Tất Ninh Suất lại kêu lên một tiếng, từ trong một mảnh linh tuyền màu ngà sữa lấy ra một cái bình ngọc, bình ngọc còn chưa mở ra đã có thể nghe thấy được mùi thuốc bên trong, linh khí nồng đậm đến mức khiến linh hồn người thoải mái dễ chịu.
Tất Ninh Suất nước miếng cũng như muốn chảy ra, nói:
- Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, bên trong khẳng định chứa một lọ Tam phẩm linh đan, Ặc, rõ ràng bị người lấy đi rồi.
Tất Ninh Suất mở bình ngọc ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, còn lưu lại đan khí khổng lồ của Tam phẩm linh đan, hiển nhiên chỉ vừa mới bị lấy đi, nhất định chính là bi đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vừa rồi mang đi rồi.
Mật thất dưới lòng đất này một mực kéo dài xuống dưới, không biết đi thông nơi nào, vốn trên đường đi có bố trí vô số trận pháp, nhưng đều đã bị đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu tiến vào lúc trước phá vỡ, cho nên trên đường đi, hai người Phong Phi Vân không có chút trở ngại nào cả.
Nơi này có rất nhiều bảo khố, chính là nơi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu giấu bảa, nhưng bảo vật chân chính đều đã bị người lấy đi, chỉ có một chút bảo vật cấp thấp lưu lại
- Bọn hắn rõ ràng lấy đi tất cả Linh Bảo trân quý, chẳng lẽ là muốn chạy trốn sao, nơi này hẳn là có một thông đạo đào mệnh rồi.
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.
Không gian đã bị phong tỏa, bên ngoài Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu càng có cường giả thủ hộ khắp nơi, coi như là mở ra Quỷ Tiên Kiều cũng không thể đào thoát, nếu dưới lòng đất thật sự có một cấm đạo thì quả thật có thể đào thoát được.
Phong Phi Vân phóng xuất ra thần thức, truyện đến mặt đất, thông tri cường giả Phong gia và Binh Tiển thi động mau chóng đuổi đến, tuyệt đối không thể để cho những dư nghiệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu này đào tẩu được.
Cũng không biết đi tới sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất, bên tai Phong Phi Vân truyền đến thanh âm thủy triều manh liệt, thật giống như lòng đất cất giấu một mảnh biển cả vây, tiếng nước mấy ngày liền, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
- Linh khí thật nồng đậm, đây đến cùng là nơi nào?
Phong Phi Vân đẩy nhanh bộ pháp, rất nhanh bên tai truyện đến tiếng thú rống nổ vang, thật giống như Man Hoang cổ thú đang gào thét vậy.
Rốt cục đến cuối thông đạo, ánh vào tầm mắt Phong Phi Vân chính là một mảnh hải dương màu vàng, vô biên vô hạn, đó là sông lớn do linh khí tụ tập thành, linh khí nồng đậm cũng đã ngưng tụ thành trạng thái dịch, như giang hà gào thét lao nhanh.
Trên đại hà màu vàng, gió lốc trận trận, đánh vỡ thạch bích, có thể lập tức quấn tinh thiết thành bụi phấn.
Trong đại hà, có một ít dị thú dữ tợn dang du đãng, hình thái như thần tượng, như cổ kình, như sư hổ mãnh thú, hàm răng như đao, móng vuốt như kiếm.
- Đây chẳng lẽ là địa để Long Mạch của Thần Đô sao?
Phong Phi Vân hai mắt chờ mong, nhìn qua một mảnh linh khí trường hà mênh mông lao nhanh này.
Đây tuy rằng là một đầu linh mạch, nhưng căn bản không phải tiểu linh mạch bình thường có thể so sánh được, cơ hồ kết nối toàn bộ Trung Hoàng Phủ, mà Thần Đô chính là khu vực linh mạch mênh mông cuồn cuộn nhất, cho nên được xưng là "Long Mạch" .
Tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vậy mà đả thông địa để Long Mạch, chẳng lẽ bọn hắn muốn bỏ chạy trong Long Mạch sao?.
Thế nhưng trong Long Mạch có vô số hung hiểm, linh mạch chiến thú, cương phong tuyền qua, một khi gặp phải những thứ này, có thể khiến cho cả cự phách cũng phải toi mạng, huống hồ hoàng tộc còn có cường giả thủ hộ trong địa để Long Mạch, cách mỗi đoạn thời gian đều có cường giả thị sát, một khi phát hiện có người ngấp nghé Long Mạch, sẽ lọt vào giết chết.
