Mấy tên Tà Nhân kia đều đứng ở một bên cười lạnh, lẳng lặng canh chừng, giống như là đang nhìn một tuồng kịch.
- Cười đủ chưa ?
Phong Phi Vân lạnh giọng hỏi.
Mấy tên Tà Nhân kia lập tức ngừng cười, đặc biệt khi bọn hắn thấy một đôi mắt đỏ lừ kia của Phong Phi Vân. Nó đang lóe ra ánh mắt hung ác, khiến cho bọn chúng ngay cả nói đều không nói ra lời được một câu.
- Phong huynh, bất tất tự làm khổ mình. Không cần chấp nhặt cùng những kẻ hạ đẳng này, cũng không sợ bị mất thân phận.
Một âm thanh nam nhân tuổi còn trẻ vang lên, âm thanh cực kì bình dị gần gũi, hơn nữa tràn ngập sự thân mật, làm cho người ta một loại cảm giác thân thiết nói không ra lời.
Chỉ là bằng vào âm thanh này, là có thể làm cho tất cả địch ý của người ta đối với hắn, đều biến mất hoàn toàn sạch sẽ trong khoảnh khắc.
Phong Phi Vân đưa mắt liếc nhìn sang, chỉ thấy một nam nhân mặc Thanh Sam đang ngồi ở nơi này. Thân thể có hơi gầy gò, nhưng mà lại ngồi thật sự thẳng. Không nhìn rõ sau này hắn trưởng thành thì sẽ có dáng dấp thế nào, bởi vì mi tâm của hắn cực kì sáng ngời, tựa như một chiếc đèn phật đăng chói mắt, chính ánh sáng kia đẩy ánh mắt người ta bị xua trở về.
Nếu như tu vi của Phong Phi Vân không có bị phong bế, mượn Phượng Hoàng Thiên Nhãn thì vẫn có khả năng thấy rõ dáng vẻ của hắn,
Phong Phi Vân theo bản năng nhìn về nửa người dưới của hắn. Nhưng mà quần áo của hắn rất dài đã che kín giầy, căn bản vô phương biết rốt cuộc hắn có một chân, hay là hai chân.
Phong Phi Vân mặc dù vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mà cũng đã phán đoán người này tuyệt đối là một người cực kì nguy hiểm.
- Ngươi chính là Tà Hoàng Thiếu Chủ.
Phong Phi Vân hỏi.
- Chẳng lẽ Phong huynh thích đứng nói chuyện, không thích ngồi nói chuyện. Hoặc là nói, thành ý của tại hạ còn chưa đủ.
Âm thanh của Tà Hoàng Thiếu Chủ rất bình thản, tràn ngập lực hấp dẫn, tựa như một vị Phật Đà đang giảng kinh Phật.
Cả một tòa phật điện cũng không nhỏ, coi như chứa đến ba trăm người cũng sẽ không có vẻ chật chội. Nhưng mà trong một tòa phật điện lớn như vậy lại chỉ thắp lên được một ngọn phật đăng, đó chính là ngọn đèn ở mi tâm của Tà Hoàng Thiếu Chủ kia.
Trong bóng tối, mọi người sẽ đi tìm ánh sáng. Mà ánh sáng chính là hy vọng, sinh mệnh, chân lý. Ở trong một tòa phật điện này, mọi nơi đều là đen ngòm, chỉ có trên người Tà Hoàng Thiếu Chủ có ánh sáng. Hắn phảng phất liền đại biểu cho hy vọng, sinh mệnh, chân lý.
Đây là một loại cảm giác kỳ quái, bất luận kẻ nào đều kìm lòng không đậu mà bị ánh sáng êm dịu trên người hắn làm ảnh hưởng, đâm ra muốn tới gần hắn, không có bất cứ người nào bài xích.
Mà ngay cả mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ bị giam ở trong lồng kia đều bị hắn làm ảnh hưởng. Bất kể là hô hấp hay tim đập, không ngờ đều chậm rãi hợp thành một nhịp cùng hắn. Tim hắn đập nhảy lên một cái, tim bọn họ đập liền cũng nhảy lên một cái. Hô hấp của hắn thở ra một lần, hô hấp của bọn họ liền cũng thở ra một lần.
Đây là một loại cảnh giới Thiên đạo vô thượng, có thể trong lúc không nhận thức được làm ảnh hưởng người chung quanh hắn, khiến cho những người này đều biến thành phụ thuộc vào hắn, biến thành bóng dáng của hắn. Khi mà hắn không hô hấp thì những người này cũng không hề hô hấp nữa.
Phong Phi Vân đã nhận ra loại thay đổi tế nhị. Không chỉ có là mấy nữ nhân bị nhốt bên trong lồng sắt kia, mà ngay cả mấy Tà Nhân tu vi uyên thâm, tất cả cũng bị khí tức của Tà Hoàng Thiếu Chủ làm ảnh hưởng, tốc độ hô hấp và tốc độ tim đập đều giống nhau như đúc.
