Đột nhiên, hắn bay dựng lên, toàn thân đầy sát khí mà rơi xuống đỉnh đầu bức tượng nữ thần cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng. Một quyền nện xuống, từ bên trong bức tượng nữ thần cao như quả núi lập tức truyền ra âm thanh vết rạn nứt, một kẽ nứt từ đỉnh đầu chạy dần về hướng dưới chân. Sau đó, lan tràn đến toàn thân.
Bức tượng nữ thần này đứng ở bên bờ Tấn Hà mấy ngàn năm liền ầm ầm nứt ra, sụp đổ. Muôn vàn khối đá nặng trên vạn cân rơi vào trong Tấn Hà, thiếu chút nữa khiến cho Tấn Hà cạn khô.
Toàn bộ sư sãi hòa thượng trên núi đều bị kinh động, đứng ở đỉnh núi mà nhìn cảnh tượng kinh ngạc này.
- Làm bậy a, đây chính là pho tượng nữ thần Tấn Hà, đã đứng ở chỗ này mấy ngàn năm.
- A Di Đà Phật, Phong Phi Vân thật sự điên rồi. Pho tượng nữ thần Tấn Hà sụp đổ, sẽ đem đến tai họa không thể tưởng tượng nổi.
... Những hòa thượng này đều tụng kinh niệm phật, ai nấy đều có dáng vẻ tựa như tai hoạ sắp xảy ra.
Sau khi bức tượng đá Thủy Nguyệt Đình sụp đổ, Phong Phi Vân liền hạ xuống trên vách đá đỉnh núi Bỉ Khâu Sơn đối diện. Trong tay hắn xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành một thanh trường đao. Hắn bắt đầu đào bới trên vách đá tuyệt cao, đất đá tung bay, đá vụn không ngừng rơi xuống từ đỉnh núi.
Ban đầu không ai biết rốt cuộc hắn đang làm gì, đều cho là hắn điên rồi. Cho đến mấy ngày sau đó mới dần dần nhìn rõ ràng, thì ra là khắp nơi hắn đều đang điêu khắc một pho tượng thần.
Hắn phải điêu khắc một vách đá cao mấy ngàn thước này thành một pho tượng thần, đây là hắn điêu khắc tượng của ai đó.
Sau mười ngày, cái đầu tượng thần được điêu khắc hình thành. Cái đầu kéo xuống dài chừng năm trăm thước, chỉ là một tai liền đã cao mấy chục thước, đây là một gương mặt xinh đẹp tới cực điểm, cực kì duyên dáng, mắt như thu thủy, mũi tựa ngọc quỳnh. Mặc dù vẻn vẹn chỉ là tượng đá, nhưng mà lại trông rất sống động, vẻ đẹp kia thật giống như không thuộc về nhân gian.
Tất cả những hòa thượng này trên núi Bỉ Khâu Sơn cũng không hề niệm kinh nữa. Ai nấy đều nhìn chăm chú trên núi vách đá đối diện, ngắm nhìn một tiên nhan tuyệt sắc kia.
Một sư nữ có tuổi đứng ở bên kia Tấn Hà, nhìn gương mặt nữ thần trôi nổi trên vách đá, cũng không nhịn được mà nói đầy thán phục:
- Phong Phi Vân khắc ra một gương mặt không thuộc về nhân gian như vậy, liệu có thể điêu khắc ra thân hình tương xứng với vẻ mặt này sao.
Đông Phương Kính Nguyệt liền đứng ở trên vách đá, lẳng lặng nhìn tất cả điều này. Nàng tận mắt nhìn thấy Phong Phi Vân phá vỡ bức tượng thần, lại chính mắt nhìn hắn điêu khắc dung nhan của Nam Cung Hồng Nhan trên vách đá.
Nàng chỉ là chờ ở nơi này, vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ tâm tình dao động gì.
Một lần đợi này, chính là ba tháng.
Thời gian ba tháng qua đi, Phong Phi Vân rốt cục đã khắc xong một ngón chân cuối cùng.
