Bọn họ quả nhiên động tâm, Tam Phẩm Linh Đan chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cực kì hiếm thấy. Huống chi Phong Phi Vân vẫn còn một lần liền xuất ra mười viên. Đương nhiên bọn họ đều có tâm tình cực cao, không có khả năng vẻn vẹn bởi vì mười viên Tam Phẩm Linh Đan, liền bị Phong Phi Vân đùa giỡn như với khỉ.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tò mò. Bởi vì Phong Phi Vân dám xuất ra mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan để đánh cuộc, điều đó cũng đã nói lên dấu chân này đích xác không phải chuyện đùa, nói không chừng thật sự ở đó tồn tại điều kỳ quái.
Vu Thanh Họa hai tròng mắt sáng ngời, có những vầng ánh sáng bắn ra. Nàng nhìn chăm chú vào trên dấu chân kia, một đôi đồng tử có hơi phóng đại. Hiển nhiên là nàng đã nhận ra một vài thứ.
Tu vi và kiến thức của nàng đều hơn xa những Thiên Chi Kiêu Nữ này. Tại Tu Tiên Giới, một số ít người có khả năng lĩnh hội cực cao đối với Thiên Đạo, khi bọn họ để lại trên mặt đất dấu vết của mình, thì trên dấu vết liền ẩn chứa đạo của bọn họ, rất khó bị hủy hoại, mấy ngàn năm đều không biến mất.
Họa Kích Ngưng Hương ra tay xuất thủ trước. Ống tay áo phất một cái, một quầng sáng trắng bay đi, trên mặt đất cát bay đá chạy. Nhưng sau khi quầng sáng trắng đi qua, trên mặt đất lại vẫn có một dấu chân ở lại chỗ này, vĩnh hằng bất diệt.
Mấy Thiên Chi Kiêu Nữ đều kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Họa Kích Ngưng Hương lại ra tay lần nữa, lần này nàng dùng chín thành tu vi, ngưng tụ ra một chưởng ấn dài đến năm thước. Nó từ trên đè xuống, ép về chỗ dấu chân trên mặt đất. Nhưng mà dấu chân kia lại vẫn cứ ở chỗ này, nông sâu không có thay đổi chút nào.
Họa Kích Ngưng Hương mạnh mẽ thúc dục ra một chiêu thần thông. Lần này đây không chỉ nàng vẫn không thể đánh nát dấu chân, ngược lại thiếu chút nữa bởi vì lực lượng thần thông cắn trả mà gây tổn thương đến chính mình
- Làm sao có thể.
Trì Dao xuất ra một thanh Linh Kiếm trắng tinh, trên kiếm phong có chín con bướm trắng tung bay. Một nhát kiếm chém xuống, kiếm phong đánh nát một khối đá lớn trên vách đá kia. Nhưng mà lại vẫn không hủy hoại dấu chân kia. Hòn đá chung quanh dấu chân đều không bị vỡ, phảng phất có một loại sức mạnh Thiên đạo to lớn đang bảo vệ nó.
Hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ khác vẫn còn muốn ra tay, nhưng mà lại đều bị Vu Thanh Họa ngăn cản. Nàng nói:
- Đó là một vị cao nhân lấy phép tắc đạo lí thiên địa đan vào mà thành dấu chân. Các ngươi dùng chiêu số thần thông đi công kích đều không có chút xíu tác dụng. Chỉ có lấy các ngươi đạo, mới có thể phá hủy được dấu chân kia, các ngươi bị Phong Phi Vân lừa rồi.
- Ha ha.
Phong Phi Vân thu hồi mười miếng Tam Phẩm Linh Đan kia, sau đó liền trực tiếp đi về hướng lên đỉnh núi Cổ Đạo Miếu.
- Dấu chân này rốt cuộc là ai lưu lại.
Thiện Linh Nhi đuổi theo, vừa rồi nàng thử nghiệm dùng đạo của chính mình đi hủy hoại một dấu chân kia, nhưng mà lại chấm dứt trong thất bại. Thiếu chút nữa còn làm chính mình bị thương nặng. Thiên tư của nàng cao nhất trong số bốn vị nữ đệ tử ở đây, hơn nữa còn đã rèn luyện trong thế tục. Cho nên thành kiến đối với Phong Phi Vân cũng không phải quá mạnh mẽ, ngược lại đối với Phong Phi Vân vẫn còn có chút bội phục.
- Chính là người chúng ta muốn tìm kia.
Thiện Linh Nhi rung động trong lòng.
Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước chân lại, hắn nhìn về hướng vị trí đỉnh núi. Mặc dù tu vi của hắn đã bị phong bế, nhưng mà lại vẫn có thể xem khí thế, nhìn thiên tượng. Chỉ thấy trên đỉnh núi kia như trong tình cảnh có một hung thần chiếm cứ. Có một trăm con Giao Long màu đen khổng lồ đang vòng đi vòng lại, ở trên màn trời chúng bện thành một cái cũi thật lớn màu đen. Ở trong cũi có một tòa phật đài màu vàng, bên trong ngồi xếp bằng một vị kim thần cao gần ba trăm trượng.
Cảnh tượng với khí thế hào hùng đó chiếm lấy nửa bầu trời, làm kinh động sợ hãi lòng người.
Bất cứ một người tu sĩ nào tinh thông xem khí tượng khi đi tới ngọn núi này, đều sẽ bị hình ảnh kia làm kinh ngạc, thật sự rất rung động lòng người.
- Bách Long Tù Phật.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu. Đây là một loại cảnh tượng hiếm thấy, so sánh với hình ảnh "Cửu Ngũ Chí Tôn Thân" của Đông Phương Kính Thủy đều phải hiếm thấy hơn nhiều. Nhưng mà tức thì sát khí trên người Phong Phi Vân cũng bắt đầu khởi động, tà khí lành lạnh, chiến ý sôi sùng sục, trong miệng phát ra tiếng cười "Khanh khách".
Con tê ngưu này có linh giác rất sắc sảo, nó nhận thấy khí tức trên người Phong Phi Vân biến hóa bèn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi lại tinh thông xem khí tượng, ngươi nhìn thấy gì.
Thiện Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân, ngọc thể thướt tha, dáng người yểu điệu, tựa như một cây tiên thảo không tỳ vết. Nàng đứng ở trên đỉnh đầu con cự lang màu bạc, tựa như đang cưỡi một mảnh vầng trăng bàng bạc. Nàng cũng cảm nhận được khí tức trên người Phong Phi Vân biến đổi, đó là một cỗ chiến ý nhiệt huyết sôi sùng sục.
- Tu sĩ tinh thông xem khí tượng đều là kẻ trí đích thực và là người lĩnh hội sâu sắc đối với Thiên Đạo. Phong Phi Vân, ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì mà chúng ta không thấy được.
Ma vân ấn ký trên mặt Phong Phi Vân trở nên càng rõ, những vằn máu trong mắt càng lúc càng đậm nét, hắn cười nói:
- Ta cảm giác được, có lẽ ta đã biết hắn là ai vậy.
- Ai.?
Thiện Linh Nhi hỏi.
- Người trong Thần Tấn Vương Triều có thể tạo ra tình cảnh giống như thế này, hơn nữa ta lại không quen biết được mấy, vậy liền chỉ còn lại có một người, đệ nhất trên "Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng". Ngay cả Thiên Toán Thư Sinh đều không suy tính ra hắn là ai, mà chỉ suy tính ra một chữ 'Không', hay cho một chữ không.
Phong Phi Vân sải bước, đi về hướng tới đỉnh núi. Cứ một bước là mấy chục bậc thang, mỗi lần bước ra một bước thì khí thế trên người liền mạnh hơn một phần.
Phong Phi Vân đúng là muốn mượn khí tượng "Bách Long Tù Phật" trên đỉnh núi kia để phá tan phong ấn trong thân thể. Chiến ý trên người càng lúc càng nồng đậm, ma khí trên người cũng càng lúc càng cường thịnh, nồng nặc giống như lớp mực.
Phong ấn trên người Phong Phi Vân chính là do Đàn Thanh Tố thiết lập, tổng cộng có Tam Trọng phong ấn: Nhất Trọng phong bế đan điền,
Nhị Trọng phong bế lưng Diêm vương,
Tam Trọng phong bế Yêu Ma Chi Huyết,
Phong Phi Vân muốn lấy nhuệ khí bản thân để phá tan Tam Trọng phong ấn do Đàn Thanh Tố thiết lập trong thân thể hắn. Cho dù là ai cũng không muốn bị người khác quản chế, Phong Phi Vân đương nhiên cũng là như thế. Chỉ có lực lượng đích thực do chính mình khống chế thì mới có thể thong dong đối mặt tất cả nguy hiểm, nếu không trong lòng liền không có chỗ dựa.
Một bước vượt qua mấy chục bậc thang này, tốc độ của hắn cũng rất nhanh, cứ thế lao thẳng về hướng lên đỉnh núi Cổ Đạo Miếu.
- Ma đầu Phong Phi Vân kia muốn phá tan phong ấn.
