Hẳn đó là hậu duệ của Côn, còn Côn đích thực vẫy cánh một cái chính là bay xa chín vạn dặm. Nhưng con này mặc dù chỉ là hậu duệ của Côn, e là cũng có thể nuốt chửng Chân Nhân. Ở trong một vùng rừng hoang này, nó tuyệt đối xem như cấp bậc vương giả.
Phong Phi Vân nói.
Phong Phi Vân sai khiến Đại Trùng Lân gập cánh lại, hóa thành một con cọp khổng lồ, trở lại trên mặt đất.
Một vùng hoang vu này, thai nghén rất nhiều mãnh thú ác điểu cường đại. Nếu cứ bay trên bầu trời thì dễ biến thành mục tiêu sống, sẽ lọt vào càng lúc càng nhiều công kích hơn. Sau khi rơi xuống mặt đất, mặc dù tốc độ cứ thế mà đi về phía trước trở nên chậm hơn, nhưng mà cũng rất ít gặp phải công kích.
Đi ngang qua ba quả núi cao chót vót, dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều sào huyệt hung cầm. Bên trong có đầy đủ bạch cốt nhân loại, còn có một chút xương thú, người ta nhìn thấy mà ghê người.
Bây giờ còn vẻn vẹn chỉ là ở dãy núi Thiên Tề mà những hung cầm này liền đã cường đại đến đáng sợ. Chúng có thể dễ dàng tha đi tu sĩ cấp thấp khác, mang về sào huyệt, trở thành thức ăn của bọn chúng.
Cây cổ thụ mọc dày đặc, cành lá xum xuê, không nhìn thấy ánh mặt trời, không khí cực kì ẩm ướt. Trên mặt đất, lá cây tích tụ thành một tầng thật dầy, bên trong có đủ loại xà trùng bò qua, lại còn có rất nhiều sinh vật không biết tên. Nhân loại bình thường tiến vào này chốn núi rừng này, không đầy một canh giờ sẽ bỏ mạng.
- Người Cổ Cương trời sinh cậy mạnh, hình thể dũng mãnh. Thường có một chút tu sĩ Tông môn Tà Đạo và lái buôn nô lệ bắt giữ bọn họ, sau đó bán đi với giá cao. Có một số người trở thành kẻ điều khiển Man Thú, đánh xe cho bọn họ ; có người sai khiến bọn họ chém giết tìm niềm vui giống như dị thú, rất nhiều người đều bị chết ở trên sàn giác đấu. Mọi người căn bản không coi những kẻ to con đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này là đồng loại, mà gọi bọn họ là " Cổ Cương nô."
- Cho nên người Cổ Cương đều cực kì có tính bài ngoại, có bộ lạc ăn thịt người lại càng phải bắt nhân loại về để ăn sống nuốt tươi. Chỉ có một loại người được ngoại trừ, đó chính là thương đội.
Nếu muốn kiếm tiền, vậy nhất định phải có lá gan lớn, những thương đội lui tới tại phủ Cổ Cương tuyệt đối là thuộc về những kẻ lá gan lớn nhất. Không chỉ có phải đề phòng người Cổ Cương công kích, vẫn còn có thể bất kì lúc nào bị dị thú và hung cầm công kích. Đương nhiên lợi nhuận trong đó cũng rất khả quan.
Các thương nhân có khả năng tốn hao một hai cục muối, liền có khả năng đổi từ trong tay người Cổ Cương da dị thú có giá trị vượt qua ngàn mai kim tệ ; cũng có thể tốn hao một cuộn vải vóc không tính là quá tốt, liền đổi được từ trong tay người Cổ Cương một cây dược thảo quý báu giá trị mười vạn mai kim tệ.
Phong Phi Vân nói:
- Người với người ở chung, vốn là cần phải tôn trọng lẫn nhau. Đồng dạng là nhân loại, lại bị người khác coi là dã thú thì ai có thể chịu được. Ngươi đã khinh ta là dã thú, ta đây liền chính là dã thú.
Phong Phi Vân cũng bị người ta coi là ngoại tộc, nửa người nửa yêu, càng bị người khác gọi là "Súc sinh", "Yêu ma", "Nghiệt chướng". Nếu như các ngươi gọi ta là yêu ma, gọi ta là súc sinh, ta đây liền yêu ma cho ngươi xem, ta đây liền súc sinh cho ngươi xem.
Không có được sự tôn trọng, ta cần gì phải tôn trọng ngươi.
Bạch Như Tuyết la sam mềm mại, âm thanh yêu kiều, nàng mở miệng nói:
- Ra khỏi một vùng núi non trùng điệp này là đoạn cuối của dãy núi Thiên Tề, có Thần Vũ Quân đóng quân ở đó, thành lập 'Cương Môn Quan'. Muốn đi vào phủ Cổ Cương, nhất định phải đi qua Cương Môn Quan.