Ba tháng trôi qua, hắn không có uống qua một ngụm nước, ánh mắt không có khép lại một phen, một mực đều điêu khắc không ngừng không nghỉ, hai tay đều đã sứt sẹo, cả bàn tay đều là dính máu rơm rớm.
Pho tượng thần Nam Cung Hồng Nhan rốt cục làm xong. Nó cao gần một ngàn tám trăm bảy mươi lăm trượng, vừa vặn so với bức tượng kia của Thủy Nguyệt Đình thì cao hơn một trượng.
Pho tượng thần được làm cực kì cẩn thận, ngay cả mỗi một sợi tóc đều khắc cực kì để tâm, trên đó ẩn chứa khí chất giống nhau như đúc với Nam Cung Hồng Nhan. Cũng không biết được phải yêu một người đến đâu thì mới có thể điêu khắc ra được pho tượng phật truyền thần như thế.
Sau khi làm xong tất cả điều này, Phong Phi Vân cũng không dừng lại, mà là xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành một thanh Cự Đao. Ở trên vách đá bên phải tượng thần, hắn khắc nổi bốn chữ:
- Nữ thần Thái Vi.
... Ban đêm, dòng nước trong trận mưa rào cuộn trào, tiếng sấm ầm ào.
Trong Đế Cung.
"Thái Vi nữ thần." Long La Phù đứng ở dưới mái cong đế cung, lại quay người bước đi thong thả. Bên ngoài mưa đêm ào ào, tia chớp lằng ngoằng như đàn rắn, tiếng sấm vang dội.
Diêu Cát mặc nữ quan bào, khí chất tao nhã, trong mắt hiện lên ánh sáng nhìn xa trông rộng, nàng nói:
- Nam Cung Hồng Nhan chết ở trong đại trận Thiên Hỏa Liệu Nguyên, hồn phi phách tán, không có khả năng lại sống lại. Phong Phi Vân đây là muốn phong thần Nam Cung Hồng Nhan, chỉ cần mọi người đều thờ phụng nữ thần Thái Vi, nữ thần Thái Vi nhất định sẽ có hương khói cường thịnh. Đến khi tích lũy cũng đủ nhiều Tín Ngưỡng Chi Lực và hương khói, liền sẽ hóa thành 'Thần tà', lại sẽ tới nhân gian.
- Diêu Cát, ngươi hiểu biết nhất đối với thần tà. Cần bao nhiêu Tín Ngưỡng Chi Lực và hương khói, mới có thể khiến cho trong tượng thần sinh ra thần nguyên, ngưng tụ ra được thần hồn, biến ảo thành hình người.
Long La Phù nói.
- Bảy mươi hai tiểu quốc Tây Vực, nhân khẩu mỗi một nước không bằng một phần ngàn của Thần Tấn Vương Triều. Vị A Luân Cảnh Phật của Kê Túc Quốc tích lũy ba ngàn năm tín ngưỡng mới sinh ra thần nguyên, lại tích lũy hai ngàn năm hương khói, ngưng tụ ra thần hồn. Tổng cộng tốn hao năm ngàn năm, mới giống như đi ra từ tượng đất, hóa thành thần tà.
- Thiên Không Chi Thần của Phổ Lục Quốc, tích lũy hai ngàn bốn trăm năm tín ngưỡng mới sinh ra thần nguyên; có tích lũy một ngàn tám trăm năm hương khói, ngưng tụ ra được thần hồn. Tổng cộng tốn hao bốn ngàn hai trăm năm mới đi ra từ trong tượng đất, hóa thành thần tà.
- Cái này đều vẻn vẹn chỉ là hai tiểu quốc, số lượng dân cư có hạn, hương khói và tín ngưỡng cũng khá có hạn, cho nên mới phải uổng phí thời gian mấy ngàn năm để tích lũy.
