Bắc Minh Mặc Thủ chính là phiệt chủ "Bắc Minh phiệt", nếu như hắn bị tiêu diệt, như vậy đối với Phong Phi Vân mà nói đây quả thật là chuyện đáng giá ăn mừng.
Nhưng mà thời điểm Phong Phi Vân quay về thần vương phủ thì cảm giác vui sướng không còn lại cái gì.
- Nữ ma đại nhân, tại sao ngươi trở về?
Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, cảm giác đặc biệt xui, gặp được nữ ma đầu này luôn không có chuyện tốt.
Nữ ma như u linh đứng trước mặt Phong Phi Vân, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc nào cả, hào quang lưu động nhàn nhạt, nói:
- Ngươi dám gạt ta.
- Nào dám ah.
Trong lòng Phong Phi Vân thầm kêu một tiếng không tốt, chẳng lẽ thật sự nữ ma đầu bắt Bắc Minh Mặc Thủ đi, còn không có phát hiện thanh đồng cổ thuyền trên người của hắn, cho nên trở về tìm Phong Phi Vân tính sổ.
Đây chính là chuyện chắc chắn phải chết a.
Nữ ma vung ống tay áo lên, tay áo có một bóng người bay ra, "Bành" một tiếng lăn rơi trên mặt đất.
Người này ăn mặc quan bào thái tể, khí tức trên người to lớn, đã đạt tới cảnh giới cực cao, nhưng mà giờ phút này hắn nằm trên sàn nhà lạnh run, trong miệng gào thét không ngừng.
- Hắn là...
Phong Phi Vân tiến lên điều tra một phen, phát hiện xương cốt của người này đứt đoạn không còn cái nào cả, đan điền bị đánh nát, trên mặt càng là huyết nhục mơ hồ, nhìn không thấy dài ngắn thế nào, bị đánh đến nỗi ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra.
Ra tay quá ác, quá cực kỳ tàn ác ah.
- Hắn chính là thái tể Thần Tấn vương triều, trên người hắn căn bản là không có thanh đồng cổ thuyền.
Nữ ma hàn khí bức nhân, trên bàn tay ngưng tụ ra ngàn vạn lôi đình, động sát cơ.
- Hắn không phải thái tể.
Phong Phi Vân nói.
Nữ ma thu chưởng lôi trở lại, tóc dài cuốn động, giống như ngàn vạn tia chớp lao ra ngoài, đâm vào trên người của tên kia, làm cho tên kia kêu rên thảm thiết, nàng lạnh giọng nói:
- Nói, ngươi rốt cuộc là người phương nào?
- Ta... Ta cũng đã sớm nói qua rồi... Ta là đệ đệ thái tể, Bắc Minh Thương!
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng nói:
- Khục khục, cái kia... Nữ ma đại nhân, người ta không đã nói mình là đệ đệ thái tể sao, không phải thái tể, vì sao ngươi còn đánh người ta như vậy, hơn nữa... Còn đánh người ta không hoàn chỉnh.
Bắc Minh Thương như khóc thét lên, nói:
- Ta đã sớm nói với nàng rồi, nàng chính là không nghe, ta... Ta oan uổng quá...
Nữ ma hừ lạnh một tiếng, tóc dài phiêu dật, lật tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh Bắc Minh Thương chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng khắp nơi.
Huyết dịch bốc cháy dữ dội, phát ra am,a thanh "Đùng đùng" không dứt.
Đây là huyết dịch cự phách thiêu đốt.
Phong Phi Vân lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nữ ma đầu này cũng quá hung ác, an ủi:
- Nữ ma đại nhân, ngươi cũng đừng nản chí, lần sau nhất định sẽ bắt dược thôi, sẽ không lại tính sai, nếu không ngươi trực tiếp đi thái tể phủ đi.
Nữ ma quay đầu lườm Phong Phi Vân, nhưng sau đó xoay người bước đi vào sâu trong thần vương phủ.
Phong Phi Vân quýnh lên, nói:
- Này, đi nhầm phương hướng, đi ra ngoài ở hướng này cơ.
- Ta muốn bế quan trong thần vương phủ, ngươi đi chuẩn bị ba ngàn linh thạch cho ta.
Nữ ma cũng không quay đầu lại, lộ ra khí thế thập phần bá đạo.
- Dựa vào cái gì ah?
Phong Phi Vân nói.
- Dựa vào cái gì?
Bỗng nhiên nữ ma dừng bước lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Phong Phi Vân, lực lượng trùng kích như núi ập xuống thân thể Phong Phi Vân, trực tiếp đẩy lùi Phong Phi Vân ba bước, nếu không phải thân thể của hắn vô cùng cường đại, chỉ sợ trên người xương cốt gãy mấy cây rồi.
