- Có câu nói là thâm sơn nhiều cô đơn lạnh lẽo, liệu cô nương có thể nguyện uống cùng anh em ta một chén không? Ha ha!
Một tên đại hán râu ria bặm trợn, tay cầm một tô rượu thật to bưng lên, trực tiếp đi lại gần Phong Tiên Tuyết, đôi mắt to như cái chuông đồng kia hừng hực nhìn nàng chằm chằm, thật giống như mãi mãi cũng nhìn không đủ.
Phong Tiên Tuyết lại ở phía sau lưng Phong Phi Vân quay mặt đi tránh né, có vẻ có chút sợ hãi.
Càng như thế thì mấy tên đại hán kia càng cười hả hê, lại có hai người đi tới vây quanh nàng, lại bưng chén rượu lên rót cho nàng.
Phong Phi Vân tuy là biết rõ đây là mưu tính của Phong Tiên Tuyết nhưng bây giờ trước mặt tất cả mọi người ở đây thì ai cũng cho rằng Phong Tiên Tuyết là nữ nhân của hắn, nếu nữ nhân của mình ở trước mắt bao nhiêu người bị người khác trêu ghẹo mà hắn vẫn thờ ơ thì e rằng tất cả mọi người sẽ xem thường hắn.
- Khụ khụ! Các vị ... Nàng chính là vợ ta, có biết rót rượu cho vợ ta thì kết cuộc sẽ như thế nào không?
Phong Phi Vân nói.
Ba gã đàn ông vạm vỡ râu ria kia hình như lúc này mới chú ý tới hắn, đều không có hảo ý mà nhìn qua hắn, mang trên mặt nụ cười gian ác.
Ba người đều là cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, trên cánh tay tráng kiện đều mang theo áo giáp huyền thuyết bảo hộ nặng nề, có vẻ ô quang sâm sâm, hàng năm bọn họ đều vận chuyển linh khoáng thạch, hành tẩu trong núi non sông ngòi hiểm trở không ít, những loài thú dữ, ác điểu đều có thể bị bọn họ tay không đánh chết, dĩ nhiên là lại không biết dáng vẻ như thế sẽ đe dọa đến những thiếu niên xinh đẹp.
- Khà khà! Kết cuộc thế nào?
Một đại hán liền đưa tay tóm lấy cổ Phong Phi Vân.
"Thình thịch!"
Không có ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, vị đại hán kia liền trực tiếp đụng nát một góc bức tường, bay ra khỏi trạm dịch, bị màn đêm nuốt mất.
Phong Phi Vân vẫn đứng nghiêm nghị ở chỗ cũ, giống như từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhúc nhích cái nào, ngẩng đầu ưỡn ngực lộ ra khí độ bất phàm.
Hai vị đại hán kia và những vị khách tu tiên còn lại lúc này đều ngây ngốc, tuy là hoàn toàn không biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ lại biết lần này là đụng vào cao thủ.
Thiếu niên này không dễ chọc nha!
Trong trạm dịch yên lặng ngay, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phong Phi Vân, rất nhiều người cũng đang âm thầm suy đoán thân phận của hắn, tu vi bất phàm như vậy thì nhất định có bối cảnh rất lớn, rất có thể chính là tài tuấn trẻ tuổi của một đại gia tộc nào đó.
"Vù vù!"
Bức tường của trạm dịch mới vừa rồi bị vị đại hán kia đụng phải làm thành một cái lỗ thủng to đùng, có gió lạnh vù vù thổi vào làm cho mọi người càng cảm thấy lạnh lẻo.
- Aaaa!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bên ngoài truyền tới, trong thanh âm xen lẫn sự hoảng sợ làm cho người nghe được tiếng hét thảm thiết này đều cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nhưng mà tiếng kêu thảm thiết này vừa mới vang lên lại liền im bặt, giống như bị vậy gì cắn đứt cổ vậy, cũng không phát ra được thanh âm nào nữa.
- Đây là tiếng của Lạc Tam!
Hai vị đại hán kia vốn vẫn còn vây ở hai bên trái phải của Phong Phi Vân, nghe ra được tiếng gào thảm thiết kia chính là tiếng của vị đại hán vừa bị Phong Phi Vân ném ra khỏi trạm dịch.
Rốt cuộc hắn đã gặp chuyện đáng sợ gì?
Bây giờ màn đêm cũng đã hoàn toàn buông xuống, Long Thạch trấn gần đây cũng không yên ổn, hai vị đại hán này tuy là dáng dấp cao lớn thô kệch nhưng cũng là loại người rất cẩn thận, lấy hai thanh đại đao Nhạn Linh nặng trăm cân treo ở trên tường xách lên, từ cái lổ hỏng nát vụn trên tường xông ra ngoài.
