Dù sao Ngự Thú Trai chính là thánh địa Phật Môn, nữ nhân ở trong đó xem trong trinh tiết có lẽ còn nặng hơn sinh mệnh. Phong Phi Vân phá hủy trinh tiết của bất cứ một người nào trong bọn họ, cũng đều tuyệt đối sẽ lọt vào sự trả thù hung ác nhất của Ngự Thú Trai. Nếu nói như vậy, Phong Phi Vân cũng hoàn toàn đối lập với Ngự Thú Trai.
Điều này tương đương kết quả mà bọn hắn nguyện ý thấy, cho nên chúng đều tràn đầy hứng thú đứng xem Phong Phi Vân chọn lựa mấy Thiên Chi Kiêu Nữ này tựa như chọn lựa gia súc.
- Phong Phi Vân, ngươi là đồ ma quỷ, ngươi là đồ cầm thú...
Trì Dao nghiến răng nghiến lợi, hàm răng sáng bóng, hung hăng nhìn chăm chú Phong Phi Vân.
Mấy Thiên Chi Kiêu Nữ các nàng tất cả cũng vô cùng quật cường, một tia ảo tưởng vốn còn có trong lòng cũng vô tình tan biến.
- Phong Phi Vân, ta nguyện ngủ cùng ngươi, ngươi buông tha cho bọn họ.
Người nói chính là Vu Thanh Họa. Nàng vốn đã bị Phong Phi Vân lột sạch phật y, vuốt ve thân thể ngọc ngà. Cũng chưa nói tới còn có danh dự gì, nhưng nếu như có thể hy sinh chính mình, bảo vệ mấy Thiên Chi Kiêu Nữ kiệt xuất nhất Ngự Thú Trai kia, thì có chỗ nào mà không được.
Nghe được những lời Vu Thanh Họa đã nói, tất cả mọi người im lặng đi. Sau một hồi lâu, mấy tên Tà Nhân kia đều bắt đầu cười thoải mái, cười đến khoa trương. Trong đó có kẻ mở miệng châm chọc:
- Thì ra Phật Tôn Ngự Thú Trai lại cũng là một đồ đê tiện thèm khát.
- Ha ha, Phật Tôn đại nhân thật đúng là thâm tàng bất lộ, thì ra hy vọng nam nhân đến thỏa mãn nàng như vậy.
- Thật sự là làm cho người ta chờ mong, Thần Vương đại nhân hãy giữ lời. Nhất định phải làm cho Phật Tôn kêu cha gọi mẹ, như quỷ gào không ngừng, nửa chết nửa sống.
Bọn họ vô tình đả kích sự tôn nghiêm của Vu Thanh Họa. Đến cuối cùng với tâm tình của Vu Thanh Họa mà cũng xấu hổ vô cùng, dung nhan tuyệt mỹ trở nên tái nhợt, đôi môi mỏng sáng bóng đều bị cắn đến ứa ra giọt huyết ửng đỏ.
Phong Phi Vân đi tới bên cạnh lồng sắt nhốt Vu Thanh Họa, hài hước nhìn qua nàng mà cười nói:
- Vu Thanh Họa tu vi rất cao, có lẽ không nên thả nàng ra thì tốt hơn. Vạn nhất không cẩn thận để cho nàng chạy thoát, vậy sẽ không tốt. Có lẽ nên chọn một Thiên Chi Kiêu Nữ xinh đẹp tuổi còn trẻ.
Những Tà Nhân này cũng biết Vu Thanh Họa khó đối phó, đương nhiên cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Giờ phút này Phong Phi Vân chủ động nêu ra điều đó, tất cả bọn chúng hiển nhiên cũng vui vẻ gật đầu.
- Vậy là ngươi.
Phong Phi Vân giơ tay chỉ vào trên người Thiện Linh Nhi.
Thiện Linh Nhi tuyệt đối là người đẹp nhất trong số ba nàng Thiên Chi Kiêu Nữ, hơn nữa tu vi cũng cao nhất, vốn là trong trắng tự nhiên, dáng người thon thả, xinh đẹp vượt khỏi đời thường. Tựa như một cây Thanh Liên trong hồ, Phong Phi Vân chọn trúng nàng, quả thực cũng không kỳ quái một chút nào.