Sau khi xuyên qua trong rừng già bốn ngày, rốt cục mọi thứ trở nên thoáng đãng, đã thấy được người ở.
Cương Môn Quan, xây dựng từ lúc Thần Tấn Vương Triều mới thành lập. Ban đầu là để phòng ngừa có kẻ đi bắt người Cổ Cương, do đó phát sinh xung đột và bạo loạn. Nhưng mà về sau, có người lấy số tiền lớn hối lộ thống lĩnh Thần Vũ Quân đóng tại Cương Môn Quan, làm cho việc cai quản nơi này trở nên càng lúc càng rời rạc. Hiện tượng đi săn bắt Cổ Cương nô lại có dịp phát sinh, nhưng mà căn bản không có Thần Vũ Quân quản nữa.
Lâu ngày, "Cương Môn Quan" liền biến thành chiến quan để chống đỡ Cổ Cương tộc bạo loạn.
Đương nhiên vào thời kỳ hòa bình, người Cổ Cương nơi này với nhân loại vẫn có khả năng sống chung hòa bình. Tại Cương Môn Quan tùy ý có thể thấy được người Cổ Cương mở quán bán da thú và dược thảo, cũng có thể thấy tu sĩ nhân loại đang cò kè mặc cả.
Cương Môn Quan là một tòa quan ải khổng lồ, tường thành liên miên mấy trăm dặm, tựa như một dãy núi đen sì vắt ngang ở nơi này. Càng là đi về hướng đến gần sát cổng thành, liền càng có thể cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ mà đồ sộ phủ kín mít nơi này.
Đi vào Cương Môn Quan, cũng không có thấy Thần Vũ Quân gì, chỉ có thể nhìn thấy trên một cánh đồng bát ngát, tất cả đều là gánh hàng rong trải chiếu, tựa như một cái chợ trao đổi hàng. Có rất nhiều người đều giao dịch với nhau ở trong một chốn các hàng rong này, trong đó không thiếu một vài đệ tử thế gia quần áo gọn gàng, hay là cường giả tiên môn có tu vi uyên thâm.
Có khi là người Cổ Cương thân cao hơn ba thước mở quán, trên chiếu đang đặt da lông dị thú, các loại đá hiếm quý. Còn có một số cái sừng to như thùng nước, Chủy Thủ dài như răng thú, cũng hoặc là từng bó từng bó dược thảo.
Cũng có tu sĩ nhân loại đang mở quán, đang đặt những thùng muối ăn lớn, vải vóc, bảo binh....v..v...,
Các quầy hàng nơi này đều cực kì đơn sơ, mặc dù là quầy hàng tốt nhất đều vẻn vẹn chỉ là có thêm mấy cái giá gỗ, căn bản không ai xây cất cửa hàng và phòng ốc ở chỗ này.
Đến lúc Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết cưỡi Đại Trùng Lân đi vào Cương Môn Quan, đã là đang lúc hoàng hôn.
Canh chừng thấy sắc trời đã muộn, rất nhiều người Cổ Cương mở quán đều bắt đầu thu thập hàng hóa trên quầy hàng, buộc ở trên lưng Kỳ Ngưu khổng lồ, sau đó rời đi rất nhanh.
Những tu sĩ nhân loại này, tất cả cũng bắt đầu đóng gói hàng hóa thương phẩm rồi vội vàng rời đi.
Vẻn vẹn chỉ nửa canh giờ, cái chợ vốn vẫn còn kín người hết chỗ với nhau liền vội vàng di chuyển bỏ chạy, trên mặt đất ngay cả một cái chiếu cũng không còn thấy nữa.
Đại Trùng Lân đi tới bên cạnh một ông lão mặc lam bào đang thu thập đồ. Phong Phi Vân từ trên lưng Đại Trùng Lân nhảy xuống rồi hỏi:
- Lão trượng, xin hỏi một phen, những người này vì sao đều vội vàng rời khỏi đây.
Ông lão này thấy có người nói chuyện với mình, vốn còn có chút đề phòng. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân coi như là dung mạo thanh tú không tầm thường, tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa bên người lại mang theo một nữ nhân xinh đẹp, không giống như là kẻ xấu tà đạo, liền hơi chút buông lỏng cảnh giác, lão đáp:
- Khi trời tối, ai còn dám ở lại chỗ này, vạn nhất gặp phải dị thú công thành, hoặc là bộ lạc khổng lồ nào đó xông vào quan ải, thì sẽ chết ở chỗ này.
