Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nhanh chóng chạy qua, trên mặt phật đầy tươi cười, nói:
- Thế nào?
Phong Phi Vân nói:
- Lấy được hai mươi hai vạn linh thạch, sáu ngàn gốc linh thảo ngàn năm, tổng giá trị không kém bao nhiêu ba mươi vạn linh thạch.
- Ngươi quét sạch cung đánh bạc ngầm sao?
Tất Trữ Suất tươi cười như rách miệng, ba mươi vạn linh thạch chính là con số trên trời.
Cung đánh bạc ngầm không có khả năng giàu có như vậy, ba mươi vạn linh thạch này khẳng định chính là tổng số tiền mà tu sĩ thời gian gần đây đặt cược, bây giờ lại bị Phong Phi Vân ăn cướp không còn.
Mất đi ba mươi vạn viên linh thạch này, cung đánh bạc ngầm chắc chắn đã sụp đổ, triệt để đóng cửa, những tu sĩ đã lỡ đánh bạc số lượng lớn đã không còn gì, mất cả vốn gốc.
Cho dù là Tây Việt phiệt cũng không có khả năng bồi ba mươi vạn linh thạch.
Quả nhiên Phong Phi Vân rời khỏi không bao lâu thì có rất nhiều tu sĩ chạy vào trong cung đánh bạc ngầm, nhưng mà sau khi bọn họ vào trong thì phát hiện, tất cả tài phú trong cung đánh bạc ngầm đều bị Phong Phi Vân cuốn đi, ngay cả khối ngọc thạch nguyên vẹn cũng không thể tìm được.
Cung chủ cung đánh bạc ngầm bị đánh chết trên ghế cao, máu tươi còn chưa khô, đang nhỏ máu xuống đất.
Trong cung đánh bạc ngầm chỉ còn lại một ít nô bộc cùng thị nữ, cũng không có tao ngộ sát kiếp, hiển nhiên là yêu kiếm truyền nhân cố ý thả cho bọn họ con đường sống.
Những tu sĩ này cũng không có biện pháp, chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau, có không ít tu sĩ đặt số tiền lớn gào khóc, bọn họ đã táng gia bại sản, biết tìm ai nói lý lẽ đây?
Cuối cùng cung đánh bạc ngầm bị tu sĩ tức giận công kích, triệt để hủy diệt, tan thành mây khói, trở thành lịch sử.
- Ta cảm giác, cảm thấy tất cả tài phú của cung đánh bạc ngầm khẳng định không chỉ có ba mươi vạn linh thạch.
Tất Trữ Suất mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lại nói:
- Tu sĩ đi tới cung đánh bạc ngầm đặt cược không dưới mười vạn, nhiều tu sĩ đặt cược như thế, không có khả năng chỉ có ba mươi vạn.
- Mà trên thực tế cũng chỉ có ba mươi vạn linh thạch, một quả không nhiều lắm, một quả không ít.
Phong Phi Vân cười nói.
Có quỷ mới tin ngươi nói.
Tất Trữ Suất nói.
- Ngươi vốn nên tin tưởng ta, ta chỉ lấy đi tài phú thuộc về mình, tuyệt đối sẽ không lấy thêm một đồng nào cả.
Phong Phi Vân nói.
- Ách, thế những linh đan cùng tuyệt phẩm linh dược trong phủ thái sư thì sao, cũng không phải của ngươi, sao ngươi thản nhiên nhận lấy vậy?
Tất Trữ Suất lườm hắn một cái.
Phong Phi Vân lời lẽ chính nghĩa, nói:
- Đó là ngoại lệ mà thôi.
- Lúc này cũng là ngoại lệ?
Tất Trữ Suất nói:
- Lại nói ngươi rốt cuộc tìm được bao nhiêu chỗ tốt từ cung đánh bạc ngầm, ngươi nói ra đi, ta tuyệt đối sẽ không thèm, ta là người nhân phẩm đoan chính, tác phong tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không trộm ngươi.
- Chỉ có ba mươi vạn linh thạch.
Phong Phi Vân nói ra lần nữa.
Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt nhìn qua phương xa.
Bát Bộ Long Liễn chậm rãi đi qua, dừng trước mặt của Phong Phi Vân, Diêu Cát an vị trên lan can long liễn, trong tay cầm roi da rắn, tuy nàng đánh xe nhưng mà lại xinh đẹp hơn bất cứ xa phu nào, giống như tiên tử đang dạo chơi.
Lan can Bát Bộ Long Liễn rất cao, ngồi ở phía trên giống như ngồi trên lầu các, nàng giống như bức họa treo trên đó.
- Phong công tử, quả nhiên không hổ là nhân trung long phượng, bằng vào lực lượng một người tiêu diệt cung đánh bạc ngầm truyền thừa ngàn năm.