Ông lão lưng còng kia đi đến, mở phong ấn trên sợi xích sắt ra, thả Thiện Linh Nhi ra ngoài.
Nàng mặc phật y trắng tinh, xinh đẹp tuyệt trần, đường cong duyên dáng, hàng mi dài cong vút. Vừa mới được thả ra từ trong lồng sắt, nàng liền vươn cánh tay ngọc thon thả, ngưng tụ ra một thanh Chiến Kiếm trắng tinh, đâm tới hướng cổ họng Phong Phi Vân.
Nàng dáng người yểu điệu, hai chân thon thả, vừa ra kiếm liền giống như bạch y tiên tử đang tung tăng múa lượn, nhưng lại rõ ràng tràn ngập chủ tâm giết người.
- Rầm.
Phong Phi Vân một quyền nện vào trên Chiến Kiếm của nàng, trực tiếp đập vỡ Chiến Kiếm, cánh tay mạnh mẽ uy lực vươn mạnh về phía trước, liền khống chế một cánh tay ngọc mảnh khảnh của Thiện Linh Nhi, trực tiếp ôm thân thể ngà ngọc mảnh dẻ của nàng vào trong lòng.
Nàng muốn giãy dụa, lại ra tay lần nữa. Nhưng lại bị Phong Phi Vân cứ như thế bẻ một cánh tay đến trật khớp, đau đến không nói nên lời.
Phong Phi Vân cười ha hả một tiếng, liền ôm Thiện Linh Nhi vào trong lòng. Hắn không để ý nàng đấm đánh và chửi rủa, liền đi về hướng Nội Điện trong phật điện.
- Phong Phi Vân, ngươi là đồ cầm thú, không chết tử tế được.
Trì Dao lay động lồng sắt mãnh liệt.
- Ta nghĩ Phật tổ sẽ phát hạ chí nguyện to lớn, bất kể nỗ lực trả giá đau đớn thế nào thì cũng muốn khiến cho ma đầu Phong Phi Vân kia rơi xuống địa ngục.
Họa Kích Ngưng Hương lòng như dao cắt, chứng kiến ác ma Phong Phi Vân kia ôm Thiện Linh Nhi, mạnh mẽ kéo nàng vào trong Nội Điện. Không cần nghĩ đều có thể biết bên trong sẽ phát sinh loại chuyện khó coi nào.
Mấy Tà Nhân kia tất cả cũng nhe răng cười không thôi, chỉ tiếc Phong Phi Vân không chịu hành quyết Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai ngay tại chỗ, bằng không bọn chúng cũng có thể được nhìn đã mắt, thấy được ngọc thể mê người tuyệt luân kia.
Thiên Thu Sinh cực kì cẩn thận, hơi dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có mấy tên tà đạo liền đi ra khỏi phật điện, từ các nơi chung quanh phật điện để canh giữ vị trí bên ngoài Nội Điện.
Mặc dù Phong Phi Vân có biểu hiện cực kì gian ác, nhưng mà lại vẫn không thể đủ khiến cho Thiên Thu Sinh hoàn toàn từ bỏ cảnh giác. Nên hắn phái người trông coi bên ngoài Nội Điện này.
- Phong Phi Vân, ngươi không thể như vậy. Chẳng lẽ ngươi đã quên đi Nam Cung Hồng Nhan sao. Ngươi làm như vậy, không làm nàng thất vọng sao.
Thiện Linh Nhi bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực, cánh tay Phong Phi Vân tựa như hai khúc sắt đáng tin kẹp lấy nàng, khiến cho nàng không sao tránh thoát nổi.
- Rầm.
Sau khi Phong Phi Vân đi vào Nội Điện, liền trực tiếp quăng nàng xuống đất, lạnh lùng nói:
- Cởi áo ngực ra cho ta.
Sau khi Phong Phi Vân nói những lời này, hắn liền ngồi xổm người xuống, cắn rách ngón tay, bắt đầu dùng máu tươi khắc họa trên mặt đất. Thiện Linh Nhi ngồi dậy từ trên mặt đất, cầm lấy cánh tay bị trật khớp của mình, có hơi sợ hãi Phong Phi Vân mà run rẩy hỏi:
- Ngươi muốn làm gì ?
