Phong Phi Vân đứng bên ngoài Thiên Vũ điện, đứng trên thềm ngọc cao cao nhìn hoàng thành xa xăm. Cổng thành đóng chặt, trận pháp như ngọn núi lửa bảo vệ nơi đó.
Bên ngoài hoàng thành lửa gió hừng hực, tiếng giết ngút trời.
Trên bầu trời, chiến thú bay, chiến uy linh khí xua tan tầng mây. Thỉnh thoảng có người từ áng mây rớt xuống.
Hai luồng sáng bya ra khỏi Đế cung, vừa bay vừa đánh nhau, như hai sao băng phóng lên trời. Phong Phi Vân thấy rõ đó là Bắc Minh thần phi, Hoa thần phi, hai người biến mất phía cuối trời.
Phong Phi Vân mở miệng hỏi:
- Bây giờ công chúa có bao nhiêu người trong hoàng thành?
La Phù công chúa nhíu mày nói:
- Bởi vì chuyệnn xảy ra đột nhiên nên cường giả đẳng cấp nửa bước cự phách đều bị phái ra ngoài, ngươi muốn làm gì?
Phong Phi Vân nhíu chặt mày:
- Vốn định bắt giặc trước bắt vua.
La Phù công chúa hiểu ý Phong Phi Vân. Nếu trong tay La Phù công chúa nắm quyền lớn có thể trực tiếp xông vào Đế cung làm thịt thái tử, vậy thì mặc Bắc Minh Mặc Thủ nhảy nhót cỡ nào cũng không gây ra sóng gió gì được.
Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, hai phe không chuẩn bị gì, ứng biến tại chỗ. La Phù công chúa nắm giữ lực lượng mỏng manh, không thể chiến đấu với thái tử, càng đừng nói là giết Long Thần Nhai.
Từ lúc bùng nổ đến bây giờ mới qua nửa canh giờ, nhưng chiến hỏa đã đốt Thần đô. Thời gian gấp gáp, xảy ra biến cố lớn như vậy, nếu là người bình thường chưa phản ứng kịp, La Phù công chúa ung dung ứng đối đâu ra đấy đã là trí tuệ cao.
Phong Phi Vân nhanh chóng quyết định:
- Chúng ta hãy rời khỏi hoàng thành ngay!
La Phù công chúa hỏi:
- Chẳng lẽ nhường lại hoàng thành cho Long Thần Nhai sao?
Phong Phi Vân dứt khoát nói:
- Thứ nhất, người phe Bắc Minh Mặc Thủ chưa chiếm lĩnh hoàng thành thì có giao hoàng thành vào tay thái tử, một mình hắn không gây sóng gió gì được.
- Thứ hai, bây giờ thái tử nắm giữ số lượng thuộc hạ có hạn, không cướp Long Linh thạch, đế tỉ được.
- Thứ ba, bên cạnh thái tử có một cường giả đẳng cấp cự phách, nếu chúng ta ở lại đây sẽ là miếng mồi trong miệng bọn họ. La Phù, kiên trì là quan trọng nhưng trước đại cục đôi khi bỏ đi là một loại tấn công.
- Thứ bốn, chẳng lẽ công chúa không muốn đi tìm chiếu thư, cửu ngũ long bào sao?
La Phù công chúa bị Phong Phi Vân thuyết phục, nàng lấy bát bộ long liễn ra, long liễn tựa như một tòa điện vũ dát vàng rực rỡ. Trên đầu liễn lao ra tám long hồn dài hơn mười thước, người uốn lượn, tiếng rồng ngâm gầm gừ, thanh âm như sấm sét.
Bát bộ long liễn là xa liễn nhanh nhất thiên hạ, long hồn kéo xe dù là cự phách cũng không đuổi kịp tốc độ.
Khi Phong Phi Vân sắp leo lên long liễn, khóe mắt thoáng qua bóng dáng quen thuộc nhảy ra đầu tường Đế cung. Bóng người rút chân về, khom người, ưỡn ngực quay bảy trăm hai mươi độ trong không trung, hai chân khép chặt, lưng thẳng tắp. Đôi chân đạp đất vững vàng, động tác trèo tường mây bay nước chảy, đẹp mắt, kỹ xảo quen thuộc.