"Đăng đăng!"
Có tiếng của kim loại va chạm nhau vang lên, tiếp theo lại là hai tiếng kêu thảm thiết, lại không một tiếng động vang lên.
Trong trạm dịch cũng có cao thủ tu tiên muốn dựa vào linh thông Thiên lý mục nhìn rõ mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng nhìn đến mấy cũng chỉ là một màn đen kịt không giới hạn, tựa như muốn thôn phệ linh hồn của con người.
Ba dã đại hán linh dẫn sơ kỳ liền không ngừng biến mất ở trong màn đêm, mang theo bầu không khí âm trầm quỷ dị, đè nén làm cho người ta không thể thở được.
Lúc này mọi người trong trạm dịch Bạch Mã đều sinh ra hoảng sợ trong lòng, có người nói nhỏ:
- Nghe nói dạo này trong Kính Hoàn cổ sơn đào ra điều chẳng lành, có đồ không sạch sẽ chạy ra ngoài ...
- Chớ nói lung tung!
Có người khiển trách, hiển nhiên là đang cấm kị thứ này.
Lần này Phong Tiên Tuyết sợ thật, nói rụt rè:
- Theo ngươi ... thật sự có cổ thi tăng nhân ăn thịt người không?
Trong hai mắt Phong Phi Vân dấy lên hai luồng hỏa diễm, lấy linh khí truyền vào trong đồng tử, thi triển thần thông Phượng hoàng Thiên nhãn, vách tường của trạm dịch cũng đều bị nhìn thấu, hướng về màn đêm vô biên kia.
Một luồng thi khí từ nơi rất xa thổi tới, mang theo mùi thối của thi thể bị ăn mòn rất nồng nặc làm cho quang hoa của phượng hoàng thiên nhãn cũng bị chấn vỡ.
Phượng hoàng Thiên nhãn chẳng qua chỉ nhìn lướt qua một cái liền bị thi khí làm cho chấn vỡ!
Mặc dù chỉ là thoáng qua một cái nhưng lại nhìn thấy một cảnh khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía, chỉ thấy hai mắt của ba vị đại hán kia đều bị người ta móc sạch, huyết khí cả người đều bị uống cạn, giống như ba cái xác không hồn khô quắt đang đi dạo ở ngoài trạm dịch vậy.
Hình như có sinh vật đang điều khiển cơ thể của bọn họ!
"Trời ơi! Chẳng lẽ là thuật cản thi của Tây Vực phủ?"
Trong lòng Phong Phi Vân mới vừa sinh ra ý nghĩ như vậy liền lại nhanh chóng bác bỏ, dù sao nếu thật là dị nhân cản thi ra tay đánh chết bọn họ thì cũng sẽ không móc mắt bọn họ, cũng sẽ không uống máu của bọn họ.
Vậy rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
"Thình thịch!"
Không để cho hắn suy nghĩ nhiều nữa, một vị đại hán đã từ chỗ bức tường vỡ nát xông vào trong, cả người hắn đều là vết máu, hốc mắt đều bị móc sạch, máu tươi trong cơ thể không biết đã bị sinh vật nào uống cạn, chỉ còn lại da thịt khô héo biến thành màu đen.
Hắn đã chết mà không thể nào chết thêm lần nữa, nhưng mà hắn lại cứ như một âm binh quỷ tướng, đi thẳng về hướng một người đàn ông trung niên trong trạm dịch.
Người đàn ông trung niên này tu vi đã đạt đến linh dẫn trung kỳ, phản ứng không thể nói là không nhanh nhẹn, nhanh như tia chớp đã rút ra một thanh chiến kiếm ở trên lưng, hai tay ra sức chém thật mạnh.
Sức mạnh của một kiếm này to lớn vô cùng, mũi kiếm phá không, mang theo tiếng gió rít sắc bén.
"Đăng!"
Nhưng mà một kiếm này chém trúng đỉnh đầu của thi thể đại hán kia cứ như chém vào trên một tầng thiết bì, cứ vậy mà sinh ra tiếng va cham sắt đá, còn dật tán ra một mảng tia lửa lớn.
Điều này có thể đủ làm cho cự thạch vạn cân cũng bị một kiếm này nghiền nát, vậy mà không hề xẻ nát da thịt đại hán kia!
Người đàn ông trung niên cực kỳ hoảng sợ, cái này thật sự là quỷ dị, đại hán này lúc còn sống cũng chỉ là cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, vậy mà sau khi chết lại cứng đầu cứng cổ, kim cương bất hoại, chẳng lẽ trong thời gian ngắn vừa rồi mà thi thể xác hắn đã bị người khác tế luyện qua?
"Ầm!"