Hẳn đó là hậu duệ của Côn, còn Côn đích thực vẫy cánh một cái chính là bay xa chín vạn dặm. Nhưng con này mặc dù chỉ là hậu duệ của Côn, e là cũng có thể nuốt chửng Chân Nhân. Ở trong một vùng rừng hoang này, nó tuyệt đối xem như cấp bậc vương giả.
Phong Phi Vân nói.
Phong Phi Vân sai khiến Đại Trùng Lân gập cánh lại, hóa thành một con cọp khổng lồ, trở lại trên mặt đất.
Một vùng hoang vu này, thai nghén rất nhiều mãnh thú ác điểu cường đại. Nếu cứ bay trên bầu trời thì dễ biến thành mục tiêu sống, sẽ lọt vào càng lúc càng nhiều công kích hơn. Sau khi rơi xuống mặt đất, mặc dù tốc độ cứ thế mà đi về phía trước trở nên chậm hơn, nhưng mà cũng rất ít gặp phải công kích.
Đi ngang qua ba quả núi cao chót vót, dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều sào huyệt hung cầm. Bên trong có đầy đủ bạch cốt nhân loại, còn có một chút xương thú, người ta nhìn thấy mà ghê người.
Bây giờ còn vẻn vẹn chỉ là ở dãy núi Thiên Tề mà những hung cầm này liền đã cường đại đến đáng sợ. Chúng có thể dễ dàng tha đi tu sĩ cấp thấp khác, mang về sào huyệt, trở thành thức ăn của bọn chúng.
Cây cổ thụ mọc dày đặc, cành lá xum xuê, không nhìn thấy ánh mặt trời, không khí cực kì ẩm ướt. Trên mặt đất, lá cây tích tụ thành một tầng thật dầy, bên trong có đủ loại xà trùng bò qua, lại còn có rất nhiều sinh vật không biết tên. Nhân loại bình thường tiến vào này chốn núi rừng này, không đầy một canh giờ sẽ bỏ mạng.
- Người Cổ Cương trời sinh cậy mạnh, hình thể dũng mãnh. Thường có một chút tu sĩ Tông môn Tà Đạo và lái buôn nô lệ bắt giữ bọn họ, sau đó bán đi với giá cao. Có một số người trở thành kẻ điều khiển Man Thú, đánh xe cho bọn họ ; có người sai khiến bọn họ chém giết tìm niềm vui giống như dị thú, rất nhiều người đều bị chết ở trên sàn giác đấu. Mọi người căn bản không coi những kẻ to con đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này là đồng loại, mà gọi bọn họ là " Cổ Cương nô."
- Cho nên người Cổ Cương đều cực kì có tính bài ngoại, có bộ lạc ăn thịt người lại càng phải bắt nhân loại về để ăn sống nuốt tươi. Chỉ có một loại người được ngoại trừ, đó chính là thương đội.
Nếu muốn kiếm tiền, vậy nhất định phải có lá gan lớn, những thương đội lui tới tại phủ Cổ Cương tuyệt đối là thuộc về những kẻ lá gan lớn nhất. Không chỉ có phải đề phòng người Cổ Cương công kích, vẫn còn có thể bất kì lúc nào bị dị thú và hung cầm công kích. Đương nhiên lợi nhuận trong đó cũng rất khả quan.
Các thương nhân có khả năng tốn hao một hai cục muối, liền có khả năng đổi từ trong tay người Cổ Cương da dị thú có giá trị vượt qua ngàn mai kim tệ ; cũng có thể tốn hao một cuộn vải vóc không tính là quá tốt, liền đổi được từ trong tay người Cổ Cương một cây dược thảo quý báu giá trị mười vạn mai kim tệ.
Phong Phi Vân nói:
- Người với người ở chung, vốn là cần phải tôn trọng lẫn nhau. Đồng dạng là nhân loại, lại bị người khác coi là dã thú thì ai có thể chịu được. Ngươi đã khinh ta là dã thú, ta đây liền chính là dã thú.
Phong Phi Vân cũng bị người ta coi là ngoại tộc, nửa người nửa yêu, càng bị người khác gọi là "Súc sinh", "Yêu ma", "Nghiệt chướng". Nếu như các ngươi gọi ta là yêu ma, gọi ta là súc sinh, ta đây liền yêu ma cho ngươi xem, ta đây liền súc sinh cho ngươi xem.
Không có được sự tôn trọng, ta cần gì phải tôn trọng ngươi.
Bạch Như Tuyết la sam mềm mại, âm thanh yêu kiều, nàng mở miệng nói:
- Ra khỏi một vùng núi non trùng điệp này là đoạn cuối của dãy núi Thiên Tề, có Thần Vũ Quân đóng quân ở đó, thành lập 'Cương Môn Quan'. Muốn đi vào phủ Cổ Cương, nhất định phải đi qua Cương Môn Quan.