Tất Ninh Suất đáp xuống đất, mắt ti hí liếc bốn phía xác định không có người lại nhanh như chớp chui vào một ngõ hẻm.
- Tất Ninh Suất!
Phong Phi Vân lắc người biến mất ngoài Thiên Vũ điện, đáp xuống ngõ hẻm, đứng trước mặt Tất Ninh Suất.
Tất Ninh Suất ngước lên thấy Phong Phi Vân thì ovọi xoay người bỏ chạy.
Xoẹt!
La Phù công chúa từ trên trời giáng xuống đầu bên kia con hẻm, chặn đường lui của Tất Ninh Suất.
Tất Ninh Suất đành phải dừng bước, đứng thẳng người, quay đầu, chắp hai tay, cười tủm tỉm nói:
- Thì ra là Phong huynh và công chúa điện hạ tâm sự tình cảm ở đây. Khụ khụ, ta không quấy rầy hai người, đi trước đây.
Tất Ninh Suất nghênh ngang lướt qua người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vươn tay ngăn Tất Ninh Suất lại, cười nói:
- Lão Tất, trong ngực ngươi có gì?
- Có gì đâu?
Hai tay Tất Ninh Suất che ngực như tiểu nương tử sợ bị hiếp, hoảng hồn lắc đầu nguầy nguậy:
- Thật sự không có gì, tu tiên giới không có!
Tất Ninh Suất thập thò chuồn ra Đế cung, chắc chắn gã đã cuỗm mất đồ tốt.
Phong Phi Vân hắn rõ ràng ngực Tất Ninh Suất phồng to sắp nứt bụng, bảo gã không trộm đồ trong Đế cung mới là lạ.
Trước giờ tay chân Tất Ninh Suất không sạch sẽ, nổi tiếng có ba tay. Tất Ninh Suất nhân dịp Thần đô hỗn loạn, lẻn vào Đế cung kiếm chác là chuyện thường.
La Phù công chúa rút một thanh chiến kiếm ra, ánh sáng chết chóc phun nuốt trên kiếm phong.
La Phù công chúa đi từng bước áp sát Tất Ninh Suất, lạnh lùng nói:
- Thần phi nương nương chết thảm, chắc là tên giặc này đã làm. Bây giờ ta lấy đầu của ngươi tế điện thần phi nương nương.
Tất Ninh Suất sợ chân mềm nhũn, La Phù công chúa là hoàng gia tiên nữ trăm phần trăm, mới rồi gã xâm nhập Đế cung hốt mẻ lớn, giờ thấy nàng thì gã có tật giật mình.
Tất Ninh Suất trốn ra sau lưng Phong Phi Vân, nhát gan nói:
- Phong Phi Vân, chúng ta có tình cảm vượt qua hoạn nạn, ngươi hãy mau nói cho công chúa điện hạ biết là ta bị oan. Trước giờ ta chưa từng giết người.
Phong Phi Vân biết La Phù công chúa cố ý hù Tất Ninh Suất, hắn cười nói:
- Cái này . . . Ta khó bảo đảm. Dù sao chúng ta tận mắt thấy ngươi ra khỏi Đế cung, nếu không giết người vậy ngươi đi mừng thọ sao?
- Ta chỉ thuận tay . . . Chết tiệt, coi như hai ngươi giỏi. Mỗi lần lão tử gặp Phong Phi Vân là không có chuyện tốt, lần nào cũng bị đen ăn đen, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì tùy!
Tất Ninh Suất cắn răng móc túi Càn Khôn ra khỏi ngực, mở miệng túi vải đưa tới trước mặt Phong Phi Vân.
Túi Càn Khôn là linh bảo, không gian bên trong có thể chứa đại điện lớn trăm thước. Bây giờ cái túi vải chứa đầy ắp, bên trong bắn ra bảo quang nhiều màu, không biết chứa bao nhiêu báu vật?