- Chỉ bằng ta mạnh hơn ngươi.
Nữ ma nói.
Phong Phi Vân đứng vững bước chân, nói:
- Quế công công, còn không mau an bài thị nữ hiểu chuyện, an bài một gian phòng tốt nhất cho Tiêu cô nương, nếu như hầu hạ không chu toàn, bắt các ngươi chịu tội.
Một lão thái giám vội vàng từ bên ngoài chạy tới, vội vàng an bài một đống lớn thị nữ cùng thái giám, tiến đến phục thị nữ ma.
- Bà mẹ nó, Phong Phi Vân, nữ nhân này là ai, tại sao kiêu ngạo như thế?
Tất Trữ Suất cầm trái cây trong tay, vừa gặm vừa đi qua, nhìn qua bóng lưng nữ ma thì ánh mắt tỏa sáng.
- Nàng... Chính là một bà con xa của ta, sau khi đi tới thần đô thì không có nơi nương tựa, ta thấy nàng ở thần đô một mình lại không có chỗ ở, lại không có quen ai, quá đáng thương cho nên tạm an bài ở thần vương phủ vài ngày, cô gái ở nông thôn tới không có kiến thức, đừng để ý tới nàng.
Phong Phi Vân sợ Tất Trữ Suất không muốn sống đi đối với nữ ma ra tay, như vậy nói ra.
Tất Trữ Suất hai mắt mang theo vui vẻ, cười nói:
- Bà con xa, ta xem không phải như vậy a, có phải là ngươi tai họa cô nương nào ở bên ngoài không?
- Ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên nàng, bằng không thì chết như thế nào cũng không biết.
Phong Phi Vân cảnh cáo nói.
- Có khoa trương như vậy không đấy?
- Không tin, đi thử một chút đi.
Phong Phi Vân nói xong lời này thì thông báo với tổng quản vương phủ, sau đó trực tiếp đi vào trong gian phòng cấm chế dày đặc, lại bế quan tu luyện.
Thế cục thần đô càng trở nên vi diệu, Phong Phi Vân có dự cảm, Tấn đế sắp thoái vị, rất có thể chính là sau khi La Phù công chúa lựa chọn phò mã thì Tấn đế sẽ thoái vị, như vậy cạnh tranh thái tử càng hung hiểm.
Đang ở loạn thế, chỉ có không ngừng tăng cường tu vị của bản thân, mới có thể có cơ hội giữ mạng.
Bước vào Thiên Mệnh tam trọng, cảnh giới Phong Phi Vân còn chưa có ổn định lại, mười vạn đạo tử phủ linh khí không ngừng hỗn loạn trong nội cung, cho nên cần thời gian củng cố tu vị.
Phong Phi Vân lấy linh hạch ra, nắm ở lòng bàn tay, tiếp tục hấp thu linh khí bên trong tiến hành tu luyện.
Lực lượng linh khí trong linh hạch đủ chèo chống hắn tu luyện tới nửa bước cự phách, cũng chính là Thiên Mệnh lục trọng.
- Muốn từ Thiên Mệnh tam trọng tăng lên Thiên Mệnh tứ là một cái đạo khảm, cần hao phí thời gian rất dài, mặc dù là ta có được linh hạch, tu luyện nhanh hơn người thường gấp mười lần, vẫn cần thời gian một năm mới được.
- Quá dài, trong vòng một năm, thần đô nhất định có biến, ta tuyệt đối đợi không được lâu như vậy.
Phong Phi Vân dùng linh hạch tu luyện hai ngày, củng cố cảnh giới hiện tại thì dừng tu luyện, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp tăng tu vị lên.
- Nhìn xem ta bây giờ có thể hấp thu bao nhiêu dị thú chiến hồn vào thân thể a.
Nếu có thể tu thành vạn thú chiến thể, tu vị của Phong Phi Vân tăng nhiều.
Trong người Phong Phi Vân đã dung luyện chín ngàn chín trăm ba mươi hai đầu dị thú chiến hồn, hôm nay đột phá Thiên Mệnh tam trọng, thân thể càng trở nên cường hoành, có lẽ có thể dung luyện nhiều dị thú chiến hồn vào trong cơ thể.
Phong Phi Vân lấy mấy chục đầu dị thú chiến hồn bị phong ấn trong giới linh thạch ra, tùy thời có thể dung luyện vào trong người.
Phong Phi Vân lấy một con dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm ra, phá vỡ phong ấn, dị thú chiến hồn lập tức lao ra ngoài, dữ tợn mà hung mãnh công kích Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân trấn áp dễ dàng.
