Vì "Đệ tử Nội Môn", đó là đệ tử có thể tiến vào Ngự Thú Trai để tu luyện. Ngược lại với đệ tử Ngoại Môn, cũng bị trở thành " đệ tử thế tục", xử lí những việc thế tục của Ngự Thú Trai, không có tư cách vào Ngự Thú Trai tu hành,
- Ba nghìn đệ tử Nội Môn này, đều là nữ nhân.
Phong Phi Vân hỏi,
- Nói thừa, nếu muốn đi vào Ngự Thú Trai, điều thứ nhất chính là không thể còn hạt giống.
Thân thể cao lớn của Linh Tê dừng lại, trong âm thanh lộ vẻ đau buồn. Đặc biệt ánh mắt của nó nhìn về phương hướng Thiên Đảo Đàm thì càng kiêng kỵ không thôi. Hắn thúc giục:
- Đi nhanh đi, chúng ta đi du ngoạn nơi khác.
Có thể nghe ra âm thanh đau buồn từ một con Linh Thú, điều này đích thật là quá ít thấy,
Phong Phi Vân cũng không có ý định rời khỏi chỗ này. Hắn đứng ở phía sau cái mông cực to của Linh Tê mà cười nói:
- Ngươi không còn hạt giống.
- Đã sớm không còn, tại Ngự Thú Trai là vùng cấm giống đực này, ngay cả dị thú và Linh Thú cũng không thể còn hạt giống.
Âm thanh của Linh Tê càng đau buồn hơn.
Phong Phi Vân rùng mình một cái, hắn quay sang nhìn lần nữa về hướng giữa hai chân Linh Tê, ánh mắt đang tìm kiếm cái gì đó, rồi gian tà cười một tiếng. Hắn lắc đầu, nói:
- Ngự Thú Trai thật sự là diệt sạch nhân tính, cô nàng chết tiệt Đàn Thanh Tố kia cũng quá độc ác. Lại đi thiến ngươi, thế này quả thực chính là cắt đứt hậu duệ của ngươi a.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Linh Tê dậm chân mạnh một cái, trên mặt đất sinh ra một cái hố to. Tảng đá dưới chân Phong Phi Vân đều bị nó nện vỡ.
- Tiểu tử, ta biết ngươi ma tính khó thuần, tà khí sâu xa, bất kì lúc nào đều muốn chạy trốn ra khỏi Ngự Thú Trai. Nhưng mà ngàn vạn lần đừng gây ra cừu hận hỗn loạn. Trai Chủ có chủ tâm nhân hậu, trong lòng từ bi. Chuyện này không có một chút liên quan nào tới nàng.
Linh Tê mang theo giọng điệu hung ác, rất muốn một cước đạp trên đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân trên mặt hiện lên ma vân chằng chịt, trong mắt có những sợi tơ máu nhàn nhạt. Trên mặt có vẻ kì quái nói không ra lời, tịnh không có vẻ sợ hãi chút nào.
Uy thế của Linh Thú mặc dù làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà lại không hù dọa nổi hắn.
Linh Tê cảnh giác nói:
- Tiểu tử, ngươi hỏi cái này để làm gì, ta cảnh cáo ngươi nữ nhân Ngự Thú Trai đều là đệ tử cửa Phật, tu thân dưỡng tính, trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc. Nếu như ngươi dám có chủ ý nhằm vào các nàng, ta nhất định giết chết ngươi.
Linh Tê chính là Linh Thú, chiến lực có thể so với Cự Phách. Nó nói ra nghiêm khắc như vậy, cũng không phải đang hù dọa Phong Phi Vân,
Nó mặc dù là tê ngưu, nhưng mà rõ ràng có linh tính. Nó biết Phong Phi Vân là một yêu ma không chuyện ác nào không làm, nên nó khá là cảnh giác đối với hắn.
Phong Phi Vân cười một tiếng kì quái, rồi bảo:
- Ta không phải người như vậy.
Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân liền đi ra ngoài trước một bước. Hắn tung người nhảy lên, rồi rơi xuống trên một hòn đảo nhỏ ở trong Thiên Đảo Đàm.
Hòn đảo nhỏ này dài rộng đến mấy chục dặm. Trên đảo mọc đầy cây cổ thụ lá tím. Loại nhỏ cũng to đến năm người ôm mới xuể, phiến lá cũng là màu tím. Nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được từ trong phiến lá và thân cây đang tản mát ra linh tính.
Không hổ là tu phật thánh địa truyền thừa mấy vạn năm. Những cây cổ thụ lá tím này có tuổi thọ khá dài, đã sinh trưởng hàng vạn năm. Chúng tựa như những người ghi chép lại thời gian, so sánh tuổi thọ của tu sĩ nhân loại thì đã lâu hơn rất nhiều.
