Phong Phi Vân ôm chặt xương phượng, chậm rãi khép mắt. Thân hình ôm đàn tranh cổ khó thể xóa khỏi ký ức.
Lần đầu tiên nhắm mắt!
Dù không cam lòng nhưng Hồng Nhan đã chết, mãi mãi biến mất trên cõi đời.
Đông Phương Kinh Nguyệt đứng lặng, mắt không chớp.
Phong Phi Vân xem Đông Phương Kinh Nguyệt là pho tượng, không quan tâm. Phong Phi Vân lấy cái hộp sắt đỏ thắm ra khỏi linh thạch, đó là thứ duy nhất Nam Cung Hồng Nhan để lại cho hắn. Nam Cung Hồng Nhan nói khi nào nguy hiểm Phong Phi Vân hãy mở hộp ra.
Bên trong chứa cái gì?
Khi Phong Phi Vân chạm vào hộp sắt thì tâm tình rất nặng nề, cảm giác như sờ di vật. Phong Phi Vân do dự thật lâu mới mở cấm văn trên hộp, mở nắp ra.
Bên trong mông lung phát ra ánh sáng tím nhạt.
Đây là một bộ đồ màu tím, không nhìn ra chất liệu là gì, không phải loại chất liệu nào Phong Phi Vân từng thấy. Bên trên có hoa văn, giống da rắn lột nhưng càng như da rồng hơn.
Phong Phi Vân lấy bộ đồ a, mở áo, bên trên có chín co thần cưu, chính giữa là ký hiệu bí ẩn. Tám ký hiệu này khó ai trong Thần Tấn vương triều nhận ra nhưng Phong Phi Vân lại biết, nó là tám quẻ phù. Quẻ phù truyền thừa ở thời kỳ viễn cổ.
Đồn rằng một con long mã cõng một mai rùa trồi lên mặt nước, phun nuốt bên bờ sông. Một tiên hiền nhân loại đi ngang qua, quan sát hoa văn mai rùa, diễn sinh tám quẻ phù đại biểu tám loại tháp pháp tu luyện đầu tiên của nhân loại.
Chẳng lẽ đây chính là cưu cửu quẻ bào, yêu ma chiến y?
Không đúng, nếu là yêu ma chiến y thì trên áo nên có khí yêu ma đậm đặc. Tại sao cái áo này không có chút khí yêu ma nào?
Phong Phi Vân lấy phong thư đặt ở đáy hộp ra, hàng chữ xinh đẹp, là Nam Cung Hồng Nhan tự tay viết.
Phong Phi Vân rung động.
[Phong Phi Vân, khi ngươi đọc lá thư này chắc trong hoàn cảnh bất lực nhất, nguy hiểm nhất . . . ]
Đọc đến đây Phong Phi Vân cười khổ, đúng là bây giờ hắn bất lực. Phong Phi Vân đọc tiếp.
[Bộ đồ trong hộp là yêu ma chiến y, tức là di vật duy nhất mẫu thân ngươi để lại cho ngươi. Một vị cường giả cái thế Nam Thái phủ cho ta biết được năm thần y sẽ có lực lượng vô địch thiên hạ, có tuổi thọ dài.]
[Trước khi gặp ngươi, ta cố gắng hết sức tìm ra năm món thần y. Nhưng gặp ngươi rồi, ta cảm thấy chỉ cần có được ngươi là ta có lực lượng vô địch thiên hạ, sinh mệnh vĩnh hằng.]
[Khí yêu ma trên yêu ma chiến y quá đậm đặc, nếu ngươi trực tiếp mặc vào sẽ kích động máu yêu ma trong người. Khi tu vi của ngươi chưa đến chân nhân cảnh, không cách nào áp chế ma tính, yêu khí đó.]
[Nên ta tự quyết định, dẫn máu yêu ma trên yêu ma chiến y vào xương phượng, dùng xương phượng luyện hóa máu yêu ma. Ta mất một năm trời mới xong. Sau khi máu yêu ma bị luyện hóa, ngươi mặc yêu ma chiến y vào vừa có sức chiến đấu cường đại vừa áp chế yêu ma chi khí tùy thời thức tỉnh trong người.]
[Ha ha, đừng quá cảm động, chẳng qua muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ, tên ngốc.]
Phong Phi Vân siết chặt lá thư, mắt ướt nước. Bóng dáng Nam Cung Hồng Nhan như thấp thoáng trên tờ giấy, nhoẻn miệng cười với hắn.
Nam Cung Hồng Nhan nói:
- Chỉ cần có được Phong Phi Vân là có lực lượng vô địch thiên hạ, sinh mệnh vĩnh hằng.
Nghĩa là Phong Phi Vân là tất cả của Nam Cung Hồng Nhan, hắn là thiên hạ, là vĩnh hằng của nàng.