- Bảo ngươi cởi thì ngươi liền cởi, nói thừa nhiều như vậy để làm chi.
Phong Phi Vân vừa khắc họa hoa văn trận pháp này trên mặt đất, vừa lạnh giọng đáp.
Thiện Linh Nhi thận trọng như thế nào, làm sao có thể thật sự cởi áo ngực trên người mình. Đó là chuyện xấu hổ cỡ nào, nên trong lúc nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai, đứng ngây ra ở nơi này vẫn không nhúc nhích.
Chả mấy chốc Phong Phi Vân liền hoàn thành thiết lập một cái hoa văn trận pháp đường kính áng chừng một thước. Hắn lấy ra chín miếng Chân Diệu Linh Thạch từ trong Giới Linh Thạch, đặt trên ở trên trận bàn. Lập tức cả trận pháp bắt đầu rung động, quay vòng phóng ra từng đạo ánh sáng đẹp mắt.
Phong Phi Vân lúc này mới đứng lên, liếc mắt nhìn Thiện Linh Nhi, nhíu mày mà nói:
- Tại sao ngươi vẫn còn không cởi.
Ánh sáng trận pháp chiếu rọi trên mặt Thiện Linh Nhi, khiến cho mặt ngọc đỏ hồng của nàng trở nên sáng bóng long lanh rực rỡ. Nàng cắn chặt hàm răng, rồi hỏi:
- Đây là ngươi định làm gì ?
- Đây là một tòa Hoàng Cấp Truyền Tống Trận, với tu vi thần thức hiện tại của ta thì chỉ có thể thiết lập được loại Truyền Tống Trận Đài cấp thấp nhất. Nhiều nhất chỉ có thể truyền tống một người có tu vi tương đương cùng ta đến một chỗ khác trong vòng mười dặm. Trước khi ta tiến vào Cổ Đạo Miếu, liền để lại bên ngoài một tọa độ trận pháp.
Dù sao Ngự Thú Trai chính là thánh địa Phật Môn, nữ nhân ở trong đó xem trong trinh tiết có lẽ còn nặng hơn sinh mệnh. Phong Phi Vân phá hủy trinh tiết của bất cứ một người nào trong bọn họ, cũng đều tuyệt đối sẽ lọt vào sự trả thù hung ác nhất của Ngự Thú Trai. Nếu nói như vậy, Phong Phi Vân cũng hoàn toàn đối lập với Ngự Thú Trai.
Điều này tương đương kết quả mà bọn hắn nguyện ý thấy, cho nên chúng đều tràn đầy hứng thú đứng xem Phong Phi Vân chọn lựa mấy Thiên Chi Kiêu Nữ này tựa như chọn lựa gia súc.
- Phong Phi Vân, ngươi là đồ ma quỷ, ngươi là đồ cầm thú...
Trì Dao nghiến răng nghiến lợi, hàm răng sáng bóng, hung hăng nhìn chăm chú Phong Phi Vân.
Mấy Thiên Chi Kiêu Nữ các nàng tất cả cũng vô cùng quật cường, một tia ảo tưởng vốn còn có trong lòng cũng vô tình tan biến.
- Phong Phi Vân, ta nguyện ngủ cùng ngươi, ngươi buông tha cho bọn họ.
Người nói chính là Vu Thanh Họa. Nàng vốn đã bị Phong Phi Vân lột sạch phật y, vuốt ve thân thể ngọc ngà. Cũng chưa nói tới còn có danh dự gì, nhưng nếu như có thể hy sinh chính mình, bảo vệ mấy Thiên Chi Kiêu Nữ kiệt xuất nhất Ngự Thú Trai kia, thì có chỗ nào mà không được.
Nghe được những lời Vu Thanh Họa đã nói, tất cả mọi người im lặng đi. Sau một hồi lâu, mấy tên Tà Nhân kia đều bắt đầu cười thoải mái, cười đến khoa trương. Trong đó có kẻ mở miệng châm chọc:
- Thì ra Phật Tôn Ngự Thú Trai lại cũng là một đồ đê tiện thèm khát.