Diêu Cát biết rất rõ đối với chuyện Âm Giới, đối với việc sinh ra mỗi một vị thần tà đều rõ như lòng bàn tay, làm cho người ta cực kì tò mò hiếu kỳ về thân phận chân thật của nàng.
Sau khi nói xong những điều này, cuối cùng nàng mới nói:
- Tấn Đế, chuyện này ngài thấy thế nào.
- Quần long nuốt trời, Thái Vi giữ tín, quần long nuốt trời, Thái Vi giữ tín.
Long La Phù trong miệng không ngừng thì thầm, trầm tư thật lâu rồi mới nói:
- Thần Tấn Vương Triều, đang lúc trong cơn mưa sa gió giật không chừng, nội lo ngoại họa, dân chúng lầm than. Nếu muốn một Vương triều muôn đời yên ổn, như vậy liền nhất định phải có tín ngưỡng thuộc về mình. Hãy soạn chỉ, phong nữ thần Thái Vi là Chân Thần của nước. Ở mỗi phủ, mỗi quận, mỗi thành, mỗi huyện, mỗi trấn, thậm chí mỗi thôn xóm, đều dựng lên miếu nữ thần, để đảm bảo muôn đời bình yên, mưa thuận gió hòa.
Muốn thống trị một quốc gia, muốn tập hợp tâm tư của tất cả mọi người, liền nhất định cần phải có tín ngưỡng, phải tạo thần, tạo thánh.
Đây đều là vì củng cố chính quyền.
Trong lịch sử, mỗi triều đại mỗi đời, đều đã xuất hiện tình huống như thế.
Có triều đại làm ra "Nho thánh", có thời phong đế vương là "Thượng thiên chi tử" ( con trời), có nước Thái Sư là "Quốc thần",.v..v....
Mà nữ thần Thái Vi, chính là công chúa La Phù muốn tập hợp dân tâm, củng cố chính quyền, chấn chỉnh thiên hạ, mà làm ra thần.
Xác thực nói, là Phong Phi Vân muốn tạo thần, mà công chúa La Phù chỉ là tiện thể mà làm theo.
Đột nhiên, hắn bay dựng lên, toàn thân đầy sát khí mà rơi xuống đỉnh đầu bức tượng nữ thần cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng. Một quyền nện xuống, từ bên trong bức tượng nữ thần cao như quả núi lập tức truyền ra âm thanh vết rạn nứt, một kẽ nứt từ đỉnh đầu chạy dần về hướng dưới chân. Sau đó, lan tràn đến toàn thân.
Bức tượng nữ thần này đứng ở bên bờ Tấn Hà mấy ngàn năm liền ầm ầm nứt ra, sụp đổ. Muôn vàn khối đá nặng trên vạn cân rơi vào trong Tấn Hà, thiếu chút nữa khiến cho Tấn Hà cạn khô.
Toàn bộ sư sãi hòa thượng trên núi đều bị kinh động, đứng ở đỉnh núi mà nhìn cảnh tượng kinh ngạc này.
- Làm bậy a, đây chính là pho tượng nữ thần Tấn Hà, đã đứng ở chỗ này mấy ngàn năm.
- A Di Đà Phật, Phong Phi Vân thật sự điên rồi. Pho tượng nữ thần Tấn Hà sụp đổ, sẽ đem đến tai họa không thể tưởng tượng nổi.
... Những hòa thượng này đều tụng kinh niệm phật, ai nấy đều có dáng vẻ tựa như tai hoạ sắp xảy ra.
Sau khi bức tượng đá Thủy Nguyệt Đình sụp đổ, Phong Phi Vân liền hạ xuống trên vách đá đỉnh núi Bỉ Khâu Sơn đối diện. Trong tay hắn xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành một thanh trường đao. Hắn bắt đầu đào bới trên vách đá tuyệt cao, đất đá tung bay, đá vụn không ngừng rơi xuống từ đỉnh núi.
Ban đầu không ai biết rốt cuộc hắn đang làm gì, đều cho là hắn điên rồi. Cho đến mấy ngày sau đó mới dần dần nhìn rõ ràng, thì ra là khắp nơi hắn đều đang điêu khắc một pho tượng thần.
