Lão nông gắt giọng hỏi.
- Là thần vương đại nhân.
Đông Phương Nhất Dạ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, khom người, nói bên tai lão nhân.
- Thần Ma đại nhân.
Lão nông quá sợ hãi.
- Là thần vương. . . Đại nhân.
Đông Phương Nhất Dạ miệng như áp vào lỗ tai lão nông, dùng hết khí lực nói ra.
Lão nông lúc này mới chợt hiểu, hơi áy náy và cười chất phác với Phong Phi Vânn:
- Thực xin lỗi ah, người già, lỗ tai không còn dùng được, thì ra là Thần Mao đại nhân giá lâm, tiểu lão nhân, thất kính, thất kính.
". . ."
Đông Phương Nhất Dạ cười áy náy với Phong Phi Vân.
Thần Mao đại nhân thì Thần Mao đại nhân ah, dù sao Phong Phi Vân không quan tâm xưng hô.
Phong Phi Vân lấy đơn thuốc "Thiên Tủy Đan" ra, đưa tới trước mặt lão nông, sợ lão giả này nghe không rõ chính mình nói chuyện, vì vậy lớn tiếng nói:
- Tiền bối, có thể có thể giúp ta tìm được mười tám loại linh dược này không?
- Đừng lớn tiếng như vậy, ta cũng không có điếc, còn nghe được.
Lão nông hơi ão não nhìn qua Phong Phi Vân, hiển nhiên đang trách cứ hắn không lễ phép, rống to trước mặt người già, còn thể thống gì.
Phong Phi Vân ". . ."
Lão nông tiếp nhận đơn thuốc trong tay Phong Phi Vân, đôi mắt vốn lờ mờ rất nhanh đã sáng ngơi lên, thả cây cuốc trên vai xuống, châm chước đứng dậy, sau nửa ngày lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:
- Thần Mao đại nhân, ngươi đang muốn luyện chế đan dược tăng tu vị, hơn nữa phẩm cấp còn không thấp, có lẽ còn có chút dược liệu phụ trợ a.
Quả nhiên là người trong nghề.
Lão nông này tuyệt đối là cao thủ thâm tàng bất lộ, không đơn giản như biểu lộ của hắn.
Phong Phi Vân cười gật gật đầu.
- Nhị đại gia, vị thần vương đại nhân này là bằng hữu của Ngân Câu phiệt, ngài cũng nên hao tâm tổn trí một chút a.
Đông Phương Nhất Dạ đặc biệt cường điệu "Thần vương" hai chữ cường điệu không ít, tựu là muốn nhắc nhở lão nông không nếu hô sai, cái này nhiều xấu hổ ah.
Lão nông cũng không có tiếp tục hỏi thăm, dù sao đây là tư ẩn của người ta, mang đơn thuốc trả cho Phong Phi Vân nói:
- Mười tám loại phía trên này, tiểu lão nhân cũng chỉ nghe qua mười lăm loại, mà Ngân Câu phiệt chỉ có thể tìm được tám loại, các linh dược khác chỉ thấy trên sách cổ, nghe nói qua danh tự mà thôi, còn có ba loại linh dược, thậm chí ngay cả tên cũng chưa nghe qua.
Có thể tìm được tám loại trong đó đã vượt qua ngoài dự kiến của Lâm Minh rồi.
Rất nhiều linh dược dược đều tương thông với nhau, là có thể dùng đừng linh dược thay thế, nhưng mà linh đan luyện chế ra không còn mạnh như thế.
Có thể tìm được tám trong mười tám loại thuốc chủ yếu đã có thể luyện ra thành dược lực của "Thiên Tủy Đan" .
Lão nông ngẫm lại nói:
- Nếu như luận số lượng luyện chế linh đan, Ngân Câu phiệt cũng không phải nơi có linh dược đầy đủ nhất, có nơi linh dược còn nhiều hơn Ngân Câu phiệt nhiều.
Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ, nói:
- Địa phương nào?
- Đương triều thái sư, chính là đệ nhất nhân luyện đan của Thần Tấn vương triều, tam phẩm đại luyện đan sư, luận luyện chế linh đan không người nào có thể so được với hắn, trong phủ hắn linh dược trân quý không ít, có lẽ có thể tìm được vài loại.
Lão nông nói ra.
- Thái sư.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng niệm một câu, sau đó khom cười cúi đầu, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Ha ha, Thần Mao đại nhân khách khí, ngắt lấy linh dược cần một ít thời gian, thần Vương đại nhân nên đi dự tiệc đi, đợi tí nữa lại tới lấy linh dược là được.
Lão nông nói xong lời này càm cái cuốc, xoay người rời đi, đi vào trong dược viên.