Bắc Minh Mặc Thủ chính là phiệt chủ "Bắc Minh phiệt", nếu như hắn bị tiêu diệt, như vậy đối với Phong Phi Vân mà nói đây quả thật là chuyện đáng giá ăn mừng.
Nhưng mà thời điểm Phong Phi Vân quay về thần vương phủ thì cảm giác vui sướng không còn lại cái gì.
- Nữ ma đại nhân, tại sao ngươi trở về?
Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, cảm giác đặc biệt xui, gặp được nữ ma đầu này luôn không có chuyện tốt.
Nữ ma như u linh đứng trước mặt Phong Phi Vân, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc nào cả, hào quang lưu động nhàn nhạt, nói:
- Ngươi dám gạt ta.
- Nào dám ah.
Trong lòng Phong Phi Vân thầm kêu một tiếng không tốt, chẳng lẽ thật sự nữ ma đầu bắt Bắc Minh Mặc Thủ đi, còn không có phát hiện thanh đồng cổ thuyền trên người của hắn, cho nên trở về tìm Phong Phi Vân tính sổ.
Đây chính là chuyện chắc chắn phải chết a.
Nữ ma vung ống tay áo lên, tay áo có một bóng người bay ra, "Bành" một tiếng lăn rơi trên mặt đất.
Người này ăn mặc quan bào thái tể, khí tức trên người to lớn, đã đạt tới cảnh giới cực cao, nhưng mà giờ phút này hắn nằm trên sàn nhà lạnh run, trong miệng gào thét không ngừng.
- Hắn là...
Phong Phi Vân tiến lên điều tra một phen, phát hiện xương cốt của người này đứt đoạn không còn cái nào cả, đan điền bị đánh nát, trên mặt càng là huyết nhục mơ hồ, nhìn không thấy dài ngắn thế nào, bị đánh đến nỗi ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra.
Ra tay quá ác, quá cực kỳ tàn ác ah.
- Hắn chính là thái tể Thần Tấn vương triều, trên người hắn căn bản là không có thanh đồng cổ thuyền.
Nữ ma hàn khí bức nhân, trên bàn tay ngưng tụ ra ngàn vạn lôi đình, động sát cơ.
- Hắn không phải thái tể.
Phong Phi Vân nói.
Nữ ma thu chưởng lôi trở lại, tóc dài cuốn động, giống như ngàn vạn tia chớp lao ra ngoài, đâm vào trên người của tên kia, làm cho tên kia kêu rên thảm thiết, nàng lạnh giọng nói:
- Nói, ngươi rốt cuộc là người phương nào?
- Ta... Ta cũng đã sớm nói qua rồi... Ta là đệ đệ thái tể, Bắc Minh Thương!
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng nói:
- Khục khục, cái kia... Nữ ma đại nhân, người ta không đã nói mình là đệ đệ thái tể sao, không phải thái tể, vì sao ngươi còn đánh người ta như vậy, hơn nữa... Còn đánh người ta không hoàn chỉnh.
Bắc Minh Thương như khóc thét lên, nói:
- Ta đã sớm nói với nàng rồi, nàng chính là không nghe, ta... Ta oan uổng quá...
Nữ ma hừ lạnh một tiếng, tóc dài phiêu dật, lật tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh Bắc Minh Thương chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng khắp nơi.
Huyết dịch bốc cháy dữ dội, phát ra am,a thanh "Đùng đùng" không dứt.
Đây là huyết dịch cự phách thiêu đốt.
Phong Phi Vân lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nữ ma đầu này cũng quá hung ác, an ủi:
- Nữ ma đại nhân, ngươi cũng đừng nản chí, lần sau nhất định sẽ bắt dược thôi, sẽ không lại tính sai, nếu không ngươi trực tiếp đi thái tể phủ đi.
Nữ ma quay đầu lườm Phong Phi Vân, nhưng sau đó xoay người bước đi vào sâu trong thần vương phủ.
Phong Phi Vân quýnh lên, nói:
- Này, đi nhầm phương hướng, đi ra ngoài ở hướng này cơ.
- Ta muốn bế quan trong thần vương phủ, ngươi đi chuẩn bị ba ngàn linh thạch cho ta.
Nữ ma cũng không quay đầu lại, lộ ra khí thế thập phần bá đạo.
- Dựa vào cái gì ah?
Phong Phi Vân nói.
- Dựa vào cái gì?
Bỗng nhiên nữ ma dừng bước lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Phong Phi Vân, lực lượng trùng kích như núi ập xuống thân thể Phong Phi Vân, trực tiếp đẩy lùi Phong Phi Vân ba bước, nếu không phải thân thể của hắn vô cùng cường đại, chỉ sợ trên người xương cốt gãy mấy cây rồi.