Phong thư viết trước khi Nam Cung Hồng Nhan đi lấy cửu ngũ long bào, nàng đã giao yêu ma chiến y cho Phong Phi Vân, bản thân không thể gom đủ năm thần y nhưng vẫn đi lấy cửu ngũ long bào. Nam Cung Hồng Nhan làm điều này vì bản thân mình sao?
Nam Cung Hồng Nhan sớm quyết định gom đủ năm thần y cho Phong Phi Vân, khiến hắn vô địch thiên hạ, nàng là nữ nhân sau lưng vô địch thiên hạ.
Mỗi nữ nhân đều không hy vọng làm bình hoa, mong muốn giúp đỡ người mình yêu, Nam Cung Hồng Nhan cũng vậy.
khi một nữ nhân yêu nam nhân, đôi khi nàng ngốc như con nít ba tuổi, đôi khi làm chuyện cực đona nhất trên đời, đôi khi làm chuyện xấu trời đất khó tha. Nhưng tất cả đều vì người mình yêu.
Yêu một người là lặng lẽ hiến dâng, đến chết không ngừng.
Phong Phi Vân hít sâu, chậm rãi gấp phong thư đặt vào hộp sắt đỏ, cất đi.
Mắt rơi lệ càng nhiều lòng càng lạnh.
Phong Phi Vân nhảy xuống tảng đá, đứng trong mưa, sống lưng hắn thẳng tắp như thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ.
Xoẹt xoạc!
Phong Phi Vân mặc yêu ma chiến y "Cưu cửu quẻ bào" vào người, rất nhanh nó hòa hợp cùng cơ thể hắn. Chiến khí ngút trời bộc phát sau lưng Phong Phi Vân, bóng rồng khổng lồ trăm thước bay lên từ sau lưng hắn. Con rồng dữ tợn, vảy sắc bén, há mồm phun ra tử vân, hút khí dẫn động thiên địa phong lôi như có thể nuốt trời.
Phong Phi Vân lấy xương phượng ra, lại nhìn thân hình xinh đẹp khắc bên trên. Mắt Phong Phi Vân lóe tia đau đớn, sau đó sát ý thay thế tất cả.
- Hồng Nhan, nàng là tim của ta.
Phong Phi Vân cầm xương phượng nóng cháy ấn vào tim mình, xương phượng dung hợp với trái tim hắn.
Bất Tử Phượng Hoàng Thân, bước thứ hai "Luyện cốt" chính thức bắt đầu. Đây là khối xương phượng thứ nhất của Phong Phi Vân, khối xương phượng phượng hoàng thứ nhất là 'xương tâm'. Khối xương phượng này là trái tim Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vốn là thể chất nhân loại, muốn tu ra khối xương phượng thứ nhất phải chờ tới đẳng cấp cự phách. Nhưng sau khi có xương phượng này, Phong Phi Vân trực tiếp bước chân vào luyện cốt cảnh,
Bị xương phượng ảnh hưởng, xương toàn thân Phong Phi Vân kêu răng rắc, rèn luyện lại lần nữa, trong suốt lấp lánh như ngọc thạch đỏ thẫm.
Chỉ một giây thể chất của Phong Phi Vân tăng gấp sáu lần.
- Cho ta hai con dị thú chiến hồn.
Người Phong Phi Vân tỏa sáng rực rỡ, mái tóc dài bay ngược lên trời.
Đông Phương Kinh Nguyệt đánh ra hai vầng sáng bao bọc hai dị thú chiến hồn tu vi cường đại bay hướng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân một tay bắt một con dị thú chiến hồn, cắn nuốt, luyện hóa nó.
Ầm!
Vạn thú lao ra từ cơ thể Phong Phi Vân lơ lửng khắp nơi trong thiên địa, xây dựng thế giới vạn thú. Không gian toàn là dị thú chiến hồn, trong khoảnh khắc thiên địa biến thành hồng hoang man thú cảnh.
Vạn thú chiến thể đại thừa.
Người Phong Phi Vân phát ra yêu khí ngút trời, thú hồn chấn động khung trời. Sát ý từ người Phong Phi Vân làm súc vật trong phạm vi mấy chục dặm thành bãi máu, nếu không phải yêu ma chiến y áp chế yêu ma chi khí trong người hắn có lẽ bây giờ hắn đã mất lý trí, thành kẻ điên khát máu.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân như đại ma xuất thế vọt lên trời, mang theo chiến vân bay hướng Thần đô.
Đông Phương Kinh Nguyệt hỏi:
- Ngươi tính đi đâu?
Giọng Phong Phi Vân văng vẳng trên bầu trời:
- Ta nguyện hóa thân yêu ma, huyết tẩy Thần đô.
Thanh âm khàn khàn ồm ồm như có tử thần giảng đạo trên áng mây.
Trên bầu trời, khí túc sát thật lâu không tán.
Tuy Phong Phi Vân đã nổi khùng nhưng hắn còn đáp lời nghĩa là thần trí không hoàn toàn bị yêu ma chi khí cắn nuốt, điều này khiến Đông Phương Kinh Nguyệt yên tâm.