Phong Phi Vân không thèm nhìn mấy báu vật, hắn nhìn chằm chằm một miếng sắt đen hình vuông trong tay Tất Ninh Suất. Miếng sắt bị túi Càn Khôn che một nửa, lộ ra góc nhỏ.
Khối sắt đen chất liệu rất đặc biệt, giống Thần Vương lệnh y như đúc.
Phong Phi Vân xòe tay:
- Đưa Thần Vương lệnh cho ta.
- Ngươi nói cái này? Đây không phải Thần Vương lệnh, nó là một khối thiết bảo hiếm hoi, không biết có lực lượng đặc biệt gì mà không thể cất vào túi Càn Khôn được.
Tất Ninh Suất lấy khối sắt đen bên dưới túi Càn Khôn ra.
Đó là cái ấn sắt đen vuông nửa thước, chất liệu giống Thần Vương lệnh y như đúc. Mới rồi Phong Phi Vân chỉ thấy một góc nên tưởng là Thần Vương lệnh.
Mắt La Phù công chúa tràn ngập mừng rỡ:
- Đây . . . Đây là đế tỉ!
La Phù công chúa giật lấy ấn sắt từ tay Tất Ninh Suất.
La Phù công chúa nâng đế tỉ, bàn tay hiện ra kkhí long hoàng màu vàng. Đế tỉ màu den cảm nhận khí long hoàng tỏa ánh sáng rực rỡ chói lòa, hiện ra hàng chữ bí ẩn chứa thần tắc đại đạo. Uy nghi đế vương hùng hồn tràn ra.
Tất Ninh Suất giật mình suýt rớt tòng mắt, bị đế uy trấn áp ngồi bệch xống đất.
La Phù công chúa vội thu khí long hoàng lại, đế tỉ trở về hình dạng cũ. La Phù công chúa nhanh chóng cất đế tỉ, hé môi thở hổn hển, hơi thở thơm ngát. Nỗi lòng La Phù công chúa quá kích động, đây là thứ nàng khao khát mơ ước từ lâu, đại biểu quyền lợi chí cao vô thượng, bây giờ nó nằm trong tay nàng.
Phong Phi Vân đứng bên ngoài Thiên Vũ điện, đứng trên thềm ngọc cao cao nhìn hoàng thành xa xăm. Cổng thành đóng chặt, trận pháp như ngọn núi lửa bảo vệ nơi đó.
Bên ngoài hoàng thành lửa gió hừng hực, tiếng giết ngút trời.
Trên bầu trời, chiến thú bay, chiến uy linh khí xua tan tầng mây. Thỉnh thoảng có người từ áng mây rớt xuống.
Hai luồng sáng bya ra khỏi Đế cung, vừa bay vừa đánh nhau, như hai sao băng phóng lên trời. Phong Phi Vân thấy rõ đó là Bắc Minh thần phi, Hoa thần phi, hai người biến mất phía cuối trời.
Phong Phi Vân mở miệng hỏi:
- Bây giờ công chúa có bao nhiêu người trong hoàng thành?
La Phù công chúa nhíu mày nói:
- Bởi vì chuyệnn xảy ra đột nhiên nên cường giả đẳng cấp nửa bước cự phách đều bị phái ra ngoài, ngươi muốn làm gì?
Phong Phi Vân nhíu chặt mày:
- Vốn định bắt giặc trước bắt vua.
La Phù công chúa hiểu ý Phong Phi Vân. Nếu trong tay La Phù công chúa nắm quyền lớn có thể trực tiếp xông vào Đế cung làm thịt thái tử, vậy thì mặc Bắc Minh Mặc Thủ nhảy nhót cỡ nào cũng không gây ra sóng gió gì được.
Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, hai phe không chuẩn bị gì, ứng biến tại chỗ. La Phù công chúa nắm giữ lực lượng mỏng manh, không thể chiến đấu với thái tử, càng đừng nói là giết Long Thần Nhai.
Từ lúc bùng nổ đến bây giờ mới qua nửa canh giờ, nhưng chiến hỏa đã đốt Thần đô. Thời gian gấp gáp, xảy ra biến cố lớn như vậy, nếu là người bình thường chưa phản ứng kịp, La Phù công chúa ung dung ứng đối đâu ra đấy đã là trí tuệ cao.