Diêu Cát nhẹ nhàng cười cười, trên mặt sương mù tán đi không ít, có thể trông thấy tiên nhan không tỳ vết của nàng.
Phong Phi Vân nói:
- Các ngươi còn có ý định hợp tác sao?
- Tự nhiên là muốn hợp tác.
Diêu Cát nói,
- Các ngươi lấy cái hợp tác với ta?
Phong Phi Vân nói.
Diêu Cát cười nói:
- Phong công tử tham gia cuộc chiến phò mã là vì cái gì?
- Cuộc chiến phò mã đương nhiên là làm phò mã, lấy La Phù công chúa.
Phong Phi Vân nói.
- Công chúa điện hạ chẳng phải đang ở trước mặt ngươi sao?
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Hẳn là công chúa điện hạ định dùng chính nàng hợp tác với ta sao?
- Ngươi nghĩ thật đẹp.
Diêu Cát lườm hắn một cái, nói:
- Chúng ta đều là người thông minh, ngươi nên biết ta nói cái gì.
- Nếu công chúa điện hạ không có thành ý như thế, như vậy chúng ta không cần thiết phải hợp tác, chúng ta đi.
Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất trực tiếp rời đi, không có bất kỳ lưu luyến gì.
Phong Phi Vân mặc dù nói lạnh nhạt như thế, nhưng mà trong lòng vẫn có chút vui mừng, La Phù công chúa dù sao cũng là nữ nhân của hắn, nếu nàng vì leo lên vị trí Tấn đế mà không từ thủ đoạn nào, không tiếc bán đứng thân thể của mình, như vậy quá làm hắn thất vọng.
- Công chúa điện hạ, người này cướp đoạt tài nguyên trong cung đánh bạc ngầm tuyệt đối có thể so với bảo khố, nếu có thể có được tài nguyên này, đủ để thu mua nhân tâm, đánh bại thái tử.
Diêu Cát đề nghị.
- Chỉ tiếc người này thật sự quá tham lam, không hợp tác cũng được.
La Phù công chúa lạnh lùng nói, trong lòng có chút bất lực, chỉ có thể nhận mệnh.
Nàng chưa từng bất lực như hiện tại, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện phát triển theo hướng xấu nhất, thời điểm này nàng nghĩ đến Phong Phi Vân, tức giận nói:
- Nếu như hắn còn sống, vậy hắn đang làm gì, vì sao không xuất hiện?
Sở dĩ Phong Phi Vân cự tuyệt hợp tác với La Phù công chúa cũng có nguyên nhân, dù sao hắn hiện tại thân phận chính là yêu kiếm truyền nhân, nếu như đi lại quá thân cận với La Phù công chúa sẽ bị nhiều người hoài nghi, đến lúc đó sẽ quấy rầy bố cục của hắn, được không bù mất.
Quay về tiệm linh thạch của "Thần Hà cấm vệ" đã là đêm khuya, tu sĩ truy tung sau lưng bị vứt bỏ.
Cửa tiệm linh thạch cũ kỹ vẫn đang mở rộng cửa, những Thần Hà cấm vệ cường đại đã quay về, lại mặc y phục tiểu nhị, nhìn qua rất bình thường.
- Chúc mừng thần vương đại nhân xông qua vòng đầu tiên cuộc chiến phò mã.
Thần Hà cấm vệ thống lĩnh Khúc Trường Ngâm cười nói.
Phong Phi Vân gỡ mũ rộng vành xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, cười nói:
- Hiện giờ mới bắt đầu mà thôi, đợt giao chiến thứ hai mới là kịch liệt nhất.
Phong Phi Vân tự cảm giác tu vị còn nhiều chỗ chưa đủ, còn chênh lẹch không nhỏ với thiên tài cao cấp.
Phải mau chóng luyện hóa hai viên thiên tủy linh đan, chỉ cần đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, như vậy phải trẻ tuổi tuấn tài nào cũng có thể tranh hùng.
Khúc Trường Ngâm thần sắc nghiêm nghị, hai tay ngưng tụ tạo kết giới, phong bế không gian này, ngăn cách nói chuyện truyền đi, làm xong đây tất cả mới từ từ nói ra:
- Mệnh mệnh của thần vương đại nhân đã truyền cho ba vị thiên hầu đại nhân, Thần Vũ quân đã tập kết tại ba trọng trấn, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì có thể trong nửa canh giờ giết vào thần đô.
Phong Phi Vân mí mắt co rụt lại, gật gật đầu, nói:
- Mấu chốt hiện tại là khống chế chín cửa thành thần đô, chỉ cần nắm giữ chín cửa ra vào thần đô mới có thể nắm giữ mạch máu thần đô trong tay, Thần Ma cấm vệ có mấy thành nắm chắc nắm giữ chín cửa thành?
Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nhanh chóng chạy qua, trên mặt phật đầy tươi cười, nói:
- Thế nào?
Phong Phi Vân nói:
- Lấy được hai mươi hai vạn linh thạch, sáu ngàn gốc linh thảo ngàn năm, tổng giá trị không kém bao nhiêu ba mươi vạn linh thạch.
- Ngươi quét sạch cung đánh bạc ngầm sao?
Tất Trữ Suất tươi cười như rách miệng, ba mươi vạn linh thạch chính là con số trên trời.
Cung đánh bạc ngầm không có khả năng giàu có như vậy, ba mươi vạn linh thạch này khẳng định chính là tổng số tiền mà tu sĩ thời gian gần đây đặt cược, bây giờ lại bị Phong Phi Vân ăn cướp không còn.
Mất đi ba mươi vạn viên linh thạch này, cung đánh bạc ngầm chắc chắn đã sụp đổ, triệt để đóng cửa, những tu sĩ đã lỡ đánh bạc số lượng lớn đã không còn gì, mất cả vốn gốc.
Cho dù là Tây Việt phiệt cũng không có khả năng bồi ba mươi vạn linh thạch.
Quả nhiên Phong Phi Vân rời khỏi không bao lâu thì có rất nhiều tu sĩ chạy vào trong cung đánh bạc ngầm, nhưng mà sau khi bọn họ vào trong thì phát hiện, tất cả tài phú trong cung đánh bạc ngầm đều bị Phong Phi Vân cuốn đi, ngay cả khối ngọc thạch nguyên vẹn cũng không thể tìm được.
Cung chủ cung đánh bạc ngầm bị đánh chết trên ghế cao, máu tươi còn chưa khô, đang nhỏ máu xuống đất.
Trong cung đánh bạc ngầm chỉ còn lại một ít nô bộc cùng thị nữ, cũng không có tao ngộ sát kiếp, hiển nhiên là yêu kiếm truyền nhân cố ý thả cho bọn họ con đường sống.
Những tu sĩ này cũng không có biện pháp, chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau, có không ít tu sĩ đặt số tiền lớn gào khóc, bọn họ đã táng gia bại sản, biết tìm ai nói lý lẽ đây?
Cuối cùng cung đánh bạc ngầm bị tu sĩ tức giận công kích, triệt để hủy diệt, tan thành mây khói, trở thành lịch sử.
- Ta cảm giác, cảm thấy tất cả tài phú của cung đánh bạc ngầm khẳng định không chỉ có ba mươi vạn linh thạch.
Tất Trữ Suất mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lại nói:
- Tu sĩ đi tới cung đánh bạc ngầm đặt cược không dưới mười vạn, nhiều tu sĩ đặt cược như thế, không có khả năng chỉ có ba mươi vạn.
- Mà trên thực tế cũng chỉ có ba mươi vạn linh thạch, một quả không nhiều lắm, một quả không ít.
Phong Phi Vân cười nói.
Có quỷ mới tin ngươi nói.
Tất Trữ Suất nói.
- Ngươi vốn nên tin tưởng ta, ta chỉ lấy đi tài phú thuộc về mình, tuyệt đối sẽ không lấy thêm một đồng nào cả.
Phong Phi Vân nói.
- Ách, thế những linh đan cùng tuyệt phẩm linh dược trong phủ thái sư thì sao, cũng không phải của ngươi, sao ngươi thản nhiên nhận lấy vậy?
Tất Trữ Suất lườm hắn một cái.
Phong Phi Vân lời lẽ chính nghĩa, nói:
- Đó là ngoại lệ mà thôi.
- Lúc này cũng là ngoại lệ?
Tất Trữ Suất nói:
- Lại nói ngươi rốt cuộc tìm được bao nhiêu chỗ tốt từ cung đánh bạc ngầm, ngươi nói ra đi, ta tuyệt đối sẽ không thèm, ta là người nhân phẩm đoan chính, tác phong tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không trộm ngươi.
- Chỉ có ba mươi vạn linh thạch.
Phong Phi Vân nói ra lần nữa.
Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt nhìn qua phương xa.
Bát Bộ Long Liễn chậm rãi đi qua, dừng trước mặt của Phong Phi Vân, Diêu Cát an vị trên lan can long liễn, trong tay cầm roi da rắn, tuy nàng đánh xe nhưng mà lại xinh đẹp hơn bất cứ xa phu nào, giống như tiên tử đang dạo chơi.
Lan can Bát Bộ Long Liễn rất cao, ngồi ở phía trên giống như ngồi trên lầu các, nàng giống như bức họa treo trên đó.
- Phong công tử, quả nhiên không hổ là nhân trung long phượng, bằng vào lực lượng một người tiêu diệt cung đánh bạc ngầm truyền thừa ngàn năm.
