Hôm nay để lại cho ngươi con đường sống, xem như đoạn nhân quả cướp Hóa Đạo Thạch của ngươi.
Nữ ma vung ống tay áo lên, mở cấm pháp trong gian phòng ra, thân ảnh của nàng biến mất tại chỗ, không có tung tích, tu vị kém quá lớn, Phong Phi Vân căn bản không biết nàng đi lúc nào.
- Nữ ma đại nhân, một đường đi tốt, đoạt được thanh đồng cổ thuyền, nhất định phải mang tới cho ta xem a.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã tiễn được đại thần này đi, trong nội tâm xem như bỏ được tảng đá lớn xuống, nữ ma nếu thật sự đi tìm Bắc Minh Mặc Thủ đòi hỏi thanh đồng cổ thuyền, vậy sẽ có trò hay mà xem.
Thời điểm tu vị thấp chỉ có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu.
Nếu thời điểm tu vị thấp không biết sử dụng thủ đoạn hạ lưu, loại người này, tuyệt đối sống không lâu.
Phượng Hoàng tộc trường tự nhiên sẽ không làm ra thủ đoạn khóc náo, lưu manh côn đồ, ra vẻ đáng thương, làm thủ đoạn tiểu nhân, những thứ này là chiêu đặc biệt của Phon đại thiếu gia.
- Cái gì, mọi người đều tốt?
Phong Phi Vân ở trong thần vương phủ tiếp đại di lặc và Trữ Phong Tiên.
Hai vị này phật đạo giới đại lão, ra tay giúp đỡ, Phong Phi Vân tự nhiên muốn cảm tạ một phen.
- Dạ thí chủ bảo bần tăng nhắn với Phong thí chủ, nàng nói, người trong hồng trần, tâm theo gió, ngươi có thể đi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cứu nàng ra, nàng cũng đã vô cùng cảm kích, suốt đời không quên ân tình này.
Đại di lặc tuy nhìn qua bộ dáng bảy, tám tuổi, nhưng mà thời điểm nói chuyện mang theo trang nghiêm và tang thương của thời gian.
Hắn tay niết phật châu, thần thái trang nghiêm
- Ngươi sao có thể như vậy, thả nàng đi như thế, nàng nhất định sẽ nguy hiểm.
Phong Phi Vân cảm thấy lo lắng cho Dạ Tiêu Tương, đồng thời cũng hiểu vì sao nàng phải rời đi.
- Phật nói, tất cả tùy tâm, tâm niệm vừa đến, vạn pháp không thể cường lưu.
Đại di lặc chấp tay trước ngực, niết động phật châu, nhắm mắt lại niệm phật hiệu.
Tiếng phật vang lên, Phong Phi Vân bay ra ngoài, ra khỏi thân vương phủ tìm kiếm Dạ Tiêu Tương.
Tuy hắn cũng biết, chính mình cùng Dạ Tiêu Tương là người hai đường khác nhau, nhưng mà nàng rời đi, trong lòng Phong Phi Vân bao nhiêu cũng có chút không yên lòng.
Tuyết rơi nhiều, phố lớn ngõ nhỏ của thần đô đều một màu trắng.
Dạ Tiêu Tương đi lại trong tuyết, đã đi tới cửa thành nguy nga của thần đô, đột nhiên ngừng chân, quay đầu nhìn lại nhìn qua những tòa lầu san sát, rời khỏi thần đô, rời khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hôm nay thực
rời khỏi, trong lòng không có chút cảm giác vui sướng gì, chỉ có cảm giác không nở.
Thì ra chính mình không có tiêu sái như trong tưởng tượng.
- Mua ‘ Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc’ đi, năm tiền đồng một chén.
Ở góc đường có âm thanh lão giả vang lên.
Lão giả này đang khuấy cái muỗi sắt, ở cửa thành có một túp lều bán cháo rách nát, cháo trong nồi đã nấu nát, nhiệt khí còn đang bốc lên.
Gió tuyết rơi vào trong lều nhỏ, còn không có bay vào trong nồi đã bị hòa tan.
- Trên đời thật sự có cháo giải âu lo sao?
Dạ Tiêu Tương mất hồn mất vía đi tới cái lêu rách, ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao lại dừng chân ở nơi này.
Lão giả vô cùng nhiệt tình, bỏ muối vào trong nồi sắt, hai tay lau lau lên áo, nói:
- Cô nương, ngươi có ưu sầu ah, uống một chén Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc của ta đi, nhất định sẽ giúp ngươi vô ưu vô lo.
- Ngươi làm sao biết ta có âu lo.
Dạ Tiêu Tương đứng trong tuyết, lông mi nháy động, bông tuyết rơi lên đầu vai nàng, trên bờ vai có một đám băng tuyết nhỏ.
