Phong Phi Vân ngừng thở.
Ngân Câu phiệt chủ gật gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Kính Nguyệt nhi đúng là có liên hệ với bức họa đó, nhưng mà nàng xác thực chính là do mẫu thân sinh ra, chính là đệ tử Ngân Câu phiệt.
Phong Phi Vân cùng càng thêm nghi hoặc, truy vấn:
- Nếu có liên hệ với bức họa, tại sao lại do mẫu thân sinh ra, nàng rốt cuộc là thế nào?
- Việc này thứ cho lão phu không thể trả lời ngươi.
Ngân Câu phiệt chủ có chút không vui.
Phong Phi Vân cũng biết mình thật sự quá vô lễ, dù sao đây cũng là việc riêng của Ngân Câu phiệt, nhưng lại nghi vấn chuyện người của phiệt chủ sinh con, chính mình hỏi thế không ổn, ai cũng không cao hứng.
Hắn y náy nói:
- Thực xin lỗi, bởi vì việc quan hệ trọng đại với vãn bối, cho nên có chỗ mạo phạm, thỉnh phiệt chủ lượng thứ.
Ngân Câu phiệt chủ cười cười, nói:
- Không sao, không sao, thần vương đại nhân nếu còn nghi vấn chuyện này, có thể đi hỏi phụ mẫu Kính Nguyệt nhi, vú em, thậm chí tất cả người hầu của Ngân Câu phiệt.
Nếu là việc khác, Phong Phi Vân chắc chắn sẽ không tiếp tục hỏi thêm, nhưng mà việc này quan hệ xác thực không nhỏ, cho dù biết rõ sẽ làm cho Ngân Câu phiệt chủ không vui, hắn cũng phải đi hỏi thăm.
- Vậy vãn bối đi hỏi thăm.
Phong Phi Vân muốn quay người rời đi.
Ngân Câu phiệt chủ kêu lên:
- Thần Vương đại nhân chờ một chút.
- Phiệt chủ còn có cái gì phân phó.
Phong Phi Vân nói,
- Đây chính là tổ phòng cấm địa Ngân Câu phiệt, ngay cả đệ tử dòng chính cũng chưa tới qua, hơn nữa vừa rồi lão phu nói ra chuyện bí ẩn nhất của Ngân Câu phiệt, lão phu cũng không xem thần vương đại nhân là người ngoài a.
Ngân Câu phiệt chủ mang theo nụ cười đầy thâm ý.
Phong Phi Vân không phải đồ đần, tự nhiên biết rõ hắn muốn biểu đạtý gì, đây chính là lão hồ ly a.
Ngân Câu phiệt, tổ phòng.
Ngân Câu phiệt chủ vuốt khẽ chòm râu, chắp tay nói:
- Kính Nguyệt nhi chính là minh châu của Ngân Câu phiệt, mà thần vương đại nếu để bụng chuyện của nàng, ta cảm thấy...
Phong Phi Vân nói:
- Đông Phương cô nương và vãn bối là hảo hữu, ta nghĩ phiệt chủ hiểu lầm.
- Hiểu lầm.
Ngân Câu phiệt chủ cười lắc đầu, nói:
- Kính Nguyệt nhi vừa rồi tới báo cáo với ta chuyện trong tổ phòng, cũng đã nói rõ ràng với lão phu.
Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, nói:
- Rốt cuộc nàng nói cái gì?
- Ngươi cũng không cần hỏi nhiều.
Ngân Câu phiệt chủ cười nói:
- Lão phu cũng không bức thần vương hiện tại làm quyết định, xuống dưới suy nghĩ thật kỹ a, đây là thiên hạ của người trẻ tuổi, trong loạn thế, nếu như có đủ kỳ ngộ, sẽ nắm được thiên hạ.
Nói xong lời này, Ngân Câu phiệt chủ liền ngậm miệng không nói, lưng còng đứng dưới bài vị tổ tiên.
Nên nói đã nói, hắn đã nói xong, tiếp theo phải do Phong Phi Vân tự quyết định.
Phong Phi Vân lui xuống, trong lòng đang phỏng đoán câu nói cuối cùng của Ngân Câu phiệt chủ.
- Chẳng lẽ lão gia hỏa này thực ám chỉ ta, muốn giúp ta nắm giữ thiên hạ Thần Tấn vương triều thiên hạ?
Phong Phi Vân mang theo nụ cười khinh thường, tuy Thần Tấn vương triều có thể làm cho rất nhiều người động tâm thèm thuồng, nhưng mà lòng hắn không ở đây, hắn là tiềm long chờ nước lên, một khi cảm giác mình báo xong ân tình với Long Xuyên Phượng, hắn liền định mang theo Nam Cung Hồng Nhan rời khỏi Thần Tấn vương triều.