Dọc theo trong rừng có một con đường nhỏ trải đá vụn đi về phía trước. Ở phía trước loáng thoáng nghe được âm thanh chuông phật, còn có âm thanh tụng thiền.
Linh Tê thấy Phong Phi Vân xông vào trên đảo thì bị dọa đến khiếp sợ. Ma đầu kia muốn làm gì thì cũng đừng gây loạn a.
Nó vội vàng quặp cái đuôi mà đuổi theo,
- Tiểu tử, ngươi cũng không nên chạy loạn. Phật Tôn Vu Thanh Họa của Thiên Đảo Đàm chính là một nhân vật hung hãn. Đến như Trai Chủ mà nàng đều không để vào mắt. Ta đã từng có một lần không cẩn thận xông vào nơi này, bị nàng cắt mất ngưu tiên, ném vào trong đầm này cho cá ăn.
Linh Tê ngăn ở trước mặt Phong Phi Vân, muốn đuổi đánh hắn ra khỏi hòn đảo nhỏ này. Ở đây nó có chuyện thương tâm, nên không muốn dừng lại ở chỗ này nhiều hơn dù chỉ trong chốc lát.
Linh Tê khá kiêng kỵ đối với Vu Thanh Họa, cũng khá sợ hãi. Khi đứng ở trên hòn đảo này, rốt cuộc nó cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo, đặc biệt vị trí giữa hai chân.
Ngự Thú Trai tổng cộng có mười mạch truyền thừa, mỗi một mạch truyền thừa đều độc lập với nhau, chính là do bậc tiên hiền vô song khai sáng.
Mà chưởng giáo mỗi một mạch liền được xưng là "Phật Tôn".
Nói cách khác Ngự Thú Trai ngoại trừ Trai Chủ Đàn Thanh Tố ra thì còn có mười vị Phật Tôn, mỗi vị cai quản một mạch.
- Vu Thanh Họa cũng quá không coi ai ra gì, lại dám cắt rơi rụng ngưu tiên của ngươi. Vì đánh chó còn phải ngó chủ nhân, nàng quả thực chính là không thèm nể mặt Trai Chủ.
Phong Phi Vân cười cười, hắn mở miệng đầu độc:
- Nàng làm như thế đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi liền cam tâm nhẫn nhịn cơn giận này. Nàng làm như thế chẳng hề nể mặt Trai Chủ, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn giáo huấn nàng một chút.
Từ trong hai cái lỗ mũi thật lớn của Linh Tê phun ra hai cột khói xanh, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm môi. Trí tuệ của nó so với người cũng không thấp hơn, nó đã nhận ra Phong Phi Vân đang cố mê hoặc dụ dỗ mình nên nó bảo:
- Tiểu tử, ta chính là tê ngưu, dị chủng Bạch Lân Tê, không phải chó.
Phong Phi Vân nói với giọng mỉa mai:
- Tê ngưu không có 'hạt giống', không bằng cẩu a. Không có 'hạt giống' thì coi như xong, nào ngờ ngay cả huyết tính mà động vật giống đực nên có thì đều không có. Ai, ta chỉ có thể nói, tộc Bạch Lân Tê lại sinh ra một tên vô lại.
Linh Tê vốn cũng cực kì căm giận Vu Thanh Họa, chỉ là một mực đều đã bị Đàn Thanh Tố cảm hóa, nên cừu hận trong lòng càng lúc càng nhạt. Nhưng mà hôm nay bị Phong Phi Vân cho một kích như vậy, hơn nữa nó còn trở lại chốn cũ, một cảm giác sỉ nhục liền trào dâng.
Mặc dù là Linh Thú, cũng có huyết thống.
Phong Phi Vân cảm nhận được khí tức biến hóa của Linh Tê. Hắn đi tới vỗ vỗ bắp đùi Linh Tê, tiếp tục nói đầy mê hoặc:
- Chúng ta chính là đàn ông, có cừu oán tất báo. Nếu như để cho oán giận bị chèn ép ở trong lòng, cái đó cùng oán phụ có gì khác nhau đâu.
- Có điều là tu vi của Vu Thanh Họa rất cao, lại đã tu luyện bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh". Trong mười mạch Phật Tôn được xếp hạng vào ba vị hàng đầu, chúng ta căn bản không phải đối thủ của nàng.
Linh Tê rốt cục động tâm, nhưng mà lại vẫn sợ hãi tu vi của Vu Thanh Họa.
- Tu vi của ngươi cũng rất cao a, ngươi chính là ngàn năm Linh Thú, hà cớ gì phải sợ nàng... À, vừa rồi ngươi nói cái gì,bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh".
Phong Phi Vân nheo mắt lại.
