cự phách sau lưng càng đuổi càng gần, cắn chặt hàm răng, tiếp tục phi hành, nhưng cuối cùng linh khí trong thân thể hao hết, rơi thẳng xuống từ trên bầu trời.
Một đạo bóng đen yểu điệu từ trong góc bay lên, ngay khi Phong Phi Vân sắp rơi xuống đất liền tiếp được, ôm lấy hắn, bàn chân giẫm mạnh trên đất, một mảnh trận vân chợt hiện lên, thân thể hai người trực tiếp chìm vào lòng đất, biến mất vô tung.
Oanh.
Ba vị nửa bước cự phách đuổi tới nơi đây, đồng thời đánh xuống mặt đất, đánh ra một vài cái rãnh sâu đến m, nhưng hai người kia đã đào tẩu, ngay cả một tia dấu vết cũng không lưu lại.
- Là Tà Linh tầm bảo thuật, Quỷ Tiên lánh đời, bọn hắn đào tẩu rồi, rốt cuộc là người phương nào cứu đi Phong Phi Vân.
- Phiền toái lớn rồi, lập tức trở về bẩm báo lâu chủ.
...
Ở một nơi bí ẩn khác trong Thần Đồ, hai đạo nhân ảnh chui lên từ lòng đất, Phong Phi Vân nắm lấy Long Thương Nguyệt, hai mắt lạnh như băng, nói:
- Quay lại... Thần Vương... Thần Vương phủ, triệu hồi... Tam đại Thiên Hầu, dẫn... Dẫn Thần Vũ quân vào thành, diệt... Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu...
Tình huống thân thể Phong Phi Vân đã cực kỳ hỏng bét.
Đây là hậu quả do cưỡng ép kích phát sống lưng Diêm Vương, tà khí trong máu nổi dậy, mang theo vầng sáng màu đen nhàn nhạt, tuy rằng tuyệt đại đa số đều lui về trong cột sống, nhưng tà lực trong máu vẫn không tiêu tan, đang vô tình thôn phệ sinh cơ trong máu.
Kích phát ra lực lượng của sống lưng Diêm Vương khiến Phong Phi Vân đạt được lực lượng có thể xé nát nửa bước cự phách, , nhưng tác dụng phụ thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn.
Phong Phi Vân đã bị đưa về Thần Vương phủ.
- Tà tính thật khổng lồ, không chỉ đang công kích thần trí và linh hồn của ta, mà còn đang sơi tái sinh cơ trong cơ thể ta nữa.
Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, hai tay nắm bắt linh thạch, đang cố gắng áp chế tà lưc Diêm Vương khuếch tán.
Sống lưng Diêm Vương tuy rằng đã sớm tồn trong thân thể, nhưng lực lượng của nó vẫn luôn bảo tồn trong cốt cách, vẫn chưa bị kích phát qua, có Yêu Ma chi huyết khắc chế sống lưng Diêm Vương, thân thể ở vào trạng thái tương đối ổn định, cũng không đến nổi bết bát như hiện giờ.
Dùng lực lượng bản thân căn bản không cách nào áp chế tà tính trong cơ thể, thẳng đến khi điều động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền mới miễn cưỡng ngăn cản được tà lực Diêm Vương khuếch tán.
- Lực lượng sống lưng Diêm Vương tuy rằng cường đại, nhưng nếu không ngăn chặn nó thì sẽ ảnh hưởng tâm thần, cuối cùng sẽ bị nó chiếm cứ thần thức, trở nên giống như Phong Mặc vậy.
Phong Mặc đã luyện hóa được trái tim Diêm Vương, nhưng lại bị trái tim Diêm Vương ảnh hưởng tới tâm thần, đi lên Tà Đạo, đã không thể xem như gia chủ Phong gia trước kia nữa, trên thực tế đã biến thành một người khác.
Phong Phi Vân nếu không thể khắc chế tà lực của Diêm Vương Hủ Huyết thì cũng sẽ giống như hắn ta, mất đi bản tâm.
Thương thế trong thân thể Phong Phi Vân ngay ngày sau khi quay về Thần Vương phủ đã khỏi hẳn, nhưng vì tà khí của sống lưng Diêm Vương ẩn trong thân thể mới khiến hắn đến giờ vẫn không thể mở mắt ra được.
- Quá hung hiểm rồi, khi tu vị chưa đạt tới cấp bậc cự phách, sau này tuyệt đối không thể lại sử dụng lực lượng sống lưng Diêm Vương nữa, bằng không thì căn bản không có khả năng áp chế được lực lượng của nó, đó quả thực chẳng khác gì tự sát cả.
Phong Phi Vân điều động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền, trấn áp toàn thân, một tia sương mù màu đen chậm rãi chảy về trong sống lưng, huyết dịch lần nữa biến thành màu đỏ thuần khiết, tà khí và tử khí trên làn da cũng dần biến mất, tản mát ra sinh cơ.
Phong Phi Vân từ từ mở hai mắt ra, cảm giác toàn thân đều vô cùng đau đớn, cũng không biết đã qua bao lâu.
Hắn lấy ra một hộp ngọc từ trong Giới Linh Thạch, từ bên trong lấy một gốc "Tích linh hồng hoa" bốn ngàn năm tuổi, đây là từ trong tay một trong Đạo Môn Tam đại tán nhân, "Trữ Phong Tiên" đạt được.
Phong Phi Vân bán kim tàm tử bán cho lão đạo kia, lão đạo kia liền thiếu nợ hắn một nhân tình, càng tặng tích linh hồng hoa cho hắn
Tích linh hồng hoa đối với huyết khí tu sĩ có tác dụng rất lớn, tích linh hồng hoa bốn ngàn năm càng là tuyệt thế hiếm thấy, ở Thần Tấn vương triều tuyệt đối không tìm ra gốc thứ hai.
Loại kỳ trân dị thảo này, thập phần khó tìm, nếu không phải Phong Phi Vân cấp bách khôi phục nguyên khí thì cũng căn bản không nỡ dùng.
Đây là một gốc linh hoa màu đỏ có bốn múi, óng ánh sáng long lanh tựa như Phỉ Thúy màu đỏ, mang theo một cổ mùi thuốc kỳ dị, người bình thường chỉ cần nhẹ nhàng hít một hơi liền có thể nhiều ra mấy năm tuổi thọ.
Phong Phi Vân gỡ xuống một cánh hoa trong đó, ngậm trong miệng, lại cẩn thận cất ba cánh hoa còn lại lại.
Linh lực khổng lồ dũng mãnh vào thân thể, cực kỳ tinh thuần, bổ dưỡng lấy thân thể, nội thương do nửa bước cự phách gây ra đều bị dược lực của tích linh hồng hoa chữa trị, linh khí trong Tử Phủ rất nhanh khôi phục lại.
Sau khi luyện hóa tích linh hồng hoa, nội thương trong thân thể Phong Phi Vân đã triệt để khỏi hẳn, hơn nữa Tử Phủ linh khí trong Tử Phủ Trung Cung càng gia tăng lên đạo.
Đạt đến vạn đạo Tử Phủ linh khí.
Cách cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng lại tới gần một bước.
Đát đát.
Bên ngoài truyện đến tiếng bước chân.
Phong Phi Vân chỉ cần thần thức khẽ động, cũng đã biết rõ, đến chính là Long Thương Nguyệt, lúc này mới thu hồi linh khí trên bàn tay, tiếp tục nhắm mắt điều dưỡng.
- Ngươi đã tỉnh rồi.
Thanh âm Long Thương Nguyệt vang lên.