- Ha ha, Phật Tôn đại nhân thật đúng là thâm tàng bất lộ, thì ra hy vọng nam nhân đến thỏa mãn nàng như vậy.
- Thật sự là làm cho người ta chờ mong, Thần Vương đại nhân hãy giữ lời. Nhất định phải làm cho Phật Tôn kêu cha gọi mẹ, như quỷ gào không ngừng, nửa chết nửa sống.
Bọn họ vô tình đả kích sự tôn nghiêm của Vu Thanh Họa. Đến cuối cùng với tâm tình của Vu Thanh Họa mà cũng xấu hổ vô cùng, dung nhan tuyệt mỹ trở nên tái nhợt, đôi môi mỏng sáng bóng đều bị cắn đến ứa ra giọt huyết ửng đỏ.
Phong Phi Vân đi tới bên cạnh lồng sắt nhốt Vu Thanh Họa, hài hước nhìn qua nàng mà cười nói:
- Vu Thanh Họa tu vi rất cao, có lẽ không nên thả nàng ra thì tốt hơn. Vạn nhất không cẩn thận để cho nàng chạy thoát, vậy sẽ không tốt. Có lẽ nên chọn một Thiên Chi Kiêu Nữ xinh đẹp tuổi còn trẻ.
Những Tà Nhân này cũng biết Vu Thanh Họa khó đối phó, đương nhiên cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Giờ phút này Phong Phi Vân chủ động nêu ra điều đó, tất cả bọn chúng hiển nhiên cũng vui vẻ gật đầu.
- Vậy là ngươi.
Phong Phi Vân giơ tay chỉ vào trên người Thiện Linh Nhi.
Thiện Linh Nhi tuyệt đối là người đẹp nhất trong số ba nàng Thiên Chi Kiêu Nữ, hơn nữa tu vi cũng cao nhất, vốn là trong trắng tự nhiên, dáng người thon thả, xinh đẹp vượt khỏi đời thường. Tựa như một cây Thanh Liên trong hồ, Phong Phi Vân chọn trúng nàng, quả thực cũng không kỳ quái một chút nào.
Ông lão lưng còng kia đi đến, mở phong ấn trên sợi xích sắt ra, thả Thiện Linh Nhi ra ngoài.
Nàng mặc phật y trắng tinh, xinh đẹp tuyệt trần, đường cong duyên dáng, hàng mi dài cong vút. Vừa mới được thả ra từ trong lồng sắt, nàng liền vươn cánh tay ngọc thon thả, ngưng tụ ra một thanh Chiến Kiếm trắng tinh, đâm tới hướng cổ họng Phong Phi Vân.
Nàng dáng người yểu điệu, hai chân thon thả, vừa ra kiếm liền giống như bạch y tiên tử đang tung tăng múa lượn, nhưng lại rõ ràng tràn ngập chủ tâm giết người.
- Rầm.
Phong Phi Vân một quyền nện vào trên Chiến Kiếm của nàng, trực tiếp đập vỡ Chiến Kiếm, cánh tay mạnh mẽ uy lực vươn mạnh về phía trước, liền khống chế một cánh tay ngọc mảnh khảnh của Thiện Linh Nhi, trực tiếp ôm thân thể ngà ngọc mảnh dẻ của nàng vào trong lòng.
Nàng muốn giãy dụa, lại ra tay lần nữa. Nhưng lại bị Phong Phi Vân cứ như thế bẻ một cánh tay đến trật khớp, đau đến không nói nên lời.
Phong Phi Vân cười ha hả một tiếng, liền ôm Thiện Linh Nhi vào trong lòng. Hắn không để ý nàng đấm đánh và chửi rủa, liền đi về hướng Nội Điện trong phật điện.
- Phong Phi Vân, ngươi là đồ cầm thú, không chết tử tế được.
Trì Dao lay động lồng sắt mãnh liệt.
- Ta nghĩ Phật tổ sẽ phát hạ chí nguyện to lớn, bất kể nỗ lực trả giá đau đớn thế nào thì cũng muốn khiến cho ma đầu Phong Phi Vân kia rơi xuống địa ngục.