Lão giả nói:
- Nữ hài thật xinh đẹp, mới bao lớn đã có ưu sầu, vừa muốn có chân ái nhưng lại sợ người ta nhìn ngó sắc đẹp của mình; có muốn yên lặng, nhưng lại bị người ta gây nhiễu; có muốn muốn tự do, nhưng mà rất nhiều người không cho tự do, nữ hài tử càng xinh đẹp thì càng phiền não, cô nương đẹp như tiên nữ, vậy thì chẳng phải phiền não của ngươi lớn hơn sao?
Dạ Tiêu Tương nói:
- Ngươi nói không khác bao nhiêu đâu, ta chỉ muốn nghiên cứu âm luật, tìm kiếm thiên âm thần khúc cực hạn trên thế gian, nhưng mà hồng trần náo động lớn, vẫn luôn làm tâm của ta không bình tĩnh.
- Vì sao tâm không bình tĩnh?
Lão giả nói.
Dạ Tiêu Tương gương mặt đỏ ửng, không nói một lời.
Lão giả ngầm hiểu cười nói:
- Là có người trong lòng a, ha ha, nhìn bộ dáng của ngươi thì lão đạo đoán đúng rồi, ngươi có người trong lòng, lại có ưu sầu, nói rõ ngươi cũng không phải là người trong lòng của hắn, chấp nhất như thế chỉ tự làm khổ mình mà thôi.
- Cái này... Đạo lý kia ta cũng là biết rõ.
Dạ Tiêu Tương thở dài.
- Đã biết rõ, nên hiểu ra, hắn sống vì người khác, vì sao ngươi không thể sống vì mình?
Lão giả nói.
- Ý tiền bối là?
- Tình đạo khổ, thiên đạo vui cười, ngươi đã muốn truy cầu âm luật, nên bỏ đi tất cả tư tưởng gánh nặng, chỉ có tâm linh trở nên linh hoạt, âm luật mới trở nên linh hoạt, đại đạo ngàn vạn loại, ngươi diễn biến âm luật tới mức tận cùng, vẫn có thể thành tiên, thành thánh, tiêu diêu tự tại, trường sinh trong thiên địa.
Lão giả nói.
Dạ Tiêu Tương tâm tình bỗng nhiên khoáng đạt, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Ha ha, đều là khách đi qua hồng trần, không tồn tại chỉ hay không chỉ điểm.
Lão giả cười nói.
Dạ Tiêu Tương nói:
- Nói như vậy, hắn cũng là khách đi qua hồng trần của ta?
- Tự nhiên là như vậy.
Dạ Tiêu Tương lại nói:
- Ta cũng là khách đi qua hồng trần của hắn.
- Rất đúng, rất đúng.
Lão giả nói:
- Không phí thời gian trải qua hồng trần phí thì không thể thành đại đạo, tới đi, uống một chén Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc, cam đoan ngươi tiêu tan phiền não.
Dạ Tiêu Tương nâng chén cháo lên, chưa phát giác ra mình đã uống hết, dung nhan vốn tuyệt mỹ trở nên bình thường, ngay cả làn da cũng không còn trắng nõn như trước, giống như nữ tử bình thường đi lại trên đường cái.
Một chén cháo cải biến dung nhan của nàng, từ nay về sau không hề còn phong hoa tuyệt đại nữa.
- Ngươi hối hận sao?
Lão giả hỏi.
- Không hối hận.
Dạ Tiêu Tương nói.
- Hiện tại còn nhớ người nọ không?
Lão giả hỏi.
Dạ Tiêu Tương sờ sờ mặt của mình, nói:
- Tiền bối nói đúng, phiền não lớn nhất của ta chính là dung mạo này, nếu như mất đi dung mạo xinh đẹp thì ta cũng không còn tạp niệm.
Lão giả gật gật đầu, nói:
- Nếu như có ngày âm luật của ngươi phù hợp thiên đạo, thành tiên thành thánh thì dung mạo sẽ biến trở lại như cũ.
- Cổ kim hiền giả ngàn ngàn vạn, nhưng mà có bao nhiêu người có thể thành tiên thành thánh?
Dạ Tiêu Tương thản nhiên nói:
- Nếu không thể thành tiên thành thánh thì sao?
- Nhấn chìm trong hồng trần.
- Hiểu!
Dạ Tiêu Tương chợt rời đi, trong nội tâm không hề còn không từ bỏ, trực tiếp đi ra cửa thành.
Bá.
Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, đứng bên ngoài quán trà, nhìn qua bốn phía, nội tâm kinh ngạc, thầm nói:
- Rõ ràng cảm giác được khí tức của nàng ở gần, vì sao đột nhiên biến mất.