Trong cả phật điện, chỉ có Phong Phi Vân còn có thể khống chế qui luật thân thể của mình, không bị Tà Hoàng Thiếu Chủ làm ảnh hưởng. Quả tim Phong Phi Vân tim căn bản là sẽ không nhảy lên, trái tim đã biến thành cốt nhục sáng bóng long lanh rực rỡ, tựa như một khối huyết ngọc.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, hắn kéo theo xích sắt, đi tới rồi cười nói:
- Thành thật mà nói ta còn thực sự không thấy thành ý Thiếu chủ ở nơi nào.
- Tử Vong Hành Giả, còn không mau giúp Phong huynh tháo xích sắt trên cổ tay.
Tà Hoàng Thiếu Chủ hạ lệnh một tiếng, một ông già tóc bạc trên lưng mọc ra ba đôi cánh màu đen liền đi ra. Lão rút ra một thanh Chiến Kiếm sắc bén. Thanh Chiến Kiếm vẻn vẹn chỉ là lượn quanh một vòng trong không khí, liền sinh ra một đạo kiếm khí giống như thực chất.
- Thần Vương đại nhân, xin giơ hai tay lên.
- Hừ, bày ra trò đùa gì. Các ngươi thực sự cho là chỉ với một sợi xích sắt là có thể trói được ta sao.
Phong Phi Vân khinh miệt cười một tiếng, hai tay cánh tay tựa như biến thành hai con Cương Long. Cứ như thế kéo căng sợi xích sắt nặng vạn cân phong ấn đầy bùa chú, chỉ thấy các bùa chú trên sợi xích sắt kia bị lực lượng khổng lồ kéo ra nhanh chóng vỡ vụn.
- Rầm.
Móc xích sắt bị biến hình, một sợi xích sắt có thể khóa được cao thủ Cự Phách, lại cứ như vậy bị Phong Phi Vân dùng hai cái cánh tay cắt đứt.
Nếu như chỉ luận thân thể, Cự Phách so ra cũng thua kém Phong Phi Vân.
- Ha ha, thì ra Thần Vương đại nhân là cố ý giả bộ bị xiềng cho những ni cô này nhìn, quả là lão phu làm điều thừa.
Tử Vong Hành Giả khẽ gật đầu, Yêu Ma Chi Tử quả nhiên danh bất hư truyền. Đó cũng không phải chỉ là một kiểu cách hoa hòe hoa sói đẹp mắt.
Phong Phi Vân không chút khách khí ngồi xuống bên bàn kia. Tức thì đã có người dâng rượu ngon thịt tươi lên.
Thịt là món tươi mới nhất, Tà Hoàng Thiếu Chủ ăn cũng cực kì tao nhã. Bất luận kẻ nào ăn thịt so với hắn ăn đều không có khả năng cẩn thận hơn, tùy tiện cắt chậm rãi nhai, thật giống như ăn thịt đều có thể phù hợp Thiên đạo.
Phong Phi Vân nhìn qua cái bàn sứ trắng tinh xảo bày ở ở trước mặt. Nhưng cuối cùng vẫn còn không hề ăn, hơn nữa sau khi uống một chén rượu thì hắn lên tiếng hỏi:
- Thịt này chẳng lẽ cũng là thịt người.
- Đương nhiên là như vậy.
Tà Hoàng Thiếu Chủ rất tự nhiên, cũng rất thản nhiên, lại nói thêm:
- Nhưng mà so với thịt người bình thường thì càng thơm hơn, vị ngon hơn.
Hai nam nhân mặc hắc bào đem tới tiểu cô nương đã nướng chín, bên trên đã bị cắt đi hai miếng thịt non mềm nhất. Đúng là hai miếng đang đặt ở trên bàn trước mặt Tà Hoàng Thiếu Chủ với Phong Phi Vân.
Mặc dù tiểu cô nương này đều đã bị nướng chín, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn có thể từ dáng vẻ của nàng mà nhận ra. Đúng là "Cửu muội", một trong bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia của Ngự Thú Trai.
Khó trách lúc nãy đã không nhìn thấy nàng, thì ra nàng đã bị nướng chín, chẳng lẽ đây là để làm lễ ra mắt.
Mặc dù yêu ma khí trên người Phong Phi Vân đậm đặc, nhưng giờ phút này sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng nặng nề. Hai tay gắt gao xiết chặt, nhưng cuối cùng vẫn còn buông ra được, nụ cười trên mặt tươi rói, có vẻ cực kì khoan thai.
Phong Phi Vân biết đây là Tà Hoàng Thiếu Chủ đang đánh một đòn phủ đầu hắn, thể hiện sức mạnh để dọa nạt.