Nơi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thông tới Long Mạch, thập phần bí ẩn, ở trong một góc khuất âm u, không dễ bị phát hiện.
Phong Phi Vân đi ra ngoài, vội vàng lại tránh trở về, bởi vì hắn phát hiện tu sĩ của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu ở ngay bên cạnh trường hà màu vàng
Trên chỗ thạch bích mà bọn hắn đứng, có một cái cự đại thần hoàn, hợp với một cái khóa sắt to như chén ăn cơm, cột vào trên mũi một đầu cổ thú lớn hơn 70m, đầu cổ thú này hình dạng như Long, mọc ra ba cặp cánh lớn, tám cái móng vuốt, trên đỉnh đầu có ba cái đầu Kim Sư.
Đây là một đầu ngàn năm linh thú, bị chăn nuôi trong Long Mạch.
Những tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia vậy mà cưỡi trên lưng ngàn năm linh thú, lái lấy cổ thú khổng lồ lướt đi trên mặt nước Long Mạch màu vàng, muốn chạy trốn.
Linh mạch, chính là địa mạch linh khí ngưng tụ, ngưng tụ địa thế, vừa bao hàm đại địa mạch lạc, ẩn chứa vận thế và quy tắc.
Đầu linh mạch phía dưới Thần Đô p sở dĩ được xưng là "Long Mạch", đó là vì đây là linh mạch lớn nhất cả Thần Tấn vương triều, ẩn chứa vận thế chi lực khổng lồ, có thể bảo vệ Thần Đô mưa thuận gió hoà, cường thịnh phồn vinh.
Cũng có thể ngưng tụ ra linh khí nồng nặc nhất cho tu sĩ Thần Đô tu luyện.
Lòng đất, Long Mạch, như một mảnh biển cả màu vàng, mãnh liệt nước cuộn trào.
Hơn ba mươi vị tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu dưới sự dẫn dắt của lâu chủ "Vạn Hóa Trúc", ngồi trên lưng ngàn năm linh thú, đánh ra màn sáng phòng hộ, xông vào trong Long Mạch, xuyên thẳng qua trên hải dương linh khí kim quang mê mang.
Ngàn năm linh thú thân thể cường đại, có thể ngăn cản được cương phong tuyền qua trong Long Mạch, những dị thú sinh hoạt trong Long Mạch kia cũng không dám dễ dàng đến gần, đều nhường đường cho nó.
Đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đánh ra hào quang phòng hộ, ngăn cách khí tức của bọn hắn, tránh né thần thức và ánh mắt của người hoàng tộc dò xét, liếc mắt qua, căn bản không thể thấy được trên lưng ngàn năm linh thú có người.
Ngàn năm linh thú dần dần từng bước đi đến, nhưng cường giả Phong gia và Binh Tiển thi động còn chưa đuổi đến, Phong Phi Vân sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng cắn răng một cái tế ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, chân đạp trên Thanh Đồng cổ trên thuyền, cũng vọt vào trong Long Mạch.
Lực lượng của Thanh Đồng Cổ Thuyền cũng chưa được kích phát ra, tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ phiêu đãng trên Long Mạch mãnh liệt.
Thuyền nhỏ, phong cách cổ xưa mà thê lương, mang theo mười tám vân phàm thiết bố rách rưới, giương buồm xuất phát, phá sóng mà đi.
Một bức Long Mã Hà Đồ, lơ lửng trên Thanh Đồng Cổ Thuyền, thủ hộ lấy Thanh Đồng Cổ Thuyền, cương phong sát khí trong Long Mạch đều không thể đến gần.
- Lâu chủ, Phong Phi Vân đuổi theo.
Một vị bà lão đứng ở phần đuôi ngàn năm linh thú, nhìn tới Phong Phi Vân ở phía sau/
Vạn Hóa Trúc quay đầu, nhìn lại đằng sau, chỉ thấy Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng Cổ Thuyền đuổi theo không bỏ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, trong Long Mạch rất nhiều hung hiểm, ngay cả nàng nếu không có ngàn năm linh thú làm tọa kỵ, cũng không dám đơn giản xông vào, tu vị cảnh giới của Phong Phi Vân hiện giờ chỉ mới là Thiên Mệnh đệ nhị trọng rõ ràng lại xông vào, hơn nữa lại bình yên vô sự, quả thật khiến người kinh ngạc.
Rất nhanh nàng đã nhìn ra mánh khóe, không phải vị tu vị Phong Phi Vân cường đại, mà vì tòa Thanh Đồng Cổ Thuyền dưới chân hắn kia ẩn chứa một cổ khí tức khiến Long Mạch cũng phải lui tránh.