Vì "Đệ tử Nội Môn", đó là đệ tử có thể tiến vào Ngự Thú Trai để tu luyện. Ngược lại với đệ tử Ngoại Môn, cũng bị trở thành " đệ tử thế tục", xử lí những việc thế tục của Ngự Thú Trai, không có tư cách vào Ngự Thú Trai tu hành,
- Ba nghìn đệ tử Nội Môn này, đều là nữ nhân.
Phong Phi Vân hỏi,
- Nói thừa, nếu muốn đi vào Ngự Thú Trai, điều thứ nhất chính là không thể còn hạt giống.
Thân thể cao lớn của Linh Tê dừng lại, trong âm thanh lộ vẻ đau buồn. Đặc biệt ánh mắt của nó nhìn về phương hướng Thiên Đảo Đàm thì càng kiêng kỵ không thôi. Hắn thúc giục:
- Đi nhanh đi, chúng ta đi du ngoạn nơi khác.
Có thể nghe ra âm thanh đau buồn từ một con Linh Thú, điều này đích thật là quá ít thấy,
Phong Phi Vân cũng không có ý định rời khỏi chỗ này. Hắn đứng ở phía sau cái mông cực to của Linh Tê mà cười nói:
- Ngươi không còn hạt giống.
- Đã sớm không còn, tại Ngự Thú Trai là vùng cấm giống đực này, ngay cả dị thú và Linh Thú cũng không thể còn hạt giống.
Âm thanh của Linh Tê càng đau buồn hơn.
Phong Phi Vân rùng mình một cái, hắn quay sang nhìn lần nữa về hướng giữa hai chân Linh Tê, ánh mắt đang tìm kiếm cái gì đó, rồi gian tà cười một tiếng. Hắn lắc đầu, nói:
- Ngự Thú Trai thật sự là diệt sạch nhân tính, cô nàng chết tiệt Đàn Thanh Tố kia cũng quá độc ác. Lại đi thiến ngươi, thế này quả thực chính là cắt đứt hậu duệ của ngươi a.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Linh Tê dậm chân mạnh một cái, trên mặt đất sinh ra một cái hố to. Tảng đá dưới chân Phong Phi Vân đều bị nó nện vỡ.
- Tiểu tử, ta biết ngươi ma tính khó thuần, tà khí sâu xa, bất kì lúc nào đều muốn chạy trốn ra khỏi Ngự Thú Trai. Nhưng mà ngàn vạn lần đừng gây ra cừu hận hỗn loạn. Trai Chủ có chủ tâm nhân hậu, trong lòng từ bi. Chuyện này không có một chút liên quan nào tới nàng.
Linh Tê mang theo giọng điệu hung ác, rất muốn một cước đạp trên đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân trên mặt hiện lên ma vân chằng chịt, trong mắt có những sợi tơ máu nhàn nhạt. Trên mặt có vẻ kì quái nói không ra lời, tịnh không có vẻ sợ hãi chút nào.
Uy thế của Linh Thú mặc dù làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà lại không hù dọa nổi hắn.
Linh Tê cảnh giác nói:
- Tiểu tử, ngươi hỏi cái này để làm gì, ta cảnh cáo ngươi nữ nhân Ngự Thú Trai đều là đệ tử cửa Phật, tu thân dưỡng tính, trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc. Nếu như ngươi dám có chủ ý nhằm vào các nàng, ta nhất định giết chết ngươi.
Linh Tê chính là Linh Thú, chiến lực có thể so với Cự Phách. Nó nói ra nghiêm khắc như vậy, cũng không phải đang hù dọa Phong Phi Vân,
Nó mặc dù là tê ngưu, nhưng mà rõ ràng có linh tính. Nó biết Phong Phi Vân là một yêu ma không chuyện ác nào không làm, nên nó khá là cảnh giác đối với hắn.
Phong Phi Vân cười một tiếng kì quái, rồi bảo:
- Ta không phải người như vậy.
Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân liền đi ra ngoài trước một bước. Hắn tung người nhảy lên, rồi rơi xuống trên một hòn đảo nhỏ ở trong Thiên Đảo Đàm.
Hòn đảo nhỏ này dài rộng đến mấy chục dặm. Trên đảo mọc đầy cây cổ thụ lá tím. Loại nhỏ cũng to đến năm người ôm mới xuể, phiến lá cũng là màu tím. Nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được từ trong phiến lá và thân cây đang tản mát ra linh tính.
Không hổ là tu phật thánh địa truyền thừa mấy vạn năm. Những cây cổ thụ lá tím này có tuổi thọ khá dài, đã sinh trưởng hàng vạn năm. Chúng tựa như những người ghi chép lại thời gian, so sánh tuổi thọ của tu sĩ nhân loại thì đã lâu hơn rất nhiều.
