Phong Phi Vân nói:
- Xuống xe.
Long Thanh Dương tươi cười cứng đờ, nói:
- Phong Phi Vân, chẳng lẽ ngươi không muốn danh dự, có tin ta trong vòng ba ngày làm thanh danh của ngươi quét rác hay không?
Phong Phi Vân không có sợ hãi, cười nói:
- Long... Cô nương, thỉnh ngươi đi hỏi thăm một chút, ngươi đang làm buôn bán với kẻ nào, mặt khác, ngươi cầm danh dự thứ này ra uy hiếp ta, đây chính là chuyện cười lớn nhất thiên hạ rồi, lần sau làm buôn bán, nhớ rõ nên thu vốn trước khi giao hàng.
Không hề dấu hiệu, Phong Phi Vân đánh ra một quyền, trực tiếp đánh Long Thanh Dương bay ra khỏi long liễn, tiến vào hoàng thành.
Long Thanh Dương bay ra khỏi long liễn, thân thể như một chiếc lá rụng, nhẹ nhàng dính vào mặt đất, sau đó tung bay đứng dậy, đầu tóc rối bời, ánh mắt đầy tức giận, mắng:
- Phong Phi Vân, ngươi vương bát đản, việc này chưa xong đâu.
...
Bảy người giao chiến không tầm thường, bọn họ có truyền thuyết của riêng mình, có kỳ ngộ phi phàm, thiên tư cùng tu vị vượt xa cùng cảnh giới.
Trên quảng trường dưới chiến đài có một đám người tụ tập.
- Các ngươi cảm thấy ai có khả năng tiến vào top bốn nhất?
Một tiểu công chúa năm sáu tuổi ánh mắt sáng ngời, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm lấy linh khí bảy màu, có hơn mười lão giả tụ tập dưới chiến đài, giống như bảo bảo hiếu kỳ vậy.
Vị tiểu công chúa này không phải công chúa của Thần Tấn vương triều, cũng không phải công chúa của vương công quý tộc, lai lịch rất thần bí, người hầu rất cường đại.
Một lão giả tóc bạc mọc ra con mắt thứ ba đảo chiến đài, vận chuyển thiên nhãn thần thông nhìn khí tượng của bảy thiên kiêu, nói:
- Nhìn khí tượng của bảy người này, cường đại nhất người không ai qua được Ngân Câu phiệt Đông Phương Kính Thủy, thân có cửu ngủ chí tôn khí, thân mang ma chướng khí, hiển nhiên là tu luyện thần thông ma môn huyền diệu.
Có lão bộc ngồi trên ghế dựa, trải ba tầng hương, tiểu công chúa trực tiếp bay lên chiếc ghế này, đứng ở phía trên nhìn qua bảy thiên kiêu trên đài, đôi mắt sáng ngời tới cực điểm.
- Ta cảm thấy Hồng Diệp hoàng tử có khả năng nhất, hắn rất mạnh mẽ đấy.
Một lão giả nói ra.
Hơn mười người hầu rất cường đại, nhãn lực không phải chuyện đùa, có tinh thông xem khí, có tinh thông giám bảo, có tu luyện vô thượng thiên nhãn... Nhưng mà đều không ngoại lệ đề có hình dạng kỳ quái, không có như người bình thường, có mọc ra con mắt thứ ba, có lớn lên cao năm mét, có lớn lên mọc ra hai cái đuôi như hoàng kim, còn có người như khỉ đang bò trên đất.
Đương nhiên đối với khu vực rộng lớn như Thần Tấn vương triều này mà nói, người hình dáng quái dị không ít, người ta cũng không kinh ngạc.
- Thôi đi..., các ngươi hiểu cái rắm, chính thức có thể không hề lo lắng tiến vào bán kết chỉ có mình Phong Phi Vân.
Tất Trữ Suất nghênh ngang đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kính nhỏ trong tay của tiểu công chúa, đặc biệt nhìn rất lâu.
Ánh mắt tiểu công chúa chớp chớp, hiếu kỳ nói:
- Đây là vì sao?
- Đây là cơ mật, ta cũng trả giá cực lớn mới biết được, kỳ thật...
Tất Trữ Suất còn chưa có ngồi lên ghế, đã bị hai quái nhân to lớn như cối xoay ngăn cản, trong đó một giọng thật lớn, nói:
- Tiểu tử, cút sang một bên.
Tất Trữ Suất bất đắc dĩ buông tay tiểu công chúa ra.
Tiểu công chúa lòng hiếu kỳ thập phần nặng, con mắt nhìn thẳng, ý bảo hai hung nhân lui ra, hỏi:
- Mau nói cho ta biết, mau nói cho ta biết rốt cuộc là cơ mật gì?