- Có câu nói là thâm sơn nhiều cô đơn lạnh lẽo, liệu cô nương có thể nguyện uống cùng anh em ta một chén không? Ha ha!
Một tên đại hán râu ria bặm trợn, tay cầm một tô rượu thật to bưng lên, trực tiếp đi lại gần Phong Tiên Tuyết, đôi mắt to như cái chuông đồng kia hừng hực nhìn nàng chằm chằm, thật giống như mãi mãi cũng nhìn không đủ.
Phong Tiên Tuyết lại ở phía sau lưng Phong Phi Vân quay mặt đi tránh né, có vẻ có chút sợ hãi.
Càng như thế thì mấy tên đại hán kia càng cười hả hê, lại có hai người đi tới vây quanh nàng, lại bưng chén rượu lên rót cho nàng.
Phong Phi Vân tuy là biết rõ đây là mưu tính của Phong Tiên Tuyết nhưng bây giờ trước mặt tất cả mọi người ở đây thì ai cũng cho rằng Phong Tiên Tuyết là nữ nhân của hắn, nếu nữ nhân của mình ở trước mắt bao nhiêu người bị người khác trêu ghẹo mà hắn vẫn thờ ơ thì e rằng tất cả mọi người sẽ xem thường hắn.
- Khụ khụ! Các vị ... Nàng chính là vợ ta, có biết rót rượu cho vợ ta thì kết cuộc sẽ như thế nào không?
Phong Phi Vân nói.
Ba gã đàn ông vạm vỡ râu ria kia hình như lúc này mới chú ý tới hắn, đều không có hảo ý mà nhìn qua hắn, mang trên mặt nụ cười gian ác.
Ba người đều là cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, trên cánh tay tráng kiện đều mang theo áo giáp huyền thuyết bảo hộ nặng nề, có vẻ ô quang sâm sâm, hàng năm bọn họ đều vận chuyển linh khoáng thạch, hành tẩu trong núi non sông ngòi hiểm trở không ít, những loài thú dữ, ác điểu đều có thể bị bọn họ tay không đánh chết, dĩ nhiên là lại không biết dáng vẻ như thế sẽ đe dọa đến những thiếu niên xinh đẹp.
- Khà khà! Kết cuộc thế nào?
Một đại hán liền đưa tay tóm lấy cổ Phong Phi Vân.
"Thình thịch!"
Không có ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, vị đại hán kia liền trực tiếp đụng nát một góc bức tường, bay ra khỏi trạm dịch, bị màn đêm nuốt mất.
Phong Phi Vân vẫn đứng nghiêm nghị ở chỗ cũ, giống như từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhúc nhích cái nào, ngẩng đầu ưỡn ngực lộ ra khí độ bất phàm.
Hai vị đại hán kia và những vị khách tu tiên còn lại lúc này đều ngây ngốc, tuy là hoàn toàn không biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ lại biết lần này là đụng vào cao thủ.
Thiếu niên này không dễ chọc nha!
Trong trạm dịch yên lặng ngay, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phong Phi Vân, rất nhiều người cũng đang âm thầm suy đoán thân phận của hắn, tu vi bất phàm như vậy thì nhất định có bối cảnh rất lớn, rất có thể chính là tài tuấn trẻ tuổi của một đại gia tộc nào đó.
"Vù vù!"
Bức tường của trạm dịch mới vừa rồi bị vị đại hán kia đụng phải làm thành một cái lỗ thủng to đùng, có gió lạnh vù vù thổi vào làm cho mọi người càng cảm thấy lạnh lẻo.
- Aaaa!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bên ngoài truyền tới, trong thanh âm xen lẫn sự hoảng sợ làm cho người nghe được tiếng hét thảm thiết này đều cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nhưng mà tiếng kêu thảm thiết này vừa mới vang lên lại liền im bặt, giống như bị vậy gì cắn đứt cổ vậy, cũng không phát ra được thanh âm nào nữa.
- Đây là tiếng của Lạc Tam!
Hai vị đại hán kia vốn vẫn còn vây ở hai bên trái phải của Phong Phi Vân, nghe ra được tiếng gào thảm thiết kia chính là tiếng của vị đại hán vừa bị Phong Phi Vân ném ra khỏi trạm dịch.
Rốt cuộc hắn đã gặp chuyện đáng sợ gì?
Bây giờ màn đêm cũng đã hoàn toàn buông xuống, Long Thạch trấn gần đây cũng không yên ổn, hai vị đại hán này tuy là dáng dấp cao lớn thô kệch nhưng cũng là loại người rất cẩn thận, lấy hai thanh đại đao Nhạn Linh nặng trăm cân treo ở trên tường xách lên, từ cái lổ hỏng nát vụn trên tường xông ra ngoài.