Diêu Cát nhẹ nhàng cười cười, trên mặt sương mù tán đi không ít, có thể trông thấy tiên nhan không tỳ vết của nàng.
Phong Phi Vân nói:
- Các ngươi còn có ý định hợp tác sao?
- Tự nhiên là muốn hợp tác.
Diêu Cát nói,
- Các ngươi lấy cái hợp tác với ta?
Phong Phi Vân nói.
Diêu Cát cười nói:
- Phong công tử tham gia cuộc chiến phò mã là vì cái gì?
- Cuộc chiến phò mã đương nhiên là làm phò mã, lấy La Phù công chúa.
Phong Phi Vân nói.
- Công chúa điện hạ chẳng phải đang ở trước mặt ngươi sao?
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Hẳn là công chúa điện hạ định dùng chính nàng hợp tác với ta sao?
- Ngươi nghĩ thật đẹp.
Diêu Cát lườm hắn một cái, nói:
- Chúng ta đều là người thông minh, ngươi nên biết ta nói cái gì.
- Nếu công chúa điện hạ không có thành ý như thế, như vậy chúng ta không cần thiết phải hợp tác, chúng ta đi.
Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất trực tiếp rời đi, không có bất kỳ lưu luyến gì.
Phong Phi Vân mặc dù nói lạnh nhạt như thế, nhưng mà trong lòng vẫn có chút vui mừng, La Phù công chúa dù sao cũng là nữ nhân của hắn, nếu nàng vì leo lên vị trí Tấn đế mà không từ thủ đoạn nào, không tiếc bán đứng thân thể của mình, như vậy quá làm hắn thất vọng.
- Công chúa điện hạ, người này cướp đoạt tài nguyên trong cung đánh bạc ngầm tuyệt đối có thể so với bảo khố, nếu có thể có được tài nguyên này, đủ để thu mua nhân tâm, đánh bại thái tử.
Diêu Cát đề nghị.
- Chỉ tiếc người này thật sự quá tham lam, không hợp tác cũng được.
La Phù công chúa lạnh lùng nói, trong lòng có chút bất lực, chỉ có thể nhận mệnh.
Nàng chưa từng bất lực như hiện tại, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện phát triển theo hướng xấu nhất, thời điểm này nàng nghĩ đến Phong Phi Vân, tức giận nói:
- Nếu như hắn còn sống, vậy hắn đang làm gì, vì sao không xuất hiện?
Sở dĩ Phong Phi Vân cự tuyệt hợp tác với La Phù công chúa cũng có nguyên nhân, dù sao hắn hiện tại thân phận chính là yêu kiếm truyền nhân, nếu như đi lại quá thân cận với La Phù công chúa sẽ bị nhiều người hoài nghi, đến lúc đó sẽ quấy rầy bố cục của hắn, được không bù mất.
Quay về tiệm linh thạch của "Thần Hà cấm vệ" đã là đêm khuya, tu sĩ truy tung sau lưng bị vứt bỏ.
Cửa tiệm linh thạch cũ kỹ vẫn đang mở rộng cửa, những Thần Hà cấm vệ cường đại đã quay về, lại mặc y phục tiểu nhị, nhìn qua rất bình thường.
- Chúc mừng thần vương đại nhân xông qua vòng đầu tiên cuộc chiến phò mã.
Thần Hà cấm vệ thống lĩnh Khúc Trường Ngâm cười nói.
Phong Phi Vân gỡ mũ rộng vành xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, cười nói:
- Hiện giờ mới bắt đầu mà thôi, đợt giao chiến thứ hai mới là kịch liệt nhất.
Phong Phi Vân tự cảm giác tu vị còn nhiều chỗ chưa đủ, còn chênh lẹch không nhỏ với thiên tài cao cấp.
Phải mau chóng luyện hóa hai viên thiên tủy linh đan, chỉ cần đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, như vậy phải trẻ tuổi tuấn tài nào cũng có thể tranh hùng.
Khúc Trường Ngâm thần sắc nghiêm nghị, hai tay ngưng tụ tạo kết giới, phong bế không gian này, ngăn cách nói chuyện truyền đi, làm xong đây tất cả mới từ từ nói ra:
- Mệnh mệnh của thần vương đại nhân đã truyền cho ba vị thiên hầu đại nhân, Thần Vũ quân đã tập kết tại ba trọng trấn, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì có thể trong nửa canh giờ giết vào thần đô.
Phong Phi Vân mí mắt co rụt lại, gật gật đầu, nói:
- Mấu chốt hiện tại là khống chế chín cửa thành thần đô, chỉ cần nắm giữ chín cửa ra vào thần đô mới có thể nắm giữ mạch máu thần đô trong tay, Thần Ma cấm vệ có mấy thành nắm chắc nắm giữ chín cửa thành?