Hắn phải điêu khắc một vách đá cao mấy ngàn thước này thành một pho tượng thần, đây là hắn điêu khắc tượng của ai đó.
Sau mười ngày, cái đầu tượng thần được điêu khắc hình thành. Cái đầu kéo xuống dài chừng năm trăm thước, chỉ là một tai liền đã cao mấy chục thước, đây là một gương mặt xinh đẹp tới cực điểm, cực kì duyên dáng, mắt như thu thủy, mũi tựa ngọc quỳnh. Mặc dù vẻn vẹn chỉ là tượng đá, nhưng mà lại trông rất sống động, vẻ đẹp kia thật giống như không thuộc về nhân gian.
Tất cả những hòa thượng này trên núi Bỉ Khâu Sơn cũng không hề niệm kinh nữa. Ai nấy đều nhìn chăm chú trên núi vách đá đối diện, ngắm nhìn một tiên nhan tuyệt sắc kia.
Một sư nữ có tuổi đứng ở bên kia Tấn Hà, nhìn gương mặt nữ thần trôi nổi trên vách đá, cũng không nhịn được mà nói đầy thán phục:
- Phong Phi Vân khắc ra một gương mặt không thuộc về nhân gian như vậy, liệu có thể điêu khắc ra thân hình tương xứng với vẻ mặt này sao.
Đông Phương Kính Nguyệt liền đứng ở trên vách đá, lẳng lặng nhìn tất cả điều này. Nàng tận mắt nhìn thấy Phong Phi Vân phá vỡ bức tượng thần, lại chính mắt nhìn hắn điêu khắc dung nhan của Nam Cung Hồng Nhan trên vách đá.
Nàng chỉ là chờ ở nơi này, vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ tâm tình dao động gì.
Một lần đợi này, chính là ba tháng.
Thời gian ba tháng qua đi, Phong Phi Vân rốt cục đã khắc xong một ngón chân cuối cùng.
Ba tháng trôi qua, hắn không có uống qua một ngụm nước, ánh mắt không có khép lại một phen, một mực đều điêu khắc không ngừng không nghỉ, hai tay đều đã sứt sẹo, cả bàn tay đều là dính máu rơm rớm.
Pho tượng thần Nam Cung Hồng Nhan rốt cục làm xong. Nó cao gần một ngàn tám trăm bảy mươi lăm trượng, vừa vặn so với bức tượng kia của Thủy Nguyệt Đình thì cao hơn một trượng.
Pho tượng thần được làm cực kì cẩn thận, ngay cả mỗi một sợi tóc đều khắc cực kì để tâm, trên đó ẩn chứa khí chất giống nhau như đúc với Nam Cung Hồng Nhan. Cũng không biết được phải yêu một người đến đâu thì mới có thể điêu khắc ra được pho tượng phật truyền thần như thế.
Sau khi làm xong tất cả điều này, Phong Phi Vân cũng không dừng lại, mà là xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành một thanh Cự Đao. Ở trên vách đá bên phải tượng thần, hắn khắc nổi bốn chữ:
- Nữ thần Thái Vi.
... Ban đêm, dòng nước trong trận mưa rào cuộn trào, tiếng sấm ầm ào.
Trong Đế Cung.
"Thái Vi nữ thần." Long La Phù đứng ở dưới mái cong đế cung, lại quay người bước đi thong thả. Bên ngoài mưa đêm ào ào, tia chớp lằng ngoằng như đàn rắn, tiếng sấm vang dội.
Diêu Cát mặc nữ quan bào, khí chất tao nhã, trong mắt hiện lên ánh sáng nhìn xa trông rộng, nàng nói:
- Nam Cung Hồng Nhan chết ở trong đại trận Thiên Hỏa Liệu Nguyên, hồn phi phách tán, không có khả năng lại sống lại. Phong Phi Vân đây là muốn phong thần Nam Cung Hồng Nhan, chỉ cần mọi người đều thờ phụng nữ thần Thái Vi, nữ thần Thái Vi nhất định sẽ có hương khói cường thịnh. Đến khi tích lũy cũng đủ nhiều Tín Ngưỡng Chi Lực và hương khói, liền sẽ hóa thành 'Thần tà', lại sẽ tới nhân gian.