"Đăng đăng!"
Có tiếng của kim loại va chạm nhau vang lên, tiếp theo lại là hai tiếng kêu thảm thiết, lại không một tiếng động vang lên.
Trong trạm dịch cũng có cao thủ tu tiên muốn dựa vào linh thông Thiên lý mục nhìn rõ mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng nhìn đến mấy cũng chỉ là một màn đen kịt không giới hạn, tựa như muốn thôn phệ linh hồn của con người.
Ba dã đại hán linh dẫn sơ kỳ liền không ngừng biến mất ở trong màn đêm, mang theo bầu không khí âm trầm quỷ dị, đè nén làm cho người ta không thể thở được.
Lúc này mọi người trong trạm dịch Bạch Mã đều sinh ra hoảng sợ trong lòng, có người nói nhỏ:
- Nghe nói dạo này trong Kính Hoàn cổ sơn đào ra điều chẳng lành, có đồ không sạch sẽ chạy ra ngoài ...
- Chớ nói lung tung!
Có người khiển trách, hiển nhiên là đang cấm kị thứ này.
Lần này Phong Tiên Tuyết sợ thật, nói rụt rè:
- Theo ngươi ... thật sự có cổ thi tăng nhân ăn thịt người không?
Trong hai mắt Phong Phi Vân dấy lên hai luồng hỏa diễm, lấy linh khí truyền vào trong đồng tử, thi triển thần thông Phượng hoàng Thiên nhãn, vách tường của trạm dịch cũng đều bị nhìn thấu, hướng về màn đêm vô biên kia.
Một luồng thi khí từ nơi rất xa thổi tới, mang theo mùi thối của thi thể bị ăn mòn rất nồng nặc làm cho quang hoa của phượng hoàng thiên nhãn cũng bị chấn vỡ.
Phượng hoàng Thiên nhãn chẳng qua chỉ nhìn lướt qua một cái liền bị thi khí làm cho chấn vỡ!
Mặc dù chỉ là thoáng qua một cái nhưng lại nhìn thấy một cảnh khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía, chỉ thấy hai mắt của ba vị đại hán kia đều bị người ta móc sạch, huyết khí cả người đều bị uống cạn, giống như ba cái xác không hồn khô quắt đang đi dạo ở ngoài trạm dịch vậy.
Hình như có sinh vật đang điều khiển cơ thể của bọn họ!
"Trời ơi! Chẳng lẽ là thuật cản thi của Tây Vực phủ?"
Trong lòng Phong Phi Vân mới vừa sinh ra ý nghĩ như vậy liền lại nhanh chóng bác bỏ, dù sao nếu thật là dị nhân cản thi ra tay đánh chết bọn họ thì cũng sẽ không móc mắt bọn họ, cũng sẽ không uống máu của bọn họ.
Vậy rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
"Thình thịch!"
Không để cho hắn suy nghĩ nhiều nữa, một vị đại hán đã từ chỗ bức tường vỡ nát xông vào trong, cả người hắn đều là vết máu, hốc mắt đều bị móc sạch, máu tươi trong cơ thể không biết đã bị sinh vật nào uống cạn, chỉ còn lại da thịt khô héo biến thành màu đen.
Hắn đã chết mà không thể nào chết thêm lần nữa, nhưng mà hắn lại cứ như một âm binh quỷ tướng, đi thẳng về hướng một người đàn ông trung niên trong trạm dịch.
Người đàn ông trung niên này tu vi đã đạt đến linh dẫn trung kỳ, phản ứng không thể nói là không nhanh nhẹn, nhanh như tia chớp đã rút ra một thanh chiến kiếm ở trên lưng, hai tay ra sức chém thật mạnh.
Sức mạnh của một kiếm này to lớn vô cùng, mũi kiếm phá không, mang theo tiếng gió rít sắc bén.
"Đăng!"
Nhưng mà một kiếm này chém trúng đỉnh đầu của thi thể đại hán kia cứ như chém vào trên một tầng thiết bì, cứ vậy mà sinh ra tiếng va cham sắt đá, còn dật tán ra một mảng tia lửa lớn.
Điều này có thể đủ làm cho cự thạch vạn cân cũng bị một kiếm này nghiền nát, vậy mà không hề xẻ nát da thịt đại hán kia!
Người đàn ông trung niên cực kỳ hoảng sợ, cái này thật sự là quỷ dị, đại hán này lúc còn sống cũng chỉ là cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, vậy mà sau khi chết lại cứng đầu cứng cổ, kim cương bất hoại, chẳng lẽ trong thời gian ngắn vừa rồi mà thi thể xác hắn đã bị người khác tế luyện qua?
"Ầm!"