Tất Ninh Suất lại kêu lên một tiếng, từ trong một mảnh linh tuyền màu ngà sữa lấy ra một cái bình ngọc, bình ngọc còn chưa mở ra đã có thể nghe thấy được mùi thuốc bên trong, linh khí nồng đậm đến mức khiến linh hồn người thoải mái dễ chịu.
Tất Ninh Suất nước miếng cũng như muốn chảy ra, nói:
- Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, bên trong khẳng định chứa một lọ Tam phẩm linh đan, Ặc, rõ ràng bị người lấy đi rồi.
Tất Ninh Suất mở bình ngọc ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, còn lưu lại đan khí khổng lồ của Tam phẩm linh đan, hiển nhiên chỉ vừa mới bị lấy đi, nhất định chính là bi đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vừa rồi mang đi rồi.
Mật thất dưới lòng đất này một mực kéo dài xuống dưới, không biết đi thông nơi nào, vốn trên đường đi có bố trí vô số trận pháp, nhưng đều đã bị đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu tiến vào lúc trước phá vỡ, cho nên trên đường đi, hai người Phong Phi Vân không có chút trở ngại nào cả.
Nơi này có rất nhiều bảo khố, chính là nơi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu giấu bảa, nhưng bảo vật chân chính đều đã bị người lấy đi, chỉ có một chút bảo vật cấp thấp lưu lại
- Bọn hắn rõ ràng lấy đi tất cả Linh Bảo trân quý, chẳng lẽ là muốn chạy trốn sao, nơi này hẳn là có một thông đạo đào mệnh rồi.
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.
Không gian đã bị phong tỏa, bên ngoài Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu càng có cường giả thủ hộ khắp nơi, coi như là mở ra Quỷ Tiên Kiều cũng không thể đào thoát, nếu dưới lòng đất thật sự có một cấm đạo thì quả thật có thể đào thoát được.
Phong Phi Vân phóng xuất ra thần thức, truyện đến mặt đất, thông tri cường giả Phong gia và Binh Tiển thi động mau chóng đuổi đến, tuyệt đối không thể để cho những dư nghiệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu này đào tẩu được.
Cũng không biết đi tới sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất, bên tai Phong Phi Vân truyền đến thanh âm thủy triều manh liệt, thật giống như lòng đất cất giấu một mảnh biển cả vây, tiếng nước mấy ngày liền, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
- Linh khí thật nồng đậm, đây đến cùng là nơi nào?
Phong Phi Vân đẩy nhanh bộ pháp, rất nhanh bên tai truyện đến tiếng thú rống nổ vang, thật giống như Man Hoang cổ thú đang gào thét vậy.
Rốt cục đến cuối thông đạo, ánh vào tầm mắt Phong Phi Vân chính là một mảnh hải dương màu vàng, vô biên vô hạn, đó là sông lớn do linh khí tụ tập thành, linh khí nồng đậm cũng đã ngưng tụ thành trạng thái dịch, như giang hà gào thét lao nhanh.
Trên đại hà màu vàng, gió lốc trận trận, đánh vỡ thạch bích, có thể lập tức quấn tinh thiết thành bụi phấn.
Trong đại hà, có một ít dị thú dữ tợn dang du đãng, hình thái như thần tượng, như cổ kình, như sư hổ mãnh thú, hàm răng như đao, móng vuốt như kiếm.
- Đây chẳng lẽ là địa để Long Mạch của Thần Đô sao?
Phong Phi Vân hai mắt chờ mong, nhìn qua một mảnh linh khí trường hà mênh mông lao nhanh này.
Đây tuy rằng là một đầu linh mạch, nhưng căn bản không phải tiểu linh mạch bình thường có thể so sánh được, cơ hồ kết nối toàn bộ Trung Hoàng Phủ, mà Thần Đô chính là khu vực linh mạch mênh mông cuồn cuộn nhất, cho nên được xưng là "Long Mạch" .
Tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vậy mà đả thông địa để Long Mạch, chẳng lẽ bọn hắn muốn bỏ chạy trong Long Mạch sao?.
Thế nhưng trong Long Mạch có vô số hung hiểm, linh mạch chiến thú, cương phong tuyền qua, một khi gặp phải những thứ này, có thể khiến cho cả cự phách cũng phải toi mạng, huống hồ hoàng tộc còn có cường giả thủ hộ trong địa để Long Mạch, cách mỗi đoạn thời gian đều có cường giả thị sát, một khi phát hiện có người ngấp nghé Long Mạch, sẽ lọt vào giết chết.