Bọn họ quả nhiên động tâm, Tam Phẩm Linh Đan chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cực kì hiếm thấy. Huống chi Phong Phi Vân vẫn còn một lần liền xuất ra mười viên. Đương nhiên bọn họ đều có tâm tình cực cao, không có khả năng vẻn vẹn bởi vì mười viên Tam Phẩm Linh Đan, liền bị Phong Phi Vân đùa giỡn như với khỉ.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tò mò. Bởi vì Phong Phi Vân dám xuất ra mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan để đánh cuộc, điều đó cũng đã nói lên dấu chân này đích xác không phải chuyện đùa, nói không chừng thật sự ở đó tồn tại điều kỳ quái.
Vu Thanh Họa hai tròng mắt sáng ngời, có những vầng ánh sáng bắn ra. Nàng nhìn chăm chú vào trên dấu chân kia, một đôi đồng tử có hơi phóng đại. Hiển nhiên là nàng đã nhận ra một vài thứ.
Tu vi và kiến thức của nàng đều hơn xa những Thiên Chi Kiêu Nữ này. Tại Tu Tiên Giới, một số ít người có khả năng lĩnh hội cực cao đối với Thiên Đạo, khi bọn họ để lại trên mặt đất dấu vết của mình, thì trên dấu vết liền ẩn chứa đạo của bọn họ, rất khó bị hủy hoại, mấy ngàn năm đều không biến mất.
Họa Kích Ngưng Hương ra tay xuất thủ trước. Ống tay áo phất một cái, một quầng sáng trắng bay đi, trên mặt đất cát bay đá chạy. Nhưng sau khi quầng sáng trắng đi qua, trên mặt đất lại vẫn có một dấu chân ở lại chỗ này, vĩnh hằng bất diệt.
Mấy Thiên Chi Kiêu Nữ đều kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Họa Kích Ngưng Hương lại ra tay lần nữa, lần này nàng dùng chín thành tu vi, ngưng tụ ra một chưởng ấn dài đến năm thước. Nó từ trên đè xuống, ép về chỗ dấu chân trên mặt đất. Nhưng mà dấu chân kia lại vẫn cứ ở chỗ này, nông sâu không có thay đổi chút nào.
Họa Kích Ngưng Hương mạnh mẽ thúc dục ra một chiêu thần thông. Lần này đây không chỉ nàng vẫn không thể đánh nát dấu chân, ngược lại thiếu chút nữa bởi vì lực lượng thần thông cắn trả mà gây tổn thương đến chính mình
- Làm sao có thể.
Trì Dao xuất ra một thanh Linh Kiếm trắng tinh, trên kiếm phong có chín con bướm trắng tung bay. Một nhát kiếm chém xuống, kiếm phong đánh nát một khối đá lớn trên vách đá kia. Nhưng mà lại vẫn không hủy hoại dấu chân kia. Hòn đá chung quanh dấu chân đều không bị vỡ, phảng phất có một loại sức mạnh Thiên đạo to lớn đang bảo vệ nó.
Hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ khác vẫn còn muốn ra tay, nhưng mà lại đều bị Vu Thanh Họa ngăn cản. Nàng nói:
- Đó là một vị cao nhân lấy phép tắc đạo lí thiên địa đan vào mà thành dấu chân. Các ngươi dùng chiêu số thần thông đi công kích đều không có chút xíu tác dụng. Chỉ có lấy các ngươi đạo, mới có thể phá hủy được dấu chân kia, các ngươi bị Phong Phi Vân lừa rồi.
- Ha ha.
Phong Phi Vân thu hồi mười miếng Tam Phẩm Linh Đan kia, sau đó liền trực tiếp đi về hướng lên đỉnh núi Cổ Đạo Miếu.
- Dấu chân này rốt cuộc là ai lưu lại.
Thiện Linh Nhi đuổi theo, vừa rồi nàng thử nghiệm dùng đạo của chính mình đi hủy hoại một dấu chân kia, nhưng mà lại chấm dứt trong thất bại. Thiếu chút nữa còn làm chính mình bị thương nặng. Thiên tư của nàng cao nhất trong số bốn vị nữ đệ tử ở đây, hơn nữa còn đã rèn luyện trong thế tục. Cho nên thành kiến đối với Phong Phi Vân cũng không phải quá mạnh mẽ, ngược lại đối với Phong Phi Vân vẫn còn có chút bội phục.
- Chính là người chúng ta muốn tìm kia.
Thiện Linh Nhi rung động trong lòng.
Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước chân lại, hắn nhìn về hướng vị trí đỉnh núi. Mặc dù tu vi của hắn đã bị phong bế, nhưng mà lại vẫn có thể xem khí thế, nhìn thiên tượng. Chỉ thấy trên đỉnh núi kia như trong tình cảnh có một hung thần chiếm cứ. Có một trăm con Giao Long màu đen khổng lồ đang vòng đi vòng lại, ở trên màn trời chúng bện thành một cái cũi thật lớn màu đen. Ở trong cũi có một tòa phật đài màu vàng, bên trong ngồi xếp bằng một vị kim thần cao gần ba trăm trượng.
Cảnh tượng với khí thế hào hùng đó chiếm lấy nửa bầu trời, làm kinh động sợ hãi lòng người.
Bất cứ một người tu sĩ nào tinh thông xem khí tượng khi đi tới ngọn núi này, đều sẽ bị hình ảnh kia làm kinh ngạc, thật sự rất rung động lòng người.
- Bách Long Tù Phật.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu. Đây là một loại cảnh tượng hiếm thấy, so sánh với hình ảnh "Cửu Ngũ Chí Tôn Thân" của Đông Phương Kính Thủy đều phải hiếm thấy hơn nhiều. Nhưng mà tức thì sát khí trên người Phong Phi Vân cũng bắt đầu khởi động, tà khí lành lạnh, chiến ý sôi sùng sục, trong miệng phát ra tiếng cười "Khanh khách".
Con tê ngưu này có linh giác rất sắc sảo, nó nhận thấy khí tức trên người Phong Phi Vân biến hóa bèn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi lại tinh thông xem khí tượng, ngươi nhìn thấy gì.
Thiện Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân, ngọc thể thướt tha, dáng người yểu điệu, tựa như một cây tiên thảo không tỳ vết. Nàng đứng ở trên đỉnh đầu con cự lang màu bạc, tựa như đang cưỡi một mảnh vầng trăng bàng bạc. Nàng cũng cảm nhận được khí tức trên người Phong Phi Vân biến đổi, đó là một cỗ chiến ý nhiệt huyết sôi sùng sục.
- Tu sĩ tinh thông xem khí tượng đều là kẻ trí đích thực và là người lĩnh hội sâu sắc đối với Thiên Đạo. Phong Phi Vân, ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì mà chúng ta không thấy được.
Ma vân ấn ký trên mặt Phong Phi Vân trở nên càng rõ, những vằn máu trong mắt càng lúc càng đậm nét, hắn cười nói:
- Ta cảm giác được, có lẽ ta đã biết hắn là ai vậy.
- Ai.?
Thiện Linh Nhi hỏi.
- Người trong Thần Tấn Vương Triều có thể tạo ra tình cảnh giống như thế này, hơn nữa ta lại không quen biết được mấy, vậy liền chỉ còn lại có một người, đệ nhất trên "Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng". Ngay cả Thiên Toán Thư Sinh đều không suy tính ra hắn là ai, mà chỉ suy tính ra một chữ 'Không', hay cho một chữ không.
Phong Phi Vân sải bước, đi về hướng tới đỉnh núi. Cứ một bước là mấy chục bậc thang, mỗi lần bước ra một bước thì khí thế trên người liền mạnh hơn một phần.
Phong Phi Vân đúng là muốn mượn khí tượng "Bách Long Tù Phật" trên đỉnh núi kia để phá tan phong ấn trong thân thể. Chiến ý trên người càng lúc càng nồng đậm, ma khí trên người cũng càng lúc càng cường thịnh, nồng nặc giống như lớp mực.
Phong ấn trên người Phong Phi Vân chính là do Đàn Thanh Tố thiết lập, tổng cộng có Tam Trọng phong ấn: Nhất Trọng phong bế đan điền,
Nhị Trọng phong bế lưng Diêm vương,
Tam Trọng phong bế Yêu Ma Chi Huyết,
Phong Phi Vân muốn lấy nhuệ khí bản thân để phá tan Tam Trọng phong ấn do Đàn Thanh Tố thiết lập trong thân thể hắn. Cho dù là ai cũng không muốn bị người khác quản chế, Phong Phi Vân đương nhiên cũng là như thế. Chỉ có lực lượng đích thực do chính mình khống chế thì mới có thể thong dong đối mặt tất cả nguy hiểm, nếu không trong lòng liền không có chỗ dựa.
Một bước vượt qua mấy chục bậc thang này, tốc độ của hắn cũng rất nhanh, cứ thế lao thẳng về hướng lên đỉnh núi Cổ Đạo Miếu.
- Ma đầu Phong Phi Vân kia muốn phá tan phong ấn.