Phong Phi Vân nhanh chóng quyết định:
- Chúng ta hãy rời khỏi hoàng thành ngay!
La Phù công chúa hỏi:
- Chẳng lẽ nhường lại hoàng thành cho Long Thần Nhai sao?
Phong Phi Vân dứt khoát nói:
- Thứ nhất, người phe Bắc Minh Mặc Thủ chưa chiếm lĩnh hoàng thành thì có giao hoàng thành vào tay thái tử, một mình hắn không gây sóng gió gì được.
- Thứ hai, bây giờ thái tử nắm giữ số lượng thuộc hạ có hạn, không cướp Long Linh thạch, đế tỉ được.
- Thứ ba, bên cạnh thái tử có một cường giả đẳng cấp cự phách, nếu chúng ta ở lại đây sẽ là miếng mồi trong miệng bọn họ. La Phù, kiên trì là quan trọng nhưng trước đại cục đôi khi bỏ đi là một loại tấn công.
- Thứ bốn, chẳng lẽ công chúa không muốn đi tìm chiếu thư, cửu ngũ long bào sao?
La Phù công chúa bị Phong Phi Vân thuyết phục, nàng lấy bát bộ long liễn ra, long liễn tựa như một tòa điện vũ dát vàng rực rỡ. Trên đầu liễn lao ra tám long hồn dài hơn mười thước, người uốn lượn, tiếng rồng ngâm gầm gừ, thanh âm như sấm sét.
Bát bộ long liễn là xa liễn nhanh nhất thiên hạ, long hồn kéo xe dù là cự phách cũng không đuổi kịp tốc độ.
Khi Phong Phi Vân sắp leo lên long liễn, khóe mắt thoáng qua bóng dáng quen thuộc nhảy ra đầu tường Đế cung. Bóng người rút chân về, khom người, ưỡn ngực quay bảy trăm hai mươi độ trong không trung, hai chân khép chặt, lưng thẳng tắp. Đôi chân đạp đất vững vàng, động tác trèo tường mây bay nước chảy, đẹp mắt, kỹ xảo quen thuộc.
Tất Ninh Suất đáp xuống đất, mắt ti hí liếc bốn phía xác định không có người lại nhanh như chớp chui vào một ngõ hẻm.
- Tất Ninh Suất!
Phong Phi Vân lắc người biến mất ngoài Thiên Vũ điện, đáp xuống ngõ hẻm, đứng trước mặt Tất Ninh Suất.
Tất Ninh Suất ngước lên thấy Phong Phi Vân thì ovọi xoay người bỏ chạy.
Xoẹt!
La Phù công chúa từ trên trời giáng xuống đầu bên kia con hẻm, chặn đường lui của Tất Ninh Suất.
Tất Ninh Suất đành phải dừng bước, đứng thẳng người, quay đầu, chắp hai tay, cười tủm tỉm nói:
- Thì ra là Phong huynh và công chúa điện hạ tâm sự tình cảm ở đây. Khụ khụ, ta không quấy rầy hai người, đi trước đây.
Tất Ninh Suất nghênh ngang lướt qua người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vươn tay ngăn Tất Ninh Suất lại, cười nói:
- Lão Tất, trong ngực ngươi có gì?
- Có gì đâu?
Hai tay Tất Ninh Suất che ngực như tiểu nương tử sợ bị hiếp, hoảng hồn lắc đầu nguầy nguậy:
- Thật sự không có gì, tu tiên giới không có!
Tất Ninh Suất thập thò chuồn ra Đế cung, chắc chắn gã đã cuỗm mất đồ tốt.
Phong Phi Vân hắn rõ ràng ngực Tất Ninh Suất phồng to sắp nứt bụng, bảo gã không trộm đồ trong Đế cung mới là lạ.
Trước giờ tay chân Tất Ninh Suất không sạch sẽ, nổi tiếng có ba tay. Tất Ninh Suất nhân dịp Thần đô hỗn loạn, lẻn vào Đế cung kiếm chác là chuyện thường.