Sau khi xuyên qua trong rừng già bốn ngày, rốt cục mọi thứ trở nên thoáng đãng, đã thấy được người ở.
Cương Môn Quan, xây dựng từ lúc Thần Tấn Vương Triều mới thành lập. Ban đầu là để phòng ngừa có kẻ đi bắt người Cổ Cương, do đó phát sinh xung đột và bạo loạn. Nhưng mà về sau, có người lấy số tiền lớn hối lộ thống lĩnh Thần Vũ Quân đóng tại Cương Môn Quan, làm cho việc cai quản nơi này trở nên càng lúc càng rời rạc. Hiện tượng đi săn bắt Cổ Cương nô lại có dịp phát sinh, nhưng mà căn bản không có Thần Vũ Quân quản nữa.
Lâu ngày, "Cương Môn Quan" liền biến thành chiến quan để chống đỡ Cổ Cương tộc bạo loạn.
Đương nhiên vào thời kỳ hòa bình, người Cổ Cương nơi này với nhân loại vẫn có khả năng sống chung hòa bình. Tại Cương Môn Quan tùy ý có thể thấy được người Cổ Cương mở quán bán da thú và dược thảo, cũng có thể thấy tu sĩ nhân loại đang cò kè mặc cả.
Cương Môn Quan là một tòa quan ải khổng lồ, tường thành liên miên mấy trăm dặm, tựa như một dãy núi đen sì vắt ngang ở nơi này. Càng là đi về hướng đến gần sát cổng thành, liền càng có thể cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ mà đồ sộ phủ kín mít nơi này.
Đi vào Cương Môn Quan, cũng không có thấy Thần Vũ Quân gì, chỉ có thể nhìn thấy trên một cánh đồng bát ngát, tất cả đều là gánh hàng rong trải chiếu, tựa như một cái chợ trao đổi hàng. Có rất nhiều người đều giao dịch với nhau ở trong một chốn các hàng rong này, trong đó không thiếu một vài đệ tử thế gia quần áo gọn gàng, hay là cường giả tiên môn có tu vi uyên thâm.
Có khi là người Cổ Cương thân cao hơn ba thước mở quán, trên chiếu đang đặt da lông dị thú, các loại đá hiếm quý. Còn có một số cái sừng to như thùng nước, Chủy Thủ dài như răng thú, cũng hoặc là từng bó từng bó dược thảo.
Cũng có tu sĩ nhân loại đang mở quán, đang đặt những thùng muối ăn lớn, vải vóc, bảo binh....v..v...,
Các quầy hàng nơi này đều cực kì đơn sơ, mặc dù là quầy hàng tốt nhất đều vẻn vẹn chỉ là có thêm mấy cái giá gỗ, căn bản không ai xây cất cửa hàng và phòng ốc ở chỗ này.
Đến lúc Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết cưỡi Đại Trùng Lân đi vào Cương Môn Quan, đã là đang lúc hoàng hôn.
Canh chừng thấy sắc trời đã muộn, rất nhiều người Cổ Cương mở quán đều bắt đầu thu thập hàng hóa trên quầy hàng, buộc ở trên lưng Kỳ Ngưu khổng lồ, sau đó rời đi rất nhanh.
Những tu sĩ nhân loại này, tất cả cũng bắt đầu đóng gói hàng hóa thương phẩm rồi vội vàng rời đi.
Vẻn vẹn chỉ nửa canh giờ, cái chợ vốn vẫn còn kín người hết chỗ với nhau liền vội vàng di chuyển bỏ chạy, trên mặt đất ngay cả một cái chiếu cũng không còn thấy nữa.
Đại Trùng Lân đi tới bên cạnh một ông lão mặc lam bào đang thu thập đồ. Phong Phi Vân từ trên lưng Đại Trùng Lân nhảy xuống rồi hỏi:
- Lão trượng, xin hỏi một phen, những người này vì sao đều vội vàng rời khỏi đây.
Ông lão này thấy có người nói chuyện với mình, vốn còn có chút đề phòng. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân coi như là dung mạo thanh tú không tầm thường, tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa bên người lại mang theo một nữ nhân xinh đẹp, không giống như là kẻ xấu tà đạo, liền hơi chút buông lỏng cảnh giác, lão đáp:
- Khi trời tối, ai còn dám ở lại chỗ này, vạn nhất gặp phải dị thú công thành, hoặc là bộ lạc khổng lồ nào đó xông vào quan ải, thì sẽ chết ở chỗ này.