- Chỉ bằng ta mạnh hơn ngươi.
Nữ ma nói.
Phong Phi Vân đứng vững bước chân, nói:
- Quế công công, còn không mau an bài thị nữ hiểu chuyện, an bài một gian phòng tốt nhất cho Tiêu cô nương, nếu như hầu hạ không chu toàn, bắt các ngươi chịu tội.
Một lão thái giám vội vàng từ bên ngoài chạy tới, vội vàng an bài một đống lớn thị nữ cùng thái giám, tiến đến phục thị nữ ma.
- Bà mẹ nó, Phong Phi Vân, nữ nhân này là ai, tại sao kiêu ngạo như thế?
Tất Trữ Suất cầm trái cây trong tay, vừa gặm vừa đi qua, nhìn qua bóng lưng nữ ma thì ánh mắt tỏa sáng.
- Nàng... Chính là một bà con xa của ta, sau khi đi tới thần đô thì không có nơi nương tựa, ta thấy nàng ở thần đô một mình lại không có chỗ ở, lại không có quen ai, quá đáng thương cho nên tạm an bài ở thần vương phủ vài ngày, cô gái ở nông thôn tới không có kiến thức, đừng để ý tới nàng.
Phong Phi Vân sợ Tất Trữ Suất không muốn sống đi đối với nữ ma ra tay, như vậy nói ra.
Tất Trữ Suất hai mắt mang theo vui vẻ, cười nói:
- Bà con xa, ta xem không phải như vậy a, có phải là ngươi tai họa cô nương nào ở bên ngoài không?
- Ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên nàng, bằng không thì chết như thế nào cũng không biết.
Phong Phi Vân cảnh cáo nói.
- Có khoa trương như vậy không đấy?
- Không tin, đi thử một chút đi.
Phong Phi Vân nói xong lời này thì thông báo với tổng quản vương phủ, sau đó trực tiếp đi vào trong gian phòng cấm chế dày đặc, lại bế quan tu luyện.
Thế cục thần đô càng trở nên vi diệu, Phong Phi Vân có dự cảm, Tấn đế sắp thoái vị, rất có thể chính là sau khi La Phù công chúa lựa chọn phò mã thì Tấn đế sẽ thoái vị, như vậy cạnh tranh thái tử càng hung hiểm.
Đang ở loạn thế, chỉ có không ngừng tăng cường tu vị của bản thân, mới có thể có cơ hội giữ mạng.
Bước vào Thiên Mệnh tam trọng, cảnh giới Phong Phi Vân còn chưa có ổn định lại, mười vạn đạo tử phủ linh khí không ngừng hỗn loạn trong nội cung, cho nên cần thời gian củng cố tu vị.
Phong Phi Vân lấy linh hạch ra, nắm ở lòng bàn tay, tiếp tục hấp thu linh khí bên trong tiến hành tu luyện.
Lực lượng linh khí trong linh hạch đủ chèo chống hắn tu luyện tới nửa bước cự phách, cũng chính là Thiên Mệnh lục trọng.
- Muốn từ Thiên Mệnh tam trọng tăng lên Thiên Mệnh tứ là một cái đạo khảm, cần hao phí thời gian rất dài, mặc dù là ta có được linh hạch, tu luyện nhanh hơn người thường gấp mười lần, vẫn cần thời gian một năm mới được.
- Quá dài, trong vòng một năm, thần đô nhất định có biến, ta tuyệt đối đợi không được lâu như vậy.
Phong Phi Vân dùng linh hạch tu luyện hai ngày, củng cố cảnh giới hiện tại thì dừng tu luyện, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp tăng tu vị lên.
- Nhìn xem ta bây giờ có thể hấp thu bao nhiêu dị thú chiến hồn vào thân thể a.
Nếu có thể tu thành vạn thú chiến thể, tu vị của Phong Phi Vân tăng nhiều.
Trong người Phong Phi Vân đã dung luyện chín ngàn chín trăm ba mươi hai đầu dị thú chiến hồn, hôm nay đột phá Thiên Mệnh tam trọng, thân thể càng trở nên cường hoành, có lẽ có thể dung luyện nhiều dị thú chiến hồn vào trong cơ thể.
Phong Phi Vân lấy mấy chục đầu dị thú chiến hồn bị phong ấn trong giới linh thạch ra, tùy thời có thể dung luyện vào trong người.
Phong Phi Vân lấy một con dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm ra, phá vỡ phong ấn, dị thú chiến hồn lập tức lao ra ngoài, dữ tợn mà hung mãnh công kích Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân trấn áp dễ dàng.