- Kỳ thật, Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa phát sinh quan hệ không minh bạch, La Phù công chúa cố ý phóng nước cho hắn luân không, trực tiếp tiến vào bán kết, đây là cơ mật tuyệt đối, người bình thường không biết được.
Tất Trữ Suất thần thần bí bí đi tới bên cạnh ghế đối phương, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào linh kính trong tay tiểu công chúa, mang theo hào quang tham lam.
Lời này đương nhiên là bản thân hắn gạt người, chuyện ma quỷ gạt người này không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi đoán đúng, Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa đúng là có quan hệ không minh bạch, nhưng mà không đơn giản là không minh bạch như thế.
Mấy lão giả bên cạnh tiểu công chúa rất muốn một tát đánh bay Tất Trữ Suất ra ngoài, tiểu công chúa mới năm tuổi mà thôi, không ngờ hắn nói chuyện thiếu nhi không nên biết với nàng, đây không phải có chủ tâm dạy xấu tiểu công chúa sao, nhưng nhìn thấy tiểu công chúa rất hứng thú với chuyện này, bọn họ chỉ có thể chịu đựng, hung hăng trừng mắt Tất Trữ Suất, như muốn ăn tươi hắn vậy.
Tất Trữ Suất lúc này chẳng khác gì quái thúc thúc dạy xấu tiểu cô nương, nói:
- Kỳ thật ta còn biết ai sẽ là người làm phò mã cuôi cùng, cưới La Phù công chúa.
- Ai thế?
Tiểu công chúa càng hiếu kỳ, con mắt nháy nháy.
Tất Trữ Suất đột nhiên hiếu kỳ nói:
- Ồ, tiểu muội muội, linh kính trong tay của ngươi ta nhìn quen mắt lắm, dường như ta từng gặp qua trong tiên phủ rồi, có thể cho ta mượn xem hay không?
Tiểu công chúa rất ngây thơ, cũng rất thuần mỹ, ngồi trên ghế cao nhìn qua, nhìn vào linh kính bảy màu, ngón tay trắng nõn sờ sờ, mặt linh khí bảy màu xuất hiện vằn nước, mơ hồ có thể nhìn thấy núi sông địa lý bên trong, giống như có giang sơn trong tấm gương này vậy.
Tất Trữ Suất nhìn thấy mặt kính thần kỳ như vậy, càng động tâm, hắn không nhịn được liếm bờ môi, nói:
- Tiểu muội muội, đây chính là của quý vô giá, nhất định là thánh vật trong thượng cổ tiên phủ, nếu như cho ta nhìn một chút, nói không chừng sẽ nắm được thần thông trong đó.
Một mãnh hán thân như sư tử, tóc vàng đứng chắn trước mặt hắn, cười lớn một tiếng, hắn làm sao không nhìn ra tâm tư giảo hoạt của Tất Trữ Suất cơ chứ, duỗi một tay ra nhắc Tất Trữ Suất lên, giống như diều hâu bắt gà, nói:
- Dám đánh chủ ý lên linh bảo của tiểu công chúa, có tin ta xé ngươi thành hai nửa hay không?
Lực lượng mãnh hán này vô cùng cường đại, một bàn tay giống như có thể bóp nát huyền vũ thiết, xương cốt trên người Tất Trữ Suất không ngừng vang lên răng rắc, đau tới mức nhuếch miệng, nóiL
- Đại gia, hiểu lầm, hiểu lầm, ta chính là một gã tầm bảo sư, phát hiện linh kính trong tay tiểu muội muội vô cùng khó hiểu, nhất định còn có thần thông chưa bị kích phát.
- Ha ha! Thì ra là tầm bảo sư, vậy càng đáng chết hơn.
Lực lượng mãnh hán tăng cao hơn, một tay nắm hia cahana Tất Trữ Suất, tay kia bóp cổ hắn..
Hình thể mãnh hán tóc vàng cao lớn, Tất Trữ Suất ở trước mặt hắn chẳng khác gì một đứa con nít cả.
Grắc...
Cột sống Tất Trữ Suất vang vọng, xương cốt toàn thân nứt vỡ, thân thể cong thành chín mươi độ, dường như sắp bị xé thành hai đoạn.
- Hiểu lầm... hiểu lầm a, ta... Thực hiểu lầm, ta... Không phải tầm bảo sư, ta đang gạt người...
...
Mãnh hán tóc vàng không nói thêm cái gì, gương mặt cười dữ tợn, lực lượng của hắn không nhỏ, ngược lại càng lớn, Tất Trữ Suất đau tới mức nước mắt chảy ròng.
- Dừng tay! Các ngươi là người nào, dám giết người trong hoàng thành?
Phong Phi Vân bay thấp tới, giọng nói vang vọng cửu thiên.