Nhưng mà nói thì đơn giản, nhưng mà làm cũng rất khó, rất nhiều người sẽ không nhìn hắn rời khỏi Thần Tấn vương triều, ví dụ như Phong gia lão tổ.
- Người không có khả năng mỗi một chuyện đều làm thập toàn thập mỹ, mấu chốt vẫn là hiện tại, vẫn đi một bước tính một bước.
Phong Phi Vân đi kiểm chứng chuyện Đông Phương Kính Nguyệt, nhìn thấy phụ mẫu Đông Phương Kính Nguyệt và hỏi thăm vú em tự tay nuôi nấng, còn có Đông Phương Kính Thủy, đủ loại kết quả chứng minh, Đông Phương Kính Nguyệt thật sự do mẫu thân nàng sinh ra, cũng không phải là tồn tại hư vô đi ra khỏi tranh.
Nếu thật sự là như thế, như vậy Ngân Câu phiệt chủ nói Đông Phương Kính Nguyệt có liên hệ với bức tranh, đó là ý gì?
- Phong Phi Vân.
Giọng nói như chuông bạc của Đông Phương Kính Nguyệt vang lên sau lưng Phong Phi Vân.
Giai nhân như ngọc, như hoa quế đi tới, áo trắng như sương, đạp lên ánh trăng mà đi.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt, khẽ cười cười, là mặt cười nhưng lòng không cười, bởi vì nhìn thấy Đông Phương Kính Nguyệt hiện tại trong lòng của hắn bị định danh là "Thủy Nguyệt Đình ", hai người thật sự rất giống, quả thật là cùng một người.
Đông Phương Kính Nguyệt vung ống tay áo lên, tám đoàn linh khí nồng đậm bay qua, bên trong có tám gốc linh dược, đều là kỳ hoa dị thảo hiếm thấy, có Tam Diệp Thanh Hoa, chẳng khác gì long châu óng ánh, còn có Hỏa Diễm Cốt Lân Thảo hỏa diễm mờ mịt...
Đây là tám loại trong mười tám loại chủ dược luyện chế "Thiên Tủy Đan", mỗi một chủng đều vô cùng trân quý, có thứ là độc nhất vô nhị, Thần Tấn vương triều khó tìm được gốc thứ hai.
Phong Phi Vân trong lòng vui vẻ, nhanh chóng thu hồi tám gốc linh dược, tám gốc linh dược này có thể luyện ra Thiên Tủy Đan, Phong Phi Vân có thể trong thời gian ngắn tăng lên Thiên Mệnh tứ trọng, tiết kiệm thời gian một năm.
Một khi bước vào Thiên Mệnh tứ trọng, trong thế hệ trẻ, Phong Phi Vân đủ sức phân cao thấp với bất cứ người nào.
- Đông Phương cô nương, không biết Ngân Câu phiệt bán bao nhiêu tiền?
Phong Phi Vân hỏi.
Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên đi qua, bước chân nhẹ nhàng, giống như đang đạp lên không khí vậy, trên vai nàng có con phượng hoàng mỏ vẹt đang đậy, toàn thân đều là hỏa diễm, đôi mắt đỏ hồng, cũng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, kêu lên:
- Người xấu, người xấu.
- Vân Cáp!
Đông Phương Kính Nguyệt gọi nó một tiếng, bảo nó câm miệng, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:
- Phiệt chủ nói xong tám loại linh dược đều miễn phí đưa cho thần vương đại nhân, nhưng mà còn tặng thêm cho thần vương đại nhân một tin tức.
Thiên hạ nào có chuyện tốt như thế.
Phong Phi Vân không quen phương thức nói chuyện ôn nhu của Đông Phương Kính, ho khan hai tiếng, nói:
- Tin tức gì?
- Yêu ma chiến y ‘ Cưu Cửu Quái Bào ’ rơi vào trong tay Nam Cung Hồng Nhan.
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
Phong Phi Vân quả quyết bác bỏ, nói:
- Không có khả năng, nếu là Cưu Cửu Quái Bào rơi vào trong tay Hồng Nhan, nàng không có khả năng không giao cho ta.
- Nói đến thế thôi, có tin hay không là tùy ngươi.
Đông Phương Kính Nguyệt nói xong lời này liền phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại hương thơm phiêu dật trong gió, thật lâu không tiêu tan.
- Nói đến thế thôi, có tin hay không là tùy ngươi, người xấu, người xấu.
Vân Cáp bay lượn trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, không ngừng quay vòng.
Phong Phi Vân nhíu mày càng chặt, trầm tư một lát, mới đột nhiên ra tay, đánh ra một chưởng, đánh con chìm rơi xuống đất, lăn xuống bụi cỏ, con chim không ngừng nói:
- Ah, người xấu... Thật là xấu, Vân Cáp chết...
Miệng chim ngậm lại, đôi mắt nhắm lại.