Nơi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thông tới Long Mạch, thập phần bí ẩn, ở trong một góc khuất âm u, không dễ bị phát hiện.
Phong Phi Vân đi ra ngoài, vội vàng lại tránh trở về, bởi vì hắn phát hiện tu sĩ của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu ở ngay bên cạnh trường hà màu vàng
Trên chỗ thạch bích mà bọn hắn đứng, có một cái cự đại thần hoàn, hợp với một cái khóa sắt to như chén ăn cơm, cột vào trên mũi một đầu cổ thú lớn hơn m, đầu cổ thú này hình dạng như Long, mọc ra ba cặp cánh lớn, tám cái móng vuốt, trên đỉnh đầu có ba cái đầu Kim Sư.
Đây là một đầu ngàn năm linh thú, bị chăn nuôi trong Long Mạch.
Những tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia vậy mà cưỡi trên lưng ngàn năm linh thú, lái lấy cổ thú khổng lồ lướt đi trên mặt nước Long Mạch màu vàng, muốn chạy trốn.
Linh mạch, chính là địa mạch linh khí ngưng tụ, ngưng tụ địa thế, vừa bao hàm đại địa mạch lạc, ẩn chứa vận thế và quy tắc.
Đầu linh mạch phía dưới Thần Đô p sở dĩ được xưng là "Long Mạch", đó là vì đây là linh mạch lớn nhất cả Thần Tấn vương triều, ẩn chứa vận thế chi lực khổng lồ, có thể bảo vệ Thần Đô mưa thuận gió hoà, cường thịnh phồn vinh.
Cũng có thể ngưng tụ ra linh khí nồng nặc nhất cho tu sĩ Thần Đô tu luyện.
Lòng đất, Long Mạch, như một mảnh biển cả màu vàng, mãnh liệt nước cuộn trào.
Hơn ba mươi vị tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu dưới sự dẫn dắt của lâu chủ "Vạn Hóa Trúc", ngồi trên lưng ngàn năm linh thú, đánh ra màn sáng phòng hộ, xông vào trong Long Mạch, xuyên thẳng qua trên hải dương linh khí kim quang mê mang.
Ngàn năm linh thú thân thể cường đại, có thể ngăn cản được cương phong tuyền qua trong Long Mạch, những dị thú sinh hoạt trong Long Mạch kia cũng không dám dễ dàng đến gần, đều nhường đường cho nó.
Đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đánh ra hào quang phòng hộ, ngăn cách khí tức của bọn hắn, tránh né thần thức và ánh mắt của người hoàng tộc dò xét, liếc mắt qua, căn bản không thể thấy được trên lưng ngàn năm linh thú có người.
Ngàn năm linh thú dần dần từng bước đi đến, nhưng cường giả Phong gia và Binh Tiển thi động còn chưa đuổi đến, Phong Phi Vân sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng cắn răng một cái tế ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, chân đạp trên Thanh Đồng cổ trên thuyền, cũng vọt vào trong Long Mạch.
Lực lượng của Thanh Đồng Cổ Thuyền cũng chưa được kích phát ra, tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ phiêu đãng trên Long Mạch mãnh liệt.
Thuyền nhỏ, phong cách cổ xưa mà thê lương, mang theo mười tám vân phàm thiết bố rách rưới, giương buồm xuất phát, phá sóng mà đi.
Một bức Long Mã Hà Đồ, lơ lửng trên Thanh Đồng Cổ Thuyền, thủ hộ lấy Thanh Đồng Cổ Thuyền, cương phong sát khí trong Long Mạch đều không thể đến gần.
- Lâu chủ, Phong Phi Vân đuổi theo.
Một vị bà lão đứng ở phần đuôi ngàn năm linh thú, nhìn tới Phong Phi Vân ở phía sau/
Vạn Hóa Trúc quay đầu, nhìn lại đằng sau, chỉ thấy Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng Cổ Thuyền đuổi theo không bỏ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, trong Long Mạch rất nhiều hung hiểm, ngay cả nàng nếu không có ngàn năm linh thú làm tọa kỵ, cũng không dám đơn giản xông vào, tu vị cảnh giới của Phong Phi Vân hiện giờ chỉ mới là Thiên Mệnh đệ nhị trọng rõ ràng lại xông vào, hơn nữa lại bình yên vô sự, quả thật khiến người kinh ngạc.
Rất nhanh nàng đã nhìn ra mánh khóe, không phải vị tu vị Phong Phi Vân cường đại, mà vì tòa Thanh Đồng Cổ Thuyền dưới chân hắn kia ẩn chứa một cổ khí tức khiến Long Mạch cũng phải lui tránh.