Đông Phương Nhất Dạ lắc đầu liên tục, lại áy náy nhìn Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Nhị đại gia chính là tính tình này, thần vương đừng nên trách, đúng rồi, chúng ta nên đi tới tiểu viện đi, tiệc đã bắt đầu rồi.
- Không vội, không vội, Đông Phương chủ sự, ta muốn gặp tứ tiểu thư, không biết có bất tiện hay không.
Phong Phi Vân có một chuyện quan trọng cần gặp Đông Phương Kính Nguyệt.
Nhìn thấy Đông Phương Nhất Dạ thần sắc khó xử, Phong Phi Vân lại nói:
- Ta và tứ tiểu thư là hảo hữu, ta có chuyện phi thường trọng yếu cần gặp nàng.
Phong Phi Vân tự nhiên là vì chuyện tấn hà thần miếu và "Lưỡng Nhân Thôn", Đông Phương Kính Nguyệt nói nàng khi còn bé ở trong tổ phòng Ngân Câu phiệt nhìn thấy bức họa "Lưỡng Nhân Thôn", tên bức họa cũng gọi là "Lưỡng Nhân Thôn ", Phong Phi Vân muốn đích thân đi điều tra.
Phong Phi Vân vẫn cảm thấy "Lưỡng Nhân Thôn ", "Tấn sông nữ thần" có liên hệ với Thủy Nguyệt Đình.
Đông Phương Kính Nguyệt, thuộc về đệ tử dòng chính của Ngân Câu phiệt, chính là thiên kiêu kiệt xuất của gia chủ nhất mạch, hôm nay là sinh nhật của nàng, là nhân vật chính của buổi tiệc, người bình thường căn bản không thể gặp nàng.
Nhưng mà Phong Phi Vân thân phận đặc thù, Đông Phương Nhất Dạ cũng không thể cự tuyệt, cuối cùng nhất đáp ứng Phong Phi Vân, tiến đến thông báo, nếu như Đông Phương Kính Nguyệt đáp ứng, mới dám dẫn Phong Phi Vân đi gặp nàng.
- Nơi này rất đặc thù, từng sinh ra nhân vật khó lường.
Hai mắt nữ ma tỏa ra thần hoa, nhìn qua đám mây trong hư không, giống như có thể nhìn thấu tất cả hư ảo của thế gian.
Ngay cả nữ ma cũng nói là nhân vật khó lường, như vậy nhất định không chỉ là chân nhân đơn giản như thế, Phong Phi Vân trong lòng càng thêm cẩn thận, nếu tứ đại môn phiệt là gia tộc truyền thừa cổ xưa, đều nhất định sinh ra siêu cấp đại nhân vật, gia tộc nội tình thập phần đáng sợ, căn bản không thể dùng lực lượng mặt ngoài mà căn nhắc.
Sau nửa ngày, Đông Phương Nhất Dạ đi ra khỏi tòa nhà cao vạn trượng của Ngân Câu phiệtnhìn Phong Phi Vân cười nói:
- Tứ tiểu thư mời thần vương đại nhân đi Lâm Lang Điện.
- Đa tạ Đông Phương chủ sự thông báo.
Phong Phi Vân nói.
- Thần vương đại nhân không cần cám ơn ta, Tứ tiểu thư tính tình rất lớn, muốn gặp nàng cũng không phải chuyện dễ dàng, lúc trước Lệnh Đông Lai cùng Lý Tiêu Nam đều đi tới bái phỏng, nhưng đều bị tứ tiểu thư cự tuyệt ngoài cửa, nhưng chỉ có thần vương đại nhân mới gặp được nàng, tứ tiểu thư và thần vương đại nhân quả là hảo hữu.
Phong Phi Vân có ý định cùng Đông Phương Nhất Dạ đi tới Lâm Lang Điện, nữ ma vẫn theo sát sau lưng Phong Phi Vân, giông như giòi bọ trong xương.
Người khác không có gặp qua nữ ma, nhưng mà Đông Phương Kính Nguyệt đã ở Nam Thái Phủ nhìn thấy nữ ma, nếu như bị Đông Phương bà nương chết tiệt nhận ra, rất có thể sẽ chọc ra phiền toái lớn, Phong Phi Vân cũng không muốn nữ ma cùng đi gặp Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân dừng bước lại, trầm tư chốc lát nói:
- Tiêu cô nương, ngươi cũng thấy ta chạy không thoát, ngươi cũng không cần đi theo ta, nếu không ngươi đi quế viên chờ ta đi.
Nữ ma lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, ánh mắt có thể giết người đấy, sau nửa ngày mới nói:
- Ta ngay ở chỗ này chờ ngươi, một giờ sau nếu ngươi còn không đi ra khỏi bên trong, ta liền giết vào bắt ngươi ra.