Hôm nay để lại cho ngươi con đường sống, xem như đoạn nhân quả cướp Hóa Đạo Thạch của ngươi.
Nữ ma vung ống tay áo lên, mở cấm pháp trong gian phòng ra, thân ảnh của nàng biến mất tại chỗ, không có tung tích, tu vị kém quá lớn, Phong Phi Vân căn bản không biết nàng đi lúc nào.
- Nữ ma đại nhân, một đường đi tốt, đoạt được thanh đồng cổ thuyền, nhất định phải mang tới cho ta xem a.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã tiễn được đại thần này đi, trong nội tâm xem như bỏ được tảng đá lớn xuống, nữ ma nếu thật sự đi tìm Bắc Minh Mặc Thủ đòi hỏi thanh đồng cổ thuyền, vậy sẽ có trò hay mà xem.
Thời điểm tu vị thấp chỉ có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu.
Nếu thời điểm tu vị thấp không biết sử dụng thủ đoạn hạ lưu, loại người này, tuyệt đối sống không lâu.
Phượng Hoàng tộc trường tự nhiên sẽ không làm ra thủ đoạn khóc náo, lưu manh côn đồ, ra vẻ đáng thương, làm thủ đoạn tiểu nhân, những thứ này là chiêu đặc biệt của Phon đại thiếu gia.
- Cái gì, mọi người đều tốt?
Phong Phi Vân ở trong thần vương phủ tiếp đại di lặc và Trữ Phong Tiên.
Hai vị này phật đạo giới đại lão, ra tay giúp đỡ, Phong Phi Vân tự nhiên muốn cảm tạ một phen.
- Dạ thí chủ bảo bần tăng nhắn với Phong thí chủ, nàng nói, người trong hồng trần, tâm theo gió, ngươi có thể đi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cứu nàng ra, nàng cũng đã vô cùng cảm kích, suốt đời không quên ân tình này.
Đại di lặc tuy nhìn qua bộ dáng bảy, tám tuổi, nhưng mà thời điểm nói chuyện mang theo trang nghiêm và tang thương của thời gian.
Hắn tay niết phật châu, thần thái trang nghiêm
- Ngươi sao có thể như vậy, thả nàng đi như thế, nàng nhất định sẽ nguy hiểm.
Phong Phi Vân cảm thấy lo lắng cho Dạ Tiêu Tương, đồng thời cũng hiểu vì sao nàng phải rời đi.
- Phật nói, tất cả tùy tâm, tâm niệm vừa đến, vạn pháp không thể cường lưu.
Đại di lặc chấp tay trước ngực, niết động phật châu, nhắm mắt lại niệm phật hiệu.
Tiếng phật vang lên, Phong Phi Vân bay ra ngoài, ra khỏi thân vương phủ tìm kiếm Dạ Tiêu Tương.
Tuy hắn cũng biết, chính mình cùng Dạ Tiêu Tương là người hai đường khác nhau, nhưng mà nàng rời đi, trong lòng Phong Phi Vân bao nhiêu cũng có chút không yên lòng.
Tuyết rơi nhiều, phố lớn ngõ nhỏ của thần đô đều một màu trắng.
Dạ Tiêu Tương đi lại trong tuyết, đã đi tới cửa thành nguy nga của thần đô, đột nhiên ngừng chân, quay đầu nhìn lại nhìn qua những tòa lầu san sát, rời khỏi thần đô, rời khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hôm nay thực
rời khỏi, trong lòng không có chút cảm giác vui sướng gì, chỉ có cảm giác không nở.
Thì ra chính mình không có tiêu sái như trong tưởng tượng.
- Mua ‘ Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc’ đi, năm tiền đồng một chén.
Ở góc đường có âm thanh lão giả vang lên.
Lão giả này đang khuấy cái muỗi sắt, ở cửa thành có một túp lều bán cháo rách nát, cháo trong nồi đã nấu nát, nhiệt khí còn đang bốc lên.
Gió tuyết rơi vào trong lều nhỏ, còn không có bay vào trong nồi đã bị hòa tan.
- Trên đời thật sự có cháo giải âu lo sao?
Dạ Tiêu Tương mất hồn mất vía đi tới cái lêu rách, ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao lại dừng chân ở nơi này.
Lão giả vô cùng nhiệt tình, bỏ muối vào trong nồi sắt, hai tay lau lau lên áo, nói:
- Cô nương, ngươi có ưu sầu ah, uống một chén Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc của ta đi, nhất định sẽ giúp ngươi vô ưu vô lo.
- Ngươi làm sao biết ta có âu lo.
Dạ Tiêu Tương đứng trong tuyết, lông mi nháy động, bông tuyết rơi lên đầu vai nàng, trên bờ vai có một đám băng tuyết nhỏ.