Họa Kích Ngưng Hương lòng như dao cắt, chứng kiến ác ma Phong Phi Vân kia ôm Thiện Linh Nhi, mạnh mẽ kéo nàng vào trong Nội Điện. Không cần nghĩ đều có thể biết bên trong sẽ phát sinh loại chuyện khó coi nào.
Mấy Tà Nhân kia tất cả cũng nhe răng cười không thôi, chỉ tiếc Phong Phi Vân không chịu hành quyết Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai ngay tại chỗ, bằng không bọn chúng cũng có thể được nhìn đã mắt, thấy được ngọc thể mê người tuyệt luân kia.
Thiên Thu Sinh cực kì cẩn thận, hơi dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có mấy tên tà đạo liền đi ra khỏi phật điện, từ các nơi chung quanh phật điện để canh giữ vị trí bên ngoài Nội Điện.
Mặc dù Phong Phi Vân có biểu hiện cực kì gian ác, nhưng mà lại vẫn không thể đủ khiến cho Thiên Thu Sinh hoàn toàn từ bỏ cảnh giác. Nên hắn phái người trông coi bên ngoài Nội Điện này.
- Phong Phi Vân, ngươi không thể như vậy. Chẳng lẽ ngươi đã quên đi Nam Cung Hồng Nhan sao. Ngươi làm như vậy, không làm nàng thất vọng sao.
Thiện Linh Nhi bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực, cánh tay Phong Phi Vân tựa như hai khúc sắt đáng tin kẹp lấy nàng, khiến cho nàng không sao tránh thoát nổi.
- Rầm.
Sau khi Phong Phi Vân đi vào Nội Điện, liền trực tiếp quăng nàng xuống đất, lạnh lùng nói:
- Cởi áo ngực ra cho ta.
Sau khi Phong Phi Vân nói những lời này, hắn liền ngồi xổm người xuống, cắn rách ngón tay, bắt đầu dùng máu tươi khắc họa trên mặt đất. Thiện Linh Nhi ngồi dậy từ trên mặt đất, cầm lấy cánh tay bị trật khớp của mình, có hơi sợ hãi Phong Phi Vân mà run rẩy hỏi:
- Ngươi muốn làm gì ?
- Bảo ngươi cởi thì ngươi liền cởi, nói thừa nhiều như vậy để làm chi.
Phong Phi Vân vừa khắc họa hoa văn trận pháp này trên mặt đất, vừa lạnh giọng đáp.
Thiện Linh Nhi thận trọng như thế nào, làm sao có thể thật sự cởi áo ngực trên người mình. Đó là chuyện xấu hổ cỡ nào, nên trong lúc nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai, đứng ngây ra ở nơi này vẫn không nhúc nhích.
Chả mấy chốc Phong Phi Vân liền hoàn thành thiết lập một cái hoa văn trận pháp đường kính áng chừng một thước. Hắn lấy ra chín miếng Chân Diệu Linh Thạch từ trong Giới Linh Thạch, đặt trên ở trên trận bàn. Lập tức cả trận pháp bắt đầu rung động, quay vòng phóng ra từng đạo ánh sáng đẹp mắt.
Phong Phi Vân lúc này mới đứng lên, liếc mắt nhìn Thiện Linh Nhi, nhíu mày mà nói:
- Tại sao ngươi vẫn còn không cởi.
Ánh sáng trận pháp chiếu rọi trên mặt Thiện Linh Nhi, khiến cho mặt ngọc đỏ hồng của nàng trở nên sáng bóng long lanh rực rỡ. Nàng cắn chặt hàm răng, rồi hỏi:
- Đây là ngươi định làm gì ?
- Đây là một tòa Hoàng Cấp Truyền Tống Trận, với tu vi thần thức hiện tại của ta thì chỉ có thể thiết lập được loại Truyền Tống Trận Đài cấp thấp nhất. Nhiều nhất chỉ có thể truyền tống một người có tu vi tương đương cùng ta đến một chỗ khác trong vòng mười dặm. Trước khi ta tiến vào Cổ Đạo Miếu, liền để lại bên ngoài một tọa độ trận pháp.