Dọc theo trong rừng có một con đường nhỏ trải đá vụn đi về phía trước. Ở phía trước loáng thoáng nghe được âm thanh chuông phật, còn có âm thanh tụng thiền.
Linh Tê thấy Phong Phi Vân xông vào trên đảo thì bị dọa đến khiếp sợ. Ma đầu kia muốn làm gì thì cũng đừng gây loạn a.
Nó vội vàng quặp cái đuôi mà đuổi theo,
- Tiểu tử, ngươi cũng không nên chạy loạn. Phật Tôn Vu Thanh Họa của Thiên Đảo Đàm chính là một nhân vật hung hãn. Đến như Trai Chủ mà nàng đều không để vào mắt. Ta đã từng có một lần không cẩn thận xông vào nơi này, bị nàng cắt mất ngưu tiên, ném vào trong đầm này cho cá ăn.
Linh Tê ngăn ở trước mặt Phong Phi Vân, muốn đuổi đánh hắn ra khỏi hòn đảo nhỏ này. Ở đây nó có chuyện thương tâm, nên không muốn dừng lại ở chỗ này nhiều hơn dù chỉ trong chốc lát.
Linh Tê khá kiêng kỵ đối với Vu Thanh Họa, cũng khá sợ hãi. Khi đứng ở trên hòn đảo này, rốt cuộc nó cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo, đặc biệt vị trí giữa hai chân.
Ngự Thú Trai tổng cộng có mười mạch truyền thừa, mỗi một mạch truyền thừa đều độc lập với nhau, chính là do bậc tiên hiền vô song khai sáng.
Mà chưởng giáo mỗi một mạch liền được xưng là "Phật Tôn".
Nói cách khác Ngự Thú Trai ngoại trừ Trai Chủ Đàn Thanh Tố ra thì còn có mười vị Phật Tôn, mỗi vị cai quản một mạch.
- Vu Thanh Họa cũng quá không coi ai ra gì, lại dám cắt rơi rụng ngưu tiên của ngươi. Vì đánh chó còn phải ngó chủ nhân, nàng quả thực chính là không thèm nể mặt Trai Chủ.
Phong Phi Vân cười cười, hắn mở miệng đầu độc:
- Nàng làm như thế đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi liền cam tâm nhẫn nhịn cơn giận này. Nàng làm như thế chẳng hề nể mặt Trai Chủ, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn giáo huấn nàng một chút.
Từ trong hai cái lỗ mũi thật lớn của Linh Tê phun ra hai cột khói xanh, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm môi. Trí tuệ của nó so với người cũng không thấp hơn, nó đã nhận ra Phong Phi Vân đang cố mê hoặc dụ dỗ mình nên nó bảo:
- Tiểu tử, ta chính là tê ngưu, dị chủng Bạch Lân Tê, không phải chó.
Phong Phi Vân nói với giọng mỉa mai:
- Tê ngưu không có 'hạt giống', không bằng cẩu a. Không có 'hạt giống' thì coi như xong, nào ngờ ngay cả huyết tính mà động vật giống đực nên có thì đều không có. Ai, ta chỉ có thể nói, tộc Bạch Lân Tê lại sinh ra một tên vô lại.
Linh Tê vốn cũng cực kì căm giận Vu Thanh Họa, chỉ là một mực đều đã bị Đàn Thanh Tố cảm hóa, nên cừu hận trong lòng càng lúc càng nhạt. Nhưng mà hôm nay bị Phong Phi Vân cho một kích như vậy, hơn nữa nó còn trở lại chốn cũ, một cảm giác sỉ nhục liền trào dâng.
Mặc dù là Linh Thú, cũng có huyết thống.
Phong Phi Vân cảm nhận được khí tức biến hóa của Linh Tê. Hắn đi tới vỗ vỗ bắp đùi Linh Tê, tiếp tục nói đầy mê hoặc:
- Chúng ta chính là đàn ông, có cừu oán tất báo. Nếu như để cho oán giận bị chèn ép ở trong lòng, cái đó cùng oán phụ có gì khác nhau đâu.
- Có điều là tu vi của Vu Thanh Họa rất cao, lại đã tu luyện bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh". Trong mười mạch Phật Tôn được xếp hạng vào ba vị hàng đầu, chúng ta căn bản không phải đối thủ của nàng.
Linh Tê rốt cục động tâm, nhưng mà lại vẫn sợ hãi tu vi của Vu Thanh Họa.
- Tu vi của ngươi cũng rất cao a, ngươi chính là ngàn năm Linh Thú, hà cớ gì phải sợ nàng... À, vừa rồi ngươi nói cái gì,bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh".
Phong Phi Vân nheo mắt lại.