Lão giả nói:
- Nữ hài thật xinh đẹp, mới bao lớn đã có ưu sầu, vừa muốn có chân ái nhưng lại sợ người ta nhìn ngó sắc đẹp của mình; có muốn yên lặng, nhưng lại bị người ta gây nhiễu; có muốn muốn tự do, nhưng mà rất nhiều người không cho tự do, nữ hài tử càng xinh đẹp thì càng phiền não, cô nương đẹp như tiên nữ, vậy thì chẳng phải phiền não của ngươi lớn hơn sao?
Dạ Tiêu Tương nói:
- Ngươi nói không khác bao nhiêu đâu, ta chỉ muốn nghiên cứu âm luật, tìm kiếm thiên âm thần khúc cực hạn trên thế gian, nhưng mà hồng trần náo động lớn, vẫn luôn làm tâm của ta không bình tĩnh.
- Vì sao tâm không bình tĩnh?
Lão giả nói.
Dạ Tiêu Tương gương mặt đỏ ửng, không nói một lời.
Lão giả ngầm hiểu cười nói:
- Là có người trong lòng a, ha ha, nhìn bộ dáng của ngươi thì lão đạo đoán đúng rồi, ngươi có người trong lòng, lại có ưu sầu, nói rõ ngươi cũng không phải là người trong lòng của hắn, chấp nhất như thế chỉ tự làm khổ mình mà thôi.
- Cái này... Đạo lý kia ta cũng là biết rõ.
Dạ Tiêu Tương thở dài.
- Đã biết rõ, nên hiểu ra, hắn sống vì người khác, vì sao ngươi không thể sống vì mình?
Lão giả nói.
- Ý tiền bối là?
- Tình đạo khổ, thiên đạo vui cười, ngươi đã muốn truy cầu âm luật, nên bỏ đi tất cả tư tưởng gánh nặng, chỉ có tâm linh trở nên linh hoạt, âm luật mới trở nên linh hoạt, đại đạo ngàn vạn loại, ngươi diễn biến âm luật tới mức tận cùng, vẫn có thể thành tiên, thành thánh, tiêu diêu tự tại, trường sinh trong thiên địa.
Lão giả nói.
Dạ Tiêu Tương tâm tình bỗng nhiên khoáng đạt, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Ha ha, đều là khách đi qua hồng trần, không tồn tại chỉ hay không chỉ điểm.
Lão giả cười nói.
Dạ Tiêu Tương nói:
- Nói như vậy, hắn cũng là khách đi qua hồng trần của ta?
- Tự nhiên là như vậy.
Dạ Tiêu Tương lại nói:
- Ta cũng là khách đi qua hồng trần của hắn.
- Rất đúng, rất đúng.
Lão giả nói:
- Không phí thời gian trải qua hồng trần phí thì không thể thành đại đạo, tới đi, uống một chén Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc, cam đoan ngươi tiêu tan phiền não.
Dạ Tiêu Tương nâng chén cháo lên, chưa phát giác ra mình đã uống hết, dung nhan vốn tuyệt mỹ trở nên bình thường, ngay cả làn da cũng không còn trắng nõn như trước, giống như nữ tử bình thường đi lại trên đường cái.
Một chén cháo cải biến dung nhan của nàng, từ nay về sau không hề còn phong hoa tuyệt đại nữa.
- Ngươi hối hận sao?
Lão giả hỏi.
- Không hối hận.
Dạ Tiêu Tương nói.
- Hiện tại còn nhớ người nọ không?
Lão giả hỏi.
Dạ Tiêu Tương sờ sờ mặt của mình, nói:
- Tiền bối nói đúng, phiền não lớn nhất của ta chính là dung mạo này, nếu như mất đi dung mạo xinh đẹp thì ta cũng không còn tạp niệm.
Lão giả gật gật đầu, nói:
- Nếu như có ngày âm luật của ngươi phù hợp thiên đạo, thành tiên thành thánh thì dung mạo sẽ biến trở lại như cũ.
- Cổ kim hiền giả ngàn ngàn vạn, nhưng mà có bao nhiêu người có thể thành tiên thành thánh?
Dạ Tiêu Tương thản nhiên nói:
- Nếu không thể thành tiên thành thánh thì sao?
- Nhấn chìm trong hồng trần.
- Hiểu!
Dạ Tiêu Tương chợt rời đi, trong nội tâm không hề còn không từ bỏ, trực tiếp đi ra cửa thành.
Bá.
Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, đứng bên ngoài quán trà, nhìn qua bốn phía, nội tâm kinh ngạc, thầm nói:
- Rõ ràng cảm giác được khí tức của nàng ở gần, vì sao đột nhiên biến mất.