- Diêu Cát, ngươi hiểu biết nhất đối với thần tà. Cần bao nhiêu Tín Ngưỡng Chi Lực và hương khói, mới có thể khiến cho trong tượng thần sinh ra thần nguyên, ngưng tụ ra được thần hồn, biến ảo thành hình người.
Long La Phù nói.
- Bảy mươi hai tiểu quốc Tây Vực, nhân khẩu mỗi một nước không bằng một phần ngàn của Thần Tấn Vương Triều. Vị A Luân Cảnh Phật của Kê Túc Quốc tích lũy ba ngàn năm tín ngưỡng mới sinh ra thần nguyên, lại tích lũy hai ngàn năm hương khói, ngưng tụ ra thần hồn. Tổng cộng tốn hao năm ngàn năm, mới giống như đi ra từ tượng đất, hóa thành thần tà.
- Thiên Không Chi Thần của Phổ Lục Quốc, tích lũy hai ngàn bốn trăm năm tín ngưỡng mới sinh ra thần nguyên; có tích lũy một ngàn tám trăm năm hương khói, ngưng tụ ra được thần hồn. Tổng cộng tốn hao bốn ngàn hai trăm năm mới đi ra từ trong tượng đất, hóa thành thần tà.
- Cái này đều vẻn vẹn chỉ là hai tiểu quốc, số lượng dân cư có hạn, hương khói và tín ngưỡng cũng khá có hạn, cho nên mới phải uổng phí thời gian mấy ngàn năm để tích lũy.
Diêu Cát biết rất rõ đối với chuyện Âm Giới, đối với việc sinh ra mỗi một vị thần tà đều rõ như lòng bàn tay, làm cho người ta cực kì tò mò hiếu kỳ về thân phận chân thật của nàng.
Sau khi nói xong những điều này, cuối cùng nàng mới nói:
- Tấn Đế, chuyện này ngài thấy thế nào.
- Quần long nuốt trời, Thái Vi giữ tín, quần long nuốt trời, Thái Vi giữ tín.
Long La Phù trong miệng không ngừng thì thầm, trầm tư thật lâu rồi mới nói:
- Thần Tấn Vương Triều, đang lúc trong cơn mưa sa gió giật không chừng, nội lo ngoại họa, dân chúng lầm than. Nếu muốn một Vương triều muôn đời yên ổn, như vậy liền nhất định phải có tín ngưỡng thuộc về mình. Hãy soạn chỉ, phong nữ thần Thái Vi là Chân Thần của nước. Ở mỗi phủ, mỗi quận, mỗi thành, mỗi huyện, mỗi trấn, thậm chí mỗi thôn xóm, đều dựng lên miếu nữ thần, để đảm bảo muôn đời bình yên, mưa thuận gió hòa.
Muốn thống trị một quốc gia, muốn tập hợp tâm tư của tất cả mọi người, liền nhất định cần phải có tín ngưỡng, phải tạo thần, tạo thánh.
Đây đều là vì củng cố chính quyền.
Trong lịch sử, mỗi triều đại mỗi đời, đều đã xuất hiện tình huống như thế.
Có triều đại làm ra "Nho thánh", có thời phong đế vương là "Thượng thiên chi tử" ( con trời), có nước Thái Sư là "Quốc thần",.v..v....
Mà nữ thần Thái Vi, chính là công chúa La Phù muốn tập hợp dân tâm, củng cố chính quyền, chấn chỉnh thiên hạ, mà làm ra thần.
Xác thực nói, là Phong Phi Vân muốn tạo thần, mà công chúa La Phù chỉ là tiện thể mà làm theo.