Mấy tên Tà Nhân kia đều đứng ở một bên cười lạnh, lẳng lặng canh chừng, giống như là đang nhìn một tuồng kịch.
- Cười đủ chưa ?
Phong Phi Vân lạnh giọng hỏi.
Mấy tên Tà Nhân kia lập tức ngừng cười, đặc biệt khi bọn hắn thấy một đôi mắt đỏ lừ kia của Phong Phi Vân. Nó đang lóe ra ánh mắt hung ác, khiến cho bọn chúng ngay cả nói đều không nói ra lời được một câu.
- Phong huynh, bất tất tự làm khổ mình. Không cần chấp nhặt cùng những kẻ hạ đẳng này, cũng không sợ bị mất thân phận.
Một âm thanh nam nhân tuổi còn trẻ vang lên, âm thanh cực kì bình dị gần gũi, hơn nữa tràn ngập sự thân mật, làm cho người ta một loại cảm giác thân thiết nói không ra lời.
Chỉ là bằng vào âm thanh này, là có thể làm cho tất cả địch ý của người ta đối với hắn, đều biến mất hoàn toàn sạch sẽ trong khoảnh khắc.
Phong Phi Vân đưa mắt liếc nhìn sang, chỉ thấy một nam nhân mặc Thanh Sam đang ngồi ở nơi này. Thân thể có hơi gầy gò, nhưng mà lại ngồi thật sự thẳng. Không nhìn rõ sau này hắn trưởng thành thì sẽ có dáng dấp thế nào, bởi vì mi tâm của hắn cực kì sáng ngời, tựa như một chiếc đèn phật đăng chói mắt, chính ánh sáng kia đẩy ánh mắt người ta bị xua trở về.
Nếu như tu vi của Phong Phi Vân không có bị phong bế, mượn Phượng Hoàng Thiên Nhãn thì vẫn có khả năng thấy rõ dáng vẻ của hắn,
Phong Phi Vân theo bản năng nhìn về nửa người dưới của hắn. Nhưng mà quần áo của hắn rất dài đã che kín giầy, căn bản vô phương biết rốt cuộc hắn có một chân, hay là hai chân.
Phong Phi Vân mặc dù vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mà cũng đã phán đoán người này tuyệt đối là một người cực kì nguy hiểm.
- Ngươi chính là Tà Hoàng Thiếu Chủ.
Phong Phi Vân hỏi.
- Chẳng lẽ Phong huynh thích đứng nói chuyện, không thích ngồi nói chuyện. Hoặc là nói, thành ý của tại hạ còn chưa đủ.
Âm thanh của Tà Hoàng Thiếu Chủ rất bình thản, tràn ngập lực hấp dẫn, tựa như một vị Phật Đà đang giảng kinh Phật.
Cả một tòa phật điện cũng không nhỏ, coi như chứa đến ba trăm người cũng sẽ không có vẻ chật chội. Nhưng mà trong một tòa phật điện lớn như vậy lại chỉ thắp lên được một ngọn phật đăng, đó chính là ngọn đèn ở mi tâm của Tà Hoàng Thiếu Chủ kia.
Trong bóng tối, mọi người sẽ đi tìm ánh sáng. Mà ánh sáng chính là hy vọng, sinh mệnh, chân lý. Ở trong một tòa phật điện này, mọi nơi đều là đen ngòm, chỉ có trên người Tà Hoàng Thiếu Chủ có ánh sáng. Hắn phảng phất liền đại biểu cho hy vọng, sinh mệnh, chân lý.
Đây là một loại cảm giác kỳ quái, bất luận kẻ nào đều kìm lòng không đậu mà bị ánh sáng êm dịu trên người hắn làm ảnh hưởng, đâm ra muốn tới gần hắn, không có bất cứ người nào bài xích.
Mà ngay cả mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ bị giam ở trong lồng kia đều bị hắn làm ảnh hưởng. Bất kể là hô hấp hay tim đập, không ngờ đều chậm rãi hợp thành một nhịp cùng hắn. Tim hắn đập nhảy lên một cái, tim bọn họ đập liền cũng nhảy lên một cái. Hô hấp của hắn thở ra một lần, hô hấp của bọn họ liền cũng thở ra một lần.
Đây là một loại cảnh giới Thiên đạo vô thượng, có thể trong lúc không nhận thức được làm ảnh hưởng người chung quanh hắn, khiến cho những người này đều biến thành phụ thuộc vào hắn, biến thành bóng dáng của hắn. Khi mà hắn không hô hấp thì những người này cũng không hề hô hấp nữa.
Phong Phi Vân đã nhận ra loại thay đổi tế nhị. Không chỉ có là mấy nữ nhân bị nhốt bên trong lồng sắt kia, mà ngay cả mấy Tà Nhân tu vi uyên thâm, tất cả cũng bị khí tức của Tà Hoàng Thiếu Chủ làm ảnh hưởng, tốc độ hô hấp và tốc độ tim đập đều giống nhau như đúc.