La Phù công chúa rút một thanh chiến kiếm ra, ánh sáng chết chóc phun nuốt trên kiếm phong.
La Phù công chúa đi từng bước áp sát Tất Ninh Suất, lạnh lùng nói:
- Thần phi nương nương chết thảm, chắc là tên giặc này đã làm. Bây giờ ta lấy đầu của ngươi tế điện thần phi nương nương.
Tất Ninh Suất sợ chân mềm nhũn, La Phù công chúa là hoàng gia tiên nữ trăm phần trăm, mới rồi gã xâm nhập Đế cung hốt mẻ lớn, giờ thấy nàng thì gã có tật giật mình.
Tất Ninh Suất trốn ra sau lưng Phong Phi Vân, nhát gan nói:
- Phong Phi Vân, chúng ta có tình cảm vượt qua hoạn nạn, ngươi hãy mau nói cho công chúa điện hạ biết là ta bị oan. Trước giờ ta chưa từng giết người.
Phong Phi Vân biết La Phù công chúa cố ý hù Tất Ninh Suất, hắn cười nói:
- Cái này . . . Ta khó bảo đảm. Dù sao chúng ta tận mắt thấy ngươi ra khỏi Đế cung, nếu không giết người vậy ngươi đi mừng thọ sao?
- Ta chỉ thuận tay . . . Chết tiệt, coi như hai ngươi giỏi. Mỗi lần lão tử gặp Phong Phi Vân là không có chuyện tốt, lần nào cũng bị đen ăn đen, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì tùy!
Tất Ninh Suất cắn răng móc túi Càn Khôn ra khỏi ngực, mở miệng túi vải đưa tới trước mặt Phong Phi Vân.
Túi Càn Khôn là linh bảo, không gian bên trong có thể chứa đại điện lớn trăm thước. Bây giờ cái túi vải chứa đầy ắp, bên trong bắn ra bảo quang nhiều màu, không biết chứa bao nhiêu báu vật?
Phong Phi Vân không thèm nhìn mấy báu vật, hắn nhìn chằm chằm một miếng sắt đen hình vuông trong tay Tất Ninh Suất. Miếng sắt bị túi Càn Khôn che một nửa, lộ ra góc nhỏ.
Khối sắt đen chất liệu rất đặc biệt, giống Thần Vương lệnh y như đúc.
Phong Phi Vân xòe tay:
- Đưa Thần Vương lệnh cho ta.
- Ngươi nói cái này? Đây không phải Thần Vương lệnh, nó là một khối thiết bảo hiếm hoi, không biết có lực lượng đặc biệt gì mà không thể cất vào túi Càn Khôn được.
Tất Ninh Suất lấy khối sắt đen bên dưới túi Càn Khôn ra.
Đó là cái ấn sắt đen vuông nửa thước, chất liệu giống Thần Vương lệnh y như đúc. Mới rồi Phong Phi Vân chỉ thấy một góc nên tưởng là Thần Vương lệnh.
Mắt La Phù công chúa tràn ngập mừng rỡ:
- Đây . . . Đây là đế tỉ!
La Phù công chúa giật lấy ấn sắt từ tay Tất Ninh Suất.
La Phù công chúa nâng đế tỉ, bàn tay hiện ra kkhí long hoàng màu vàng. Đế tỉ màu den cảm nhận khí long hoàng tỏa ánh sáng rực rỡ chói lòa, hiện ra hàng chữ bí ẩn chứa thần tắc đại đạo. Uy nghi đế vương hùng hồn tràn ra.
Tất Ninh Suất giật mình suýt rớt tòng mắt, bị đế uy trấn áp ngồi bệch xống đất.
La Phù công chúa vội thu khí long hoàng lại, đế tỉ trở về hình dạng cũ. La Phù công chúa nhanh chóng cất đế tỉ, hé môi thở hổn hển, hơi thở thơm ngát. Nỗi lòng La Phù công chúa quá kích động, đây là thứ nàng khao khát mơ ước từ lâu, đại biểu quyền lợi chí cao vô thượng, bây giờ nó nằm trong tay nàng.