Trong cả phật điện, chỉ có Phong Phi Vân còn có thể khống chế qui luật thân thể của mình, không bị Tà Hoàng Thiếu Chủ làm ảnh hưởng. Quả tim Phong Phi Vân tim căn bản là sẽ không nhảy lên, trái tim đã biến thành cốt nhục sáng bóng long lanh rực rỡ, tựa như một khối huyết ngọc.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, hắn kéo theo xích sắt, đi tới rồi cười nói:
- Thành thật mà nói ta còn thực sự không thấy thành ý Thiếu chủ ở nơi nào.
- Tử Vong Hành Giả, còn không mau giúp Phong huynh tháo xích sắt trên cổ tay.
Tà Hoàng Thiếu Chủ hạ lệnh một tiếng, một ông già tóc bạc trên lưng mọc ra ba đôi cánh màu đen liền đi ra. Lão rút ra một thanh Chiến Kiếm sắc bén. Thanh Chiến Kiếm vẻn vẹn chỉ là lượn quanh một vòng trong không khí, liền sinh ra một đạo kiếm khí giống như thực chất.
- Thần Vương đại nhân, xin giơ hai tay lên.
- Hừ, bày ra trò đùa gì. Các ngươi thực sự cho là chỉ với một sợi xích sắt là có thể trói được ta sao.
Phong Phi Vân khinh miệt cười một tiếng, hai tay cánh tay tựa như biến thành hai con Cương Long. Cứ như thế kéo căng sợi xích sắt nặng vạn cân phong ấn đầy bùa chú, chỉ thấy các bùa chú trên sợi xích sắt kia bị lực lượng khổng lồ kéo ra nhanh chóng vỡ vụn.
- Rầm.
Móc xích sắt bị biến hình, một sợi xích sắt có thể khóa được cao thủ Cự Phách, lại cứ như vậy bị Phong Phi Vân dùng hai cái cánh tay cắt đứt.
Nếu như chỉ luận thân thể, Cự Phách so ra cũng thua kém Phong Phi Vân.
- Ha ha, thì ra Thần Vương đại nhân là cố ý giả bộ bị xiềng cho những ni cô này nhìn, quả là lão phu làm điều thừa.
Tử Vong Hành Giả khẽ gật đầu, Yêu Ma Chi Tử quả nhiên danh bất hư truyền. Đó cũng không phải chỉ là một kiểu cách hoa hòe hoa sói đẹp mắt.
Phong Phi Vân không chút khách khí ngồi xuống bên bàn kia. Tức thì đã có người dâng rượu ngon thịt tươi lên.
Thịt là món tươi mới nhất, Tà Hoàng Thiếu Chủ ăn cũng cực kì tao nhã. Bất luận kẻ nào ăn thịt so với hắn ăn đều không có khả năng cẩn thận hơn, tùy tiện cắt chậm rãi nhai, thật giống như ăn thịt đều có thể phù hợp Thiên đạo.
Phong Phi Vân nhìn qua cái bàn sứ trắng tinh xảo bày ở ở trước mặt. Nhưng cuối cùng vẫn còn không hề ăn, hơn nữa sau khi uống một chén rượu thì hắn lên tiếng hỏi:
- Thịt này chẳng lẽ cũng là thịt người.
- Đương nhiên là như vậy.
Tà Hoàng Thiếu Chủ rất tự nhiên, cũng rất thản nhiên, lại nói thêm:
- Nhưng mà so với thịt người bình thường thì càng thơm hơn, vị ngon hơn.
Hai nam nhân mặc hắc bào đem tới tiểu cô nương đã nướng chín, bên trên đã bị cắt đi hai miếng thịt non mềm nhất. Đúng là hai miếng đang đặt ở trên bàn trước mặt Tà Hoàng Thiếu Chủ với Phong Phi Vân.
Mặc dù tiểu cô nương này đều đã bị nướng chín, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn có thể từ dáng vẻ của nàng mà nhận ra. Đúng là "Cửu muội", một trong bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia của Ngự Thú Trai.
Khó trách lúc nãy đã không nhìn thấy nàng, thì ra nàng đã bị nướng chín, chẳng lẽ đây là để làm lễ ra mắt.
Mặc dù yêu ma khí trên người Phong Phi Vân đậm đặc, nhưng giờ phút này sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng nặng nề. Hai tay gắt gao xiết chặt, nhưng cuối cùng vẫn còn buông ra được, nụ cười trên mặt tươi rói, có vẻ cực kì khoan thai.
Phong Phi Vân biết đây là Tà Hoàng Thiếu Chủ đang đánh một đòn phủ đầu hắn, thể hiện sức mạnh để dọa nạt.